Ác ma đứng yên.
Bầu trời bỗng chốc tối tăm.
Trong chốc lát mặt trời lặn màu đỏ sẫm bao phủ thế giới như máu, ngay sau đó những đám mây đen dày đặc quét qua thế giới. Xiềng xích của đất Bắc được mở ra, cái lạnh như dao bào mòn khắp mặt đất, cát bay đá chạy, tiếng như quỷ ma kêu khóc.
Đêm của thời Trung cổ thuộc về ác ma, thuộc về sự kỳ dị, thuộc về tất cả những gì đáng sợ nhất và đen tối nhất mà ngươi có thể tưởng tượng.
Nếu có kẻ nào xui xẻo lang thang trong đồng vắng vào lúc này, thì tiếng hú của bầy sói hoang lẫn trong gió cũng đủ phá vỡ can đảm của hắn. Chưa kể đến những sinh vật dữ tợn khác dần dần xuất hiện trong bóng tối.
Cú đêm với tiếng hót vang mang theo giễu cợt từ nơi xa truyền đến, nếu như kéo căng tầm mắt ra một chút sẽ thấy được cảnh tượng run rẩy của thánh đồ —— những ngôi mộ hoang sơ lần lượt mở miệng, những xác chết được bọc vải liệm từ bên trong chui ra.
Chúng tiến về nơi ác ma đang đứng giống như một bầy sói bị cám dỗ bởi mùi máu.
—— nói một cách chính xác, chúng sẽ chạy theo hướng mà quốc vương đã rời đi. Ác ma chỉ tình cờ đứng ngay trên đường mà chúng phải vượt qua khi đuổi theo.
“A.”
Ác ma như nhớ tới thứ gì.
“Hôm nay là ngày thánh Wall qua đời… Nàng ấy bị đâm thấu xương vào ngực, như thể nàng ấy vẫn còn ở đây ngày hôm qua.”
Nếu bất kỳ linh mục nào nghe hắn đề cập đến “Cái chết của thánh Wall” với một thái độ nhẹ hàng đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Trong cuộc chiến quét sạch bóng tối lẫn ánh sáng một nghìn năm trước, người nhà của thánh chủ, vị thánh thuần khiết Wall ngã xuống. Máu của nàng nhuộm đỏ cả thánh huy màu bạc.
Ngày nàng ngã xuống những sinh vật bóng tối vui mừng phấn khởi.
Từ đó về sau, các thánh đồ xót xa truy điệu thánh nhân của bọn bọ vào ngày tháng . Mà nhóm phù thủy, người sói, ma cà rồng… Bọn họn sẽ tổ chức một lễ hội long trọng toàn phù thủy và quỷ dữ trên đỉnh núi. []
Nhưng chuyện đã lâu lắm rồi nhưng mà nói từ trong miệng ác ma ra như thể hắn đã ở đó vào lúc ấy, thậm chí đóng vai một nhân vật không bình thường.
“Quả là một ngày tuyệt vời.”
Ác ma bắt đầu mừng rỡ, cầm trên tay đóa tường vi đỏ tươi, hạnh phúc như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tình nhân.
Hắn đang có tâm trạng tốt, tốt đến mức không ngần ngại nở một nụ cười duyên dáng nhẹ nhàng với những vị khách phía sau.
“Chào buổi tối, tất cả mọi người, chào mừng đến với sân khấu thô sơ này.”
Chao ôi, chủ nhân của lâu đài khi tiếp đón khách nhân tới cũng sẽ không ân cần khéo léo hơn so với hắn.
Thứ có thể gọi là “Khách” của ác ma cũng không phải là thứ có thể bước vào nhà thờ.
Các quý cô dạo đêm cưỡi những con thú dữ, đi một quãng đường dài ra khỏi bóng tối, các nàng giống như phục vụ chủ nhân của mình, phục tùng nữ thần Mặt Trăng, tình nhân của bóng đêm — Dianna. Các tu sĩ áo đen đi theo một người đàn ông to lớn và bên trái người đàn ông to lớn là một kỵ sĩ cầm cờ đen. Quý cô Ponfil nửa người nửa chim đang tỉa chiếc cánh của mình. Loáng thoáng có những cái bóng mờ nhạt của người sói đang du hành ở phía Bắc…
Cũng giống như những xác chết không phân hủy trong lăng mộ, những sinh vật bóng tối với trí thông minh cao hơn này ngửi thấy hơi thở trong bóng tối mà đến.
Người thường, thầy tu, nhà chiêm tinh… Bọn chúng không thể ngửi thấy hơi thở đó, chỉ có sự tồn tại trong bóng tối mới có thể ngửi được. Đối với bọn chúng mà nói đó là một mùi máu tươi tuyệt vời vô cùng ngọt ngào đủ để khiến bọn chúng phát điên.
Đó không phải là mùi của những người bình thường hay lũ linh mục chết tiệt. Đối với những sinh vật đen tối, máu của bọn họ có mùi như một rãnh nước bốc mùi bên đường. Mà mùi máu tanh này thật ngọt ngào, nó gợi cho bọn chúng nhớ về thời kỳ tươi đẹp khi bóng tối thống trị lục địa một nghìn năm trước.
