Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit | Beta: Wis
"Thần chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, bởi vì hắn đã đủ cổ xưa, cổ xưa đến mức ngay cả cái tên của bản thân cũng là điều cấm kỵ."
- --Ngay cả bản thân cái tên cũng là điều cấm kỵ?
Quốc vương đã gặp một người khác trước khi gặp những chuyên gia mà công tước Buckingham tìm được cho cậu.
Đó là tướng quân Anghel Edmund.
Kế hoạch lần này của quốc vương có thể hoàn thành thuận lợi như vậy thì tiểu bang Anghel đóng một vai trò quan trọng trong đó. Sau khi làm lễ lên ngôi xong, họ nhận được ý chỉ của quốc vương và tiến hành một cuộc càn quét ở thành Metzl, giải quyết hoàn toàn những thân tín còn lại của đại công tước Grice.
Tất nhiên, trên đời này không có gì vô duyên vô cớ có một bữa ăn ngon.
Người Anghel sẵn sàng dốc sức dẹp loạn như vậy, đương nhiên cũng sẽ không phải vì lòng trung thành.
Quốc vương và Anghel đã hợp tác với nhau.
"Cảm ơn Thánh Chủ phù hộ, ta đã may mắn hoàn thành mệnh lệnh của ngài."
Tướng quân Edmund khiêm tốn hành lễ với quốc vương, trong lòng anh vẫn còn hơi do dự.
Vì đã đến lúc kiểm tra kết quả canh bạc lớn của người Anghel.
"Phải là ta nói cảm ơn anh."
Trong tay quốc vương trẻ tuổi đang cầm một cuốn sách dày, tướng quân Edmund vừa bước vào bèn nhìn thoáng qua, nhận ra đó là một bản chép tay về thần học và truyền thuyết. Cậu khép lại cuốn sách dày cộm và ố vàng, dịu giọng nói với tướng quân Edmund.
Tuy tướng quân Edmund đã chứng kiến quốc vương mỉm cười và giải quyết một đám quý tộc bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế nào, anh cũng không dám coi thường sự hiền hòa của quốc vương.
Thực chất, anh còn trở nên căng thẳng hơn.
"Tướng quân, đừng lo lắng." Quốc vương nhìn thấu tâm trạng của anh, nhẹ nhàng nói: "Lần này anh và binh sĩ của anh làm rất tốt, có lẽ anh sẽ vui lòng mang về một đóa tường vi sắt xinh đẹp cho dãy núi Anghel? Mong tình bạn giữa gia tộc Tường Vi và gia tộc Llewellyn sẽ kéo dài mãi mãi."
Tướng quân Edmund nghe thấy quốc vương nói như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Anh nở một nụ cười vui vẻ.
Ngày hôm trước, đảng tân vương nhận được một tờ giấy phải tự điền số tiền, đảng quốc vương đeo Tường Vi sắt được miễn thuế thừa kế mà họ phải nộp trước đây, hơn nữa mỗi người nhận được những phần thưởng khác nhau, cuối cùng quốc vương tự tay trao cho họ một huân chương Tường Vi sắt mới.
Bây giờ, quốc vương nói vậy thì có nghĩa là cậu có ý định thực hiện lời hứa của mình.
"Nhìn cái này xem."
Quốc vương lấy một hiệp được đã được soạn sẵn từ bàn bên cạnh đưa cho tướng quân Edmund.
Tướng quân Edmund nhận lấy bằng hai tay, nhanh chóng lật xem, nụ cười trên môi không khỏi càng ngày càng lớn.
Quốc vương quan sát phản ứng của anh, trong lòng đã có phán đoán rõ ràng hơn về tình hình hiện tại của Anghel —— có vẻ tệ hơn cậu nghĩ.
"Thuế quan một năm của Anghel không mua nổi một cúc áo trên tay áo của quốc vương Legrand", câu này là trò đùa với người khác, nhưng lại là vết sẹo sâu với Anghel.
