Bảng hot search tối nay vốn ra sẽ bị tin "[Tinh Quang xán lạn] kết thúc" chiếm sóng, nhưng ai cũng không ngờ chỉ vì một trò chơi nhỏ lại có thể tạo thành đề tài nóng hổi:
Phó Kim Tiêu đơn phương thất bại
Phó ảnh đế có một lượng người hâm mộ khổng lồ nên chủ đề này chẳng mấy chốc đã nóng bỏng tay, còn chưa nói tới phòng phát trực tiếp bị kẹt cứng.
Đồ Nhã hỏi tổ chương trình: "Đạo diễn, có thể công bố người gửi không?"
Đạo diễn cố tình đúng đắn: "Không thể, tất cả đều nặc danh hết.
Chúng tôi phải bảo vệ quyền riêng tư của mọi người mà.
Còn vấn đề này thì mọi người cứ thử đoán xem."
"..."
Mọi người trầm mặc.
Đạo diễn, sống chó tới bây giờ mà chưa ai đập là may đấy.
Vì tổ chương trình không công khai nên mọi người bắt đầu âm thầm suy đoán.
Thật ra chuyện này cũng dễ thôi, cứ tìm người Phó Kim Tiêu cưng chiều nhất là được.
Đồ Nhã và thầy Lý trong nháy mắt cùng hướng về phía Thẩm Tinh Tuế.
Mà Thẩm Tinh Tuế còn đang suy đoán Phó Kim Tiêu chọn ai thấy có tầm mắt quét tới còn tưởng có chuyện tìm mình: "Mọi người sao thế ạ?"
Đồ Nhã và thầy Lý lắc đầu điên cuồng.
Cuối cùng vẫn là Đồ Nhã thân thiết với cậu hơn tiến tới,ho nhẹ rồi nói một cách ẩn ý: "Tuế Tuế, em đoán anh Phó chọn ai?"
Thẩm Tinh Tuế chần chờ lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Em không biết ạ."
"To gan lên cái thằng nhóc này." Đồ Nhã vỗ vai cậu: "Chúng ta cũng đâu làm gì đâu chứ, chỉ đoán mò chút thôi mà."
"..."
Thẩm Tinh Tuế bỗng nghĩ có thể là mình hay không vì cậu đã nhận được hai bức thư.
Nhưng nghĩ lại thì chỉ là suy tưởng của cậu thôi, có thể là tình cờ mà.
Vì vậy, Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng đáp: "Có lẽ là Tinh Thần chăng?"
Đồ Nhã sửng sốt: "Sao em lại đoán là cậu ta?"
"Vì Tinh Thần nhận được hai bức thư ạ." Thẩm Tinh Tuế nói thẳng: "Hơn nữa anh em rất thân thiết với thầy Phó đúng chứ?"
Nếu cậu nhớ không lầm, anh trai nhà mình đã chơi thân với thầy Phó rồi từ lâu trước kia rồi.
Vậy nên nếu là anh mình thì cũng hợp lý đấy chứ!
Thẩm Tinh Thần đứng bên chống nạnh: "Cô Nhã, cô có ý gì đấy hả? Tại sao không thể là em chứ?"
Đồ Nhã che môi cười: "Không, có thể là em mà."
Thẩm Tinh Thần bán tín bán nghi nhìn cô, lẩm bẩm: "Sao cứ như là cô đang cười em vậy?"
"Có sao?"
"Chẳng lẽ không?"
Đồ Nhã nén cười, còn không quên trêu Phó Kim Tiêu: "Thầy Phó à, anh thấy Tuế Tuế đoán đúng không?"
Vì cô nói vậy mà Phó Kim Tiêu đem ánh mắt đặt trên người Thẩm Tinh Tuế.
Theo góc nhìn của cậu, Phó ảnh đế đang nói chuyện với Đồ Nhã bỗng quay qua nhìn mình.
Ý cười thường ngày đã lạnh đi vài phần, ngay cả ánh mắt cũng khiến người khác phải run rẩy.
Anh quét mắt nhìn cậu một cái rồi cong môi cười lạnh.
....
Không biết tại sao mà Thẩm Tinh Tuế cảm thấy da đầu tê rần, ngay cả sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Trực giác cảm nhận được nguy hiểm khiến cậu hoài nghi không biết có phải bản thân đã làm chuyện gì chọc giận anh không.
Cũng may đạo diễn vừa lúc xuất hiện: "Được rồi, vậy phần quay này tới đây thôi.
Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn trên tầng để cảm ơn mọi người đã làm việc vất vả, cũng cảm ơn các bạn khán giả đã ủng hộ cho chương trình.
