Thẩm Tinh Tuế thề, trong cả quãng đời cậu chưa từng cảm thấy thẹn như bây giờ.
Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Nếu mà Thẩm Tinh Tuế chưa từng gặp được thầy Phó ngoài đời thực thì khi gặp chuyện như này, cậu sẽ nhảy cẫng vì hạnh phúc.
Nhưng khi cả hai đã trở thành bạn bè với nhau rồi, sau đấy còn phát hiện bạn thật ra là fans cuồng của mình...
Chuyện này không thể dùng "thẹn thùng" để miêu tả được nữa!
Aaaaaa.....
Cậu thầm gào thét trong lòng.
Làm sao bây giờ đâyyy!
Thẩm Tinh Tuế thật sự muốn phát điên.
Tại sao trí nhớ của thầy Phó lại tốt như vậy chứ? Rõ ràng đã hai năm trôi qua, hơn nữa đó cũng chỉ là một trong vô vàn cái thông báo tin nhắn tới thôi, vậy mà người đàn ông này vẫn có thể nhớ được.
Là Phó Kim Tiêu có sức mạnh siêu nhiên hả!
Cùng lúc, cũng có rất nhiều fans luôn chú ý từng động thái của thần tượng mình.
Đừng nói là theo dõi, chỉ cần thần tượng hủy theo dõi ai thì bọn họ cũng có thể ngay lập tức tìm ra.
Đặc biệt là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới như Phó ảnh đế, rất nhanh đã có người phát hiện:
"Hình như anh iu Phó vừa theo dõi ai mới à?"
"Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu?!"
"Đ má, đây là muốn công khai hay gì?"
"Trái tim bé bỏng của tui!"
Rất nhiều fans mới mấy năm gần đây khi nhìn thấy tên ID như vậy đều lộp bộp trong lòng.
Nhưng sau khi điều tra, bọn họ mới phát hiện hình như đây là tài khoản của fans, hơn nữa lại còn là fans lão làng cấp ! Càng đào, bọn họ càng phát hiện được nhiều điều.
Hoạt động mới nhất của tài khoản này cũng phải hơn năm trước!
Đây là sự thật đáng sợ gì vậy.
năm trước, có khi chẳng mấy ai nghe qua cái tên Phó Kim Tiêu ấy chứ.
Còn một số người đã theo dõi lâu thì lại nói:
"À, là Phu nhân đây mà."
"Nhớ lại hồi xưa, tầm bốn năm trước lúc tôi vừa làm fans, chủ topic nào cũng đều là Phu nhân hết."
"Mị đã tham gia một hoạt động do Phu nhân tổ chức này."
"Phu nhân siêu tốt luôn, lúc ấy trong hội rôm rả lắm."
"Phu nhân á hả? Vậy thì không có chuyện gì.
Chị em, thu lại vũ khí, rút lui!"
Người nổi tiếng thường theo dõi bạn bè trong giới, nhưng nếu vượt quá phạm vi này thì phải chịu nhiều chú ý.
Rất nhiều người ngoài ngành được theo dõi sẽ bị chịu sự soi mói của fans.
Hôm nay Phó Kim Tiêu cũng chú ý một tài khoản chẳng có tiếng tăm gì, tuy được fans chú ý và tò mò nhưng lại hài hòa một cách ngoài ý muốn.
Giống như là...!người một nhà vậy.
Không sai, fans của Phó ảnh đế vừa khủng về số lượng vừa khủng về sức chiến đấu.
Nếu có đứa yêu tinh nào dám câu dẫn thần tượng nhà bọn họ thì sẽ bị tra xét ba đời để xem xem có xứng với anh yêu hay không.
Nhưng nếu người này là...!người một nhà, vậy thì không có gì phải vội.
Có người cũng khó hiểu hỏi:
"Tại sao Phu nhân lại biến mất hơn năm?"
"Hoạt động gần nhất cũng là năm trước."
"Nếu anh Phó muốn theo dõi Phu nhân thì có thể làm từ năm trước mà."