Vì họ nghèo thật.
Dặc biệt là sau khi thông qua luật hình hạ thấp dân tộc Anghel vào năm , tình trạng này ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Điều kiện tự nhiên của vùng núi và đầm lầy ở Anghel đã hạn chế sự phát triển nông nghiệp của họ, sau khi luật hình sự được thông qua vào năm , Anghel không chỉ có địa vị thấp mà còn mất tư cách giao thương với biên giới Legrand.
Chợ biên giới đã được sơ tán hoàn toàn và thay thế bằng một tòa thành phòng thủ quân sự, hoàng gia Legrand đã dựng lên một đường phong tỏa dài vô hình trên biên giới Anghel.
Họ bị mắc kẹt trong ngọn núi.
Trong ba trăm năm qua, người Anghel vẫn luôn cố gắng khỏi vòng phong tỏa này bằng vũ lực, nhưng trong điều kiện tự nhiên khắc nghiệt mật độ dân số của Anghel cực kỳ thấp. Dù họ dựa vào dũng mãnh quân sự giành được thắng lợi nhất thời thì cũng sẽ nhanh chóng bị ép lui về. Ba trăm năm là thời gian đủ để một số thứ trở thành thói quen.
Chẳng hạn như mọi người có tâm lý bài xích và coi thường người Anghel.
Họ bị coi là những kẻ man rợ.
Vì lí do này mà lần này vua Anghel cử tướng quân Edmund biết lễ nghi của Legrand. Anh ta muốn cho mọi người thấy rằng:
Anghel cũng không phải là nơi ngoan cố.
Quốc vương đã nhắm nhắm vào nỗi đau này của Anghel mà nhử mồi.
Từ trong trí nhớ cậu biết được một chút tình hình gần đây của Anghel.
Mấy năm nay, hành vi nổi loạn của Anghel vẫn tồn tại, nhưng trong thời gian xảy ra xung đột vũ lực thì việc tàn sát làng mạc của bọn họ đã giảm đi không ít, đối xử với các tù binh chiến tranh cũng không giết thẳng như trước đây mà chọn thực hiện giao dịch mua lại với Legrand. Đây thực chất là một tín hiệu mà Anghel đưa ra.
Bọn họ đang tìm kiếm sự chấp nhận lại từ xã hội văn minh.
Nhưng trước đó, người Legrand không hề quan tâm đến điều này.
Quốc vương sẵn sàng cho người Anghel cơ hội này.
Nếu Anghel cử những binh sĩ tinh nhuệ của mình đến hỗ trợ quốc vương dẹp yên phản loạn lần này thì các cánh cổng thương mại của biên cương sẽ lại được mở cho người dân Anghel, rừng cây của Anghel sẽ có thể xuất hiện trở lại trên thị trường lần nữa, đồng thời bọn họ có thể đàm phán lại bộ luật hình năm .
"... Ba mươi sáu tiểu bang của Legrand đều là một, dưới vinh quang của Thánh Chủ, dù có tranh chấp con dân Legrand vẫn như anh em một nhà...."
Đây là là nguyên văn trong bức thư của quốc vương.
Khi cần thiết, quốc vương không ngại lấy danh nghĩa của Thánh Chủ làm việc có lợi cho mình.
Trưởng kỵ sĩ phụ trách đưa bức thư chăc chắn là một bằng chứng mạnh mẽ rằng anh là người của hoàng tộc Anghel, nhưng quốc vương đã chấp nhận và bổ nhiệm anh làm trưởng kỵ sĩ thệ ước vô cùng quan trọng của mình.
Vua Anghel do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn trưởng kỵ sĩ thệ ước, anh ta bèn hạ quyết tâm, tham gia canh bạc này.
Đến đây phải lại cảm ơn đại công tước Grice.
—— trong mấy chục năm qua, vì muốn đạt được danh tiếng tốt mà mọi người đều biết thái độ của ông ta với người Anghel rất quyết liệt.