[Tinh Quang xán lạn] sẽ gặp lại các bạn vào kỳ sau!"
Các thành viên đều khom lưng tạ lễ.
Người xem trong phòng phát trực tiếp lúc này cũng hưng hức khóc:
"Đừng mà, đừng có kết thúc chớ."
"Chưa biết ai từ chối anh Phó thì tui không ngủ được."
"Ha ha, nào nào tới cùng đoán đê."
"Đầu tiên chúng ta loại được Thẩm Tinh Thần."
"Ha hả, không sợ thiếu gia hẹp hòi nhà mấy người nhảy dựng lên đánh à."
....
Chương trình đã kết thúc, các thành viên đều có thể thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kim Tiêu và Đồ nhã đi đằng sau.
Bây giờ đã không còn máy quay nữa nên cuối cùng bọn họ cũng có thể tâm sự thoải mái.
Những người đằng trước đã đi ăn cơm rồi nên bọn họ tới tầng hai nhâm nhi chút trà.
Đồ Nhã cầm lấy chén, nhấp một ngụm: "Trà gì đây, vị ghê thế?"
"Là loại Mao Tiêm tốt nhất đấy." Phó Kim Tiêu khác cô, vừa thưởng thức vừa nói: "Nhiệt độ cũng vừa phải, đầu bếp nhà này hẳn rất am hiểu pha trà."
Đồ Nhã là người nước ngoài nên không ưng thứ này.
Nhưng cô cũng chẳng để tâm bởi bây giờ bản thân cô đang ngứa ngáy tò mò: "Thư với quà của anh đưa cho Tuế Tuế hả?"
Động tác Phó Kim Tiêu ngưng lại.
Con cáo già nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi thưởng thức từ tốn, một vẻ không muốn đáp.
Đồ Nhã mỉm cười: "Anh không nói tôi cũng biết."
"Tôi chỉ muốn hỏi ý anh là gì nha?" Đồ Nhã chống cằm nhìn anh, thở dài: "Tuế Tuế là một đứa nhỏ ngoan.
Theo tôi thấy thì tâm tư cậu nhóc đơn thuần lại còn sùng bái anh nữa chứ, nhưng tuổi lại nhỏ quá.
Nếu anh không nghiêm túc thì đừng trêu đùa tình cảm của người ta."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Trêu đùa?"
Đồ Nhã gật đầu.
"Cô nhìn ở đâu ra là tôi trêu đùa tình cảm của em ấy?" Phó ảnh đế hỏi lại.
Vậy mà cái người không bao giờ bộc lộ chút vui buồn lúc lại chẳng giấu nổi sự tức giận trong lời nói lúc này: "Người đơn phương, người bị từ chối là tôi."
Đồ Nhã nhớ tới chuyện này lại không nhịn nổi cười.
Cô nói: "Ý tôi là anh có thật sự thích cậu ấy không?"
Con ngươi của Phó Kim Tiêu tối lại khiến cô chẳng thể nào đọc nổi suy nghĩ của anh.
Đồ Nhã lại hỏi: "Nếu anh không thích mà còn chăm sóc, cưng chiều thì cậu nhóc sẽ đáng thương lắm.
Anh không được như vậy."
Phó Kim Tiêu ngẩng mặt: "Thế nào mới được coi là thích?"
"..."
Vấn đề này suýt chút đã đánh gục Đồ Nhã.
Cô kìm nén dữ dội, rồi lại chẳng nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Cái này cũng không thể trách cô được vì chuyện này quá buồn cười.
Nói thì có ai mà tin nổi Phó ảnh đế - nam thần quốc dân, tình đầu của biết bao người, diễn viên đã thủ rất nhiều vai chính phim tình cảm cũng như là người mà ai trong giới giải trí cũng hãi khi nhắc tới - nay lại hỏi cô: Thế, nào, mới, được, coi, là, thích?
Cứ giống như hoa hậu hỏi mình có xinh hay không vậy.
Đồ Nhã thì tươi cười vui vẻ, nhưng người đàn ông phía đối diện cô lại có vẻ không thích thú như vậy.
Anh nheo nheo đôi mắt, thong thả nói: "Buồn cười tới vậy sao?"
"Không buồn cười, không buồn cười." Đồ Nhã lắc đầu như trống bỏi, suy nghĩ: "Thật ra thích không có khái niệm, cũng chẳng cụ thể hóa được.
Nhưng cá nhân tôi nghĩ là thích một người sẽ thấy người nọ hoàn hảo không tì vết.
Dù cho họ có tầm thường tới mức nào, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn có thể tìm thấy họ trong đám đông ngay lập tức."
