Vương Sở Yên lại kích động nhìn Phó Kim Tiêu, mong rằng bản thân có thể lọt vào mắt xanh của anh.
Mà khi nghe được những lời này, ý cười bên môi Phó Kim Tiêu càng sâu, nhàn nhạt nhìn lướt qua cô gái trước mắt.
Anh chẳng những không ôn nhu đưa hoa cài của mình như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn móc mỉa: "Thế nên đối tượng yêu từ cái nhìn đầu tiên của cô là như vậy đúng không?"
Sắc mặt Vương Sở Yên trắng nhợt.
Cô nhìn lại khuôn mặt điển trai đang tươi cười của Phó ảnh đế, lúc này mới nhận ra nụ cười ấy nguy hiểm như nào.
"Không phải..." Vương Sở Yên chống chế: "Ý của em không phải như vậy."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Thế cô có ý gì?"
"Dũng cảm theo đuổi là tốt." Phó Kim Tiêu nhìn cô, cười một tiếng: "Nhưng theo đuổi nhiều người thì không tốt như vậy đâu, cô nói xem có đúng không?"
Vương Sở Yên bị nói không biết đáp trả như nào.
Cô tức tới đỏ mắt, cúi đầu chạy khỏi đây.
Thẩm Tinh Tuế thấy cô rời đi: "Này, cô..."
Phó Kim Tiêu thấy cậu còn nhìn chằm chằm người ta, nhướn mày: "Làm sao, em đau lòng hả?"
Thẩm Tinh Tuế oan uổng: "Không phải, em chỉ thấy cô ấy còn trẻ, chạy đi như vậy thì chẳng biết có xảy ra chuyện gì không?"
"Nếu em để ý tới cô ta thì em sai rồi." Thẩm Tinh Thần từ sau bước tới: "Cô ta không thật sự thích em hay muốn hoa của em đâu, đơn giản là thấy em nổi tiếng lại còn ngây ngô nên muốn tới lợi dụng một chút thôi.
Hơn nữa, nếu anh không đoán sai thì..."
Phó Kim Tiêu từ tốn tiếp lời: "Chốc nữa, nếu có con mồi ngu ngơ béo bở nào xuất hiện thì cô ta sẽ thay đổi đối tượng thôi."
Thẩm Tinh Thần cười ra tiếng, gật đầu: "Đúng như anh Phó nói."
Hai người bọn họ được nuôi dạy trong giới nhà giàu từ bé, đối với những người như vậy phải gọi là gặp nhiều như lá rụng ngoài đường.
Chứng kiến từ nhỏ tới lớn, tự nhiên những đứa trẻ như bọn họ có thể dễ dàng phân biệt ai thật ai giả.
Thẩm Tinh Tuế được phổ cập kiến thức, chậm rãi hiểu rõ mọi chuyện.
Vương Mỹ Xán đi tới: "Dạ hội sắp kết thúc rồi, mọi người nhanh chóng trở về thôi.
Tuế Tuế, em với anh Phó quay về phòng tháo trang sức đi.
Mọi người đang chờ đó."
Thẩm Tinh Tuế đáp lời.
Phó Kim Tiêu dẫn trước trở về, theo sau là Thẩm Tinh Tuế.
Khi đi ngang qua hậu trường, cậu thấy có không ít nghệ sĩ đang gọi điện báo bình an cho người nhà.
Rất nhiều người đang trò chuyện với thân nhân âm thầm rơi nước mắt.
Thẩm Tinh Tuế xem đến xuất thần.
Ngay ngã rẽ phía trước có người ôm một đống đồ linh tinh đi tới, một người bị khuất tầm nhìn một người lơ đãng dẫn tới cả hai suýt chút nữa đụng nhau.
May mắn Phó Kim Tiêu nhanh tay lẹ mắt ngăn cản mới tránh cho bi kịch phát sinh.
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc, có chút sợ hãi.
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt nhìn cậu: "Em chú ý nhìn đường một chút."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng gật đầu: "Cảm ơn anh nhiều ạ."