"Tại sao lại là lúc này, theo dõi khi cả chúng ta cũng sắp quên Phu nhân rồi?"
Vấn đề này chọc đúng điểm tò mò của mọi người.
Một số fans lớn mật đoán:
"Phu nhân, có phải Phu nhân thành công thượng vị rồi không?"
"Hắc hắc, mấy năm nay ngừng hoạt động để theo đuổi ngoài đời thật hả?!"
"Nếu là người khác thì mị sẽ buồn lắm, nhưng nếu là Phu nhân thì mị lại thấy vui vui sao á."
"Ha ha, vậy là chăm chỉ làm fans sẽ có ngày thượng vị thành công sao?"
Khi mọi người đang bàn luận sôi nổi, Thẩm Tinh Tuế vẫn đang rối rắm.
Cùng với hành động của Phó Kim Tiêu, một lượng chú ý của đại chúng sẽ nhắm tới cậu cùng với rắc rối đi kèm.
Cậu có thể bị lộ thân phận bất cứ lúc nào!
Bây giờ mọi người còn thiện lành như này do bởi không biết người đứng sau tài khoản này là Thẩm Tinh Tuế cậu! Nếu họ biết thì còn vui vẻ như vậy được chắc? Hơn nữa giờ chỉ có Phó Kim Tiêu biết thôi, chuyện này mà để cả thế giới biết thì xấu hổ MAX luôn đó!
"Làm sao bây giờ..."
Thẩm Tinh Tuế bắt đầu vò đầu bứt tóc.
Cậu phân vân không biết nên xóa tài khoản này đi hay xóa cả Weibo luôn.
Nhưng mà sao cậu nỡ xóa tài khoản này được chứ.
Nếu có ai hỏi có cái gì đã chứng kiến năm tháng thanh xuân của Thẩm Tinh Tuế, vậy cậu có thể ngay lập tức nói là tài khoản Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu này.
Nơi đây cất trữ rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ cùng với một số thứ nếu xóa đi sẽ chẳng còn gì nữa.
Chỉ có tài khoản nhỏ này...
Thẩm Tinh Tuế lăn qua lăn lại trên giường.
Cậu rối rắm vơ lấy một bông hoa, vừa bứt cánh vừa lẩm bẩm: "Xóa, không xóa, xóa, không xóa,..."
Thẩm Tinh Thần vào phòng liền thấy cảnh quỷ dị này.
"Á trời! Em bị quỷ nhập hả?" Thẩm Tinh Thần đi tới: "Có cần anh niệm chú đại bi cho không?"
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, nhanh chóng giấu hoa đi: "Không phải bị quỷ nhập, e-em đang ngắm hoa."
Thẩm Tinh Thần câm nín, nhìn cánh hoa rơi vãi trên sàn nói: "Mẹ bảo anh gọi em xuống lấy đồ!"
Lấy, lấy đồ?
Thẩm Tinh Tuế tò mò, mơ hồ đáp lời rồi xuống tầng.
Dạo gần đây đã qua lập đông nhưng trong nhà vẫn còn ấm áp.
Trong bếp hình như đang đun trà hoa nên vừa bước xuống cầu thang, Thẩm Tinh Tuế lập tức ngửi thấy hương thơm thanh mát.
Đèn vàng rọi ra từ phòng khách, bọn họ dẫm lên thảm lông mềm mại, bước tới cạnh sô pha.
Từ Ân Chân cười nói: "Hai đứa lại đây thử xem."
Thẩm Tinh Tuế tiến tới gần hơn, thấy trong tay bà đang cầm bao tay và khăn quàng cổ, bên cạnh còn là mấy cục len và đôi kim đan.
Chỗ đồ này hẳn là bà vừa tự tay làm để dành tặng người thân.
Thẩm Tinh Thần thò qua, tò mò: "Cái nào là của con ạ?"
Từ Ân Chân chỉ một bộ màu đen trên bàn: "Đây này, tự con lấy đi."
Thẩm Tinh Thần rất ưng, sau khi quàng thử còn hỏi: "Mẹ, năm nay con cao lên bao nhiêu rồi.