Phó Kim Tiêu lâm vào trầm tư.
Anh không hiểu như thế nào mới là yêu, cũng không hiểu phải làm thế nào mới là thật lòng.
Thật ra Phó Kim Tiêu không thiếu người theo đuổi.
Từ lúc ngồi trên ghế nhà trường đã nhận thư tình chật kín cả ngăn bàn, sau khi vào giới giải trí rồi lại bị quấy rầy trên WeChat, tham gia hoạt động hay trong phòng khách sạn cũng xuất hiện người chủ động tiến tới.
Những thứ này đối với anh chỉ là gió thoảng mây qua, không gợn bất kỳ cơn sóng nào trong lòng.
Vậy nên anh không hiểu hương vị của tình yêu là như nào.
Ngay từ đầu, anh chỉ cảm thấy Thẩm Tinh Tuế ngốc ngốc rất thú vị nên mới để ý một chút.
Mà tới khi biết rồi thì mới phát hiện, cậu nhóc này biết rất nhiều chuyện của anh nhưng lại kín miệng như thể có gì khó nói.
Sự mâu thuẫn đối nghịch kỳ quái này càng khiến anh vô thức chú ý tới cậu nhiều hơn.
Từ lúc bắt đầu, mọi chuyện giống như bát nước hắt đi.
Có một số người nếu trở thành ngoại lệ sẽ rất khó có thể thu tay lại, chờ tới khi bản thân nhận ra thì họ đã trở thành một góc đặc biệt trong tâm trí rồi.
Đồ Nhã thở dài: "Mấy chuyện tình cảm này cũng rất khó nói, nhưng anh phải biết tình yêu và hôn nhân không phải trò đùa.
Bây giờ hôn nhân đồng tính không còn trái luật trong nước nữa, nhưng chuyện này mới thoáng được năm nay thôi.
Trước mắt chưa có đôi nào trong giới dám công khai đâu, với cả khoảng cách địa vị của hai người còn lớn lắm.
Đến lúc đó fans sẽ đẩy hết áp lực lên người cậu nhóc, còn chưa kể những thứ khác..."
"..."
Hai người nhìn nhau trầm mặc một lát.
Phó Kim Tiêu tay cầm chén trà, đáy mắt lắng lại tự hỏi: "Mấy thứ cô nói tôi đều suy xét rồi.
Có yêu hay không thì giờ tôi chưa trả lời được, nhưng có một điều tôi có thể xác định."
Chén trà được đặt lại lên bàn phát ra tiếng vang nhỏ.
Phó Kim Tiêu nhìn cô, cong môi cười một cách nghiêm túc: "Tôi không trêu đùa ai hết."
Đồ Nhã trừng mắt thật lớn.
Trong lòng cô lúc này đã thành sóng cuộn biển trào, hận không thể hét lên với cả thế giới: Con mẹ nó, trời ơi, con cáo già này thật sự muốn gặm sạch củ cải trắng nhà người ta này! Tuế Tuế, chị cũng không thể cứu em được nữa rồi, bảo trọng nhé!
....
Chạng vạng, mọi người đã dùng xong bữa.
Bọn họ rất bận rộn, hầu như ai cũng phải lên máy bay tối nay để chạy lịch trình tiếp.
Mọi người đang chuẩn bị lên xe tới sân bay.
Thẩm Tinh Tuế đang kiểm tra hành lý liền thấy Phó Kim Tiêu với trợ lý đi từ vườn hoa tới đây.
Khi hai người bọn ngang qua, nhân viên đều chào một cách kính cẩn.
Thế mà lúc hai bên sắp lướt qua nhau, dù Phó Kim Tiêu đã nhìn thấy cậu lại chẳng có ý gì là dừng lại cả.
Khác hẳn với bộ dáng thân thiết, hiền lành luôn chủ động trước kia.
Thẩm Tinh Tuế bỗng dưng căng thẳng, không biết lấy dũng khí từ đâu mà hô lớn: "Thầy Phó."
Phó Kim Tiêu ngừng lại, bóng đêm giấu đi ý cười nơi đáy mắt.
Anh giả bộ lạnh lùng xoay người lại, nhàn nhạt lên tiếng: "Có việc?"
Thẩm Tinh Tuế lại càng khẩn trương.
Cậu nắm thật chặt vali, cúi đầu ậm ừ: "Không có việc gì ạ.
Em chỉ muốn chúc anh đi đường cẩn thận."
Phó Kim Tiêu lên tiếng: "Ừm, em cũng phải chú ý đấy.