Như đóa tường vi lộng lẫy nhất.
Mùi máu chỉ lan rộng một chút trong thời gian đặc biệt này ngày hôm nay và những người ngửi được mùi cũng đã bay xa rồi.
“Đáng tiếc là thời gian quá trễ, nếu không, ta sẽ yêu cầu các ngươi gửi lời hỏi thăm đến những người bạn cũ của ta.”
Ác ma cầm tường vi trên tay cúi đầu xin lỗi những “vị khách” đang tụ lại.
“Những vị khách” của hắn đơn giản không hiểu ra sao.
Bọn chúng nhìn nhau. Hầu hết những sinh vật bóng tối ở gần thành Teru và Moon River đều biết nhau. Rồi bọn chúng cùng nhau nhìn ác ma xa lạ đang đứng trên đồi, như thể không ai biết hắn là ai.
Quý cô Ponfil nửa người nửa chim đánh giá ác ma đẹp trai mà sang trọng trước mặt, mũi và móng tay của nàng đã biến thành mỏ và móng vuốt, vào lúc này nàng dùng chiếc mỏ nhọn của mình chải lông mình một cách duyên dáng, hỏi bằng một giọng the thé: “Ngươi từ đâu tới, ác ma lạ mặt? Đã lâu lẳm rồi ta mới gặp một ác ma như ngươi… Chúa ơi, đồng loại của ngươi thật sự không khiến cho người ta thích chút nào.”
Tu sĩ áo đen to con dẫn đầu nói ngắn gọn hơn nhiều.
Gã mắng mỏ một cách thô bạo: “Ác ma tránh ra, đừng cản trở bọn tao săn bắt linh hồn. Ác ma, tránh ra. Tao không quan tâm mày đến từ đâu, tham gia với chúng tao rồi xé nát linh hồn màu đỏ thẫm hiếm hoi kia, hoặc bị bọn tao xé thành từng mảnh… Đừng có nói là mày muốn tận hưởng bữa tiệc long trọng đó một mình?”
Ác ma đứng trên một ngọn đồi nhỏ, hắn đứng thẳng người.
Trước sự cảnh giác của tên to con, ác ma đầu tiên ngạc nhiên một lúc, rồi hắn xuồng xã cười một tiếng.
Tiếng cười càng ngày càng lớn, lộ ra hung ác nồng đậm.
Tên to con tức giận cầm lấy chiếc búa to lớn từ lưng của mình, trên đó dính đầy vết máu nhỏ giọt.
Bỗng nhiên tiếng cười ác ma biến mất.
Hắn cầm đóa tường vi, một giây trước bật ra tiếng cười to, một giây sau sự tức giận đã quét sạch mắt của hắn —— Từ điểm này tới nói, tâm trạng của ác ma rất bất thường, có thể so sánh với quốc vương bệ hạ mà hắn ký kết khế ước.
“Ta không có thói quen chia sẻ kho báu với người khác. Giòi bọ.”
Hắn lạnh như băng nói.
“Linh hồn của cậu ấy chỉ thuộc về mình ta.”
Ác ma tuyên bố.
…
Tính tình quốc vương của bọn họ ngày càng tệ hơn so với lúc trước.
Những người trong sứ đoàn đàm phán đã nhận ra điều này.
Chiến thắng trong các cuộc đàm phán từ Bressi không làm cho quốc vương hài lòng. Bỏ qua sự mệt mỏi của mọi người, cậu mạnh mẽ ra lệnh cho đội xe gấp rút trở về lâu đài càng sớm càng tốt và phải tới trước khi trời tối.
Địa điểm của cuộc đàm phán là giữa pháo đài sông Moon River và thành Teru, có thể di chuyển với tốc độ tối đa.
Nhưng không ai ngờ tới trời lại tối nhanh như vậy.
Bầu trời phút trước vẫn còn đỏ như máu, phút sau lại nhuộm một màu đen, tối đến mức có thể chảy ra mực, không chỉ vậy, còn có một trận gió mạnh lạnh thấu xương, mọi người bất giác run lên. Thời tiết chết tiệt này sẽ đem lại xui xẻo cho dù bọn họ không rời khỏi trại.
Bất cứ chiếc lều nào cũng sẽ bị thổi bay lên trời trước cơn gió mạnh này.
Thời tiết bất thường, bóng tối dày đặc… Tất cả những điều này đã khiến mọi người dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Quản gia thắp đèn cho quốc vương, các kỵ sĩ thiết giáp thắp đuốc lên. Gió thật sự quá lớn, tuy bó đuốc được xử lý bằng phương pháp đặc biệt không trực tiếp thổi ra ngoài, nhưng ngọn lửa nhỏ đến mức không tốt hơn so với que diêm chỗ nào.
Lũ ngựa thường xuyên đá vào móng trước của chúng, liên tiếp thở ra tiếng phì phì bất an trong mũi.
—— giống như địa ngục đã mở ra một cái lỗ.
Quản gia không thể ngừng nghĩ như vậy.
