Con người một khi đã xui xẻo thì có uống nước cũng bị sặc.
Lục Áo đang phi nước đại, phía sau truyền đến tiếng bình rượu bị đập bể, tiếng mắng chửi má nó, tiếng thở hồng hộc.
Người phía sau không ngừng hô to gọi nhỏ: "Bên kia, đi bên kia!"
"Mau đuổi theo!"
"Mẹ nó, thằng đó không phải nhà mở siêu thị mà là vận động viên điền kinh."
"Tranh thủ đi, bên kia là con sông, nó chạy không thoát đâu."
"Trường Điểu, mày vòng qua bên kia chặn! Loạn Mao, mày qua kia! Hô — tao không tin, hôm nay không bắt được thằng này — —"
Lục Áo ở phía trước nghe được rõ ràng, bước chân chạy càng nhanh hơn, cố gắng xông ra khỏi vòng vây.
Lưu manh cậu không sợ.
Con ma men cậu cũng không sợ.
Hơn tên lưu manh uống say đuổi theo phía sau cậu, cho dù cậu biết đánh nhau, lúc này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Đám người này chuyên đòi nợ lãi cao.
Cậu không mượn nợ, mượn tiền là một gã đàn ông mà cậu từng xem mắt.
Tên đó ra ngoài nói cậu là bạn trai gã.
Loại khoác lác nói dối vụng về như vậy chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không tin.
Nhưng đám lưu manh tin, bởi vì cậu có tiền.
Cậu ở đây có nhà, còn mở thêm siêu thị mini.
Đối với người bình thường mà nói, đã được xem là có tiền.
Đám lưu manh này đã uống đến say mèm, không thể nói phải trái với họ được, lỡ đâu bị họ đuổi theo kịp thật, bất kể là bọn lưu manh đánh cậu trọng thương, hay cậu đánh đám lưu manh trọng thương, đều là kết quả mà cậu không muốn nhìn thấy.
Trước khi chạy đến đây, Lục Áo đã báo cảnh sát rồi, hơn nữa đêm trên đường lớn mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Lục Áo thầm thả lỏng, lại chạy thêm - phút nữa, cố gắng cầm cự đến lúc cảnh sát tới là được.
phút, phút trôi qua, vẫn còn người từ bốn phương tám hướng không ngừng áp sát.
Lục Áo chạy nhanh trong đêm tối, dần dần thở gấp.
Đám lưu manh vẫn đeo bám cậu, Lục Áo sống ở thành phố này gần năm rồi, lần đầu tiên biết ở đây có nhiều lưu manh đến như vậy, giống như thủy triều, cuồn cuộn không dứt.
" Phanh — —"
Trong bóng đêm, một chai bia vỡ nát dưới chân Lục Áo, tiếp theo là chai thứ , chai thứ ....!
Âm thanh ầm ầm đùng đùng như mưa đá.
Chai bia bị ném vỡ, mảnh vỡ văng khắp nơi, Lục Áo lảo đảo một cái, cổ chân trẹo một chút, đồng thời sau gáy đau như kim đâm.
Sau lưng và cổ có cảm giác dính dính, chắc là cắt bị thương rồi.
Phía sau bên trái truyền đến một giọng nói đắc ý, "Phắc, thằng này mày chạy ghê thật! Có ngon thì mày chạy tiếp đi!"
Lục Áo cắn chặt răng, càng chạy nhanh hơn, mạnh mẽ như một con nai.
Cậu điên cuồng chạy về phía trước, đám lưu manh sau lưng hồ hởi vây bắt, trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn, giống như đang đi săn thú.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, phía sau có một giọng nói thô ráp gào lên:" Đừng, đừng sợ, bên Điều Tử có tới - người, họ không dám lại đây đâu!"
Không biết có phải Lục Áo bị ảo giác, tiếng còi tuy rằng vẫn vang lên, nhưng quả thật không có cảm giác càng lúc càng gần.