"Em đang nghĩ gì thế?" Phó Kim Tiêu thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cậu, thuận miệng chọc một câu: "Đang nhớ tới cô gái tặng hoa vừa nãy à?"
Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt: "Nào có!"
"Em đang, đang xem mọi người bận rộn thu dọn đồ đạc để về nên có chút cảm khái." Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng cười cười, nói: "Tầm này năm trước là lúc cả nhà tra ra được thân phận của An Nhiễm.
Tết tới nhưng tất cả mọi người trong nhà đều đi tìm đứa con ruột thịt là An Nhiễm, để em một mình ở nhà."
Ánh mắt Phó Kim Tiêu tối lại.
Hình như đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế chủ động kể cho anh chuyện trong quá khứ.
Phó Kim Tiêu hỏi: "Tất cả mọi người?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Vâng."
"Nhà Giản bận lắm, rất hiếm khi mọi người quây quần bên nhau.
Tới Tết, em đã chuẩn bị rất lâu, thậm chí còn làm không ít pháo hoa rực rỡ để xem cùng mọi người.
Đáng tiếc là chẳng có ai tới, pháo hoa cũng không được sử dụng."
"Em đã nghĩ rằng mọi người không cố ý bỏ em ở nhà một mình, chắc hẳn khi biết về An Nhiễm, bọn họ đã vui quá thôi." Càng nói, giọng Thẩm Tinh Tuế càng thấp.
Cậu cố kéo căng khóe miệng, cười một cách miễn cưỡng: "Sau em mới phát hiện, thật ra nếu suy nghĩ kỹ càng nhiều chuyện...!là em luôn tự dối lừa bản thân thôi."
Phó Kim Tiêu đẩy cửa phòng bước vào, ngồi xuống ghế rồi mở miệng: "Trên thế giới này, mỗi một hành động hay một quyết định của một người đều được suy nghĩ cặn kẽ trước rồi mới làm."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Phó Kim Tiêu cong môi, cười với cậu: "Không bao giờ có chuyện chỉ là vô tình vô ý đâu."
Tuy lời này khá mất lòng, nhưng nó lại là sự thật không thể chối cãi.
Thẩm Tinh Tuế đã không còn đau khổ nữa, cậu chỉ cười nói: "Vâng, anh nói đúng lắm ạ.
Chúng ta phải nhìn về tương lai, hơn nữa em cũng cảm thấy năm nay bản thân đã trải qua nhiều điều may mắn: Có người nhà luôn quan tâm chăm sóc, còn có thầy cô luôn giúp đỡ em nữa.
Những chuyện này đã đủ thỏa mãn cõi lòng của em rồi."
Chuyên viên trang điểm tới giúp Phó Kim Tiêu tháo trang sức.
Nhưng bọn họ lại không ngờ sau khi nghe những lời của cậu, Phó ảnh đế đang ngồi trên ghế lại từ tốn đáp: "Nói thật thì việc tôi giúp đỡ em không chỉ bởi vì em là học trò của tôi thôi đâu."
Những lời này như có ý định muốn làm sáng tỏ.
Tay chuyên viên trang điểm run lên.
P-Phó, Phó ảnh đế vậy mà chuẩn bị vạch rõ mọi chuyện kìa!
Ngay trong đêm Tết Âm lịch, anh lại nói thẳng mọi chuyện với bé ngoan trước mắt!
Đôi mắt Thẩm Tinh Tuế mở to, rõ ràng cũng có chút khiếp sợ.
Cậu nhóc trầm tư một hồi, bật thốt: "Em biết rồi ạ!"
Lần này đến lượt Phó Kim Tiêu kinh ngạc.
Nhưng anh rất nghi ngờ cái "biết" của Thẩm Tinh Tuế, thử hỏi lại: "Vậy nên em không cần luôn coi anh là thầy như vậy.
Xét theo tình cảm, em với tôi đã thay đổi thành một mối quan hệ khác rồi.
Đừng câu nệ như vậy, em hiểu chứ?"
Thẩm Tinh Tuế dứt khoát, nhanh nhảu đáp: "Hiểu ạ!"