Vé máy bay đã đặt chưa, nếu không để tôi bảo trợ lý tới giúp."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng: "Ổn, ổn hết rồi ạ."
Thẩm Tinh Thần thò qua thắc mắc: "Anh Phó, sao anh không hỏi em đã chuẩn bị chưa để bảo trợ lý tới giúp?"
"Cậu?" Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn hắn, lạnh mặt mở miệng: "Đừng nói là vé máy bay, nếu hôm nay hết vé thì cậu vẫn phải mua vé tàu đi xuyên đêm về."
Bịch máu di động của muỗi - Thẩm Tinh Thần không dám đáp trả.
Xe vừa lúc tới, hắn vội vàng trèo lên xe bỏ lại Thẩm Tinh Tuế đứng ngoài.
Cậu nhìn Phó Kim Tiêu muốn nói lại thôi.
Lần này tách ra rồi lại chẳng biết tới lúc nào mới có thể gặp lại anh...!Giờ nhìn được thêm thì cứ cố thêm một lần đi cho đỡ luyến tiếc.
Phó Kim Tiêu lại nhìn cậu: "Sao chưa lên xe?"
Thẩm Tinh Tuế lấy lại tinh thần, lưu luyến mãi mới lên xe.
Ngồi trên xe, cậu hạ cửa kính xuống hỏi: "Khi nào anh đi ạ?"
"Chà." Phó Kim Tiêu than nhẹ, cố ý trêu cậu: "Đây là đang muốn đuổi tôi đi?"
Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt, lắc đầu: "Không phải như vậy, em chỉ hỏi một chút thôi."
Phó Kim Tiêu ngắm vẻ hoảng loạn đáng yêu của cậu: "Chốc nữa tôi mới đi, lên muộn một chút cũng không phải vội.
Còn gì muốn nói với tôi sao?"
Thẩm Tinh Tuế nghĩ nghĩ, hình như không có gì, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Phó Kim Tiêu câu môi: "Nhưng tôi lại có."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Anh tiến tới trước cậu hai bước rồi cúi xuống, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Về tới nơi nhớ mở quà ra nhé."
Giản Tinh Tuế:?!
Nói xong những lời này, Phó ảnh đế mới quay người rời đi, bỏ mặc cậu nhóc đang há hốc mồm miệng trong xe.
....
Ổn định chỗ ngồi trên máy bay, Thẩm Tinh Tuế lúc này mới cho phép bản thân ngủ một giấc.
Mà giấc ngủ này cũng không an ổn cho lắm, tất cả đều xoay quay chuyện món quà vừa rồi.
Người Phó Kim Tiêu chọn là cậu sao? Thật sự là cậu sao? Sao có thể là cậu cơ chứ? Dù sao ý nghĩa của món quà này là...!tặng cho người mình thích nhất.
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân khó có thể đè nén được niềm vui này.
Lý trí nhắc nhở cậu không thể tự mình đa tình, nhưng trái tim lại mơ màng tự hỏi không biết anh có ý gì.
Cuối cùng cả người cậu trở nên ngây ngốc.
Thẩm Tinh Thần ở cạnh lẩm bẩm: "Em bị ma quỷ nhập vào người đấy à?"
Thẩm Tinh Tuế: "...Không phải."
"Thế sao em cứ cười rồi lại nhíu mày?" Thẩm Tinh Thần mở to mắt, bừng tỉnh: "Chẳng lẽ em..."
Trái tim cậu nhảy lên, thẹn thùng: "Em..."
Thẩm Tinh Thần đập tay: "Chẳng lẽ em đau bụng hả?"
"...."
Cứ cho là vậy đi.
Sau khi máy bay hạ cánh, sắc trời đã lên.
Theo đám người đi xuống, vốn cậu định hỏi Thẩm Tinh Thần đi gì về nhà lại ngoài ý muốn thấy ba người cách đó không xa: Từ Ân Chân đứng giữa cùng hai cha con nhà Thẩm ở hai bên.
Thẩm Tinh Tuế sáng mắt, vô thức bật thốt: "Mẹ?"
Từ Ân Chân cũng nhìn thấy con mình, cao hứng dang hai tay nhào tới: "Tuế Tuế!"
Thẩm Tinh Tuế cũng cho bà một cái ôm, vui vẻ: "Sao mọi người lại tới đây, không phải giờ này phải đi làm rồi sao? Mọi người...!không bận sao?"
"Dù bận cũng muốn tới đón hai con nha." Từ Ân Chân duỗi tay sờ sờ đầu cậu: "Hai con đã làm việc chăm chỉ mà."
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh nói: "Mẹ, mẹ đừng có lo.