Đáy lòng cậu chợt nặng.
Cái tên giọng thô ráp kia lại hô to, "Sợ cái đách! Lên cho tao, tụi bây còn chưa đủ tuổi mà!"
Thái dương của Lục Áo không biết lúc nào bị một mảnh vỡ cắt qua, máu tươi chảy xuống, ngấm qua lông mày, trực tiếp lan đến khóe mắt cậu.
Trước mắt cầu là một mảng đỏ rực.
Không biết qua bao lâu, cậu bị vây chắn đến bên bờ sông.
Đám lưu manh hung ác vừa la làng vừa áp sát, "Mẹ nó, mày chạy nữa đi!"
Lục Áo không hề do dự, trực tiếp nhảy qua hàng rào bảo vệ, vươn mình nhảy xuống sông.
Cơ thể cậu quơ quào trong không trung, hai tay chèo chèo vài cái, nhanh chóng bơi bơi trong dòng sông.
Hồi nhỏ cậu lớn lên ở làng chài, kỹ năng bơi không phải rất tốt, nhưng vẫn hơn người bình thường.
Tình huống đêm nay nghiêm trọng như vậy, cho dù cảnh sát tạm thời không thể khống chế hiện trường nhưng rất nhanh sẽ triệu tập đặc công.
Cậu trốn trong nước một lúc là được.
"Đệch, nhảy thật kìa!"
Giọng nói từ mặt nước truyền đến, Lục Áo ở dưới nước, bên tai đều là tiếng ùng ục của dòng nước, nghe không gõ lắm, chỉ nghe ra giọng nói có chút hổn hển.
Cậu bỗng nhiên nổi lên cảm giác không ổn, theo bản năng bơi đến chỗ xa hơn.
Ngay sau đó, một bình rươu đùng tiếng bị ném xuống sông.
Rất nhanh, bình rượu, tảng đá, gạch đỏ đủ thứ loại đồ vật luân phiên ra trận.
Trong bóng đêm Lục Áo nghe không rõ, cậu cảm thấy nơi mấy thứ đồ đó rớt xuống cách chỗ cậu không xa lắm.
Đáy lòng cậu chợt nặng thêm, đành phải phải bơi tới giữa sông.
Con sông này của thành phố giống như bao con sông đào quanh thành khác, chất nước không phải rất tốt, đa phần u ám đen đen.
Lục Áo trước giờ chưa từng bơi ở đây, càng đừng nói tới việc bơi trong đêm.
Cậu bơi được vài mét, ngóch đầu để thở.
Cậu vừa lộ diện, bình rượu gạch đá liền đuổi theo.
Nước sông chảy rất nhanh, lực chú ý của cậu đặt hết trên việc né tránh gạch đá, không ngờ có một mạch nước ngầm chảy xiết xông tới, cậu lập tức bị đẩy đi xa.
?!!
Lục Áo bị dòng nước làm cho đầu óc choáng váng.
Bơi lội kị nhất là bị rối loạn tiết tấu.
Một cái ngoài ý muốn làm cho tay chân cậu loạn hết cả lên, rồi sau đó trực tiếp bị mạch nước ngầm quấn lấy kéo xuống đáy sông.
Đệch!
Lục Áo biết bản thân gặp phải phiền phức lớn rồi.
Cậu cố gắng tỉnh táo lại, điều chỉnh động tác.
Vô dụng.
Khi nãy chạy trốn cậu đã dùng hết sức, hiện tại chỉ có thể bị kéo xuống đáy sông vừa đen vừa lạnh, cậu căn bản giãy giụa không ra.
Lục Áo liều mạng bơi lên mặt hồ, nhưng tiếc thay sức người có hạn, thật sự chống không lại sức mạnh của thiên nhiên.
Qua vài phút, cậu không cam lòng phun ra một chuỗi bọt nước, từ từ biến mất trong bóng đêm.
