Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Khê Niên vừa dứt lời, ekip chương trình xôn xao “Ồ” lên.

Fans đang xem livestream cũng cảm thán:

[Nữa rồi, lại rải cơm chó kìa!]

[Sao ngày nào tui cũng phải ăn cơm chó z?]

[Soft xỉu!!! Tui không có ship nhầm CP rồi!!]

[Ngọt chớt tui rùi!]

Diệp Khê Niên đỏ bừng mặt trước những tiếng “Ồ” kéo dài của các nhân viên chương trình.

“Không biết… Có được không?” Mặc dù Diệp Khê Niên đang rất xấu hổ nhưng cậu vẫn hỏi lại lần nữa.

“Sao lại không?” Trợ lí nhanh chóng gật đầu “Dĩ nhiên là được rồi!”

Chuyện có thể tăng độ hot cho buổi livestream thì làm sao mà bảo không được chứ?

Cư dân mạng bây giờ thịnh hành cái trào lưu ghép CP, chỉ cần CP của bọn họ chung một khung hình thì lượt truy cập phải nói là tăng ào ào!

Khán giả xem live cũng đồng ý cả hai tay:

[Được chớ được chớ!]

[Tất nhiên là được!!]

[Đồng ýyyy!]

[Ỏ!! Vậy có phải mình sắp được gặp anh Hạ không? Hồi hộp quá!]

Nhận được sự chấp thuận của tổ chương trình, Diệp Khê Niên nhìn vào ống kính thẹn thùng cười: “Vậy là tốt rồi.

Bây giờ chúng ta lên đường ngay đi, em sợ không kịp mất.”

Trợ lí đáp: “Không cần gấp đâu.

Hôm nay bảy giờ tối chúng ta mới tập hợp lận.”

Diệp Khê Niên ho một tiếng: “Em..

Em sợ không kịp đưa quà cho Hoài Minh.”

Trợ lý: “…”

Hừ, đáng lẽ cô không nên nhiều lời mới phải.

Người xem livestream cũng cười như được mùa:

[Tuy là chị nhân viên không lộ mặt nhưng mà tui cảm nhận được vẻ mặt bất lực của cô ấy á!]

[Hê hê hê hí hí.]

[Lầu trên đừng có cười nham hiển như vậy chứ! Lại còn cười hí hí nữa, nói chứ tui cũng muốn hí hí hí hí.]

[Hahahhahahhaha, vậy cười như này được chưa?]

[Cười chết tui, nếu hỏi tui vì sao tui già rồi mà còn xem livestream thì tui xin trả lời là do CP tui ship phát kẹo!!]

Lúc lên xe, tài xế có hỏi qua địa chỉ thì Diệp Khê Niên báo địa chỉ Nam Đại cho tài xế.

Trợ lí muốn làm không khí sôi nổi hơn, cô nhanh chóng hỏi: “Nhà của hôn phu em ở gần Nam Đại à?”

Diệp Khê Niên lắc đầu: “Không phải, nhưng mà cũng có thể xem là vậy.”

“Hử?” Trợ lí khó hiểu.

Diệp Khê Niên giải thích: “Để thuận tiện cho việc học của em thì anh ấy đã mua căn hộ ở đối diện Nam Đại cho em.

Mà bây giờ em không còn sống ở đó nữa, chỗ đó cách công ty em xa nên không tiện đi lại, bình thường chỉ có bạn em ở đó thôi.”

“Bạn?” Trợ lí hỏi đúng ngay điểm then chốt.

Diệp Khê Niên nhìn vào ống kính rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Mọi người cũng biết cậu ấy đấy, đó là Tống Cảnh.”

“Wow!!” Trợ lí phối hợp kêu lên.

[Không ngờ mối quan hệ của Tống Cảnh với Khê Niên tốt như thế!]

[Tự nhiên tui muốn ship cặp quá!]

[??? Đúng là cái gì cũng ship sủng được.]

[Niên Niên với Tống Cảnh chỉ là bạn tốt thôi, mọi người đừng có suy diễn bậy bạ.]

[Đúng rồi á, “tà đạo” sao bằng “chính phái” được?]

“Chị có hơi tò mò.” Trợ lí đột nhiên lên tiếng hỏi “Sao em với Tống Cảnh lại ở chúng vậy?”

Diệp Khê Niên đáo: “Lúc đó em thấy Tống Cảnh tìm không được chỗ ở nện đã hỏi ý kiến Hoài Minh rồi để Tống Cảnh chuyển qua ở cùng.”

Trợ lí cảm thán: “Em tốt bụng thật.” Cô hỏi tiếp “Cho nên em đến đó để nhờ Tống Cảnh đưa quà cho anh Hạ đúng không?”

Diệp Khê Niên giống như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ vậy, cậu ấp úng đáp: “Vâng.”

Trợ lí vừa thở dài vừa lắc đầu, cô quay đầu nhìn vào ống kính rồi nói: “Tui ăn no rồi á!”

Fans cũng nhốn nháo bình luận trên livestream:

[Giờ còn ai dám la đói nữa không?]