Em ấy ở cùng nhóm với anh Phó, ăn uống không phải lo, béo mập lên bao nhiêu!"
Từ Ân Chân nghe vậy liền cảm thán: "Tiểu Phó thật đáng tin!"
?
Thẩm Tinh Thần gào to: "Mẹ cũng quan tâm con một ít đi chứ!"
"Con? Con không gây phiền phức cho mọi người là ổn rồi." Từ Ân Chân nói tiếp: "Lúc nào phải tới cảm tạ người ta đã chăm sóc Tuế Tuế nhà mình mới được."
Thẩm Tinh Thần chống nạnh, nhìn về phía anh cả ruột thịt: "Anh, mẹ thật là thiên vị.
Anh tới làm sứ giả công lý đi!"
Thảm Minh Lãng lạnh lùng: "Anh thấy mẹ nói rất đúng."
Thẩm Tinh Thần không chịu từ bỏ, quay sang người cha thân thương của mình: "Ba, ba xem bọn họ kìa!"
Thẩm Ung đẩy đẩy mắt kính, nghiêng người: "Lên xe trước đã, chuyện này nói sau đi."
....?!
Dọc đường đi, Từ Ân Chân ngồi ghế sau lôi kéo Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần trò chuyện.
Bà nhẹ nhàng hỏi về cuộc sống sinh hoạt trong chương trình như phụ huynh quan tâm tới đứa nhỏ vừa tan trường về.
Đây là cảnh mà Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn mong ngóng có được.
Khi cậu còn đi học, chưa bao giờ cha Giản tới đón cậu.
Thậm chí có hôm trời mưa, tài xế báo xe hỏng nên cậu phải đi bộ dầm mưa về nhà, nhưng cha Giản dù thấy lại chẳng thèm nói một câu quan tâm nào.
Từ sâu tận đáy lòng, Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn khát vọng một điều: Không phải vinh hoa phú quý, không phải quyền thế che trời mà chỉ là một tổ ấm nhỏ cùng những người quan tâm tới cậu là đủ.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa Thẩm Tinh Tuế càng ngây người.
Phòng khách được trang trí thêm dải biểu ngữ màu đỏ: Mừng Tinh Tuế và Tuế Tuế hoàn thành chương trình đầu tiên thuận lợi, cầu chúc tương lai sáng rọi!
Khi bọn họ vào cửa, mẹ Ngô còn phối hợp tung những cánh hoa đủ sắc rơi xuống.
Những người còn lại thì vỗ tay, thậm chí còn chạy tới giúp hai người đội mũ giấy nhỏ.
Thẩm Tinh Tuế ngây ngẩn cả người.
Thẩm Tinh Thần bên cạnh thì chống nạnh cười một cách đắc ý: "Biểu ngữ lần này hay nha.
Tất nhiên là phải thành công rồi, sao bọn con có thể không thuận lợi được cơ chứ?"
Từ Ân Chân vừa vỗ tay, vừa cười: "Giỏi lắm, Tuế Tuế cũng giỏi lắm.
Lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí đã được nhiều người đón nhận rồi nha."
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng: "Con bình thường lắm ạ."
"Nào có!" Từ Ân Chân tiến tới, giữ chặt tay cậu: "Tuyệt lắm, con còn được mấy lần hạng nhất cơ mà.
Tuế Tuế nhà ta cực kỳ giỏi!"
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh nói: "Con nữa con nữa.
Mẹ chưa thấy vẻ oai hùng của con đâu.
Bác gái trong bếp còn khen con có tố chất đó."
Thẩm Minh Lãng đứng cạnh lạnh lùng đáp: "Nếu anh Vương mổ heo cũng được phân đi đốn củi thì bác ấy cũng sẽ nói vậy thôi."
Thẩm Tinh Thần trừng mắt: "Anh ghen tị với em thì có."
Thẩm Minh Lãng cười lạnh một tiếng.
Bọn họ cãi nhau ầm ĩ khiến toàn bộ phòng khách vô cùng ồn ào.
Nhìn dải biểu ngữ cùng những cánh hoa rực rỡ, lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế cảm nhận được cảm giác được người thân tán thành.
Từ trước tới nay cậu có làm gì cũng bị mắng là vô dụng, nhưng bây giờ dù rất bình thường nhưng mọi người lại tung hô, khen ngợi.
Cậu không làm mọi người trong nhà mất mặt, bọn họ tự hào về cậu...
Dần dần, Thẩm Tinh Tuế bỗng hiểu tại sao Thẩm Tinh Thần lại có tính tình như vậy.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã được nuôi lớn trong một môi trường lành mạnh như vậy.
