Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

chương 219: phiên ngoại hai

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà họ Đoàn có một truyền kỳ.

Sở dĩ giới thiên sư có thể duy trì địa vị ổn định như hiện tại là nhờ công lớn của nhà họ Đoàn.

Đoàn Lệ nhà họ Đoàn lại càng là nhân vật truyền kỳ.

Những ai từng đi qua minh lộ, có tư cách hành nghề thiên sư đều biết đến cái tên này.

Nếu sắp xếp thực lực tất cả thiên sư, chỉ sợ không ai dám giành vị trí số một với hắn.

Khoảng thời gian trước nhà họ Chu rớt đài. Tuy trước đó gia tộc kia không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là gia tộc thiên sư có lịch sử gần bằng với nhà họ Đoàn. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, nhà họ Chu đã hoàn toàn sụp đổ.

Tất cả mọi người đều không thể tin nổi vào tính chân thật của sự kiện này. Nghe nói việc này còn liên quan đến Đoàn Lệ.

Mọi người đều cảm thán, đúng là một nhân vật truyền kỳ.

Việc này còn chưa hết ngạc nhiên, nhà họ Đoàn lại có tin tức mới.

Đoàn Lệ sắp kết hôn.

Điều này cũng rất bình thường, thiên sư không phải người xuất gia, việc lập gia đình không khác gì với người bình thường, cho dù phần lớn người ta chưa từng nghĩ Đoàn Lệ sẽ kết hôn.

Mà chuyện khiến các thiên sư suýt lọt tròng mắt là người Đoàn Lệ kết hôn là nam.

Nam thì thôi đi, tuy trong nước chưa hợp pháp hóa, nhưng với địa vị của nhà họ Đoàn, hơn nữa có sự sụp đổ của nhà họ Chu, suy xét từ các phương diện khác nhau, không ai dám nói xấu gì việc này.

Vả lại nhà người ta đóng cửa mà sống, Đoàn Thành Xuân còn chưa ngại, người ngoài như bọn họ là cái thá gì mà đòi xen vào.

Nói tóm lại, hình tượng của Đoàn Lệ trong lòng mọi người quá sâu, lạnh lùng đến mức không giống người bình thường, khi bắt quỷ lại hung tàn không nương tay.

Chỉ cần thấy Đoàn Lệ năm mười lăm tuổi một mình một kiếm chém giết lệ quỷ trong huyệt âm nhất, hắn trong mắt người ngoài cũng đã là một huyền thoại siêu nhiên vượt quá mức thiên sư rồi.

Các trưởng bối suy xét đủ loại nhân tố, còn đám tiểu bối lại nhiệt liệt thảo luận một vấn đề khác.

Với các loại lời đồn kia, Đoàn Lệ phải độc thân cả đời mới bình thường. Khi chuyện kết hôn được tung ra, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên đối tượng kết hôn của Đoàn Lệ.

Nghe nói người kia là người thường, không biết có nhan sắc hại nước hại dân như thế nào mới khiến Đoàn Lệ lạnh lùng như robot có thể động lòng.

Trong vô số làn sóng ngầm nổi lên, đã đến ngày nhà họ Đoàn mở tiệc chiêu đãi tứ phương.

Thời gian tổ chức tiệc hơi lạ, bắt đầu từ mười giờ tối vào chỗ, mười hai giờ đêm vào tiệc.

Đối với thiên sư mà nói, làm việc vào ban đêm là chuyện bình thường, bọn họ chỉ cho rằng đây là truyền thống kỳ lạ của nhà họ Đoàn.

Nhà tổ họ Đoàn khó có lúc náo nhiệt, các tiểu bối đều không ngăn được lòng tò mò, mượn cớ trốn ra ngoài viện, tìm bạn bè quen mặt bắt đầu bàn tán.

Dù sao bên trong đều là người lớn, không tiện nói chuyện.

“Khá đẹp trai đấy, chỉ là hơi…”

“Ủ rũ?”

“Nói đúng hơn là chán đời.”

“Khá thời thượng đấy, ha ha, nhưng nhìn sao cũng không giống kiểu hấp dẫn người ta.”

“Mọi người có để ý phía trước có một bàn chính để trống không, chẳng có ai ngồi cả.”

“Hả?”

“Cậu bị ngốc à, có hai bàn chính, một bên là người nhà họ Đoàn ngồi, còn bên kia đương nhiên là người nhà bên còn lại rồi.”

“Nhưng mà sao không ai tới?”

Nhân duyên của người bạn đời thần bí của Đoàn Lệ có vẻ không tốt lắm, chỉ chuẩn bị một cái bàn trống, hơn nữa bàn đó còn chẳng có ai.

Mấy thằng nhóc càng nói càng hăng, trong đó có một đứa đề nghị: “Chúng ta qua chỗ đăng ký xem đi, vừa hay đón khách quen nhà họ Đoàn.”

Đã nói là làm.

Bọn họ đi thẳng đến chỗ đăng ký, lấy danh nghĩa giúp đỡ để ở lại. Trong đó người đề nghị là người nhà họ Chung, tên Chung Á Bình, bên cạnh là em trai Chung Á An.

Bọn họ đến từ một gia tộc thiên sư rất có tiếng trong lịch sử, nhà họ Chung.