Mẹ vẫn dựa vào kịch cỡ năm trước làm cho con làm gì?"
Từ Ân Chân trừng mắt nhìn hắn: "Có cái khăn quàng cổ thôi, cái gì mà cao hay không cao.
Quàng qua cổ là được rồi."
Lại nói, bà lấy chiếc khăn màu vàng ướm thử cho cậu.
Thẩm Tinh Tuế chỉ cảm thấy cái cổ của mình bỗng nhiên ấm hẳn.
Không biết sợi len làm từ gì mà rất ôm da mà không gây bí bách, ngược lại còn cảm thấy thật thoải mái.
Từ Ân Chân híp híp mắt, mỉm cười: "Thế nào, có vừa không con?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Vừa lắm ạ."
Trên chiếc khăn màu vàng ấm áp này còn có hai ngôi sao nho nhỏ bay xung quanh mặt trăng và mặt trời được thêu một cách tinh xảo.
"Con đừng miễn cưỡng bản thân nhé Tuế Tuế." Từ Ân Chân sợ đứa con nhỏ nhút nhát này không dám bộc lộ ý kiến của mình: "Nếu không ưng chỗ nào thì cứ nói để mẹ sửa ngay."
Thẩm Tinh Tuế vội lắc đầu: "Không có gì hết, con thích lắm."
Vì ngại ngùng mà giọng cậu n hỏ dần, nhưng rất muốn biểu đạt cảm xúc của mình mà nhẹ giọng nói: "Con thích lắm ạ, cảm ơn mẹ nhiều."
Giọng nói mềm nhẹ chứa đựng sự chân thành tha thiết.
Trái tim của Từ Ân Chân cũng phải nhũn mềm.
Thẩm Tinh Thần với đứa con cả của bà đã được nhận mấy thứ này còn nhỏ nên đã thành thói quen, nhưng Thẩm Tinh Tuế lại khác.
Dù chỉ là một số món đồ nhỏ, cậu cũng trân trọng chúng như bảo bối khiến bà cảm thấy đau lòng, muốn cho cậu thật nhiều thứ khác.
Đáy mắt Từ Ân Chân mềm mại: "Không phải khách sáo.
Mẹ rất vui khi làm mấy thứ như vậy cho các con."
Thẩm Tinh Thần thò qua hỏi: "Mẹ, thế mẹ có sửa cho con không? Con thấy mấy ngôi sao này chưa to đủ, mẹ làm cho con mấy ngôi khác to hơn đi?"
Từ Ân Chân trừng mắt nhìn hắn: "Muốn thì tự đi mà sửa, mẹ anh cũng không rảnh như vậy."
"..."
Cũng không biết là ai vừa nói làm thích làm mấy thứ này.
Sau khi đem đồ cất đi, mẹ Ngô tiến tới nói: "Phu nhân, thiếu gia, có thể dùng bữa được rồi ạ."
Thẩm Tinh Thần nhanh chóng chạy tới, còn Thẩm Tinh Tuế lại từ tốn tháo găng tay ra.
Từ Ân Chân đứng cạnh hỏi: "Con thấy không thoải mái sao?"
"Không ạ." Cậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Con sợ làm bẩn đồ lúc dùng bữa."
Nghe vậy, trong lòng Từ Ân Chân khẽ run.
Ánh mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế của bà càng thêm mềm mại.
Có một số người dù không nói thành lời nhưng bọn họ luôn cẩn thận trân trọng một cách thầm lặng.
"Tuế Tuế, không sao hết." Từ Ân Chân đi tới giữ lấy đôi tay đã lạnh của cậu, cùng nhau đi tới bàn ăn: "Dù có bẩn hay bị mất cũng không sao cả, mẹ sẽ đan cho con một đôi khác nên không phải lo.
Đây cũng chẳng phải là đôi găng tay cuối cùng, sau này còn rất rất nhiều lần khác nữa, mẹ đảm bảo."