Giây phút này đây từng là ước mơ mà cậu tha thiết móng ngong trong mỗi giấc ngủ.
Nó đẹp và ấm áp tới mức cậu thậm chí còn chẳng tin nổi đây có phải là hiện thực.
Từ Ân Chân cười một cách thần bí: "Tuế Tuế đi với mẹ."
Thẩm Tinh Tuế tưởng rằng đây đã là toàn bộ rồi, không nghĩ còn có món quà đặc biệt đằng sau nữa.
Lướt qua nhà ăn rồi tới tận phòng trong, vừa mở cửa, Thẩm Tinh Tuế lập tức nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen cỡ lớn được đặt ngay chính giữa phòng.
Chỉ cần nhìn là biết chiếc đàn này rất đắt đỏ.
Từ Ân Chân mỉm cười: "Ba mẹ với anh ở nhà đều xem bọn con đó.
Hồi nhỏ Thần Thần thích nhảy múa nên trong nhà không có nhiều nhạc cụ, nhưng ba mẹ đều cảm thấy Tuế Tuế đánh đàn rất hay nên đã bàn với nhau ủng hộ con đường làm nhạc của con.
Thế nhưng cả nhà lại không biết phải làm sao để giúp nên mới lựa chọn mua chiếc đàn này.
Không biết con có thích hay không?"
Ánh nắng xuyên qua lớp kính sát đất, đậu trên chiếc đàn khiến nó trở nên lấp lánh bắt mắt.
Thẩm Tinh Tuế ngơ ngác nhìn, trong lòng xôn xao mãi không thể lặng được.
Cậu thở thật nhẹ, trái tim nóng ran như phát sốt, cảm động nhìn bà: "Cảm ơn mẹ.
Con, con rất thích, thật sự, cực kỳ thích ạ!"
Lúc này Từ Ân Chân mới lộ ý cười nhẹ nhõm, tới gần ôm con mình.
Thẩm Ung đứng sau nhìn hai mẹ con, mở miệng: "Ba đã giúp con liên hệ một đội làm nhạc nổi tiếng rất đáng tin.
Nếu sau con muốn ra album thì có thể liên lạc với họ."
Thẩm Tinh Tuế nghe ông nói vậy liền kinh ngạc nhìn hai người, lắp bắp: "Thật vậy ạ, thật sự có thể chứ? Album..."
Thẩm Ung gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Đã từ rất lâu khi Thẩm Tinh Tuế bắt đầu sáng tác, cậu cũng từng có mộng tưởng ra album cho riêng mình.
Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng bản thân thật sự có cơ hội hợp tác để ra album cả.
Nhìn ông, Thẩm Tinh Tuế kích động không biết phải nói gì.
Sau vài lần hít thở, cậu nhẹ nhàng mở miệng: "Cảm ơn...ba, con chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình!"
Thẩm Ung nhìn đứa con trai ngoan ngoãn của mình, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm khi lộ ý cười, gật đầu: "Không cần tạo áp lực cho bản thân, con cố gắng hết sức là được rồi."
Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng cười.
Thẩm Minh Lãng đứng một bên xanh mặt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới cha mẹ mình có thể sống tệ bạc như vậy.
Đàn là hắn mua, đội làm nhạc cũng là hắn tìm.
Hai cái người này chỉ nêu ý tưởng rồi sai hắn đi làm thôi, thế mà bây giờ lại vơ hết công lao nhận về phần mình! Đáng giận, đúng là người nhà khó phòng mà!
.....
Sau hai ngày nghỉ ngơi ở nhà, Thẩm Tinh Tuế liền tới công ty.
Vừa lúc Vương Mỹ Xán cũng muốn tìm cậu: "Tuế Tuế, trước mắt độ nhận diện của cậu khá ổn.
Cậu thích làm nhạc cũng được, chị ủng hộ chuyện này.
Tuy bây giờ có không ít lời mời hợp tác nhưng chỉ là mấy việc nhỏ thôi.
Ham chút tiền ấy sẽ hạ thấp giá trị thương hiệu của cậu nên chị đã giúp từ chối rồi."
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cảm ơn chị Vương."
Vương Mỹ Xán rất thích cậu nhóc nghe lời này, đỡ lo hơn cái con cáo già lưu manh kia biết bao nhiêu.
Cô nhẹ giọng đáp: "Vì cậu thích làm nhạc nên chị đã chọn cho cậu một cơ hội không tồi.
Gần đây đạo diễn Vương phụ trách quay [Sơn Hà] vẫn đang loay hoay chưa tìm được ca khúc chủ đề.