[Một hơi cho tui ăn mấy bát liền!!]

[No lắm rùi!!]

“Đúng rồi, chị còn một vấn đề nữa.” Trợ lí lại nói.

“Vâng?’’

Trợ lí hỏi: “Khê Niên, sao em không đưa trực tiếp cho anh Hạ luôn? Làm như vậy không phải anh ấy sẽ vui hơn sao.”

Nghe trợ lí hỏi xong, Diệp Khê Niên bắt đầu lúng túng.

Một lúc lâu sau, cậu ấy thỏ thẻ đáp: “Vì… Hôm qua tụi em mới cãi nhau xong.

Em sợ anh ấy còn giận em nên mới phải nhờ Tống Cảnh giúp.”

Trợ lí ngạc nhiên hỏi lại: “Hai người mà cũng cãi nhau nữa à?”

Diệp Khê Niên gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, có cặp đôi nào mà chưa từng cãi nhau đâu.”

“Tại sao hai người lại cãi nhau thế.” – Trợ lí hóng hớt hỏi.

Diệp Khê Niên liếc mắt nhìn chiếc camera ở đằng xa một cái rồi quay về nhìn trợ lí, cậu nở một nụ cười bất lực.

Trợ lí ngay tức khắc hiểu ý của cậu, cô vội vàng xin lỗi: “Đúng là lỗi của bên ekip bọn chị rồi!”

Diệp Khê Niên dở khóc dở cười đáp: “Không phải đâu.”

[Hahaha xem ra đúng là như vậy rồi.]

[Diệp Khê Niên đúng là không biết cách nói dối mà.]

[Dễ thương quá à, cái cặp đôi ngốc nghếch này lại giận nhau vì nửa kia phải đi làm, không có thời gian ở bên cạnh mình cơ đấy.

Trời đất ơi!! Ngọt chết đi được.]

[Cp này của tui là cp ngọt nhất thế giới luôn á!]

[Không sao không sao, tui tin sau khi anh Hạ nhận được quà của Khê Niên nhất định sẽ hết giận thôi!]

Chủ đề trò chuyện này kéo dài không bao lâu thì trợ lí liền đổi hướng: “Đúng rồi, Khê Niên có thể để tụi chị xem quà mà em đã chuẩn bị cho anh Hạ không?”

Diệp Khê Niên lấy ra hộp quà được chuẩn bị từ trước, cậu nhìn vào camera nhưng không mở ra: “Chỉ được xem bên ngoài thôi nhé, em sợ anh Hoài Minh cũng đang xem livestream.”

Fans xem livestream càng phấn khích hơn.

[Ái chà, lại còn sợ anh Hạ nhìn thấy được nữa chứ!]

[Soft!!]

[Hai người khi nào kết hôn đây?]

[Diệp Khê Niên cứ như thiên sứ ấy, cục cưng moe moe của tui!]

[Gửi lầu trên, người ta là cục cưng của anh Hạ!]

[Tui hông quan tâm, cậu ấy cũng là cục cưng của tui thui!]

Hai giờ trưa không phải là giờ cao điểm, thêm nữa bây giờ rất nóng nực, xe cộ qua lại trên đường cũng ít hẳn đi.

Vì lẽ đó mà xe của ekip chương trình chỉ cần tốn hai mươi lăm phút là đã tới nơi rồi.

Trước lúc xuống xe, Diệp Khê Niên chú ý thấy cameraman đang hướng ống kính đi nơi khác, cậu lấy chiếc điện thoại dự phong của mình ra xem WeChat.

Khi thấy không có tin nhắn nào được gửi đến thì cậu mới thở phào được.

Diệp Khê Niên nhanh tay cất điện thoại dự phòng đi, cậu lấy một chiếc điện thoại khác mở WeChat lên gửi tin nhắn cho Tạ Y.

[Chị Y, chị nhớ chú ý xem livestream.]

Lúc cậu vừa gửi tin nhắn đi thì xe cũng dừng lại.

Trợ lí giúp Diệp Khê Niên mở cửa, cô lại hỏi thêm một câu: “Tụi chị đi theo quay được không?”

Diệp Khê Niên tay cầm hộp quà bước xuống xe, hơi nóng bên ngoài bổ nhào lên người cậu, từng trận từng trận như thiêu như đốt.

Mặc dù trời nóng như thế nhưng Diệp Khê Niên lại bình tĩnh đến lạ lùng.

Cậu giống như một hồ nước tĩnh lặn, không có tiếng nước chảy róc rách cũng không có một gợn sóng nào cả.

“Được chứ.” Diệp Khê Niên cười với trợ lí rồi nhìn sang ống kính “Cũng không có gì không thể quay được.”

Trợ lí nhìn sang cameraman gật đầu.

Ba người cùng nhau đi vào căn hộ ở Nam Đại.

Diệp Khê Niên lấy tấm thẻ phòng ra quẹt lên thang máy.

“Tích’’ một tiếng, thang máy bắt đầu di chuyển.

