Vừa nãy Lâm Ngộ An ở trên xe ngủ được rất tốt, đến bây giờ đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo.
Tùy ý để Bùi Yến Chu kéo lên lầu, mãi đến khi dừng ở trước cửa phòng Bùi Yến Chu, bước chân cậu mới dừng một chút.
Cậu kéo lấy ống tay áo của Bùi Yến Chu, có chút xoắn xuýt, liền gọi hắn như cũ: "Bùi, Bùi tiên sinh.."
Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, cậu cắn môi dưới nói: "Như này, có chút không tiện đi?"
Bùi Yến Chu nói: "Có gì mà không tiện?"
"Là, chính là.." Cậu nhìn xung quanh phòng của Bùi Yến Chu nhìn thấy nội thất cao cấp đơn giản đều là màu trắng đen, giống như bản thân hắn trầm ổn nội liễm..
nhưng Lâm Ngộ An lại cảm thấy chuyện sắp xảy ra giống như không được ổn cho lắm.
"Chúng ta..
ngủ cùng..
có phải là.."
Cậu ấp úng, có chút không nói ra được.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn cậu nửa ngày, bỗng đưa tay vén tóc rối bên tai cậu lên, hắn nhẹ giọng cười: "An An, có phải là cậu quên mất chúng ta là phu phu rồi không?"
Lâm Ngộ An sững sờ ngẩng đầu.
"Cậu có thấy phu phu nhà nào mà chia phòng ngủ hay không?" Bùi Yến Chu chậm rãi mở miệng, mắt Lâm Ngộ An chậm rãi trợn to ra.
"Tôi.." Cậu nhất thời không biết nên nói gì.
Bùi Yến Chu cúi xuống, âm thanh nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nói: "Tôi biết là giữa chúng ta quá bất ngờ nên cậu chưa thích ứng kịp."
"Nhưng tương lai của chúng ta còn rất dài, chẳng lẽ muốn vẫn luôn như vậy sao?"
Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn tay mình, mím môi không nói lời nào.
Bùi Yến Chu thấy bộ dạng như vậy của cậu, im lặng một lúc, sau đó than nhẹ nói: "Hôm nay là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới." Ngữ khí của hắn có chút hạ xuống, khẽ cười, ôn nhu nói: "Hôm nay, trời rất nóng đừng nói chi là người mang thai càng sợ nóng hơn.
Phòng bên cạnh không có điều hòa thì làm sao mà ngủ được?"
Hắn dừng một chút, săn sóc nói: "Hôm nay cậu ngủ ở phòng tôi đi, tôi sang phòng đó ngủ, chờ ngày mai chú Trương tìm người đến sửa xem sao.."
"Không được." Lâm Ngộ An theo bản năng phản đối, cậu nhìn đôi mắt nghi haowcj của Bùi Yến Chu, há miệng nhưng không thể nói ra được câu nào.
Bùi Yến Chu cúi xuống, cười khẽ nhưng ngữ khí lại khó nén được cảm giác thất vọng: "Được rồi, không phải chỉ một đêm thôi sao? Cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi."
Hắn nói xong chuẩn bị quay người rời đi, Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, tay vẫn kéo ống tay áo hắn không buông.
"Tiên sinh.."
Bùi Yến Chu quay đầu lại nhìn cậu mang theo chút mong đợi khó phát hiệẩ, Lâm Ngộ An thấy thế dao động trong lòng càng lớn.
Cậu nuốt ngụm nước bọt: "Nếu không..
ngài cũng ngủ ở đây đi?"
Bùi Yến Chu do dự nói: "Cậu.."
Ngón tay Lâm Ngộ An động động: "Bây giờ trời nóng như vậy, buổi tối chắc chắn là ngủ không được." Cậu nói tiếp: "Để cho tôi ngủ một mình ở đây.."
Đuổi chủ nhân ra ngoài, trong lòng Lâm Ngộ An thực sự rất không đành lòng.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn cậu, che giấu ý cười nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Được."
Sau khi tắm rửa xong, Bùi Yến Chu tự nhiên lấy khăn lau tóc cho cậu.
Vừa bắt đầu, Lâm Ngộ An có chút không quennhuwng Bùi Yến Chu vẫn kiên trì, hơn nữa động tác của hắn khiến cậu thật thoải mái, không đến mấy ngày liền đã thành thói quen của Lâm Ngộ An.
Hai người ngủ cùng một phòng, đến phòng tắm cũng dùng chung.
Lâm Ngộ An cố ý chọn một bộ đồ ngủ kín đáo, chờ tóc khô liền ngoan ngoãn bò lên giường, một bên nhìn điện thoại, một bên chú ý đến phòng tắm, nơi Bùi Yến Chu đang tắm rửa.
Cửa phòng tắm là kính một chiều, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy gì chỉ có thể nghe tiếng nước chảy mơ hồ.
Lâm Ngộ An muốn đem lực chú ý tập trung trên điện thoại, thế nhưng bên tai là tiếng nước chảy triền miên, chóp mũi lại quanh quẩn mùi đàn hương đặc biệt của Bùi Yến Chu..
Lâm Ngộ An nhất tâm nhị dụng cũng không đủ, điện thoại thật lâu không có chuyển trang.
Mãi đến khi cửa được mở ra, Lâm Ngộ An vội vã ngồi thẳng lên, làm bộ đang xem điện thoại nghiêm túc, một lát sau mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà lên tiếng chào hỏi.