Bọn họ đã tìm rất nhiều người mà vẫn không ưng được bài nào hết.
Hôm trước, đạo diễn Vương có nghe qua cậu biểu diễn trong chương trình nên đã nhờ người năm lần bảy lượt gọi cho tôi, muốn mời cậu soạn nhạc cho [Sơn Hà]."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc: "Phim điện ảnh ấy ạ?"
Vậy mà bây giờ cậu có thể soạn nhạc cho phim điện ảnh rồi sao?
Vương Mỹ Xán mỉm cười: "Đúng vậy.
Cậu cũng biết đạo diễn Vương đấy, bộ điện ảnh mà ông ấy từng quay luôn nhận được kỳ vọng về những giải thưởng lớn.
Bộ [Sơn Hà] sắp tới cũng như vậy.
Nếu bài của cậu được chọn thì nói không chừng cũng được nhận thưởng ấy chứ."
Thẩm Tinh Tuế không chút do dự nói: "Em nguyện ý thử sức!"
Vương Mỹ Xán rất hài lòng với tính "không sợ khó khăn" của cậu: "Vậy được rồi, chiều nay cậu tới phòng thu âm Hằng Thông để trao đổi với nhân viên một chút nhé."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Vâng!"
Soạn nhạc vẫn luôn là đam mê của cậu, vậy nên cậu sẵn sàng thử sức.
Buổi chiều, Thẩm Tinh Tuế di chuyển tới tòa nhà Hằng Thông để trao đổi với đội hậu kỳ về một số yêu cầu như phong cách, nhạc cụ hay lời nhạc.
Cậu có rất nhiều ý tưởng phong phú nên nói chuyện với bọn họ vô cùng hòa hợp.
Tới khi bàn luận xong xuôi, Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức trở về bắt tay vào soạn nhạc.
Nhưng ngoài ý muốn là vừa bước ra khỏi cửa hai bước, Thẩm Tinh Tuế liền chạm mặt với người mà cậu không bao giờ muốn gặp lại - Giản Trị.
Cậu lạnh mặt, cúi đầu định đi tiếp thì nghe thấy giọng nói bên người: "Đứng lại."
Thẩm Tinh Tuế dừng bước: "Có chuyện gì?"
"Bây giờ bám được vào nhà giàu thì quên người anh này rồi sao?" Thanh âm Giản Trị trầm xuống, trào phúng: "Dù có như vậy thì nhìn thấy tiền bối cũng không lên tiếng chào hả? Đây là văn hóa nhà Thẩm của cậu sao? Bọn họ dạy dỗ cậu như vậy?"
"..."
Thẩm Tinh Tuế không định so đo với gã, ai ngờ người này một hai phải dìm cậu xuống.
Cậu ngẩng mặt, dù trong lòng đã bực tức nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng: "Tôi không nhớ mình đã từng có người anh trai nào hết."
Giản Trị sửng sốt.
"Anh đúng là hay quên thật đấy.
Nửa năm trước lúc đứng ngoài nhà vệ sinh ở [Tinh Quang], chính anh là người cảnh cáo tôi cấm hé nửa lời về chuyện anh em trai còn gì.
Bây giờ anh nhắc lại là sao?" Thẩm Tinh Tuế cười: "À, tôi quên mất.
Đây là tác phong nhà Giản mấy người, dù sao ai cũng được dạy như vậy cả mà."
Giản Trị tối sầm mặt: "Giản Tinh Tuế, mày đang nói với ai đấy? Không biết trên dưới gì cả!"
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuế cũng kém đi nhiều: "Mong anh nhớ là tôi không mang họ Giản và sớm cũng chẳng còn là người nhà Giản nữa rồi.
Từ lúc các người đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi và họ Giản mấy người đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!"
Giản Trị á khẩu không nói được.
Hắn tức tới bật cười.
Không nói được cái này thì hắn nói cái khác: "Bây giờ lẻo mép ghê đấy.
Trước kia nhìn thấy tao còn vâng vâng dạ dạ, sau khi thành thiếu gia rồi thì lật mặt à? Làm sao, mày nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể bay nhảy trong giới giải trí hả? Mày thật sự tưởng dựa vào mấy bài hát nhí nhố mày soạn là nổi tiếng được sao?"
Trái tim Thẩm Tinh Tuế đau như cắt.
Cậu không thích nhắc tới quá khứ, nhưng mỗi câu Giản Trị nói đều khơi gợi lại ký ức cũ.
Những chuyện xưa đó giống như vết sẹo bị rạch lại từng vết một, đau tới máu tươi đầm đìa.