Thành phố của bọn họ gần biển, nước sông chậm rãi kéo Lục Áo ra biển rộng.
Không biết có phải vì lần tai họa này quá mức oan uổng, Lục Áo dù có chết cũng nuốt không trôi cục tức này, cậu tiếp tục kiên trì, vậy mà kiên trì được hơn phút ở trong nước vẫn chưa chết triệt để.
Nước sông im lặng hòa mình vào dòng hải lưu.
Lục Áo bị đưa tới nơi không biết xa xôi, cũng không biết qua bao lâu.
Chờ cậu có lại ý thức, thời gian đã là ban ngày.
Có lẽ cậu đang trôi bồng bềnh dưới nước.
Nước rất trong, xuyên qua mặt nước có thể trực tiếp nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, cậu chìm trong nước nhưng lại không bị đè nén.
Cậu có chút mông lung, dựa theo suy đoán của bản thân, trong điều kiện hải lưu phức tạp như vậy, cậu nhất định sống không nổi, không biết đã xuất hiện kỳ tích gì, cậu vậy mà còn có thể mở to mắt lần nữa.
Lục Áo theo bản năng phun bọt nước, bắt đầu giãy dụa, hai tay liều mạng chuyển động.
Từ từ, có gì đó sai sai.
Lục Áo trừng lớn con mắt nhìn phía trước.
Rất nhanh liền phát hiện hai móng vuốt, thứ cậu dùng để giãy giụa không phải tay, mà là hai cái móng vuốt ngắn ngủn!
Đặc biệt ngắn, còn chưa bằng cánh tay của cậu.
Móng vuốt rất kỳ lạ, đầu móng nhọn rất sắc bén, trên móng vuốt cũng có vảy, thoạt nhìn trông như móng vuốt của thằn lằn.
Lục Áo ngu người luôn rồi.
Cậu dùng sức đạp nước, quay đầu muốn nhìn rõ bộ dạng của bản thân.
Móng vuốt, sống lưng, cái đuôi.
Trên người còn có vảy, vảy thoạt nhìn giống màu xanh ngọc, lành lạnh và bán trong suốt.
Nhìn cực kỳ đẹp.
Nhưng đẹp hơn đi nữa cũng là phi nhân loại.
Cậu thân cao gần mét chân dài miên man, nhảy sông một cái thì biến thành một con thằn lăn bốn chân?!
Thằn lằn bốn chân thường ăn cái gì? Chắc sẽ không ăn côn trùng đâu nhỉ?
Lục Áo một bên giãy dụa để trồi lên mặt nước, đầu óc thì không kiểm soát được mà suy nghĩ lung tung.
Móng vuốt của cậu tuy là ngắn thật, nhưng mà sài được, chốc lát đã trồi lên mặt nước.
Cậu chỉ trồi lên phần đầu, rất nhanh, cậu nhìn thấy trời xanh mây trắng, cũng nhìn thấy một cái đảo hoang gần đó.
Đảo hoang hoàn toàn được tạo thành bởi đá tảng.
Lục Áo không thường ra biển, nên không biết đây là đâu.
Cậu khẽ đảo con mắt, quan sát mọi nơi, phát hiện vùng biển này đặc biệt yên tĩnh.
Bây giờ còn chưa phải lúc thủy triều lên xuống, trên mặt biển chỉ có những cuộn sóng rất nhỏ.
Đưa mắt nhìn bốn phía, cậu không nhìn thấy bất kỳ tàu thuyền nào.
Cũng không biết bây giờ cậu còn ở trên địa cầu hay không.
Lục Áo thở dài một hơi.
Chẳng qua, dù không còn ở trên địa cầu nhưng vẫn đỡ hơn là xuất hiện trước mặt con người.
Cậu có chút hư thoát chậm rãi bò dọc theo tảng đã lên đảo.
(thường xuất hiện khi hạ đường huyết do mất máu, mất nước)
Cậu thật sự mệt mỏi, mặt trời chói chan phơi ấm lưng cậu, tại một khắc này, cậu gần như muốn cái gì cũng không quan tâm trực tiếp nằm lên tảng đá mà ngủ.
Cũng may lý trí chịu chạy về, cậu mạnh mẽ xốc lại tinh thần, bò vòng quanh đảo một vòng.
Cái đảo này không lớn, chỗ dài nhất cũng chỉ - mét, rộng nhất cũng là - mét.
Trên đảo có mấy cái hố nước, trên tường đá có con hàu biển và đủ loại ốc đang bám víu.
Hàu biển có thể ăn sống, rất nhiều ốc biển cũng vậy.
Lục Áo nhìn thấy thức ăn, mới phát giác bản thân đã sớm bụng đói kêu vang,
Cậu không còn để ý cái gì vệ sinh cái gì sạch sẽ, bốn chân bò bò đi tìm ốc.
Ốc biển ở đây cũng không lớn, loại mà cậu biết không nhiều, chỉ nhận ra vài con ốc cay màu đen nâu.
Ốc này không nhiều lắm, gom tất cả lại chỉ tầm một nắm.
Mà phần miệng ốc đang đóng chặt, với đôi móng vuốt ngắn ngủn của cậu hiện tại tuyệt đối không thể móc phần thịt bên trong ra được, trừ phi ăn cả vỏ.
Lục Áo không biết hàm răng hiện tại của cậu có thể ăn trực tiếp như vậy hay không.
Cậu nhìn chằm chằm nắm ốc một hồi, có chút không muốn ăn thử.
Mấy con ốc này cứng quá trời, nếu như cậu vẫn còn là con người thì cạp phát là gãy hết răng.
Ốc ở đây nhìn được mà ăn không được, Lục Áo suy nghĩ một hồi, gian nan dùng hai móng vuốt ngắn cầm lấy cục đá còn to hơn trái banh.
Cậu vốn cho rằng với cơ thể nhỏ ngắn này, muốn cầm được nó sẽ rất khó khăn.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự kiến của cậu, khi cầm cục đá cậu cảm thấy nhẹ hửng, trông như không hề tốn sức.
Dùng sức đập cục đá xuống, vỏ ốc dễ dàng bị đập nát.
Cục đá này không có vấn đề gì, có thể đập nát vỏ ốc vậy chứng tỏ nó rất nặng.
Là do sức của cậu trở nên lớn hơn.
Lục Áo nghiêm túc nhìn con ốc bên dưới móng vuốt.
Con ốc đã bị đập cho nát bấy, hoàn toàn không thể ăn được nữa.
Lục Áo lại nhìn chằm chằm con ốc một hồi, sau đó đổi cục đá nhẹ hơn tí, rồi giảm bớt lực móng khe khẽ đập.
Vỏ ốc ngoan ngoãn nứt ra, giống như con người cắn hạt dưa vậy, khẩy khẩy mấy mảnh vỡ nhỏ ra, bên trong là thịt ốc to béo.
Lục Áo chỉ ăn thịt.
Vùng biển thiên nhiên này sản sinh ra những con ốc tươi ngon đẫy đà.
Vị giác nhạy bén của cậu cảm nhận trọn vẹn hương vị và khẩu cảm của ốc biển, chất thịt tươi mới ngon ngọt không ngừng bùng nổ trong khoang miệng, làm cho cậu thiếu điều muốn nuốt luôn cái lưỡi.
Lục Áo đập từng cái một, rất nhanh đã ăn xong nắm ốc.
Nhìn vỏ ốc và nội tạng ốc còn lại bên chân, cậu có chút chưa đã nghiện, cái cảm giác dạ dày vừa mới bị đánh thức nhưng chỉ mới ăn được chút đồ thì hết sạch thật sự rất khó chịu.
