Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc hẳn, làn sương mù lạnh lẽo bị gió thổi nhẹ, tháp Moen xám đứng sừng sững trong sương mù như một gã khổng lồ. Mùa đông của Legrand đến rất sớm, mới tháng chín đã bao phủ đầy sương tuyết.
Lão công tước Buckingham bước ra khỏi tháp Moen, cơn gió nhẹ thổi qua hai bên thái dương nhợt nhạt của ông.
Người đàn ông vừa cao vừa gầy ấy đã bảo vệ đế chế Legrand hàng chục năm nay, trên người ông mặc một bộ quần áo sẫm màu. Hai tên lính trẻ tội nghiệp có nhiệm vụ áp giải ông, tuy lão nhân không mặc quần áo lộng lẫy nhưng uy thế trên người vẫn còn, bọn họ vốn không dám đè bờ vai của ông xuống.
Công tước Buckingham đứng thẳng lưng trước tòa tháp, đôi mắt xanh biếc nhìn bầu trời đen kịt.
Người chứng kiến cảnh tử hình này cũng không nhiều, trừ những thị vệ mặc giáp trụ ra thì ở đây chỉ có hơn hai trăm người. Bá tước Walter, lãnh chúa của tòa thành Moen đứng phía trước đám người, ngay bên trái ông ta là đại sứ của vương quốc Prune ở Legrand, đại sứ của Thánh đế và đại sứ của đế quốc Bressi tại Legrand. Số còn lại là những quý tộc lớn nhỏ có thân phận địa vị.
Bá tước Walter thưởng thức trước đại nạn sắp xảy ra của con người vĩ đại này. Ngoại trừ một nhóm nhỏ giống như bá tước thì những người xem còn lại đều quay đầu không đành lòng nhìn thảm cảnh này.
Công tước Buckingham bình tĩnh bước tới bục hành quyết cao trước dàn giáo của cây cột đen. Khi ông đứng vững vàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lướt qua tất cả mọi người ở đây, đưa bàn tay bị gông xiềng trói buộc ra và hướng xuống như khi ông thuyết giảng trước khi hành quân, ra hiệu tất cả im lặng.
Như thường lệ, ông bắt đầu đọc bài diễn văn trước khi chết của mình.
Sau một thời gian ngắn giao phó linh hồn của mình cho đấng tạo hóa, giọng ông trở nên trầm thấp.
“… Ta thỉnh cầu tất cả mọi người có mặt ở đây, cầu nguyện cho quốc vương chí cao vô thượng của chúng ta, cầu xin Chúa phù hộ cho ngài khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi…”
Ánh mắt đe dọa của ông nhìn mọi người.
Ai đó trong đám đông cất thanh đao vào vỏ từng chút một dưới cái nhìn sắc bén của ông.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, lẩm bẩm cầu nguyện cho quốc vương Purlan đệ nhất của Legrand.
Bá tước Walter cười nhạo trong lòng một tiếng.
E rằng lão này già rồi nên hồ đồ, đến chết mà ông ta vẫn cầu nguyện cho đứa cháu khốn nạn của mình.
Bất kể là chân thành hay giả dối, những lời cầu nguyện trang trọng vang lên bằng chất giọng trầm trầm, một cảm xúc không thể giải thích được lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo.
Người quản gia càng cảm thấy lo lắng bất an hơn, hắn ta đứng sau lưng bá tước, nhỏ giọng nhắc nhở tốt nhất mau bắt đầu hành quyết.
“Có gì mà xảy ra chuyện được?”
Bá tước không hề lo lắng trả lời.
Sau khi cầu nguyện bi ai kết thúc, cuộc hành quyết chính thức bắt đầu.
Tên đao phủ đổ rượu mạnh lên thanh đao, trên bề mặt thanh đao lạnh như gương. Công tước Buckingham vẫy tay cản vệ sĩ đang muốn bước tới còn bản thân thì quỳ xuống trước cây gỗ cứng, vẻ mặt không thay đổi cúi người xuống, cái đầu nhợt nhạt dựa trên thanh gỗ.
Bá tước Walter hắng giọng một cái:
“Ta tuyên bố ——”
Gã ta cảm thấy mình thật uy phong lẫm liệt.
“Dừng tay ——”
Giọng nói bén nhọn cắt qua không khí lạnh.
Giọng nói từ đằng xa truyền đến, sau đó là tiếng vó ngựa và một hàng đội quân. Một con ngựa phi nước đại chạy tới, kỵ sĩ cao lớn mặc áo giáp đang cầm kiếm trong tay. Những binh sĩ đã được phân phó dựng khiên lên, rút kiếm ra cố gắng ngăn cản anh ta. Kỵ sĩ phóng ngựa không chút lưu tình đá ngã những binh lính kia xuống đất, chém bay vài người.
“Ai dám làm càn như vậy!”
Khuôn mặt của bá tước Walter thay đổi, gã ta “Xoạt” một tiếng rút thanh kiếm dài ra.
Đồng thời trong lòng gã kinh hãi, người nào có thể khiến cho lính canh tòa thành không có sự đồng ý của gã mà cho vào?!
Kỵ sĩ chém lính cảnh vệ một đường không trả lời, gã ta ném thanh kiếm dài ra ngoài, đao phủ trên đài hét lên rồi ngã xuống. Mà lúc này kỵ sĩ mới tung người xuống ngựa, ghìm chặt dây cương bước sang một bên.
Bá tước Walter giận dữ sải bước về phía kỵ sĩ.
Tiếng vó ngựa cộc cộc nhanh chóng vang lên lần nữa, lần này tới không phải một người mà là hai người.
Con ngựa đi sau một chút phi nhanh về phía trước giẫm lên bão tuyết. Mà con ngựa mới chạy tới càng thêm láo xược, nó phi tới cả một đoạn mà đường không có dấu hiệu dừng lại. Vệ sĩ xung quanh chưa kịp tiến lên thì chiến mã đã lao tới trước người bá tước, đứng lên trong tiếng hí to rồi đá ra móng trước một cách nặng nề.
Gót sắt đá vào ngực bá tước, đá gã ta ngã xuống đất.
Đám đông ồn ào.
“Ta.”
Giọng nói lạnh lùng.
Mặt trời nhảy ra khỏi mây mù, bầu trời đột nhiên bao phủ toàn bộ lớp tuyết không chút tì vết. Trong ánh ban mai chói lọi được phản chiếu bởi lớp băng tuyết, người trên lưng con ngựa cầm đầu từ trên cao nhìn xuống bá tước Walter đang ngã trên đất.
Giọng nói của bá tước như bị cắt đứt trong cổ họng, gã ta ngồi tê liệt trên đất.
Người trên lưng ngựa có đôi mắt xanh lạnh như băng giống công tước Buckingham, đó là biểu tượng tường vi đế quốc của đế chế Legrand. Mái tóc bạch kim rũ xuống trên chiếc áo choàng màu đỏ tươi, mặt mày của người thiếu niên bao phủ vẻ uy nghiêm bức người và cơn thịnh nộ làm cho người ta sợ hãi. Bá tước đã hiểu tại sao lính canh lại không báo trước với gã mà để cậu vào.
Đó là quốc vương của Legrand.
Purlan đệ nhất.
…
“Roger de Walter.”
Vị vua trẻ trong chiếc áo choàng đỏ chậm rãi đọc tên của chủ nhân tòa thành Moen, bất cứ ai hiểu rõ quốc vương đều biết đây là khúc dạo đầu cho cơn thịnh nộ của cậu. Cậu đi bộ một cách chậm rãi xung quanh vị bá tước đang ngã ngồi trên đất, đôi găng tay da nắm chiếc roi trong tay.
“Ta đã ra lệnh cấm hành quyết. Ta rất vui khi ngươi dũng cảm và không sợ hãi như thế.”
Vị vua trẻ tuổi ưu nhã và cao quý được nuôi dưỡng trong sự thịnh vượng của đất nước, mọi âm điệu và âm tiết đều có thể xưng là gương mẫu của xã hội thượng lưu.
Bá tước run rẩy không ngừng trong giọng điệu tao nhã này, gã ta phớt lờ cảm giác đau đớn khi bị móng ngựa đạp xuống, bò trên tuyết về phía móng ngựa.
Vị vua trẻ tuổi đá văng gã ta một cước, mặt mày u ám, giọng điệu của cậu bỗng thay đổi, trở nên vô cùng gay gắt: “Đủ dũng cảm và không sợ hãi, dám vi phạm mệnh lệnh của ta!”
“Bệ hạ, bệ hạ!”
Bá tước đột nhiên ngồi dậy, hoảng sợ muốn chết.
“Có Chúa ở trên! Ta không bao giờ dám vi phạm mệnh lệnh của ngài! Ta chưa nhận được chỉ lệnh thứ hai từ ngài…”
Gã ta dường như chợt thấy được một cọng cỏ cứu mạng mà dùng hết toàn bộ sức lực bắt lấy.
“Bệ hạ! Sứ giả từ Hội đồng Hoàng gia không có tới thành Moen! Bệ hạ!”
Cây roi như rắn độc vung ra, quất mạnh mẽ vào trên thân bá tước, gã ta kêu lên một tiếng đau đớn, lời nói nuốt ngược vào bụng.
“Sứ giả còn chưa tới?” Vị vua trẻ tuổi thu lại roi ngựa, không nhanh không chậm đi dạo, đôi môi mỏng kéo ra một tia cười lạnh khinh miệt: “Vậy thì thế nào? Ta chỉ biết mệnh lệnh của ta bị vi phạm. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta sẽ thu hồi tất cả những lãnh thổ ta đã từng ban cho ngươi ——”
“Bệ hạ!”
Hai giọng nói chồng lên nhau.
Một tiếng là bá tước Walter với khuôn mặt trắng bệch, một tiếng nói khác là người còn lại trong đám đông.
Chúc Trì giương mắt.
Một vị tổng giám mục từ trong đám đông bước ra, tay cầm thánh giá cúi đầu xuống trước mặt cậu: “Quốc vương bệ hạ tôn quý, Thánh Chủ dạy chúng ta hãy khoan dung, ngài bá tước chưa nhận được lá thư thứ hai của ngài, xin ngài mở ra một con đường, rộng lượng tha thứ tội lỗi của ông ta.”
“Ngươi là đang cầu xin cho ông ta? Tổng giám mục thân mến.”
Chúc Trì hơi nheo mắt, giọng điệu không tốt lắm.
Mọi người ở Legrand đều biết, vị vua trẻ tuổi và giáo hội mâu thuẫn với nhau không phải ngày một ngày hai, lúc này như sắp nổ ra một trận chiến.
Quản gia của quốc vương ở một bên lo lắng nắm tay lại, bệ hạ đã làm một điều phi thường vào tháng trước, mối quan hệ với Thánh Giáo đã phát triển đến mức sắp bị đuổi khỏi Giáo Đình, lúc này nảy sinh mâu thuẫn với giám mục không thể nghi ngờ là một việc không hề lý trí.
“Bệ hạ kính yêu của ta, ta tin tưởng chú của ngài cũng sẽ ủng hộ trái tim từ ái của ngài.”
Giám mục đáp.
Tất cả mọi người và kể cả Chúc Trì đều nhìn về phía bục cao.
Công tước Buckingham đã được giải thoát khỏi gông xiềng, ông đang đứng trên bục cao, cúi đầu nhìn người cháu trai bất ngờ tìm đến của mình. Công tước được bao phủ ánh sáng, rất khó để mọi người nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của ông là gì chỉ thấy áo choàng đen trên người ông bị gió thổi bay. Ông chậm rãi gật đầu với Chúc Trì.
Không ai dám nói chuyện.
Hai chú cháu nhìn nhau trong cái cảnh có thể gọi là lạ lùng.
Cuối cùng Chúc Trì nhìn đi chỗ khác không có biểu cảm gì.
“Vì sứ giả đã biến mất trong lãnh thổ của ngươi.” Chúc Trì lạnh lùng nhìn vị giám mục nhưng nói với bá tước: “Cho ngươi ba ngày, tìm cho sứ giả bị chặn đường, hoặc là – cút ra khỏi thành Moen.”
Giám mục há to miệng, muốn nói cái gì lại từ bỏ.
Về mặt đạo lý mà nói, các quý tốc có được đất đai từ quốc vương thì họ cần phải chịu trách nhiệm về các công việc khác nhau trong lãnh thổ. Tuy nhiên sứ giả bắt đầu từ cung điện và đi qua ít nhất ba tòa thành trên đường đi, người biết chuyện đều biết rõ sứ giả rất có thể đã bị cản lại ngay sau khi rời hoàng cung.
Trước mắt quốc vương phớt lờ những thứ này và buộc địa điểm mất tích của sứ giả ở thành Moen, hiển nhiên đây là một màn dạo đầu ngụy trang cho hình phạt.
Nhưng đối với một bạo quân như quốc vương mà nói thì không ngay tại chỗ tước đoạt tước vị của bá tước đưa ông ta vào ngục giam đã coi như là một loại nhượng bộ.
Bá tước xụi lơ bị lôi đi.
Đám người dần dần giải tán.
Nhìn thấy công tước Buckingham được mời ra khỏi máy chém, đại sứ của vương quốc Bressi phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.
“Thật sự là một tên vua tàn bạo.”
Đại sứ của vương quốc Prune de Legrand phát ra tiếng cảm thán, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy vị quốc vương Purlan được người đồn đại là bất khả xâm phạm, đại sứ của vương quốc Prune nhìn đại sứ Bressi.
“Ta thật sự đồng cảm với người dân Legrand.”
Đại sứ Bressi qua loa mất tập trung nói vài câu.
Hắn ta trở đại lại sứ quán và ngay lập tức mở ra giấy viết thư.
“Thưa ngài, kế hoạch của chúng ta đã bị ngâm nước nóng rồi, về việc có nên giúp đại công tước chiếm lấy ngai vàng hay không, chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn thận… Có khả năng chúng ta đã tính sai một vài thứ. Đức Chúa ở trên, hy vọng đây chỉ là ảo giác của ta.”
Bức thư bí mật được gửi ra khỏi thành Moen vào cùng ngày.
…
Trong thư phòng của lâu đài.
Cho dù tước vị của Walter không bị tước đoạt ngay tại chỗ nhưng vì Chúc Trì ở đây, chủ nhân cao nhất của lâu đài này đã được thay đổi. Cậu ở lại trong thư phòng, lật xem sách vở được cất giữ.
Quản gia của quốc vương cẩn thận gõ cửa, được cho phép đi vào.
“Bệ hạ, ngài công tước hi vọng được gặp mặt ngài một lần.”
Ông báo cáo.
“Không gặp.”
Vẻ mặt quản gia ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn cậu.