Hồi trước, cậu cũng thích viết nhạc lắm, nhưng lại chưa dám cho ai xem cũng chẳng nhắc tới chuyện này.
Bởi vì Giản Trị - một ca sĩ nổi tiếng - luôn cười nhạo những bài cậu soạn, nói rằng vứt bãi rác cũng chẳng ai thèm nhặt.
Thẩm Tinh Tuế nghiến răng cố áp xuống nỗi tủi hờn trong lòng, quật cường ngẩng mặt: "Nổi hay không cũng không cần anh lo, dù sao mấy bài này tôi đâu có viết riêng cho anh nghe đâu chứ!"
Giản Trị thấy cậu mạnh miệng, cười lạnh: "Được thôi, thế cậu cứ tự mua dây buộc mình đi."
Hai người tan rã trong không vui.
Về đến nhà, Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức ngồi trong phòng soạn nhạc.
Cậu khổ sở, cả người như bị rút đi một nửa sức lực.
Nhưng khi ngồi bên chiếc đàn dương cầm, nghĩ tới mấy ngày trước đó cha mẹ và các anh đã cổ vũ mình như nào thì Thẩm Tinh Tuế trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Không sai, cậu soạn nhạc đâu phải để Giản Trị thích.
Chỉ cần có người thích bài cậu viết thì cậu vẫn phải kiên trì để thoát khỏi bóng ma của Giản Trị!
"..."
Điều chỉnh lại hơi thở, cuối cùng Thẩm Tinh Tuế bắt tay lấy giấy sáng tác.
Cậu có nhiều ý tưởng cho [Sơn Hà] nhưng chưa vừa lòng bài nào hết.
Mỗi khi đầu óc rối bời, cậu sẽ mượn tiếng đàn để biểu lộ tình cảm.
Sau khi thu dọn hết bản nháp bừa bộn, Thẩm Tinh Tuế bắt đầu múa lượn những ngón tay của mình trên phím đàn.
Đây là bài hát mà cậu sáng tác thời niên thiếu.
Vì chẳng có ai chịu lắng nghe nên từ trước tới nay cậu vẫn chỉ tự đàn tự thưởng thức.
Từ lúc bắt đầu cho tới khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Thẩm Tinh Tuế có thể say sưa biểu diễn mà chẳng cần xem lại phổ nhạc.
Khi lời nhạc kết thúc, ngoài cửa truyền tới tiếng hô: "Hoàn hảo!"
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên quay đầu lại.
Thấy Thẩm Tinh Thần cầm điện thoại quay mình, cậu dở khóc dở cười: "Anh đang làm gì thế?"
"Quay em đánh đàn đó.
Bài vừa rồi nghe hay lắm luôn ấy, nên anh phải quay lại." Thẩm Tinh Thần vừa lưu lại video vừa hỏi: "Bài này của em không dính hạng mục gì thì anh có thể đăng lên Douyin dược không? Lúc trước anh vừa đăng ký tài khoản trên đó, ứng dụng này đang nổi lắm đấy!"
Thẩm Tinh Tuế nói: "Được thôi, đây là bài hát em sáng tác hồi trước."
Thẩm Tinh Thần cười cười: "Thế anh đăng nhá.
Đi ăn cơm thôi!"
Nỗi buồn bực của Thẩm Tinh Tuế cũng bị hắn đánh tan tành mây khói.
Cậu gật đầu cùng đi xuống ăn cơm.
Hôm nay cả nhà chỉ có hai người họ nên cơm nấu rất đơn giản, lúc ăn cũng có thể lướt điện thoại.
Thẩm Tinh Thần vừa uống canh vừa đọc bình luận, mặt mày nghiêm trọng đi nhiều.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bài này là tự em sáng tác đúng chứ?" Thẩm Tinh Thần thắc mắc.
Thẩm Tinh Tuế gật đầu, xác định: "Là em tự soạn, sao vậy?"
Thẩm Tinh Thần chửi thầm, cho cậu xem điện thoại: "Ở dưới có rất nhiều fans của Giản Trị nói bài hát này nằm trong album ra mắt của gã ta.
Năm ấy gã còn dựa vào bài này để được nhận thưởng này thưởng nọ, thành công chen một chân vào giới âm nhạc."
Thẩm Tinh Tuế không dám tin cầm lấy điện thoại, quả nhiên thấy rất nhiều bình luận như:
"Cái bài này mà dám nói là tự sáng tác à, không phải là bài của Giản Trị nhà chúng ta sao?"
"Đ má, tự dát vàng lên mặt mình đấy à?"
"Đồ ăn cắp."
"Muốn nổi đến phát điên cmnr!".