Tay Thẩm Tinh Tuế không tự giác nắm thật chặt.
Cậu mím môi, ý cười đậm dần dưới đáy mắt.
Có thể ở nhà Thẩm như bây giờ thật tuyệt, ai cũng tốt hết.
Thẩm Tinh Thần cách đó không xa nói: "Tủ anh có nhiều lắm.
Mẹ, năm ngoái mẹ đan nhiều món quá."
"Con yên tâm, nếu năm nay còn bất cẩn thì mẹ cũng không chạy theo hầu hạ được đâu." Từ Ân Chân lại trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng khi quay sang xem Thẩm Tinh Tuế, bà lại khôi phục hiền từ: "Tuế Tuế, con đừng sợ gì hết nhé, nếu có hỏng hay bị bẩn ở đâu đó thì phải nói với mẹ đấy."
Thẩm Tinh Thần:?
Hắn không hài lòng, gào miệng kháng nghị: "Mẹee, con muốn gọi cảnh sát tố cáo mẹ ngược đãi trẻ em!"
Từ Ân Chân cầm một cái màn thầu nhét vào miệng hắn: "Ai bảo con hay quên, cho lạnh cóng người luôn đi."
"Ơ, sao mẹ có thể ghét bỏ đứa con ruột thịt của mình như vậy chứ?" Thẩm Tinh Thần ra vẻ gạt lệ, thậm chí còn giả vờ cầm dao kề cổ: "Con sẽ khiến cho mẹ nếm trải cảm giác mất đi người mẹ yêu nhất!"
Khóe miệng Từ Ân Chân giật giật.
Thẩm Tinh Tuế bị chọc cười không ngừng.
Anh hai của cậu thật đúng là cây hài của cả nhà.
Trong lúc dùng bữa, Thẩm Ung và Thẩm Minh Lãng cũng cùng nhau về nhà.
Bọn họ đều thử quàng khăn và đội mũ mà Từ Ân Chân làm cho.
Tuy nhà Thẩm đứng đầu trong giới giàu nhưng từ đồ trang trí trong nhà cho tới vật dụng hàng ngày lại đều không thuộc nhãn hàng nổi tiếng nào.
Ngay cả rổ đựng trái cây cũng là Từ Ân Chân tự mình bện trong lúc rảnh rỗi.
Ngập tràn hơi thở của gia đình.
Lúc ăn cơm, Thẩm Ung nhìn mọi người, thấp giọng: "Tết năm nay, ba sẽ cố gắng thu xếp công việc thật tốt để về ăn Tết sớm hơn."
Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Con cũng đang tăng tốc hoàn thiện một số dự án trong tay."
Từ Ân Chân rất ủng hộ hai người bọn họ.
Khác với những năm trước, bây giờ không khí cả nhà đã thay đổi.
Trước kia, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cho tới khi Thẩm Tinh Tuế trở về, không khí trong nhà đã thay đổi rõ rệt.
Mọi người trở về thường xuyên hơn, tụ tập với nhau nhiều hơn khiến bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hình như đã rất nhiều năm rồi Từ Ân Chân chưa từng hạnh phúc như vậy, như thể toàn thế giới đang sống lại.
Nhưng Thẩm Tinh Thần lúc này lại nói: "Bọn con có thể không ở nhà đêm được."
Mọi người lập tức nhìn hắn.
Thẩm Tinh Thần nhún vai: "Con phải tham dự một bữa tiệc đêm , có khi phải biểu diễn xong với mới có thể về nhà được."
Từ Ân Chân lại nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế.
Cậu chần chờ: "Chị Vương vẫn chưa thông báo gì cho con hết, chắc hẳn con không phải đi."
Từ Ân Chân thở phào: "Không đi là tốt rồi.
Đêm còn đi ra ngoài làm cái gì cơ chứ, con cứ ở nhà nghỉ ngơi là được."
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười gật đầu.
Nhưng ở đời đừng nên đắc ý quá sớm, bởi sau đó mọi chuyện có thể xảy ra ngược lại.
