Cờ lớn Vinh Nguyên rơi xuống đất từ trên không, kỵ binh Tường Vi theo sau giẫm mạnh vào bùn máu, bẩn thỉu đến mức trong nháy mắt không thể nhìn rõ nữa.
Quân phản loạn thoáng im lặng, như còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu của thân vương Will lăn xuống đống xác, một thiết kỵ Tường Vi nhấc tay, dùng trường mâu nâng nó lên cao.
Chỉ huy còn sót lại của quân phản loạn trên chiến trường, một bá tước tội nghiệp nhìn kỵ binh tiến thẳng về phía mình, đầu của thân vương Will trên mũi trường mâu đang nhỏ máu, khoảnh khắc hoảng sợ cuối cùng đọng lại trên mặt vị thân vương quân phản loạn tưởng mình cao quý này. Bá tước không chút do dự, quay đầu ngựa, liều mạng bỏ chạy.
Quốc vương rút kiếm vào vỏ, trở tay lấy trường cung từ sau lưng xuống.
Cậu kéo dây cung.
Đôi mắt băng lam của cậu như chim ưng bắt được con mồi, nhìn chằm chằm bá tước đang chạy trốn. Ngay sau đó, cậu buông tay ra, mũi tên sắt xé gió bay ra, tiếng mũi tên như tiếng ma tru.
Bá tước chỉ nghe thấy tiếng mũi tên rít lên chói tai, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ông ta theo bản năng muốn dùng tấm khiên chắn sau lưng. Khi ông ta vừa mới giơ khiên lên, mũi tên sắt lạnh như băng chui vào khe hở giữa mũ giáp và bộ giáp, xuyên thủng lớp giáp lưới hoàn mỹ.
Bá tước cúi đầu, thấy mũi tên thò ra từ cổ họng mình.
Ông ta không cam lòng phát ra tiếng "ơ ơ" kỳ lạ, ngã xuống từ chiến mã đang chạy băng băng, ngửa mặt ngước lên trời.
Quốc vương treo trường cung lên lưng rồi lại rút kiếm ra, chỉ ngón tay vào quân quản loạn đang định chạy trốn: "Giết!"
Hai chữ "nhân từ" mãi là chuyện cười trên chiến trường!
Quân cờ đã đổ, chủ tướng đã chết, tàn binh của quân phản loạn tan rã. Mà thứ đang chờ đợi bọn họ là thiết kỵ Tường Vi như tái sinh từ máu. Thiết kỵ theo sát quốc vương, tung hoành ngang dọc như tia chớp, giày xéo tất cả quân địch đã không còn sức chống cự.
Có tiếng vó ngựa như sấm vọng lại từ phía chân trời xa xa.
Quốc vương quay đầu ngựa, dẫn các kỵ sĩ của mình xếp thành đội hình tấn công.
Kỵ binh hạng nặng Gulundi đã tới.
Trong khói bụi cuồn cuộn, dòng nước lũ đen ngòm trút xuống từ lục địa bên kia. Những bóng ma dữ tợn đáng sợ trên chiến trường đang chạy tới, gai xương dữ tợn trên giáp của bọn họ treo đầy máu vụn, thiết thương trong tay nhỏ xuống máu tươi sền sệt. Không khó để tưởng tượng, trước đó đội quân hạng nặng Gulundi đã tàn sát nghiêng về một phía như thế nào với trung quân của Legrand.
Quốc vương phóng ngựa lên trước, đứng ở phía trước nhất của thiết kỵ Tường Vi.
Cậu không lùi một bước, đón lấy khí thế đáng sợ của kỵ binh hạng nặng Gulundi đang lao nhanh tới.
Một tiếng hí dài của chiến mã.
Chiến mã khoác giáp nặng đồng thời dừng lại, kỵ binh hạng nặng Gulundi bừa bãi lao nhanh, thoáng cái đã từ biển rộng mênh mông thành chợt đứng im.