Quốc vương ngồi trong cỗ xe, mặc dù khoác một chiếc áo choàng dày và ấm, nhưng sắc mặt của cậu lại tái nhợt hơn bất kỳ ai khác. Đầu của cậu bắt đầu đau, như thể có một con dao đang cạo một cách nhẹ nhàng… Cậu không biết đây là di chứng của tái sinh hay bệnh cũ mà cậu đã mắc phải.
Quản gia đến hỏi cậu phải làm gì tiếp theo.
Quốc vương đặt lưng lên cỗ xe kim loại lạnh lẽo, bình thản trả lời.
Sự che giấu của cậu quá hoàn hảo, không ai có thể nghe ra sự khác thường của cậu.
Theo lệnh của nhà vua, mọi người rút vũ khí và cảnh giác tiến về phía trước. Mặc dù bọn họ không biết tại sao quốc vương lại cảnh giác như vậy, nhưng ở trong môi trường này, luôn luôn cẩn thận không có gì sai trái cả.
Đêm nay là ngày mất của thánh Wall, thánh chủ bởi vì người nhà mình ngã xuống mà phẫn nộ bi thương.
Tối nay, thần sẽ không phù hộ cho người trần tục.
“Phòng thủ ——”
Đoàn xe leo lên một ngọn đồi nhỏ một cách khó khăn, một hiệp sĩ đầy kinh nghiệm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hắn ta không có thời gian để suy nghĩ là bởi vì thứ gì thì ngay lập tức nâng khiên lên.
Giọng nói của hắn ta bị xé toạc bởi gió.
Trong tiếng người và ngựa ồn ào, tiếng mũi tên sắc bén xuyên thủng không khí có chút thảm thiết.
“Kẻ thù tấn công!!!”
Các kỵ sĩ hét lớn. Bọn họ tụ tập ở phía trước của đoàn xe, dựng lên một tấm lá chắn cứng, tạo thành một bức tường phòng thủ trong tích tắc.
Keng —— keng —— keng ——
Từng mũi tên chạm vào tấm khiên, mũi tên sắt va vào tấm khiên sắt tạo ra một loạt âm thanh giòn giã.
Mọi người nên biết ơn cơn gió dữ dội đã khiến bọn người kia chật vật như thế! Bọn họ đang hướng về hướng gió, kẻ thù đang nghịch gió kéo cung bắn tên. Nếu không phải cơn gió có thể cắt giảm hơn % tốc độ và sức mạnh của những mũi tên sắt, lúc này bọn họ sẽ phải chịu thương vong.
Là ai?
Nỗi kinh hoàng gần như lướt qua trái tim của mọi người.
Là ai? Thiết lập một cuộc phục kích ở đây? Kẻ nào táo tợn đến mức muốn giết vua của Legrand?
Người duy nhất đã dự liệu từ trước, có lẽ là chính là quốc vương.
Gần như khi nghe thấy tiếng động, quốc vương liền cầm kiếm và roi bên cạnh rồi nhảy ra khỏi xe. Quản gia tái mặt trước hành động bất ngờ của cậu. Quốc vương không có tâm trạng để ý đến hắn ta, tóm lấy chiến mã của chính mình, xoay người lên yên.
“Bệ hạ!”
Quản gia cảm thấy mình muốn điên rồi.
Mũi tên dừng lại.
Kẻ thù cũng phát hiện ra kế hoạch của bọn chúng đã thất bại. Trong cơn gió lớn như vậy, bất kỳ trận mưa tên nào cũng chỉ là một trò đùa. Bọn họ đã dừng lại những hành động vô ích của mình.
Quốc vương phóng ngựa băng qua đoàn xe rồi đi đến chỗ các kỵ sĩ của mình.
Một tia chớp xé toang bầu trời đen kịt.
Thế giới được thắp sáng trong khoảng khắc này, tất cả mọi thứ đều hiển thị màu sắc thực của chúng trong màu trắng lạnh lẽo.
Quốc vương nhìn thấy kẻ thù của mình.
Dưới chân đồi, ngọn cỏ khô héo bị gió thổi bay tơi tả. Băng qua một vùng đất ngập nước, một nhóm kỵ binh đáng sợ đã được chiếu sáng bởi tia sét.
Cậu nghe thấy giọng nói của quản gia khẽ run lên sau lưng: “Kỵ… kỵ binh Gulundi!”
Trong ánh sáng nhợt nhạt của tia chớp, những kỵ binh nặng nề đó tối như một đám mây đen. Bọn chúng có những bộ giáp tinh xảo nhất ở hai bên eo biển vực sâu, là đội kỵ binh đáng sợ nhất. Bọn họ đang ngồi trên một con ngựa cao lớn mạnh mẽ với bộ giáp nặng như người, trên lưng có những mũi tên và những ngọn giáo kỵ binh lạnh lẽo trên tay. []
Giáp của bọn chúng sáng rực rỡ.
Bọn chúng là hậu duệ của những kẻ man rợ trên biển đã xâm chiếm lục địa phía Tây vào thế kỷ thứ mười hai trước đó.
Thế giới chợt rơi tuyết.
Quốc vương phải đối mặt với kẻ thù của mình ở khoảng cách xa.
_______________________