Sau khi Thẩm Tinh Tuế cung cấp bản thảo, tiến độ hoàn thiện ca khúc của Phó Kim Tiêu chẳng mấy chốc đã xong.
Bài hát này là ca khúc chủ đề của bộ phim bom tấn [Vấn] chiếu trong Tết Âm lịch.
Phim chiếu trong Tết rất nhiều, nhưng không khéo là [Vấn] tình cờ đụng phải [Sơn Hà].
Hai bộ phim nặng ký tự nhiên bị lấy ra so sánh.
"Một bên là cổ phong ngược luyến, một bên là tu tiên báo thù.
Hai bên hai lĩnh vực khác nhau."
"Nhưng diễn biến [Vấn] hay vờ lờ."
"Xem [Sơn Hà] được một lúc tôi cũng thấy nản."
"Hơn nữa nhé, ca khúc chủ đề của [Vấn] hay dã man."
Mãi mới có người nhắc tới trọng điểm, cũng là vấn đề mà ai ai cũng quan tâm.
Người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề của [Sơn Hà] và [Vấn] trùng hợp lại là Thẩm Tinh Tuế và An Nhiễm.
Bởi vì hai bộ phim bom tấn bị so sánh mà hai người không tránh khỏi được nhắc tới.
"Ca khúc chủ đề của [Vấn] vừa cất lên là da đầu tui thi nhau tê dại."
"Quá là dễ nghe luôn, em gái đang học tiểu học của tôi còn hỏi tên bài cơ mà."
"Tuế Tuế quá đỉnh!"
"Thật sự rất nịnh tai.
Nếu so với ca khúc chủ đề của [Sơn Hà] thì chậc chậc."
Ngay lúc này, trên mạng bỗng có một tài khoản ẩn danh tiết lộ chuyện Sơn Hà từng mời Thẩm Tinh Tuế soạn nhạc rồi lại đuổi đi, thay An Nhiễm vào vì ham hố danh tiếng của Giản Trị.
Ngay lập tức, tin này khiến mọi người chao đảo.
"Há há há, [Sơn Hà] giờ chắc đang tiếc đứt ruột ấy nhỉ?"
"Tuế Tuế dứt khỏi đám rác rưởi kia mới có cơ hội hợp tác với anh Phó chớ."
"[Vấn] quá dễ nghe luôn."
"Hy vọng sẽ có ngày càng nhiều người thấy được tài năng của Tuế Tuế nhà ta."
Bởi vì bài hát trở nên thịnh hành nên cũng có rất nhiều ngôi sao để ý tới tài năng âm nhạc trời phú của Thẩm Tinh Tuế.
Vậy nên trước Tết hai ngày, cậu nhận được một lượng lớn lời mời hợp tác.
Vương Mỹ Xán hỏi: "Cậu có biết anh Phó của cậu năm nay sẽ tham gia dạ hội nào không?"
Thẩm Tinh Tuế không chút nghĩ ngợi, đáp: "Em biết, là Đêm Xuân."
"Ừ, vừa rồi chị nhận được một nhiệm vụ.
Có một tiết mục trong tiệc cần người đàn dương cầm, nhưng em có thể không được lộ mặt, thậm chí nhà đài sẽ không cho em lên hình một giây nào hết." Vương Mỹ Xán nhìn cậu: "Người được định sẵn lại xảy ra chuyện nên không tới được, vì thế bọn họ cần một người khác thay thế.
Chị đã đề cử cậu, vậy cậu cảm thấy bản thân làm được chứ?"
Trong nháy mắt, Thẩm Tinh Tuế gật đầu thật mạnh: "Để em thử sức ạ!"
Vương Mỹ Xán mỉm cười.
Cô biết cậu nhóc này sẽ không để cô phải thất vọng mà.
....
Đêm rất nhanh đã tới.
Lúc này ai ai cũng trở về nhà để quây quần bên người thân, chỉ có sân khấu vẫn còn sáng đèn.
Từ sáng sớm tinh mơ, mọi người đã diễn tập không biết bao lần, nhân viên hậu trường vội vàng chạy đi chạy lại.