Đối diện kỵ binh hạng nặng Gulundi, thủ lĩnh của bọn họ đứng đó.
Cả hai bên giằng co, ai cũng không nói chuyện.
Giờ khắc này, chiến trường yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng máu tươi nhỏ xuống.
Thủ lĩnh Hel hơi híp mắt, ông ta nhìn kỵ binh Legrand đối diện, vương kỳ đỏ rực quen thuộc phấp phới trong gió lạnh. Giương cao vương kỳ là một đám kỵ sĩ với bộ giáp nhuốm đầy máu —— họ mới thật sự là thiết kỵ Tường Vi. Mà người chỉ huy đội kỵ binh là quốc vương quá đỗi trẻ tuổi.
"Gia tộc Tường Vi..."
Thủ lĩnh Hel tự lẩm bẩm.
Võ sĩ đứng sau thủ lĩnh Hel cảm giác cha mình, dường như thoáng chốc ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Trước đó bọn họ chỉ huy kỵ binh hạng nặng Gulundi, dễ dàng xé nát số lượng lớn trung quân, đuổi theo tàn sát những kẻ chạy trốn kia. Khi đó ông ta cũng tin rằng sau cái chết của công tước Buckingham, Legrand không còn một đội quân đàng hoàng.
Nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải thế.
Dù người chân chính có thể mang danh hùng sư đã ngã xuống, nhưng người gia tộc Tường Vi thay thế ông lại có khí thế như ông.
Quốc vương nhìn kỵ binh hạng nặng Gulundi đang đứng yên, cậu vươn tay, nhận lấy trường mâu đang giữ đầu thân vương Will từ tay kỵ sĩ bên cạnh rồi vung lên.
Cái đầu vẽ một vòng cung dài giữa không trung, chuẩn xác bay về phía thủ lĩnh Hel.
Giáp sắt của kỵ binh hạng nặng phía sau thủ lĩnh Hel cọ xát, đang định vung thương về phía trước. Thủ lĩnh Hel vươn tay, cản bọn họ.
Cái đầu đầy máu rơi xuống từ trên không, lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng êm đềm trên bãi cỏ không đến một mét trước mặt thủ lĩnh Hel.
Thủ lĩnh Hel liếc nhìn cái đầu của chủ thuê, sau đó nhìn lên quốc vương đối diện với mình.
Quốc vương đã cởi mũ giáp có hơi tàn tạ của mình, mái tóc bạc biểu tượng gia tộc Tường Vi rủ xuống trên bộ giáp nhuốm máu, khuôn mặt quá đỗi trẻ dưới chiếc mũ sắt không hề có biểu cảm. Gió khẽ lay động chiếc áo choàng nặng nề của cậu, lúc này máu đang nhỏ xuống từ góc áo choàng.
Khuôn mặt tái nhợt của quốc vương loang lổ vệt máu đỏ sẫm, cả người bao trùm trong vẻ tàn bạo ghê người.
Cách một mảnh đầm lầy đầy máu và bùn, cả hai ghìm ngựa đối mặt nhau từ xa.
Thủ lĩnh Hel hơi híp mặt, đột nhiên phá lên cười, tiếng cười như sấm: "Công tước Buckingham! Hay cho một công tước Buckingham!"
Lẽ ra ông ta sớm nên nghĩ đến! Người được hùng sư một tay chăm sóc đến lớn, sao có thẻ là kẻ yếu!
Thủ lĩnh Hel nhấc thương gật đầu với quốc vương và thiết kỵ Tường Vi, sau đó quay đầu ngựa lại, nói: "Đi!"
Ông ta ra lệnh một tiếng, kỵ binh hạng nặng Gulundi đen kịt vòng qua chiến trường bùn trộn lẫn với máu, rút khỏi đây.
Thấy cảnh này, kỵ sĩ cầm vương kỳ sau lưng quốc vương giơ cao ngọn cờ, hét lên: "Vì vinh quang của Tường Vi!"