Bùi Yến Chu mặc áo tắm màu đen, mặc dù cố kỵ Lâm Ngộ An mà cố định chặt chẽ nhưng lồng ngực vẫn khó tránh khỏi lộ ra chút da thịt.
Thân hình nam nhân cao to trong ngày thường hoàn toàn không thấy được mà lúc này lại có thể từ đường nét của bắp thịt mơ hồ lộ ra kia có thể nhìn ra được chút đầu mối.
Bùi Yến Chu cứ nghĩ là hắn tắm xong đi ra thì Lâm Ngộ An đã ngủ rồi, không nghĩ tới cậu vẫn tỉnh, tuy trên mặt một bộ không có chuyện gì xảy ra nhưng bên tai lại có chút hồng hồng.
Trong con người Bùi Yến Chu xẹt qua ý cười, hỏi: "Vẫn còn chưa ngủ sao?"
Lâm Ngộ An lúng túng nói: "Chờ tiên sinh."
Tay đang lau tóc của Bùi Yến Chu ngừng lại, quay đầu nhìn cậu, quả nhiên sắc mặt cậu đỏ chót, một bộ ảo não cực kỳ.
Bùi Yến Chu cố nén ý cười, chỉ sợ cái tua vòi thật vất vả mới dò ra của Lâm Ngộ An thu về mất, hắn nói: "Cậu ngủ trước đi, tôi phải lát nữa mới đi ngủ được."
Đầu Lâm Ngộ An chậm rãi chui vào trong chăn, nghe vậy chỉ trả lời vâng một tiếng.
Cậu vốn đã buồn ngủ từ lâu, cố gắng đến bây giờ, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cả người đều rúc trong chăn, ý thức dần mơ hồ..
Lâm Ngộ An cứ nghĩ rằng mình sẽ rất khó ngủ, không nghĩ tới, chăn đệm dính mùi đàn hương của nam nhân, không nặng, nhẹ nhàng rất dễ chịu.
Cậu không biết làm sao, gần đây cậu rất thích mùi tin tức tố của Bùi Yến Chu.
Bình thường, Bùi Yến Chu vào phòng lưu lại mùi tin tức tố trong đó cũng là cho cậu khoan khoái, hiện tại cả người chôn trong mùi vị quen thuộc này càng là cảm giác an toàn.
Gò má Lâm Ngộ An không tự chủ được cọ cọ gối, mũi nhẹ nhàng giật giật, lông mày chậm rãi giãn ra.
Tin tức tố có mùi đàn hương tự như đám mây mềm mại, đưa cậu trôi nổi trên bầu trời.
Quanh thân mùi vị nhẹ nhàng, làm cho cậu chậm rãi ngủ say..
Bùi Yến Chu lau tóc xong liền nhìn thấy thiếu niên hai tau nắm góc chăn của hắn, nằm trên giường ngủ đến đặc biệt ngoan ngoãn.
Thần sắc Bùi Yến Chu nhu hòa đi.
Hắn rón rén lên giường, thói quen trước khi ngủ phải xem chút tài liệu của hắn cũng không thèm để ý, hắn chậm rãi nằm xuống giường.
Hắn thấy khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, bờ môi hồng hào khẽ nhếch, hô hấp nhẹ nhàng châm rãi giống như bé mèo nhỏ làm đáy lòng hắn nổi lên một mảnh mềm mại.
Hắn có chút không kiềm chế nổi rục rà rục rịch trong lòng nhưng hắn cũng biết không thể nóng vội.
Hôm nay, hắn có thể giữ cậu lại đây, chuyện về sau không cần sốt ruột, lỡ như dọa người chạy mất, đó mới gọi là cái được không bù nổi cái mất.
Cứ tiến lên dần dần thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngộ An mơ màng mở mắt ra, lông mi giống như là đụng phải vật cản, chóp mũi cũng giống như đụng phải vật gì ấm áp.
Lâm Ngộ An bất giác xoay người, hai chân theo bản năng duỗi ra, cả người lập tức đông cứng lại..
Lâm Ngộ An hơi hồi hộp, chậm rãi ngước mắt.
Đập vào mắt đầu tiên là lồng ngực tinh tráng của nam nhân, thêm chút nữa là yết hầu khêu gợi cùng đường viền rõ ràng dưới cằm, cuối cùng là đối diện với con mắt dang tràn đầy ý cười của hắn..
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng nam nhân khàn khàn.
Ý thức được tư thế lúc này là thế nào, Lâm Ngộ An nuốt ngụm nước bọt..
Cậu đang giống như là bạch tuộc vậy, dùng cả chân cả tay ôm Bùi Yến Chu thật chặt.
Xưa nay Lâm Ngộ An không biết rằng tư thế ngủ của mình lại như thế này.
Sắc mặt cậu đỏ chót, luống cuống muốn lui về phía sau nhưng mà càng sốt ruột càng dễ phạm sai lầm.
Cậu không biết phía sau không xe là mạn giường, cứ nghĩ tay đè lên giường không ngờ ấn vào khoảng không, cả người không hề gắng sức, mắt nhìn bản thân chuẩn bị ngã xuống giường..
Ánh mắt Bùi Yến Chu ngưng lại, nhanh tay lẹ mắt lôi kéo tay cậu, một tay bảo hộ ở trên bụng cậu, dùng sức một cái, cả người Lâm Ngộ An đều chui vào người hắn..