Nào là danh sách nghệ sĩ, phòng trang điểm, phòng làm việc, sân khấu lên hình,...! Bận tới mức không có cả thời gian uống nước.
Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần không ở cùng khu, nhưng cả hai cách khá gần.
Cậu chỉ là một người trợ diễn nên không được sắp xếp đi chuẩn bị, phải đợi tất cả mọi người làm xong mới tới lượt.
Vì vậy, lúc này cậu đang đứng lẻ loi trên hành lang.
Vương Mỹ Xán đi qua thấy cậu liền nói: "Tuế Tuế, sao cậu còn đứng chờ ở đây vậy? Đi theo chị, để chị sắp xếp cho cậu."
Thẩm Tinh Tuế không hiểu vì sao mà bản thân bỗng có dự cảm xấu, nhưng cậu vẫn thành thật đi theo cô.
Cuối cùng bọn họ tới trước cửa phòng.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, thấy tấm biển vàng óng ghi [Phòng hóa trang chuyên dụng của Phó Kim Tiêu] liền cảm thấy bên tai ù đi.
Theo bản năng, cậu muốn chạy trốn ngay lập tức, đáng tiếc người đại diện phía trước lại không hiểu ý, thậm chí còn tri kỷ mở cửa hộ Thẩm Tinh Tuế rồi nói với bên trong: "Kim Tiêu, bên ngoài nhiều người quá nên Tuế Tuế không được sắp xếp để thay đồ.
Để cậu ấy tới chỗ anh có được không?"
Trong phòng, từ chuyên gia trang điểm, stylist tới trợ lý đều quay qua nhìn.
Đang ngồi trước gương là Phó Kim Tiêu trong bộ tây trang màu đỏ rượu tôn lên vẻ điển trai ngời ngời.
Cặp chân thon dài vắt chéo, lúc này anh cực kỳ giống công tử quý khí mười phần.
Qua tấm gương trước mặt, Phó Kim Tiêu nhìn về phía cậu trai đang đứng trước cửa.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, trái tim Thẩm Tinh Tuế lập tức đập bình bịch.
Phó Kim Tiêu lại tươi cười chào cậu: "Là Tuế Tuế đấy à."
Thẩm Tinh Tuế không hiểu sao lại khẩn trương khi nghe anh gọi mình.
Ý cười Phó Kim Tiêu càng sâu: "Tất nhiên là được rồi, em vào đi."
Bây giờ quả thật là tiến thoái lưỡng nan, mà cậu lại không có khả năng lùi bước.
Thẩm Tinh Tuế biết nếu cậu xoay người chạy lúc này thì sẽ bị thầy Phó trả thù rất kinh khủng.
Vì vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gần đó: "Chào thầy Phó ạ."
"Chúc mừng năm mới." Giọng Phó Kim Tiêu âm trầm mà từ tính: "Thầy Thẩm cũng khách sáo với tôi quá rồi."
Thầy?
Thẩm Tinh Tuế cắn phải lưỡi.
Phó Kim Tiêu đang chọc cậu đó hả?
Tại sao, là bởi vì ngày đó cậu chạy đi mất tăm không dám gặp anh đấy chứ? Người đàn ông này đâu phải loại người thù dai vậy đâu...
Chuyên viên trang điểm tiến tới hỏi: "Thầy Thẩm muốn chuẩn bị như nào?"
Thẩm Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn: "Gì cũng được, gì cũng được."
Chuyên viên trang điểm phụt cười: "Thầy Thẩm đáng yêu quá nha, khó trách mọi người lại thích anh tới vậy."
Thẩm Tinh Tuế có chút câu nệ.
Cậu ít khi giao tiếp với người lạ, lại càng hiếm khi trò chuyện với phái nữ.
Vậy nên mỗi khi gặp phải tình huống này, Thẩm Tinh Tuế bắt đầu luống cuống.
Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm, thong thả nói: "Cô có bạn trai rồi thì phải biết khắc chế chút đi."