Trong không gian chật hẹp, không hiểu nhịp tim của Diệp Khê Niên lại tăng nhanh lên.

“Thình thịch.

Thịch thịch.

Thình thịch.”

Tim cậu đập mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau không ngớt.

Sắp kết thúc rồi.

Dù là mối tình mà cậu đã từng hãnh diện hay người bạn mà cậu xem như báu vật, tất cả đều sẽ được đặt dấu chấm hết ngay sau đây.

Hoặc có thể nói, ngay cái khoảnh khắc mà Diệp Khê Niên chết đi thì mọi thứ đã kết thúc rồi.

Bởi vì cậu muốn hai kẻ này phải trả một cái giá thật lớn nên cậu mới kiên nhẫn chờ được nửa tháng.

Sau hôm nay, những vở kịch mà cậu đã cẩn thận sắp xếp cuối cùng cũng được hạ màn.

Từ nay trở về sau, Diệp Khê Niên sẽ sống vì mình, cậu sẽ không ngừng nỗ lực, chăm chỉ mà sống vì mình.

Cậu sẽ không cần bị thù hận làm mờ mắt nữa, cũng không cần phải tự tội nghiệp bản thân mình nữa.

Cậu sẽ tự viết nên một cuộc đời tươi sáng cho riêng cậu.

Tầng mười bảy, tầng mười tám…

Đến tầng hai mươi rồi.

Cửa thang máy dần dần mở ra.

Diệp khê Niên dẫn đầu bước ra ngoài.

“Đến rồi à?” Trợ lí hỏi.

Diệp Khê Niên nắm chặt một bên tay, vì căng thẳng mà lòng bàn tay cậu ướt nhẹp mồ hôi.

Cậu mím chặt môi, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh: “Vâng, tới rồi.

Em đi mở cửa.”

Diệp Khê Niên chỉ cần dùng dấu vân tay là sẽ mở được cửa.

Song, khi cậu vừa chuẩn bị mở cửa thì bỗng dưng cậu lại dừng lại.

Diệp Khê Niên hít sâu một hơi, kìm nén nhịp tim đang đập càng lúc càng nhanh hơn của mình.

Cậu quay đầu cười với cameraman: “Muốn vào tham qua phòng của em một chút không? Giờ này Tống Cảnh chắc không có ở nhà, có thể vào quay một chút đó.”

Khán giả xem live hoan hô:

[Coi! Tui muốn coi!!]

[Năn nỉ anh quay phim á! Diệp Khê Niên cũng mở lời rồi, anh đừng có giấu không cho tụi tui xem nha.]

[Ỏooo!! Có phải Khê Niên nghe được tiếng lòng của tui hông, tui muốn coi lắm!]

[Nhanh lên, nhanh lên!]

[Muốn xem phòng của Khê Niên!!]

Cameraman quay sang nhìn trợ lí, giống như đang hỏi ý kiến cô.

Quả thật trợ lí rất hiếu kì đối với căn hộ của Diệp Khê Niên, cô không nghĩ ngợi gì gật đầu: “Khê Niên cũng sảng khoái mở lời rồi, chúng ta hãy mang các fans đang xem live vào trong tham quan một chút nào!”

Bấy giờ, nụ cười cứng ngắt của Diệp Khê Niên mới dần dần trông thoải mái hơn chút, cậu nói: “Mọi người cứ thoải mái tham quan nhé.”

Lúc xoay người lại, mắt Diệp Khê Niên lại toát lên vẻ lạnh lẽo.

Kết thúc rồi.

Chỉ cần cậu mở cánh cửa này ra, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Điện thoại cậu bỗng nhiên rung lên, là Tạ Y trả lời tin nhắn của cậu.

[Tạ Y: Là sao?]

[Tạ Y: Khê Niên? Em đợi một chút, chị lên xem ngay đây!]

Diệp Khê Niên tắt điện thoại, cậu ấn lên phần khóa cửa.

Tiếng “Ting” vang lên, cửa phòng theo đó mà mở ra.

Diệp Khê Niên dứt khoát mở toang cửa ra.

Trên mặt cậu còn đang khe khẽ nở một nụ cười như đang muốn nói gì đó, song, cậu còn chưa kịp nói gì thì tiếng rên rỉ đã truyền đến tai mọi người, ngay cả những khán giả đang xem live cũng nghe thấy.

Tất cả mọi người ai cũng bàng hoàng.

Diệp Khê Niên ngơ ra, sau đó cậu mới ngước mắt nhìn vào trong nhà giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Cửa căn hộ mở toang ra, trên chiếc ghế sofa giữa phòng khách là hình ảnh hai người đàn ông trần truồng quấn quít nhau.

Cameraman tình cờ quay trúng hai người họ, chỉ trong nháy mắt các cư dân mạng và fans đã nhận ra đó là ai…

Là Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh.

“Xoảng-“

Một tiếng thủy tính vỡ vang lên, giọng nói run rẩy của Diệp Khê Niên truyền đến: “Hai người… đang làm gì vậy?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio