Thiếu niên hơi cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, thon dài, trơn bóng như ngọc, mơ hồ có thể thấy được gân mạch màu xanh qua làn da căng mịn ấy, không khác gì thợ thủ công tỉ mỉ đánh bóng kiệt tác.
Trong con ngươi của Bùi Yến Chu dục vọng chỉ có tăng chứ không giảm.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, giữa bọn họ, thật ra cũng không có đánh dấu hoàn toàn.
Do thuốc trong rượu quấy phá, ký ức đêm hôm đó cực kỳ hỗn loạn; cho dù đến ngày thứ hai tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn đau, khó chịu cực kỳ.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn về phía Lâm Ngộ An, đúng lúc cậu cũng quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn hắn mang theo ý tứ thúc giục.
Mí mắt Bùi Yến Chu giật giật, chậm rãi đưa tay ra, ngón tay thon dài mang theo kén mỏng từ từ chạm vào tuyến thể cũng có thể nói là nơi bí mật nhất của Omega.
Xúc cảm khô ráo, ấm áp, phá lệ mịn màng.
Trong lòng Bùi Yến Chu khẽ động, không nhịn được đưa tay đè xuống..
"A" một tiếng khó nhịn vang lên, Lâm Ngộ An đội nhiên xoay người, suýt nữa nhảy dựng lên.
"Bùi tiên sinh!"
Cặp mắt mèo của cậu ngậm lấy hơi nước, kinh sợ như lên án mà nhìn Bùi Yến Chu, một tay cũng theo bản năng che ở sau cổ, cả người như con mèo nhỏ xù lông.
Lâm Ngộ An cắn môi, ánh mắt dao động, trên mặt mang theo xấu hổ, lúng túng cùng bộ dạng không biết phải làm sao.
Xưa nay, cậu không biết là nơi đó lại nhạy cảm như thế.
Sau khi phân hóa thành Omega, cậu cũng từng tò mò rốt cuộc thì nơi này có gì không giống nhau.
Nhưng dù cho cậu có chạm nhẹ hay đè xuống, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Hơn nữa, thời kỳ phân hóa bình thường đều ở trung học, nhà trường có chương trình dạy học tương ứng.
Có thể là Lâm Ngộ An lớn tuổi phân hóa, cũng chưa từng được học qua những cái đó, tự nhiên cũng không biết tuyến thể đối với một Omega mà nói là cỡ nào riêng tư cùng nguy hiểm.
Dư âm vừa nãy vẫn còn lưu luyến trên da, Lâm Ngộ An không cần nghĩ cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu chậm rãi ngồi thẳng người, một tay nắm chặt ghế, cuối cùng cũng cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng.
Cố tình Bùi Yến Chu lại như chưa phát hiện, hắn có chút lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, đưa cái tay chạm vào gáy Lâm Ngộ An đặt trên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Nam nhân mặc đồ Tây, caravat nới lỏng, tóc tai gọn gàng chẳng biết lúc nào rơi xuống, nửa chặn nửa che con mắt hẹp dài kia.
Ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi vào, chiếu vào nam nhân như thần Hy Lạp, làm cho động tác của nam nhân tăng thêm mấy phần không nói rõ được ám muội.
Tim Lâm Ngộ An đập như sấm.
"Có chút giống mùi quýt vàng." Nam nhân nặng nề nói.
"Cái, cái gì?" Lâm Ngộ An nhất thời không phản ứng kịp.
"Tin tức tố của cậu..
là mùi quả quýt vàng." Bùi Yến Chu chậm rãi ngước mắt, mí mắt tràn đầy ánh sáng, trên mí mắt lại thêm một tầng bóng tối.
Hắn ung dung thong thả nói: "Ban đầu nghe có chút chua, về sau..
lại thấy ngọt."
Hắn nhìn Lâm Ngộ An, cười như lưu manh nói: "Mùi vị tin tức tố, cậu có muốn ngửi thử không?"
Nam nhân dường như là có ma lực là Lâm Ngộ An suýt nữa thì gật đầu, chớp mắt một cái bỗng ý thức được không đúng, liều mạng lắc đầu: "Không, không cần."
Cậu ý thức được hiện tại có gì đó không đúng, cuống họng giật giật, lúc này cửa xe đột ngột mở ra, muốn vội vã rời đi: "Bùi tiên sinh, tôi.."
"Chờ đã." Cậu chưa nói xong thì tay liền bị Bùi Yến Chu nắm lại, trong lòng Lâm Ngộ An nhảy lên một cái.
Cậu chỉ mới đưa chân ra được nửa, lúc này, Bùi Yến Chu là ngồi sát lại chỗ cậu sau đó chậm rãi đưa tay ra..
Lâm Ngộ An không nhịn được liền hơi co lại về phía sau.
Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, bất dắc dĩ nở nụ cười.
Hắn nửa ngồi thẳng lên, đưa tay thay Lâm Ngộ An sửa lại cổ áo.
Tuyến thể của Omega gần trong gang tấc, hương vị nhàn nhạt bay vào mũi hắn, Bùi Yến Chu nhướn mi, sắc mặt không giải thích được, âm thanh khàn khàn nói: "Sau này, cậu không nên để người khác đụng vào tuyến thể của mình, nhất là Alpha."
Khoảng cách giữa hai người cực gần, Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn Bùi Yến Chu, theo bản năng nín thở.
Bùi Yến Chu ngược mắt, hỏi lại: "Nhớ kỹ chưa?"
Lâm Ngộ An hoảng loạn gật đầu.
"Ngoan.." Bùi Yến Chu nhẹ nhàng nở nụ cười, xoa tóc cậu một cái: "Trở về đi!"
Lâm Ngộ An xuống xe, từng bước từng bước một phảng phất như đạp kẹo bông, chậm rãi lung lay trở về.
Bóng người Lâm Ngộ An từ từ biến mất, ở trong xe, Bùi Yến Chu nhắm mắt lại, một lúc sau, hô hấp bình phục lại, mới nói: "Đi thôi."
Tài xế khởi động xe, nhìn Bùi Yến Chu qua gương chiếu hậu, không nhịn được nói: "Giám đốc, cái này ngài nên từ từ, chầm chậm tiến lên, đừng đem người dọa chạy."
"Từ từ tiến tới?" Bùi Yến Chu khẽ hừ một tiếng, cụp mắt liếc nhìn không tỏ rõ ý kiến.
Một Omega lại có thể để lộ tuyến thể trước mặt Alpha, lại còn mời hắn ngửi thử một chút..
Nếu hắn là súc sinh thì hiện tại, đứa bé kia chưa chắc có thể xuống xe.
Chiếc siêu xe màu đen điệu thấp chậm rãi chạy đi, ở trong góc gần đó, sắc mặt Tưởng Văn Húc âm trầm nhìn hướng siêu xe rời đi, lại nghĩ tới Lâm Ngộ An vừa rồi cùng người trong xe, tư thế thân mật, mơ hồ như là đang hôn nhau, hắn nắm chặt điện thoại trong tay, gân xanh nhô ra, trong mắt như bốc hỏa.
Lâm Ngộ An!
Thật tốt Lâm Ngộ An!
Đối với học sinh cấp ba, thời gian có thể dùng tiết mà tính nhưng đối với sinh viên, thời gian bình thường là dùng buổi làm đơn vị.
Môn chuyên ngành của Học viện Tài chính nói ít không it mà nói nhiều cũng không nhiều.
Dù như thế, Bùi Yến Chu vẫn có thể nhân lúc cậu được nghỉ tới đón cậu ra ngoài ăn cơm.
Theo lý mà nói, ở chung với một người càng lâu thì cảm giác gò bó, không quen sẽ càng ít, nhưng Lâm Ngộ An ở chung với Bùi Yến Chu càng lâu lại càng không dễ chịu.
Nguyên nhân không phải do cậu mà do sự chú ý và quan tâm của Bùi Yến Chu dành cho cậu có vẻ quá mức rồi.
Lâm Ngộ An vẫn cảm thấy sau này không còn đứa bé này nữa, bọn họ khác biệt một trời một vực như thế thì sẽ không còn gì liên quan nhau nữa.
Có thể là lúc này, sự quan tâm của Bùi Yến Chu lại làm cho cậu không biết phải làm thế nào.
Một tuần nói dài không dài, nói ngắn cũng không, nhưng có thể làm cho cậu cùng Bùi Yến Chu ra ngoài ăn ài bữa cơm.
Vốn Lâm Ngộ An vẫn do dự không muốn tiếp xúc nhiều như thế nhưng mỗi lần tới Bùi Yến Chu đều tìm được lý do hợp lý làm cho cậu không thể từ chối được.
Sau một khoảng thời gian, Lâm Ngộ An không tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Cậu thở dài một hơi, đầu đụng vào trên bàn.
Ngày hôm nay là thứ sáu, bệnh viện nói cần kiểm tra một tuần, vậy ngày mai..
Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên rồi đặt xuống vô số lần, sau cùng cậu mở trình duyệt ra, lịch sử duyệt web đều là cậu tìm những vấn đề liên quan đến chuyện nạo thai.
Nạo thai là như thế nào?
Lúc nạo thai, thai nhi có đau không?
Nạo thai vào thời gian nào là tốt nhất?
Nạo thai ảnh hưởng đối với thân thể như thế nào?
Nếu như lúc vừa biết đến sự tồn tại của đứa bé, Lâm Ngộ An có thể không hề lưu luyến nói bỏ nó đi nhưng bây giờ thời gian càng dài, Lâm Ngộ An càng cảm thấy lo lắng.
"Ting" một tiếng, kết quả tìm kiếm đã có.
Tiêu đề là mấy chữ đỏ như máu, chói mắt cực kỳ: NÓI CHO BẠN CHÂN TƯỚNG CỦA VIỆC SẨY THAI!
Tay Lâm Ngộ An run run, do dự một chút, vẫn là ấn vào.
Cậu từ từ lướt xuống, động tác càng lúc càng nhanh, sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt.
"Ầm" một tiếng, cậu ném điện thoại lên bàn, lồng ngực gấp rút phập phồng.
Sắc mặt Lâm Ngộ An trắng bệch, nhớ tới nội dung bài viết..
Cái gì mà dùng dụng cụ hút rách thân thể thai nhi, mạnh mẽ hút thai nhi ra ngoài..
Cái gì mà đưa kìm vào trong, kẹp đầu thai nhi tan nát đến nứt toác ra..
Còn có phương pháp giải phẫu chưa biết chỉ nghe thấy liền biết là cực kỳ tàn nhẫn, Lâm Ngộ An liếm đôi môi khô khốc, tay run rẩy che ở bụng dưới.
Đứa bé này rất hiểu chuyện.
Ngoại trừ mấy ngày vừa mới khai giảng, đứa trẻ vẫn luôn ngoan, rất ít khi phá cậu.
Ngoan đến mức Lâm Ngộ An nhiều khi còn quên trong bụng cậu có một đứa bé tồn tại..
Một tuần thôi, không thể nói là thói quen, chỉ là, chỉ là..
Cuối cùng đó cũng là một sinh mệnh.
Lâm Ngộ An vô lực nằm nhoài trên bàn, trong lòng thầm nghĩ nhanh đến cuối tuần, nhanh đến đi.
Còn không đến, cậu thật sự không biết mình sẽ lựa chọn như thế nào..
Buổi tối, các bạn cùng phòng đều trở về.
Bọn họ cùng bại tướng dưới tay Học viện Tài chính đi chơi bóng, Lâm Ngộ An lấy cớ thân thể không thoải mái nên không đi.
Cậu nhìn Triệu Thừa Phi kích động dùng cả tay chân miêu tả trận đấu quyết liệt như thế nào mà tâm trạng không tốt cũng dần ổn định.
Không có, không có..
Cậu có thể khôi phục cuộc sống như thế, không cần phải lo lắng đề phòng nữa.
Đứa bé này..
Vốn là không nên tồn tại.
Tắm xong, Lâm Ngộ An nằm trên gường, không tiêu cự mà nhìn phía trên.
Không nên tồn tại..
Thật như thế sao?
Đèn phòng ngủ đã tắt, Lâm Ngộ An chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
.