Vừa cười, nước mắt Kiều Thời Niệm ồ ạt chảy ra.
Hình ảnh kiếp trước ở bệnh viện tâm thần bị đánh, bị mắng, bị tra tấn không ngừng hiện lên trước mắt cô.
Hộ lý của cô là một người phụ nữ rất khỏe mạnh, bà ta có thể ngay lập tức kéo tóc cô lôi đi. Cũng có thể hất đổ bát cháo duy nhất trong ngày của cô bằng một cái tát.
Còn thể một tay hung hăng nắm chặt cằm của cô, nhét thuốc vào miệng cô mỗi khi cô chống đối không chịu uống thuốc.
Cô cứ tưởng rằng, bệnh viện tâm thần đó theo chỉ thị của Hoắc Nghiên Từ, cố ý sắp xếp người tra tấn cô.
Cô thật không nghĩ tới, chuỗi ngày đau khổ tột cùng đó của cô lại là do một tay Bạch Y Y ban cho.
Nghĩ đến bản thân mình kiếp trước bị Bạch Y Y bày kế hãm hại, hàng ngày chịu đựng đau đớn của bệnh ung thư dạ dày còn phải chịu sự tra tấn của người phụ nữ kia, Kiều Thời Niệm hận không thể ngay lập tức bóp ch ết cô ta.
Cô vì sao phải chịu đựng những việc như vậy?
Hoắc Nghiên Từ rõ ràng yêu chiều cô ta như vậy. Vì Bạch Y Y, không màng tất cả đẩy cô vào bệnh viện tâm thần.
Bạch Y Y vì sao vẫn còn không buông tha cho cô, tại sao muốn hành hạ cô như vậy?
Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy Kiều Thời Niệm điên loạn vừa khóc vừa cười.
Tuy rằng cô giữ nguyên cuộc gọi, nhưng hắn vẫn lo lắng nên đi theo. Không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Kiều Thời Niệm đang bóp cổ người ta.
Kiều Thời Niệm lúc này nằm trên sàn nhà hỗn loạn, ánh mắt thất thần, cả người nhìn như mất đi toàn bộ sinh khí, xụi lơ một chỗ. Trên mặt rõ ràng đang cười nhưng lại hiện lên vẻ bi thương, tràn đầy thù hận và ai oán, nước mắt lại ồ ạt chảy ra.
Quỉ dị ở chỗ, Hoắc Nghiên Từ không vì cô nổi điên, hành động vô lý mà tức giận, ngược lại trong lòng trùng xuống, có chút đau lòng.
"Nghiên Từ.."
Hoắc Nghiên Từ định bước đến đỡ Kiều Thời Niệm, chợt nghe Bạch Y Y yếu ớt gọi.
Nhìn đến Bạch Y Y trán bầm lên một mảng, cổ bị Kiều Thời Niệm bóp đến in hằn nốt tay, Hoắc Nghiên Từ nói với người phụ nữ đang sững sờ bên cạnh: "Mang hòm thuốc tới đây."
Người phụ nữ vội vã đi tìm hòm thuốc.
Hoắc Nghiên Từ đỡ Bạch Y Y ngồi xuống, sau đó bước đến trước mặt Kiều Thời Niệm.
Hắn kéo cánh tay Kiều Thời Niệm: "Đứng lên!"
Kiều Thời Niệm cả người mềm nhũn, Hoắc Nghiên Từ kéo cánh tay cô đứng dậy như kéo một con búp bê không có chút sự sống.
Hoắc Nghiên Từ đột nhiên cảm thấy bất an.
"Kiều Thời Niệm, cô không phải đi xin lỗi sao, tự nhiên nổi điên chuyện gì?" Hoắc Nghiên Từ nhíu mày hỏi.
Kiều Thời Niệm nghe được tiếng của Hoắc Nghiên Từ, ánh mắt dần có tiêu cự, cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng.
Không hiểu sao, Hoắc Nghiên Từ trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vài phần.
"Hoắc Nghiên Từ, sau khi ly hôn, anh sẽ ở cùng một chỗ với Bạch Y Y sao?" Kiều Thời Niệm hỏi.
Giọng cô khàn khàn, trong lời nói không biểu hiện chút cảm xúc gì.
Hoắc Nghiên Từ cau mày hỏi: "Cô vì lý do này mà muốn bóp cổ cô ấy sao?"
"Tìm được hòm thuốc rồi."
Lúc này, người phụ nữ mang theo hòm thuốc đi tới.
Hoắc Nghiên Từ đưa tay muốn đỡ Kiều Thời Niệm đứng lên nhưng cô lại lạnh lùng đẩy ra.