"Vì vinh quang của Tường Vi!"
Mọi người cùng nhau gào thét, tiếng bị gió cuốn lên, máu tanh hòa quyện nơi đây lan ra rất xa.
Họ, thắng rồi!
Sau lưng loáng thoáng văng vẳng lại tiếng hoan hô.
Võ sĩ thúc ngựa đuổi kịp cha mình, hắn thấp giọng hỏi thủ lĩnh Hel: "Sao vừa nãy chúng ta không đánh?"
Quốc vương trẻ và kỵ sĩ của cậu thực sự khí thế bức người, chắc chắn không phải hạng người hèn nhát. Nhưng sau trận chiến khốc liệt, bất kể về nhân số hay sức mạnh, họ sẽ không bao giờ chịu được đợt chiến đấu tàn khốc thứ hai.
"Chiến cái đầu bây." Thủ lĩnh Hel vỗ một cái lên đầu con trai mình: "Chủ thuê chết rồi, bây không công đánh trận cho ai?"
Võ sĩ nhe răng, biết mình quả thực đã hỏi một câu ngu dốt.
Thủ lĩnh Hel thu tay lại, ông ta quay đầu nhìn chiến trường: "Sư tử mới à..."
Luôn có cơ hội đánh một trận.
Thủ lĩnh Hel nghĩ vậy bèn thu hồi ánh mắt, thúc ngựa rong ruổi về phía trước.
.........
Trong không khí tràn ngập mùi lạ đặc sệt.
Đó là máu người, máu chiến mã, thịt khét... Những mùi này trộn lẫn với nhau.
Nô lệ trẻ ngơ ngác đứng giữa đống xác chết, trong tay nắm chặt kiếm. Trên vai anh ta có một vết rạch dài đã không còn chảy máu.
Anh ta bò ra từ đống xác chết.
Kỵ binh hạng nặng Gulundi gần như tàn sát toàn bộ binh sĩ dự bị vừa mới trở thành kỵ sĩ, lúc này trên chiến trường không còn sót lại mấy người.
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, toàn bộ nam giới trưởng thành của thành Banz đã bị chôn vùi trên mảnh đất này.
Cảnh tượng kỵ binh hạng nặng Gulundi xông tới vẫn còn hiện ra trước mắt anh ta, nơi những con quái vật mặc giáp đó đi qua, chỉ còn lại tứ chi và cánh tay gãy trên mặt đất. Sau khi bọn họ rời đi, trên thảo nguyên đã chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Anh ta thất tha thất thểu đứng dậy, muốn tìm vài nô lệ khác mà anh ta quen biết trong đống xác chết.
Những xác chết chất chồng lên nhau, chân tay bị cắt cụt đông cứng cùng với máu. Anh ta không tìm được ai khác.
Nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa lại vang lên.
Người nô lệ trẻ nắm lấy thanh kiếm bằng bàn tay lạnh lẽo, quay người lại.
Vương kỳ Tường Vi tung bay trong gió lạnh, quốc vương đã gác kiếm lên vai anh ta, trở về với đoàn kỵ binh bê bết máu.
Quốc vương siết chặt dây cương, dõi mắt nhìn toàn bộ chiến trường của trung quân. Mấy thiết kỵ Tường Vi cậu phái đi chỉ huy quân dự bị cũng không sống nổi, quốc vương thấy lá cờ nghiêng ngả nhuốm máu cắm ở cách đó không xa. Ở bên cạnh lá cờ kia, một kỵ sĩ khoác giáp sắt vươn tay, vẫn nắm chặt cột cờ.
Các kỵ sĩ phía sau đều cởi mũ giáp, cúi đầu mặc niệm.
Có người nhắm mắt, không nỡ nhìn nữa.
Quốc vương không nhắm mắt.
Cậu im lặng nhìn chiến trường đầy thi thể, một lát sau, cậu cúi đầu nhìn tên nô lệ trẻ đang cầm kiếm kia. Quốc vương nhận ra anh ta.
