Sự trỗi dậy quyền lợi của con người tuyên bố sự suy tàn của thần quyền.
Siorde cầm thánh kiếm hai lưỡi, xung quanh là những làn sóng dữ dội của biển thủy ngân, khuôn mặt lão ta trông rất tái nhợt. Là thần linh, thời gian thăng chức của lão ta quá ngắn, sức mạnh có được thông qua việc đánh cắp chắc chắn khó khăn hơn. Mà như quốc vương đã nói trước đó, cậu cảm thấy rõ thần quyền mà lão ta có được không quá ổn định.
Trong tiếng chuông đồng, những vết nứt lan rộng trên năm tòa tháp cao còn lại của Thần quốc, tuy rất nhỏ nhưng dày đặc.
Một khi tháp cao của Thần Quốc hoàn toàn sụp đổ, thì biển thủy ngân hiện hóa của Thần quốc cũng sẽ theo đó sụp đổ tan rã.
“Các người đã chuẩn bị bao lâu?”
Siorde hỏi, tuy ngạc nhiên, nhưng không thấy lo lắng. Lão ta không biết quốc vương làm thế nào có thể suy yếu thần quyền trong khoảng thời gian này, nhưng so với thần quyền suy yếu, vương quyền vừa khôi phục còn yếu hơn. Trừ khi có thêm một trăm năm nữa, nếu không thì quyền lực của vương quyền không đủ để cạnh tranh với thần quyền thống trị thế giới suốt cả ngàn năm.
“Một ngàn năm.”
Quốc vương nhẹ nói.
Khôi giáp của cậu đầy những vết nứt, máu tươi thấm đẫm quyền trượng. Vương quốc của cậu bị từng ngôi sao rơi xuống làm vỡ nát tan tành rồi biến mất. Con dân trước đây biến thành từng vụn cát bụi trong ánh sáng, mà theo từng bộ phận đất nước bị hủy diệt, cậu cũng đang nhanh chóng trở nên yếu dần.
Thoạt nhìn trạng thái của cậu cực kỳ tồi tệ, trên mái tóc bạc và trên mặt đều đầy máu tươi.
Cái giá mà cậu phải trả cho việc phá hủy mười hai tòa tháp cao bị bảy ngôi sao va đập vừa rồi của Thần quốc, chính là thánh kiếm của Siorde suýt đâm xuyên qua tim cậu. Máu phun ra từ ngực trái của cậu, hệt như có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng gương mặt lại nở nụ cười thản nhiên.
Cứ như thể…
Trong tay cậu còn có một át chủ bài đã giấu từ lâu.
Một phần ba mặt trời và một phần ba mặt trăng kéo theo chiếc đuôi dài chói mắt, đâm sầm xuống quốc cảnh của quốc vương. Quốc cảnh đầy vết nứt vỡ tan trong ánh sáng chói lòa, Siorde cầm kiếm muốn hoàn toàn kết thúc sinh mệnh của cậu.
Tiếng rống vang trời đất.
Quốc vương dang rộng tay, mặc cho mình rơi xuống.
Siorde bỗng dừng lại giữa không trung, không phải lão ta không muốn thừa thắng xông lên, mà vì cơn gió mạnh tưởng chừng đủ để xé toạc không gian mạnh mẽ cản đường lão ta. Bóng mờ khổng lồ bay lên khỏi mặt đất, cơn gió mạnh bao trùm tạo ra một bóng đen đậm dặc trên biển thủy ngân chói lọi.
Viễn cổ, dã man, sinh vật truyền thuyết lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
“Legrand, là nơi chôn xương rồng.”
Quốc vương vốn rơi xuống bầu trời lại được cơn gió mạnh giữ lại, âm thanh của cậu như xuyên suốt cả nghìn năm.
…
Trái tim của Legrand, thủ đô của đế quốc, cung điện Tường Vi.
Tất cả trụ cột của căn phòng, tất cả mái vòm, tất cả xà nhà đều thay đổi, từ những cột đá lạnh lẽo biến thành xương trắng khổng lồ uy nghiêm đáng sợ. Trái tim đập mạnh như tiếng trống vang vọng lên bên tai mỗi người trong cung điện, tiếng thở dồn dập của cự long hóa thành một luồng khí mạnh mẽ lao thẳng tới.
Tường Vi đỏ thắm quấn quanh xương trắng nở rộ.
Trong thời đại truyền thuyết xa xôi đó, gia tộc ngông cuồng không sờn giống như kẻ điên, sau khi họ tàn sát ác long, đã xây dựng cung điện thuộc về người phàm trong trái tim của nó. Giờ đây, cung điện đã thức tỉnh và kèm theo đó là đánh thức thứ càng khủng khiếp hơn, át chủ bài ẩn giấu một ngàn năm của gia tộc điên ấy.
Trên bản đồ, Legrand trông giống như ác long bị thu lại hai cánh.
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà nỗ lực miệt mài mới xây dựng ra đất nước này.
Ác ma từng cho rằng thuật giả kim của nhân loại khó đạt được cực hạn, không thể phát huy hết sức mạnh của xương rồng, nếu không một tòa lâu đài sẽ là một cỗ máy quân sự đáng sợ. Nhưng hắn đã sai rồi, thuật giả kim của nhân loại không phải khó có thể đạt tới cực hạn, mà là đã đạt tới cực hạn.
Nhà giả kim và kẻ diệt rồng đã liên thủ tạo ra tác phẩm giả kim đáng sợ bậc nhất trên thế giới.
Sau khi kẻ diệt rồng giết ác long đã chôn trái tim của nó vào trung tâm của đế quốc rồi thành lập thủ đô. Nhà giả kim mang các bộ phận khác của xương rồng, chôn chúng ở nhiều nơi khác nhau trong đế quốc, tương ứng từng cái một trên bản đồ. Hộp sọ chứa bản tính tàn bạo và bạo lực của ác long bị đưa xuống Địa Ngục, tước đoạt liên hệ với các phần xương khác.
Họ đã tôi luyện cả đất nước như một vũ khí để kiềm chế nó.
Xương rồng và Legrand hòa làm một thể, trong suốt một ngàn năm, lịch sử của con người được xây dựng trên xương rồng, đưa ý thức mới vào bộ xương rồng suốt cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, tạo ra một linh hồn ác long hoàn toàn mới, thần phục Legrand.
Linh hồn của ác long ngủ say dưới lòng đất cho đến khi cung điện Tường Vi được khởi động, trái tim ác long khôi phục đã đánh thức nó.
…
“Đây là vương quốc ác long!”
Tiếng của quốc vương vang vọng khắp đất trời cùng với tiếng rồng ngâm.
Linh hồn ác long đón được quốc vương khi cậu sắp rơi xuống từ trời cao. Quốc vương đứng trên lưng ác long đã hóa thành thực chất, mái tóc bạc dính máu của cậu tung bay trong gió, đôi mắt xanh lạnh lùng vẫn luôn chứa đầy niềm kiêu ngạo. Cậu cầm quyền trượng, ác long vỗ hai cánh chở cậu.
Ngàn năm trước, nhân loại là thức ăn cho ác long, không có chỗ dung dưới săn đuổi của ác long.
Ngàn năm sau, trái tim ác long hồi sinh, hắc long phá đất mà ra, người khống chế ác long thao túng thế giới.
Đây là kiếm đồ thần mà gia tộc Tường Vi tôi luyện ngàn năm qua!
Khoảnh khắc nó được rút ra là khoảnh khắc chiến tranh kết thúc!
Ác long cuốn theo gió mạnh, phá vỡ biển thủy ngân của Siorde, mặt trời và mặt trăng rơi xuống xuyên qua đôi cánh, để lại dấu vết cháy bỏng nhưng không thể ngăn cản hành động nhanh chóng đến bố của nó. Quốc vương điều khiển ác long, đâm mạnh vào năm tòa tháp của Thần quốc đầy vết nứt dày đặc. Tháp của Thần quốc bị phá vỡ, sụp đổ rồi bị ngọn lửa rực rỡ nuốt chửng.
Ngọn lửa rồng đốt cháy bầu trời, hệt như ngọn lửa chiến tranh tại thế gian đã cháy đến đây.
Trong ngọn lửa, các tòa tháp của Thần quốc vỡ vụn từng cái một, những ngôi sao lờ mờ xuyên qua ngọn lửa rồng, hệt như những viên đá rơi xuống biển. Khi tòa tháp cuối cùng của Thần quốc bị phá vỡ, quốc vương nhảy khỏi lưng ác long, đón nhận kiếm đến của Siorde.
Quyền trượng va chạm với thánh kiếm, máu tươi bay lên.
Thế giới đứng yên tại giây phút này.
Quyền trượng xương trắng của quốc vương xuyên qua trái tim của Siorde, thánh kiếm của Siorde đâm xuyên qua xương sườn của quốc vương. Đòn cuối cùng, tất cả đều từ bỏ phòng thủ, nhưng cuối cùng vẫn là quốc vương chiếm ưu thế, sau khi giáo hoàng mất Thần quốc, kiếm thuật của lão ta còn kém xa so với quốc vương đã được kỵ sĩ tinh nhuệ huấn luyện ngay từ khi còn là một đứa trẻ.
“Sao cậu làm được?”
Siorde hỏi.
“Vì ông coi mình là thần, còn ta coi bản thân là con người.”
Quốc vương đáp, cậu xoay quyền trượng, xoắn nát trái tim thần linh cuối cùng của nhân gian.
Mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao biến mất giữa không trung, biển thủy ngân nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại biển lửa rồng vẫn đang cháy. Ác long vỗ cánh, thuần phục như chiến mã, quốc vương nhờ khôi giáp che máu tươi bê bết.
Dưới bầu trời, cuộc chiến giữa Thánh quân và quân đội Legrand cũng đi đến hồi kết. Tướng quân John chặt đầu Sissian bằng một kiếm, xạ thủ Kehya và thiết kỵ Tường Vi giẫm lên xương cốt của đoàn kỵ sĩ Thần Điện. Ánh lửa chiếu vào tường thành đổ nát, người dân thành Yorin giương vương kỳ lên cao.
Sương mù xanh lờ mờ lượn lờ trên mặt đất, trời sắp sáng.
Quốc vương mệt mỏi ngồi trên lưng ác long, cậu không để ác long đáp xuống đất, mà khiến nó vỗ cánh bay lên.
Gió từ trên cao lướt qua gò má quốc vương, cậu nhìn xuống đất nước chìm trong làn sương khói từ lưng rồng. Sông Doma chảy xiết, đường bờ biển dài uốn lượn, dãy núi gập ghềnh như rắn cổ, pháo đài ẩn mình trong dãy núi, trải rộng khắp các thành trấn như các vì sao trên mặt đất… Đây là đất nước của cậu.
Mà cậu, không có gì ngoài vương quốc của mình.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây, bóng dáng của ác long dần biến mất, cuối cùng biến thành hư vô. Quốc vương từ trên cao rơi xuống, nhắm mắt lại.
“Hiện tại, ngài thuộc về ta rồi.”
Trong tiếng gió, có người khe khẽ nói.
Trong hư không xuất hiện một pháp trận màu đỏ sậm, ác ma đi ra từ trong pháp trận, mặc lễ phục màu đen, trên vạt áo cài tường vi màu đỏ.
Hắn dang tay đón quốc vương đang rơi xuống.
Đêm dài đã tàn, mặt trời mọc trên đường chân trời.
Chiến tranh đã chấm dứt.
Chính truyện · Kết thúc.