Xe của Mạc Tu Viễn đâm vào một cái trụ bê tông bên lề đường.
Đuôi xe, thân xe đều bị đâm biến dạng.
Nhìn qua quả thật nghiêm trọng hơn xe của Hoắc Nghiên Từ rất nhiều.
Lúc này, tiếng xe cứu thương vang lên.
Rất nhanh, bác sĩ đem Mạc Tu Viễn ở trong xe khênh ra.
"Không có vết thương nghiêm trọng cũng không bị gãy xương, có thể do va chạm với túi khí dẫn đến hôn mê."
Nghe bác sĩ nói vậy, Kiều Thời Niệm không hiểu sao nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng cũng thật kì lạ, Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn chỉ vì đối đầu trong làm ăn mà liều mạng như vậy sao?
* * *
Khi Kiều Thời Niệm cùng Hoắc Nghiên Từ từ cục cảnh sát ra ngoài, trời đã tối đen. Nghe nói Mạc Tu Viễn đã tỉnh, thân thể không có gì đáng ngại nhưng đầu đụng vào tay lái, bị chấn động não nhẹ, cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày.
Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn không ai chối bỏ chuyện hôm nay, đều nói sẽ chịu trách nhiệm.
Tai nạn xảy ra trên đường lớn, cũng ít xe qua lại nên không có thêm thiệt hại gì, cảnh sát cùng không truy cứu đến cùng.
Kiều Thời Niệm muốn hỏi Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn có oán hận gì nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ, cô thức thời không muốn rước nhục vào thân.
Phía trước, Chu Thiên Thành đã lái xe tới.
Kiều Thời Niệm thức thời nói: "Tôi bắt xe trở về là được rồi, hai người các anh quay trở về công ty trước đi."
Hoắc Nghiên Từ bình thường rất bận rộn. Hôm nay lại mất nhiều thời gian như vậy, chắc hẳn là rất vội.
Vừa cho rằng bản thân rất biết phải trái, lại đổi lấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ.
"Cô cho rằng hai ngày nay chuyện chưa đủ nhiều nên muốn tiếp tục gây thêm phiền phức sao?"
Kiều Thời Niệm khó hiểu: "Tôi gây chuyện gì?"
Hoắc Nghiên Từ không trả lời chỉ cười lạnh.
Kiều Thời Niệm kịp phản ứng: "Ly hôn là tôi thật sự muốn như vậy, còn đụng xe với Mạc Tu Viễn là ngoài ý muốn."
"Mạc Tu Viễn làm sao biết được thân phận của cô? Cô vừa gặp hắn ta liền khoe khoang thân phận?"
Việc này nếu nói ra có chút dài dòng, hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng sẽ không tin cô, Kiều Thời Niệm không muốn lãng phí nước bọt với anh ta.
"Hôm nay gây thêm phiền phức cho anh là lỗi của tôi. Sau này những việc như vậy anh không cần xen vào, tôi sẽ tự giải quyết"
Hoắc Nghiên Từ trầm mặt "Còn có lần sau?"
"Hoắc tổng, phu nhân, hiện tại trời đã tối, hai người cũng đã mệt mỏi cả một ngày, để tôi đưa hai người về biệt thự nghỉ ngơi."
Chu Thiên Thành thức thời mở miệng, cũng nhanh nhẹn chạy ra phía sau mở cửa.
Kiều Thời Niệm không để ý Hoắc Nghiên Từ. Lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
Hoắc Nghiên Từ đứng im không cử động.
Chu Thiên Thành nhìn sắc mặt ông chủ thâm trầm, quyết định giả mù.
Chu Thiên Thành thật muốn khóc. Hắn chỉ là một trợ lý, không giải quyết được những vấn đề khó khăn như vậy đâu.
Hoắc Nghiên Từ cuối cùng cũng ngồi vào xe, cả người toát ra vẻ lạnh lùng khó chịu làm cho nhiệt độ trong xe như cũng lạnh theo.
Chu Thiên Thành lái xe, cảm thấy nếu cứ như vậy, hắn sẽ bị đóng băng mất, đành tìm chủ đề nói chuyện với Kiều Thời Niệm.
"Phu nhân, lần trước cô tặng cho mẹ tôi tinh dầu thơm, bà rất thích, giấc ngủ của bà cải thiện hơn rất nhiều."
Trước kia, Kiều Thời Niệm vì muốn biết nhiều hơn về lịch trình của Hoắc Nghiên Từ, thường xuyên tặng quà cho Chu Thiên Thành để lấy lòng.
Chu Thiên Thành bình thường đều không dám nhận, chỉ có một lần, Kiều Thời Niệm tặng tinh dầu thơm bảo là chính mình pha chế, giúp ngủ ngon hơn nên hắn nhận.
Kiều Thời Niệm cười nói: "Hôm khác tôi sẽ làm thêm tặng cho bác gái."
"Cảm ơn phu nhân."
Hoắc Nghiên Từ khẩy nhẹ một tiếng: "Hao tổn tâm tư để lấy lòng mọi người, còn nói muốn ly hôn?"
"Anh tin hay không thì tùy. Tóm lại anh yên tâm, sau này anh sẽ không nằm trong số những người này."
Hoắc Nghiên Từ đằng hắng: "Ai quan tâm."
Xe vừa dừng trước biệt thự, Kiều Thời Niệm cũng không thèm nhìn Hoắc Nghiên Từ, lập tức mở cửa xuống xe, đi thẳng vào nhà.
"Tiên sinh đã trở về."
Kiều Thời Niệm vừa rót cốc nước chuẩn bị uống, chợt nghe thấy tiếng Hoắc Nghiên Từ ở cửa.
"Tiên sinh, ngài bị thương rồi."
Kiều Thời Niệm quay đầu nhin lại.
Hoắc Nghiên Từ đã vén tay áo lên, trên cánh tay lộ ra mấy vết xước độ sâu khác nhau, sưng tấy, máu khô đen kít lại, nhìn rất ghê người.
"Anh bị thương sao không nói sớm, có phải rất đau hay không?"
Kiều Thời Niệm bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Nghiên Từ, lo lắng kéo cánh tay hắn xem xét.
Đây hẳn là lúc hắn lấy tay che chắn cho cô nên bị mảnh vỡ của kính xe cứa vào.
Hoắc Nghiên Từ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm không biết là đang vui hay giận.
Nháy mắt, Kiều Thời Niệm phản ứng lại, cô đang làm cái gì vậy.
Cô vội vàng buông cánh tay Hoắc Nghiên Từ ra, lùi về sau mấy bước.
Một đợt chua xót từ đáy lòng dâng lên. Cô yêu Hoắc Nghiên Từ đã tám năm, sự lo lắng, khẩn trương của cô giành cho Hoắc Nghiên Từ sớm đã thành thói quen, khắc vào xương tủy.
Vừa nghe thấy hắn bị thương, thân thể cô liền phản xạ có điều kiện.
Bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp vừa chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn đã rời đi, Hoắc Nghiên Từ trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, "Cô cảm thấy có đau hay không?"
"Đau thì bôi thuốc đi."
Kiều Thời Niệm nói xong định xoay người đi thì cánh tay bị Hoắc Nghiên Từ giữ lại.