Ngoại truyện : Nhật ký cầu hôn nương tử.
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Diêm Tống muốn dẫn tôi đến đại điện, nhưng tôi nhất quyết từ chối.
Tiểu quỷ Lâm Niên này mà góp ý thì chắc chắn không bình thường gì cả.
Huống chi ở đó còn bao nhiêu tên quỷ khác đang đợi hóng chuyện nữa.
Tôi lùi lại bước.
Tinh thần cống hiến cho sự nghiệp bỗng nhiên trào dâng.
"Chúng ta đều đi hết, còn canh Mạnh Bà thì sao?"
Lâm Niên tiến lên bước tự đề cử mình.
"Không sao đâu chị, để em làm thay cho!"
- -- Lâm Niên à, tôi thật lòng muốn cám ơn cậu đấy.
Diêm Tống hình như ý thức được cái gì, ánh mắt có chút ủy khuất.
"Tương Tương, nàng không tin ta sao?"
"Sao có thể?"
Tôi liên tục phủ nhận.
"Thiếp biết chàng nhất định đã chuẩn bị chu đáo..."
- -- Chỉ là tôi chưa sẵn sàng để mất mặt thêm lần nữa mà thôi.
"Nếu vậy thì chúng ta đi."
Diêm Tống tiến lại gần sát vào người tôi, tôi thậm chí có thể thấy rõ từng sợi tóc của hắn, hơi thở của hắn phả vào mặt tôi.
"Hay là Tương Tương đã hết giận ta, thế thì không cần đi nữa."
Tôi liếc nhìn thấy tiểu quỷ Lâm Niên đang mở to mắt, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
- -- Cậu ta đang mong đợi cái gì?
Tôi đẩy Diêm Tống ra.
"Đi thôi."
===
Tôi thừa nhận, tôi có hơi hối hận rồi.
Nhất là khi nhìn thấy cái vòng hoa tang to đùng ở cửa điện.
"Chàng định nói đây là tổ chức đám cưới sao?"
- -- Nếu là thật thì tôi sẽ xách đít chuồn khỏi đây luôn!
Cũng may là Diêm Tống lắc đầu.
"Đây là cầu hôn."
Diêm Tống nghiêm túc nói.
"Lâm Niên bảo mọi người bây giờ phải cầu hôn trước rồi mới cưới được.
Ở kiếp trước chúng ta ở bên nhau là do cha mẹ bên mai mối, ta cũng chưa từng hỏi nàng có nguyện ý gả cho ta không.
Nên hôm nay xem như là bù đắp vậy!"
"...Hả?"
Tôi quả thực rất cảm động.
- -- Có thể tha cho cái vòng hoa tang trước cửa được rồi.
Tôi vừa vào thì đã thấy khuôn mặt nhăn nheo của lão già Diêm vương.
"Tiểu Mạnh đến rồi."
"Phải."
Lão cười khiến cả người tôi sởn gai ốc.
"Ngài cũng ở đây à?"
Diêm vương không trả lời tôi, đi ra đằng sau rồi lấy ra cái pháo.
Bùm!
- -- Tuyệt vời lắm.
- -- Khắp nơi đều là giấy trắng tung bay!
Dù không mua được ruy băng màu sắc rựa rỡ, thì cũng không đến mức phải dùng giấy trắng chứ.
"Hahaha, ngạc nhiên chưa Tiểu Mạnh?"
Lão già trừng mắt với tôi mấy cái.
"Cứ bình tĩnh đã, còn nhiều bất ngờ đang chờ cô lắm."
"Ha ha ha...!được."
Để tôi sẽ chống mắt nhìn xem.
- -- Còn có cái gì kinh thiên động địa hơn được nữa không!
===
- -- cái nhẫn kim cương bằng vàng mã.
- -- cốc trà sữa đầu tiên ở âm phủ này.
Nhưng vì không có trà, cũng không có sữa, nên phải dùng canh Mạnh Bà của tôi để thay thế.
- -- bó hoa làm từ mấy xiên thịt nướng.
Vì không dám tặng cho tôi hoa cúc vàng, mà cũng không tìm được loại hoa nào khác.
===
Diêm vương ở một bên cười ha hả.
"Nhận hoa xong còn được mang về nhà để ăn nữa."
Tôi cười không nổi.
- -- Mặc dù xiên thịt nướng cũng rất thơm.
Diêm Tống lấy xiên thịt khỏi tay tôi và kéo tôi bước về phía trước.
"Vẫn chưa hết à?"
Diêm Tống ậm ừ.
"Mấy thứ này là do Lâm Niên nghĩ ra, hắn bảo các cô gái chắc chắn sẽ thích."
- -- Lâm Niên ơi là Lâm Niên.
Diêm Tống nói tiếp.
"Nhưng cái này là ta chuẩn bị cho nàng."
Hắn quay lại mỉm cười rồi đẩy cánh cửa ra.
Có vị trưởng bối đang ngồi ở trên cao đường.
"Cha, mẹ?"
[HẾT NGOẠI TRUYỆN ].