Người nô lệ trẻ không nhúc nhích nhìn thẳng quốc vương, không quỳ cũng chẳng hé răng.
Quốc vương nhìn anh ta một hồi, đưa tay ra lệnh cho một kỵ sĩ dắt qua một con chiến mã —— chủ nhân của chiến mã đã chết trong trận chiến vừa rồi.
Chiến mã dừng lại trước người nô lệ trẻ, quốc vương ném huy hiệu tượng trưng cho thiết kỵ Tường Vi đến trước mặt người nô lệ trẻ.
Cậu không nói gì thêm, quay đầu ngựa, dẫn đội ngũ chạy tới chiến trường của phó tướng.
Thiết kỵ Tường Vi yên lặng đuổi theo quốc vương, không ai liếc nhìn tên nô lệ vẫn không nhúc nhích kia một cái.
Một lúc lâu sau, kỵ sĩ cuối đội ngũ nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại từ phía sau. Kỵ sĩ quay đầu, thấy người nô lệ trẻ cưỡi ngựa theo sau, trước ngực của anh ta đeo huy hiệu Tường Vi.
Kỵ sĩ thả chậm tốc độ, chờ tên thiết kỵ Tường Vi mới này đi đến bên cạnh mình.
Kỵ sĩ vươn tay vỗ nhẹ vào vai anh ta.
...
Tình cảnh đầy máu, trời đất trắng xóa.
Sau khi trả giá đắt trong trận chiến thành Banz, cuối cùng đã giành được chiến thắng một cách kỳ diệu. Cùng với chiến thắng là những đau thương mất mát.
Sau khi quân phản loạn rút lui, người dân thành Banz mở cổng thành, bắt đầu thu dọn chiến trường theo lệnh của quốc vương, tất cả thi thể đều được gom lại để đốt. Không phải không có người phản đối việc đốt xác, nhưng khi đến chiến trường, họ mới phát ra rằng dù không đốt xác cũng không có cách nào phân biệt được thân nhân của mình là ai.
Trước khi xuất chiến, tất cả quân dự bị đều được đăng ký trong danh sách, tên của những người hy sinh sẽ chính thức được ghi vào danh sách tử trận của thiết kỵ Tường Vi, được hưởng đãi ngộ tương tự như những thân binh hoàng gia đã hy sinh.
Đám tang sẽ được thống nhất tổ chức trong bảy ngày tới, bia mộ của mọi người sẽ được dựng lên trên một sườn núi bên ngoài thành.
Khi kỵ binh đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đội quân tiếp theo đến, quốc vương vừa mới xử lý xong vết thương trúng tên trên vai thì đã vội vào ngục giam ở thành Banz.
Khi tiếp ứng quân cánh trái, họ đã bắt được một tướng quân của quân phản loạn.
Quốc vương chỉ giữ lại mạng của tướng quân này.
Cậu muốn biết chi tiết về cái chết của công tước Buckingham.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tuần này thi nên mấy ngày nay cập nhật không kịp, cảm ơn mọi người đã chờ đợi QwQ.
Lưu ý: Đối với những người không nghiên cứu về quân sự, cơ sở lý luận của tất cả các trận đánh trong bài viết này đều dựa trên các trận đánh lịch sử. Trận chiến của quốc vương chủ yếu đề cập đến trận Cressey và Verneuil trong Chiến tranh Trăm năm giữa Anh và Pháp, cũng đề cập đến mô tả về các hoạt động quân sự của kỵ binh trong chế độ hiệp sĩ.
Thực hiện xử lý nghệ thuật trên cơ sở trên.
Trong chương trước, "cờ lớn", phát âm là "Dao" với bốn thanh điệu.
Tôi nhớ chương trước có độc giả hỏi về cờ lớn, ở đây tôi trích dẫn "Khám phá chế độ kỵ sĩ thời Trung cổ" của ông Nghê Thế Quang để giải thích... "Các hoạt động quân sự của kỵ sĩ thời Trung cổ, nhiều mệnh lệnh được ban hành bằng cờ hiệu, được dùng để ra lệnh bắt đầu và dừng cuộc tấn công, cũng như để dựng trại. Trong chiến đấu, các kỵ sĩ chiến đấu quanh lá cờ, lá cờ đã trở thành biểu tượng linh hồn của quân đội, vậy nên việc cầm cờ và canh giữ lá cờ là một nhiệm vụ đặc biệt trong chiến đấu, do các kỵ sĩ có võ nghệ cao đảm nhiệm —— trích dẫn p, ngoài ra còn có những mệnh lệnh dùng tiếng tù để ra lệnh, có thể thấy trong quân đội Anh và các cuộc Thập Tự Chinh dưới thời Edward III. Tiếng tù được đề cập trong truyện là dấu hiệu tấn công.
Trong chiến đấu, hai bên sẽ được phân biệt bằng huy chương, áo khoác bên ngoài áo giáp được đề cập trong truyện là để phân biệt. Trường cung thủ trên sườn núi do phó tướng chỉ huy đã dùng việc đóng cọc gỗ và đào hào là chiến thuật quân sự của thời đại đó, phần này chủ yếu tham khảo từ trận Cressey. Các kỵ binh hạng nặng Gulundi và các trận đánh do chính quốc vương chỉ huy chủ yếu được tham khảo từ trận Verneuil. Các trận Cressey và Woehner lần lượt diễn ra vào năm và , là hai trận đánh điển hình trong Chiến tranh Anh - Pháp, trong đó Anh thắng ít hơn.
Nhân tiện, tôi xin tóm tắt một quan điểm: không phải chiến thuật sau này mới là tiên tiến.
Chiến thuật phải phù hợp với điều kiện kỹ thuật, lực lượng sản xuất xã hội, chế độ chính trị, chế độ văn hóa của thời đại. Muốn chiến đấu trong một thời đại, trước hết phải thích ứng với điều kiện của thời đại này... Sau này ≠ tiến bộ, tiến bộ hay không chỉ là một thuật ngữ tương đối, không có thời đại nào mà con người thực sự ngu ngốc. Như tôi đã giải thích trước đó trong chương về nghiên cứu thuốc súng —— Không phải người thời đó không muốn dùng pháo mà do điều kiện sản xuất xã hội lúc bấy giờ không cho phép.
Một đạo lý đơn giản... Đó là quan điểm phát triển phải được giảng dạy trong chính trị trường cấp , cái mới có ngày sẽ trở thành cái cũ, nhưng ngược lại cái cũ cũng sẽ trở thành cái mới. Một thời đại lịch sử nhất định, có lựa chọn của riêng nó.
Áp dụng một câu nói: "Bỏ qua điều kiện xã hội mà bàn đến tiên tiến và lạc hậu đều là ăn nói xà lơ."
Tài liệu tham khảo trong chương này:
[] Chu Thạc. Nguyên nhân và kết quả của thất bại trong trận Cressey [d]. Đại học Sư phạm Hà Bắc, .
[] Dan Jones, The Hollow Crown: The Wars of the Roses and the Rise of the Tudors (Tạm dịch: Chiếc vương miện rỗng: Cuộc chiến hoa hồng và sự trỗi dậy của triều đại Tudor [M]. Nhà xuất bản Văn học Khoa học Xã hội: Bắc Kinh, .
[] Nghê Thế Quang. Nghiên cứu chế độ hiệp sĩ thời trung cổ [M] Thương Vụ Ấn Thư Quán: Bắc Kinh, .
[] Charles William Ohman. Lịch sử nghệ thuật chiến tranh thời trung cổ [M]. Nhà xuất bản Đài Loan: Bắc Kinh, .
Edit: The Hollow Crown có phim nha mọi người.