Kiều Thời Niệm tự mình đứng dậy, phủi bụi quần áo, thẳng lưng bước ra một mạch ra ngoài, đầu cũng không ngoái lại một lần.
"Kiều.."
Hoắc Nghiên Từ muốn đuổi theo cô, hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Bạch Y Y bỗng nhiên r3n rỉ đau đớn.
Dù sao cũng là Kiều Thời Niệm gây chuyện, Hoắc Nghiên Từ đành dừng lại, bước tới chỗ Bạch Y Y: "Có muốn tới bệnh viện hay không?
Bạch Y Y khuôn mặt trắng bệch, khó nhọc lắc đầu nói:" Em không sao. "
" Sao lại không sao, cô ta ra tay mạnh chút nữa là phải đi khâu lại rồi. "
Người phụ nữ vừa giúp Bạch Y Y cầm máu, vừa hỏi:" Cô ta là ai, tại sao vừa tới cửa liền xông vào đánh con như vậy? "
Bạch Y Y miễn cưỡng nở nụ cười bất đắc dĩ:" Có thể cô ấy đang hiểu nhầm con. "
" Hiểu lầm chuyện gì? Y Y, con quá lương thiện, bị đánh đến như vậy vẫn còn nói giúp cho cô ta, nếu là ta, sẽ ngay lập tức gọi cảnh sát bắt cô ta lại. "
Nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ đứng bên cạnh sắc mặt thâm trầm khó đoán, Bạch Y Y nói với bà ta:" Là hiểu nhầm thôi, dì trở về trước đi, có chuyện gì sau này nói. "
Bà ta còn muốn nói thêm gì nữa nhưng cũng tinh ý nhận ra, vẫn là nên đi khỏi nơi này.
" Y Y, vậy con nghỉ ngơi đi. Buổi tối nếu cần người chăm sóc, gọi điện thoại báo cho dì biết. "
Người phụ nữa kia đi rồi, Hoắc Nghiên Từ mới hỏi Bạch Y Y:" Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Kiều Thời Niệm vì sao lại đối với cô như vậy? "
Trước khi đến đây, Hoắc Nghiên Từ đã nói chuyện với Kiều Thời Niệm cũng không thấy cô có biểu hiện gì bất thường.
Bạch Y Y trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ:" Nghiên Từ, anh không phải vì chuyện trưa nay mà trách mắng Hoắc phu nhân chứ? "
" Không có khả năng. Cô ấy tính tình có chút bốc đồng, muốn tức giận liền tức giận, sẽ không giữ trong lòng lâu như vậy. "
Bạch Y Y cố ý muốn nói Kiều Thời Niệm vì bị Hoắc Nghiên Từ trách mắng nên mới ghi thù tấn công cô ta.
Hoắc Nghiên Từ trầm mặc, hắn cảm thấy được Kiều Thời Niệm có điều gì đó bất thường nhưng cụ thể là vì chuyện gì, hắn tạm thời cũng không thể đoán được.
Nhìn Hoắc Nghiên Từ nhíu mày, Bạch Y Y yếu ớt nói:" Nghiên Từ, em không sao, anh mau đuổi theo Thời Niệm, muộn như vậy rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì. "
Nghe cô ta nói vậy, Hoắc Nghiên Từ cũng không ở lại nữa.
" Tôi đã gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô. Chuyện hôm nay, tôi sẽ bồi thường thích đang cho cô."
Nói xong, Hoắc Nghiên Từ rời đi.
Đợi Hoắc Nghiên Từ đi khỏi cửa, Bạch Y Y đóng cửa, sắc mặt sa sầm.
Kiều Thời Niệm hành động quá khích như vậy nhưng Hoắc Nghiên Từ vẫn không trách cứ cô ta, còn thay cô ta muốn bồi thường cho cô?
Mục đích của Bạch Y Y không phải là đợi anh ta bồi thường.
Hành động vừa rồi của Kiều Thời Niệm đều nằm trong dự tính của cô ta, nhưng Bạch Y Y vẫn cảm giác được, Kiều Thời Niệm gần đây có chút thay đổi.
Trước kia, Kiều Thời Niệm chỉ cần hơi bị k1ch thích cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng ngày đó, sau khi nhảy lầu tỉnh lại, Kiều Thời Niệm không những không láo loạn nữa, còn bình tĩnh bảo Hoắc Nghiên Từ cùng cô ta đi ăn cơm.
Sau đó vài ngày cũng không tới tìm cô ta gây phiền phức.
Sáng hôm nay, Kiều Thời Niệm còn dùng lời lẽ sắc bén châm chọc cô ta.
Một người có thể đột nhiên trở lên thông minh hay sao?