Hiện tại quốc vương cảm thấy đại công tước Grice vô cùng dễ mến, xem ông ta đã vô tình giúp đỡ mình nhiều biết bao.
Quốc vương thấy điệu bộ vui vẻ rời đi của tướng quân Edmund thì như có điều suy nghĩ bèn gọi trưởng kỵ sĩ thệ ước.
Quốc vương dò hỏi một hồi, cậu xác nhận phỏng đoán của mình.
Năm nay tình hình của Anghel rất tồi tệ, bọn họ gặp phải một đợt giá lạnh đáng sợ... Nếu quốc vương không gửi bức thư đó vậy thì cuối cùng sợ rằng bọn họ sẽ phải chủ động cúi đầu trước hoàng gia Legrand.
"Thiên tai sao."
Quốc vương nói có vẻ thương hại.
Cậu biết phải làm gì tiếp theo rồi.
...
Tướng quân Edmund bày tỏ lòng chân thành của Anghel bằng cách để lại một nửa số binh sĩ của mình cho quốc vương trước khi rời Metzl theo hiệp ước.
Anh rời đi không bao lâu, quốc vương đã gặp được người mà cậu muốn gặp.
Một cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện xuất thân từ gia tộc Tường Vi —— tất nhiên, đó đã là quá khứ.
Ba năm trước cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đã rời Thánh Đình với danh nghĩa "trong lúc chiến đấu vì Thánh Chủ mà bị thương nặng không thể chữa khỏi nên hy vọng được chết trên đất Legrand". Nghe công tước Buckingham nói, có lẽ như ông đã chịu trách nhiệm xua đuổi những sinh vật bóng tối xung quanh Metzl suốt những năm qua.
"Trông ngài cũng không giống như bị thương sắp chết."
Quốc vương đầy hứng thú nhìn cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện trước mặt.
"Đương nhiên rồi, bệ hạ." Dường như cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đã sớm có ấn tượng tốt với quốc vương có thanh danh bê bối, ông vui vẻ nháy mắt với quốc vương bèn trả lời: "Ngài không thể hy vọng một thành viên chân chính của gia tộc Tường Vi sẽ tận tâm tận lực và hết lòng trung thành với Thánh Đình phải không?"
"Vậy chắc ngài phải rất căm ghét đại công tước Grice?"
Quốc vương hỏi với một nụ cười.
"Nếu kẻ ngu kia vẫy đuôi trước Thánh Đình rồi hèn hạ chiến thắng, vậy thì dù làm trái luật, thần cũng sẽ chặt đầu ông ta rồi ném xuống dưới đáy biển."
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện trả lời, ông đứng thẳng dậy, sát khí trong giọng nói cho thấy đây không phải là một câu lấy lòng, mà là một niềm tin kiên trì của ông.
Quốc vương đã hiểu một chút.
Thoạt nhìn, thù hận giữa gia tộc Tường Vi và Thánh Đình cũng không phải bắt đầu từ Purlan, mà đã có từ xưa đến nay.
"Trái luật gì?"
Quốc vương thản nhiên hỏi.
"Ừm..." Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện trông có vẻ do dự: "Xin thứ lỗi cho sự giấu diếm của thần vì một số hạn chế, thần không thể giải thích chi tiết cho ngài, nhưng thần có thể nói với ngài rằng những người như thần hay những sinh vật bóng tối kia, không thể quang minh chính đại xuất hiện trên chiến trường phàm tục."
Hai đầu ngón tay của quốc vương chạm vào nhau, cậu nhớ tới hôm đó đã hỏi ác ma và nhận được một câu trả lời tương tự.
Thế giới này có những hạn chế nào tồn tại?
"Vậy thì, chúng ta vào vấn đề chính..." Quốc vương tạm thời nén lại một số suy đoán: "Làm thế nào để đối phó với một ác ma mạnh mẽ?"
"Thần có thể biết tên của ác ma đó không?" Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện hỏi, sau đó ông nói thêm: "Xin lỗi, chắc chắn thần đang dòm ngó bí mật, nhưng theo luật bóng tối, bản thân cái tên tự nó tượng trưng cho một loại sức mạnh. Không phải cái tên mà hắn tuyên bố, mà là cái tên hắn trình bày trên khế ước, không thể nào che giấu được."
Quốc vương im lặng một lúc.
"Lý do nào mà tên của ác ma bị ẩn mất trên khế ước?"
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện cũng im lặng một lúc, cẩn thận tìm từ ngữ nói ra: "Thần chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, bởi vì hắn đã đủ cổ xưa, cổ xưa đến mức ngay cả cái tên của bản thân cũng là điều cấm kỵ."
Ngay cả bản thân cái tên cũng là điều cấm kỵ?
Quốc vương nghĩ tới dáng vẻ của ác ma trước mặt mình, có hơi không thể kết nối câu nói này với cái tên đó.
"Vậy là nằm ngoài phạm vi đối phó của ngài?"
"Rất khó đối phó." Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện thẳng thắn trả lời, nhưng cách nói của ông đã thay đổi: "Nhưng, bệ hạ, chúng ta hiện đang ở trong cung điện Tường Vi. Hậu duệ của kẻ giết rồng mới là chúa tể thực sự ở đây."
"Hậu duệ của kẻ giết rồng?"
Quốc vương có hơi nhướng mày.
"Ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một huyền thoại."
"Không, bệ hạ." Cựu trưởng kỹ sĩ Thánh Điện đứng lên: "Xin hãy xem..."
Ông bước đến những cây cột trong phòng, bôi lên từng cây cột bằng máu của mình. Khi máu thấm vào những chiếc cột được chạm khắc tinh xảo, quốc vương bắt đầu nghe thấy những tiếng động —— dần dần có một luồng khí mạnh mẽ cuộn xoáy trong phòng, trong luồng khí đó lẫn theo một giọng nói cổ xưa vang vọng.
Quốc vương đứng dậy, thấy những điêu khắc đó dường như đã biến thành những dây leo tường vi uốn lượn.
Truyền thuyết về gia tộc Tường Vi xuất hiện trong đầu của quốc vương.
Người tàn sát ác long, họ đã thành lập nên vương quốc của mình ở nơi chôn xương của cự long.
Nơi chôn xương của cự long, cung điện Tường Vi như trái tim của Legrand... trái tim...
Đáp án vô cùng sống động.
"Phải! Bệ hạ!"
Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đứng giữa phòng, trên tay là vết máu nhưng ông không hề quan tâm chút nào. Mỗi cây cột trong phòng đều dính máu.
Ông đứng thẳng người, giang rộng hai tay một cách tự hào để quốc vương tận mắt chứng kiến cảnh tượng có thể nói là kì diệu này.
Trong tầm nhìn của quốc vương, các cây cột và xà nhà của căn phòng đã thay đổi, không còn là những tảng đá lạnh lẽo nữa mà là những khối xương trắng khổng lồ.
"Bệ hạ! Đây là trái tim của cự long! Đây không phải là truyền thuyết!"
Hệt như có tiếng thở của cự long vượt qua hàng ngàn năm mà truyền đến, luồng khí mạnh mẽ làm cho chiếc áo choàng của quốc vương rung động mãnh liệt.
Giây phút này truyền thuyết cổ xưa đan xen với lịch sử có thật, trong dòng chảy thời gian có một gia tộc hiên ngang kiêu hãnh. Những người lấy Tường Vi làm tiêu chí, họ đã xây dựng Legrand trên bộ xương của con rồng.
Đây là một gia tộc điên rồ không biết sợ hãi.
Sau khi giết rồng, họ đã xây dựng một cung điện cho những người phàm tục trong trái tim nó!
"Đây là vinh quang!"
"Vinh quang của gia tộc Tường Vi!"