Hóa ra là cậu hiểu rõ.
Phó ảnh đế mỉm cười thật tươi.
Nhưng tiếc rằng nụ cười này lại không duy trì lâu lắm vì cậu nhóc bên cạnh anh vô cùng kích động nói: "Bây giờ chúng ta là bạn bè phải không ạ?"
"..."
Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động.
Thẩm Tinh Tuế lại hớn hở như nhặt được vàng.
Cậu vô cùng sung sướng, vô cùng cảm kích nhìn anh: "Em vui lắm, Thầy Phó quả là một người tốt."
"..."
Trên mặt Phó Kim Tiêu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không đáp lời cậu.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh cố nín cười nhưng cuối cùng vẫn thất bại, phụt cười thành tiếng.
Phó Kim Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái: "Hài hước như vậy sao?"
"Không phải." Chuyên viên trang điểm vừa cố nhịn cười vừa nói: "Tôi muốn vỗ tay chúc mừng cho tình anh em Cộng sản vĩ đại của hai người."
Thẩm Tinh Tuế cảm động nhìn về phía chuyên viên trang điểm.
Cậu không ngờ cô gái này lại tốt như vậy, chân thành đáp: "Cảm ơn chị nhiều!"
Chuyên viên trang điểm vừa cười vừa đáp: "Không cần cảm ơn đâu ha ha."
Phó Kim Tiêu lạnh lùng nhìn cô: "Nín nhịn khó chịu như thế, không thì cô ra ngoài tha hồ mà cười đi?"
Chuyên viên trang điểm cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau của Phó ảnh đế.
Cô không dám cười vì sợ anh trả thù, ngoan ngoãn cúi đầu: "Em xin lỗi anh Phó.
Em sai rồi ạ."
Lúc này Phó Kim Tiêu mới thu hồi ánh mắt tha cho cô một mạng.
Thẩm Tinh Tuế ở cạnh không hiểu ra sao, chẳng biết bọn họ đang nói tới chuyện gì.
Sau khi hai người bọn họ tháo trang sức xong, Vương Mỹ Xán cũng trở lại phòng: "Kim Tiêu, tôi đã giúp anh phân chia lì xì với quà tặng năm nay cho các bên truyền thông rồi.
Còn bên đội chúng ta thì anh tính như nào?"
Mỗi năm theo xã giao và lễ nghi, các phòng làm việc sẽ gửi tặng bạn bè và ban ngành truyền thông quà năm mới.
Phó Kim Tiêu thuận miệng: "Quà tặng cứ như mọi năm là được.
Năm nay mọi người đã làm việc vất vả, lì xì cho dày thêm một chút.
Hơn nữa tôi nghe nói năm sau quản lý hành chính sẽ kết hôn.
Chị giúp tôi chọn hai chiếc xe tặng cô ấy, cứ coi như của hồi môn là được."
Anh luôn hào phóng với nhân viên.
Chỉ cần nói mấy câu đơn giản, phần thưởng năm nay đã tăng gấp bội.
Tiếng hoan hô vang lên nho nhỏ trong phòng, trên mặt mọi người là nụ cười rạng rỡ.
Đây cũng là lý do rất nhiều người muốn làm việc cho Phó Kim Tiêu bởi anh rất hào phóng với nhân viên của mình.
Thẩm Tinh Tuế bên cạnh ngơ ngơ không hiểu gì.
Vương Mỹ Xán cười cười, vỗ vai cậu: "Cậu yên tâm là quà tặng xã giao đã được thầy Phó của cậu phân phó chị gửi tới những người cần thiết rồi.
Muốn cảm ơn thì cũng không phải cảm ơn chị đây nha."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
"Không cần phải cảm ơn gì đâu." Phó Kim Tiêu nhìn điện thoại trong tay mình, nói một cách móc mỉa: "Dù sao tôi cũng là người tốt mà, đúng chứ?"
Vương Mỹ Xán sửng sốt: "Hả?"
Tuy Thẩm Tinh Tuế thấy cứ sai sai ở đâu đó, nhưng vẫn đáp lời: "Em cảm ơn thầy Phó ạ! Thật ra em cũng có món quà muốn tặng anh!"
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên: "Thế sao?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu thật mạnh, lại nói: "Nhưng em lại quên không mang theo mất rồi."
"..."
Trong phòng lại yên tĩnh.
Vương Mỹ Xán an ủi cậu: "Mấy chuyện này chị đã chuẩn bị cho cậu tốt rồi.
Đừng lo quá, tuổi cậu còn nhỏ nên nhiều quy tắc chưa biết là bình thường.
Chị là người đại diện của hai người, mấy chuyện này cứ để chị chuẩn bị cho.
Cậu cứ ngoan ngoãn về nhà chờ nhận lì xì của người lớn đi!"
Thẩm Tinh Tuế rất cảm kích nhìn cô.
Trong phòng, Vương Mỹ Xán bắt đầu phát lì xì cho các nhân viên, Thẩm Tinh Tuế thì đứng cạnh nhìn cô.
Ai biết bên cạnh có người gọi cậu: "Tuế Tuế."
Thẩm Tinh Tuế tò mò quay đầu lại, thấy Phó Kim Tiêu vẫy tay gọi cậu: "Lại đây."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng chạy tới, ngoan ngoãn khom lưng: "Anh Phó gọi gì ạ?"
Phó Kim Tiêu lấy một bao lì xì nhỏ không biết từ đâu ra đặt trong tay cậu.
Anh cười cười, từ tốn nói: "Chúc mừng năm mới!"
Từ trước tới nay, Thẩm Tinh Tuế chưa từng nghĩ bản thân lại có thể nhận được lì xì do đích thân thần tượng tặng!
Cậu vừa kích động vừa vui vẻ, do dự nói: "Em cảm ơn thầy Phó, nhưng bao lì xì có phải quý quá không ạ? Em không thể nhận tiền của anh được."
Phó Kim Tiêu thấy cậu luôn hiểu chuyện như vậy, đáp lời: "Mỗi người đều được phát lì xì, gì mà quý hay không chứ.
Người khác có thì không thể để em thiếu được."
Thẩm Tinh Tuế ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người nói rằng người khác có nên cũng muốn cho cậu, không để cậu bị lẻ loi.
Trước kia trong nhà có ba đứa con, nhưng Giản Khoát đối xử với mỗi người một cách khác nhau.
Anh cả với anh hai rất ưu tú nên bọn họ được cha thường xuyên khen ngợi, cổ vũ.
Còn cậu lại luôn đóng vai đứa con vô dụng, lúc nào cũng chỉ nghe đi nghe lại mấy câu như "Sao mày không chịu học hành giỏi giang như các anh được hả?" hay "Nếu con mà giỏi như vậy thì ba chẳng tiếc tiền mua thứ con muốn đâu."
Nhưng bây giờ dù cậu chẳng làm cái gì hết thì cũng có người tiến tới nói rằng sẽ không bỏ rơi cậu.
Trái tim Thẩm Tinh Tuế ấm áp, thậm chí đỏ cả khóe mắt.
Cậu nghẹn ngào nói với anh: "Cảm ơn thầy Phó ạ!"
Phó Kim Tiêu thấy cậu vui cũng nở nụ cười nhìn theo.
Vừa định nói thêm hai câu, ai biết Thẩm Tinh Tuế lại mở miệng cảm kích: "Anh thật sự, thật sự là người tốt lắm luôn! Có thể gặp được anh là phúc ba đời của em.
Em chân thành cầu nguyện cho chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt!"
"...."
Tôi không thèm!
....
Ra khỏi phòng, Thẩm Tinh Tuế tập trung với Thẩm Tinh Thần đang đợi rồi cùng nhau bước ra ngoài hậu trường.
Bên ngoài cũng không phải chỉ có một chiếc xe lẻ loi đang chờ đợi bọn họ như cậu nghĩ mà còn có ba người đang vẫy vẫy tay gọi.
Từ Ân Chân hô lớn: "Tuế Tuế, Tinh Thần.
Mau tới đây!"
Đèn vàng bên đường rọi xuống khiến xung quanh bọn họ như được phủ thêm một lớp hào quang ấm áp.
Thẩm Minh Lãng nói: "Vậy mà được về trước khi giao thừa, đài truyền hình cũng không tệ bạc với mấy đứa nhỏ nhà mình lắm."
Từ Ân Chân vẫy tay: "Mau lên, về nhà thôi!"
Giao thừa, trên trời bắt đầu xuất hiện bông tuyết rơi lả tả.
Có bông tuyết uyển chuyển đậu trên vai người qua đường, lưu luyến mãi không rời.
Có người tới đón cậu.
Tay chân Thẩm Tinh Tuế còn nhanh hơn phản ứng của não bộ.
Cậu chạy thật nhanh, nhào vào cái ôm của mẹ: "Mẹ!"
Thẩm Tinh Thần bên cạnh cũng ôm ôm: "Mẹ có mang đồ gì ăn được không? Chết đói! Chết đói tới nơi rồi!"
"Cho đói lả người luôn đi." Từ Ân Chân vừa nói vừa cùng hai người lên xe: "Mẹ có mang một hộp sủi cảo tới đây, nước dùng đựng trong bình giữ nhiệt còn nóng hổi.
Hai đứa nhanh lau tay rồi ăn tạm nhé."
Trong xe mở điều hòa ấm áp nên không hề lạnh chút nào.
Cả nhà vừa lên xe vừa trò chuyệm rôm rả.
Lúc thì nói vì mỗi người bọn họ biểu diễn được chiếu trên hai nhà đài khác nhau nên mọi người trong nhà thay phiên luân chuyển kênh để xem.
Sau đó lại bàn luận, xem buổi tối hôm nay liệu tuyết có rơi nhiều không hay bữa cơm tất niên nên ăn món gì...
Thẩm Tinh Tuế nghe, không kìm khóe miệng đang cười.
Khi xe vừa vào khu nhà, Thẩm Tinh Thần đã chỉ ra bên ngoài nói: "Trang viên nhà Phó kìa.
Hôm nay nhìn náo nhiệt như này thì con đoán chốc nữa cả nhà anh Phó sẽ trở về thôi."
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên nói: "Nhà thầy Phó cũng ở đây ạ? Hình như lần trước em thấy không phải ở chỗ này mà?"
Từ Ân Chân giải thích: "Tình huống nhà Phó khá là phức tạp.
Phó tổng tái hôn với Lena, mà Kim Tiêu lại không có mối quan hệ tốt với cha mình nên bọn họ ít khi ở cùng nhau.
Tòa nhà này là trang viên của ông nội Phó, mỗi năm khi tới Tết bọn họ mới về."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu, không hiểu lắm nhưng cậu tin rằng sau này mọi chuyện sẽ rõ hơn.
Khi xe vừa vào sân nhà là đồng hồ điểm giờ.
Thẩm Tinh Tuế xuống xe, nghe thấy tiếng pháo nổ cách đó không xa truyền đến.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cách đó mấy mét, trên trời xuất hiện một viên pháo hoa màu cam sáng lóa thật to, đẹp không sao tả xiết.
Thẩm Tinh Thần kinh ngạc: "Nhà Phó bắn pháo hoa kìa."
Từ Ân Chân cũng khó hiểu: "Mấy năm trước bọn họ không bắn, vậy mà năm nay lại bắn pháo hoa."
Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời tới mức xuất thần.
Buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Tinh Tuế còn lơ đãng kể cho Phó Kim Tiêu về chuyện cậu muốn xem pháo hoa Tết năm trước nhưng lại bị nhà Giản bỏ rơi.
Khi ấy, Thẩm Tinh Tuế chỉ muốn tâm sự một chút chứ không để trong lòng nhưng chẳng ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã được thấy pháo hoa như ước muốn.
Chẳng sợ có khả năng không phải là bắn pháo hoa vì cậu...