Chuyên viên trang điểm cãi lại: "Chỉ thưởng thức chút thôi mà."
"Tôi khuyên cô đừng như vậy, vì..." Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Cô cũng không có cơ hội thưởng thức đâu."
Chuyên viên trang điểm nghẹn họng.
Hàng này sao xấu tính thế nhỉ?
Thẩm Tinh Tuế nhìn bọn họ đấu võ mồm cũng cảm thấy rất hào hứng, nhưng cậu lại không dám chen ngang, sợ mục tiêu bị nhắm chuyển qua mình.
Rất nhanh dạ hội đã bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một bữa tiệc lớn tới vậy, quả là mở rộng tầm mắt.
Đứng ở hậu trường, Thẩm Tinh Tuế có thể nhìn thấy rất nhiều nghệ sĩ gạo cội mà trước chỉ được gặp trên TV.
Rất nhiều người đều là diễn viên và người nổi tiếng máu mặt trong giới.
Mà những người này lại không mở lời nói chuyện với nghệ sĩ nhỏ, chỉ khi gặp được Phó Kim Tiêu, họ mới dừng lại:
"Kim Tiêu đấy à, lâu rồi không gặp nhỉ."
"Sức khỏe còn tốt chứ? Sau chương trình lần trước rất lâu chưa gặp lại anh."
"Được được được, lần sau cùng nhau đi ăn một bữa nhé."
"Ui cha, cậu càng ngày càng đẹp trai đấy.
Đã tìm được đối tượng nào chưa..."
Thẩm Tinh Tuế đi theo sau, nhìn Phó Kim Tiêu bình tĩnh xã giao với những nhân vật đình đám ấy mà mắt sáng ngời.
Đối với một người như cậu, bộ dáng thong thả trong đám đông của thần tượng như vậy quả thực chẳng phải người phàm nữa, mà thăng thiên làm thần thánh rồi!
Phó Kim Tiêu đang nói chuyện cùng mọi người bỗng cảm nhận thấy ánh mắt sau lưng mình liền quay lại xem.
Tiếp theo, anh cong môi cười, vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Thẩm Tinh Tuế như được giáo viên gọi tên, lập tức ngoan ngoãn đi tới: "Dạ, thầy Phó."
Phó Kim Tiêu vươn tay kéo cậu tới một cách thân mật.
Anh giới thiệu Thẩm Tinh Tuế với phu nhân trước mặt: "Vị này là cô Thái, chắc em đã từng được nghe qua rồi."
Đây là diễn viên gạo cổi nổi danh trong giới.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nghiêm túc khom lưng.
Cả đời này cậu chưa từng nghĩ bản thân có thể gặp mặt với những vị tai to mặt lớn này: "Em chào cô Thái, em đã xem kịch của cô đó ạ.
Em là Thẩm Tinh Tuế, rất vui khi được gặp cô ạ."
Cô Thái mỉm cười, bắt tay: "Đúng là tre già măng mọc, rất vui khi biết em."
Nếu có người thấy một màn này liền hiểu Thẩm Tinh Tuế đã may mắn tới chừng nào.
Có lẽ ở trên thương trường, nhà Thẩm với nguồn tài chính phong phú đúng là lợi hại.
Nhưng trong giới giải trí, địa vị và mối quan hệ của Phó Kim Tiêu mới được coi là làm mưa làm gió.
Nó lớn tới mức khiến nhiều người sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để trèo lên người anh.
Mà hôm nay, Thẩm Tinh Tuế được anh dẫn đi giới thiệu phải coi là siêu may mắn.
Cố tình đương sự lại không biết chút gì cả, còn đang đắm chìm trong sự sùng bái với thần tượng của mình.
Cô Thái thấy vậy, mỉm cười nhìn Phó Kim Tiêu: "Khó trách cậu lại giới thiệu cho tôi, cậu nhóc này..."
Phó Kim Tiêu có văn có lễ.
Anh ngậm ý cười, từ tốn nói: "Là bạn nhỏ nhà em, để cô chê cười rồi.".