Cậu nhìn chằm chằm cái móng vuốt của mình, cân nhắc một lát, gian nan ôm tảng đá muốn đi đập hàu biển.
Quá trình đập hàu biển dễ hơn cậu nghĩ.
Móng vuốt của cậu khéo léo linh hoạt ngoài dự kiến, sức lực cũng lớn, đập từng cái một, rất nhanh đã đập được đống lớn.
Hòn đảo này nằm trơ trọi ở ngoài biển lớn, không biết đã bao lâu không có con người đi ngang qua, và cũng có khả năng thế giới này không có con người.
Không có sự tác động của con người, những con hàu biển này vừa to vừa béo.
Lục Áo dễ dàng nện ra một đống, từng con đều to hơn bàn tay người.
Nhiều hàu biển như vậy, cậu từ từ di chuyển chân sau, cẩn thận đi tới biển rửa sạch chân trước, sau đó trở về tách hàu biển.
Cậu tách hàu biển cơ bản không cần phải dùng dao, móng vuốt mỏng và sắc bén của cậu chính là con dao tốt nhất, chọc một phát rồi cạy nó ra, vỏ hàu liền mở, để lộ phần thịt phì nhiêu bên trong.
Khi mở ra thịt hàu biển còn đang co rút lại, nhẹ nhàng lắc lắc vỏ, thịt hàu to mọng bên trong liền lắc lư.
Cậu cúi đầu hút một miếng, nước thịt tươi ngon bắn tung tóe, toàn bộ khoang miệng là hương vị của hàu biển, lượng nước dồi dào rất nhanh làm giảm bớt cơn khát của cậu.
Cậu thỏa mãn híp mắt lại, ánh mặt trời ghim cái bóng của cậu lên trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy lông mi nhỏ dài.
Lục Áo có chút kỳ quái nghĩ, con thằng lằn mà cậu biến thành hình như bộ dạng khá là thanh tú.
Người ta nói căng da bụng là chùng da mắt, cậu liền đi tìm một góc xó đi ngủ.
Hai ngày tiếp theo, cậu chỉ có ăn rồi ngủ.
Biến thành thằn lằn, cậu hoàn toàn không có ý đồ nghĩ cách trở lại thế giới con người.
Cậu thậm chí không có ham muốn đi thăm dò bên ngoài đảo.
Sức cậu rất lớn, bơi cũng nhanh, muốn ăn ốc thì ăn ốc, muốn ăn cá thì ăn cá, muốn ăn hàu thì ăn hàu.
.
Truyện Quân Sự
Cậu cảm thấy tâm lý của bản thân có thể đã xảy ra chút vấn đề, vì hiện tại cậu cái gì cũng không muốn làm, mỗi ngày chỉ làm chuyện, thức dậy thì tìm đồ ăn, ăn xong thì đi ngủ.
chuyện này đã đủ cậu tiêu tốn hết toàn bộ tinh thần.
Trực giác cho cậu có lẽ đã làm ra cái gì đó, mỗi lần nghĩ bản thân là con thằn lằn, đều sẽ cảm thấy rất chán nản uể oải, thàm nghĩ tạm thời thả lỏng trước đã.
Thời gian ngày trôi qua.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ, nắng trời sáng lạn, phơi nắng đến sáng trưng.
Lục Áo một bên như đi vào cõi thần tiên một bên ngủ gật, đang ngủ thoải mái, bỗng nghe thấy một hồi tiếng động cơ, tiếng "Thình thịch" rơi vào trong tai cậu, mang theo một trận nổ vang.
Cậu bị làm giật mình tỉnh giấc, cảnh giác ngẩng đầu, con ngươi màu lục chuyển động.
Rất nhanh cậu phát hiện ra một con thuyền chở người từ xa xa chạy đến đảo hoang.
Lục Áo "?!!!"
Thế giới này không phải không có con người sao?!
Chú thích:
Thằn lằn:
Ốc cay:
Hàu biển.