Nhìn pháo hoa chói lọi trên bầu trời, Thẩm Tinh Tuế cười thật tươi.
Năm nay là năm hạnh phúc nhất mà cậu có được, hạnh phúc tới mức cậu sợ rằng giây tiếp theo sẽ phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng.
Từ Ân Chân nói: "Trước tiên vào nhà đã, bên ngoài tuyết rơi lạnh lắm."
Mọi người lên tiếng đáp lại.
Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần về phòng rửa mặt trước.
Bước từ phòng tắm ra, cậu thấy bao lì xì trên bàn mà lòng cảm thấy kỳ quái.
Thật ra Thẩm Tinh Tuế đã cảm thấy kỳ lạ từ lúc Phó Kim Tiêu trò chuyện với chuyên gia trang điểm.
Hơn nữa, bao lì xì này rất nhẹ, cộng với đồ vật bên trong mềm mềm không giống tiền cho lắm làm Thẩm Tinh Tuế rất tò mò, nhưng cạnh cậu luôn có người nên mãi không dám mở ra xem.
Thẩm Tinh Tuế lẩm bẩm: "Là cái gì đây nhỉ?"
Cậu ngồi xuống bên giường, từ tốn mở bao lì xì ra.
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên khi thấy bên trong đựng một chiếc khăn quàng!
Hơn nữa lại là chiếc khăn mà Phó ảnh đế dùng trong tối hôm nay!
Cái khăn này nếu cẩn thận xếp sẽ thành hoa cài trên ngực, nhưng bây giờ nó lại được bỏ vào lì xì.
Một chiếc khăn không được xếp thành hoa mà lại đặt trong lì xì rồi đem tặng, hơn nữa cậu lại là người nhận được.
Thẩm Tinh Tuế choáng váng.
Phản ứng đầu tiên của cậu là tự hỏi không biết Phó ảnh đế có tặng nhầm không?
Nhưng bây giờ cậu mà ngây ngốc chạy tới hỏi người ta có phải muốn tặng hoa cho cậu không thì có vẻ mặt dày quá...
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Cậu mở ra WeChat, thấy Vương Mỹ Xán gửi tin nhắn cho mình: "Đêm giao thừa nhớ đăng Weibo chúc mừng năm mới với fans nhé.
Cậu nói cái gì cũng được, đăng để tăng độ nhận diện."
Thẩm Tinh Tuế đáp lại.
Cùng lúc, Vương Mỹ Xán cũng nhắc nhở Phó Kim Tiêu như vậy.
Phó Kim Tiêu đứng cạnh cửa sổ nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài.
Điện thoại của anh rung liên hồi, mở lên toàn là tin nhắn chúc mừng năm mới của người khác gửi tới, trong đó có cả tin của Thẩm Tinh Tuế chụp một chiếc vòng nhỏ: "Đây là món quà mà em chuẩn bị cho anh, mong anh không chê.
Chiếc vòng này là tự em học theo trên mạng..."
Cậu gửi một đoạn văn dài nói về nhiều thứ.
Anh nhìn một lúc, nhắn lại cho cậu: "Em chụp thêm hai tấm nữa rồi gửi cho tôi."
Thẩm Tinh Tuế hơi khó hiểu, nhưng cậu vẫn thành thật làm theo lời anh nói.
Kim phút nhích qua một chút.
Phần lớn dân mạng đang lướt Weibo đều thấy bài đăng mới nhất của Phó ảnh đế.
Anh đăng ảnh một chiếc vòng thủ công vô cùng tầm thường, thậm chí còn không được gọt giũa hoàn hảo.
Nhưng Phó Kim Tiêu vẫn đăng nó lên cùng lời chúc ngắn gọn: Tuế Tuế bình an.
Bài đăng này vừa xuất hiện lập tức dẫn tới không ít lời bàn tán.
Thẩm Tinh Tuế lại chưa thấy được bài đăng của anh.
Cậu chỉ thấy pháo hoa bên ngoài rất đẹp liền chụp lại một bức, đăng lên Weibo kèm bốn chữ: Kim Tiêu khó quên..