Nhà họ Chung là thế hệ sau của vị thiên sư bắt quỷ trong truyền thuyết, chỉ là con cháu không thích tranh đua, thế hệ hiện nay không bằng gia tộc khác. Hai đứa nhóc nhà họ Chung xem như thanh niên xuất sắc, lúc này mới được người lớn dẫn tới đây trải nghiệm.

Chung Á Bình lén mở danh mục quà tặng, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên để trống.”

Chung Á An nhướng mày, nở nụ cười châm chọc: “Không hổ là Đoàn Lệ, đến cả việc chọn bạn đời cũng tùy tiện như thế, đi tìm một người thường.”

Trong lúc thảo luận, ngoài cửa có người đi đến. Người này rất kỳ quái, nhà họ Đoàn nằm ở giữa núi, những người tới tham gia bữa tiệc đều lái xe tới. Người này lại đi bộ đến, không ai thấy hắn xuất hiện như thế nào, cứ vậy đi từ trong bóng tối ra, sau đó dừng lại trước nơi đăng ký.

Người kỳ quái này có làn da ngăm đen, dường như hòa thành một với bóng đêm. Hắn mặc áo sơ mi đen quần đen đơn giản, khuôn mặt lại rất anh tuấn, tuy có nhúm râu quai nón ngắn cũn, nhưng lại khiến hắn tăng không ít mị lực.

Hắn cất tiếng nói: “Ta là người nhà Kỳ Vô Quá.”

Hả?

Tiểu bối nhà họ Đoàn vốn đã nhanh tay đánh vào mục khách nhà họ Đoàn, nhưng khi nghe nói thế mới kịp phản ứng, luống cuống tìm quyển danh sách quà tặng khác.

Dù sao yến tiệc vào bàn đã gần một tiếng, cuốn danh sách quà tặng còn lại vẫn chưa phát huy tác dụng,

Chung Á Bình nhanh tay cầm danh sách quà tặng đưa qua, trong lòng mang theo chút sợ hãi bất thường.

Sau khi người nọ ký tên vào, đưa hộp quà đầu tiên mới đi vào.

Tiểu bối họ Đoàn nhìn Chung Á Bình, nói: “Các người xem chán chưa, dù bên kia chỉ có một người thân tới thì đã sao, đấy cũng là bạn đời mà chú công nhận.”

Chung Á Bình lại hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này, mặt cậu ta trắng bệch, cần cổ cứng đờ chuyển hướng sang phía Chung Á An.

“Em, em có thấy mặt người kia giống ai không?”

“Ý anh là…”

Hai người nhìn nhau, mặt lại càng thêm trắng.

Trong nhà họ có một bức tranh gia truyền. Trên tranh là thiên sư Chung Quỳ trong truyền thuyết, về sau xuống âm giới làm Phán Quan Phạt Ác Tư.

Phán Quan Chung Quỳ trong truyền thuyết thật ra không xấu giống hung thần ác sát như dân gian đồn thổi, ngược lại còn có thể xem là anh tuấn, anh tuấn đến mức giống người kỳ quái vừa rồi.

Giống nhau như đúc.

Chung Á Bình lấy hết can đảm mở danh mục quà tặng. Trên đó chỉ có một cái tên được ký theo lối cuồng thảo, tuy hơi khó đọc, nhưng bọn họ là hậu duệ nhà họ Chung, cho nên vẫn nhận ra chữ viết quen thuộc.

Bọn họ nhìn nhau, lại nhìn vào bên trong, cảm thấy dường như mình vừa phát hiện ra bí mật nào đó.

Lại về sau có hai người đi đến, một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng, một người hiền hòa một người lạnh nhạt.

Bọn họ giơ tay ký vào danh mục quà tặng, đám tiểu bối thò vào xem.

Tạ Tất An.

Phạm Vô Cữu.

Đây…

Mãi về sau, khi trên danh mục quà tặng lại xuất hiện mấy cái tên Thôi Giác, Ngụy Chinh, Lục Chi Đạo, những người vây quanh đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Vậy… nhà mẹ đẻ của vị kia là toàn bộ âm phủ? Không, cũng không thể nói là nhà mẹ đẻ được, dựa theo địa vị này, ai cưới ai gả còn chưa biết.

Quả nhiên là tấm chiếu đã được trải sự đời.

Mọi người ở khu đăng ký đều được mở rộng tầm mắt, thế giới quan hoàn toàn sụp đổ.

Quả nhiên Đoàn Lệ đúng là truyền thuyết, đến cả đối tượng kết hôn cũng là một nhân vật truyền kỳ.

Kỳ Vô Quá nằm trên giường chờ Đoàn Lệ tắm rửa đi ra.

Cậu bỗng thấy hơi căng thẳng, tuy đã sống không biết bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện giường chiếu.

Trong khoảng thời gian này, cả hai cũng thường có lúc không kìm lòng nổi. Chỉ là mỗi lần đến lúc mấu chốt, Đoàn Lệ lại nhịn xuống, đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Kỳ Vô Quá cũng từng tò mò, trong mắt cậu, khi cả hai đạt đến mức tâm ý tương thông sẽ xảy ra mối quan hệ thân mật là chuyện bình thường. Nhưng Đoàn Lệ lại nói muốn để dành nghi thức này đến lúc động phòng hoa chúc.

Lúc ấy Kỳ Vô Quá chọc, không ngờ anh vẫn là người cổ hủ như vậy.

Đoàn Lệ lại nghiêm túc nói, lời tiên sinh dạy tôi vẫn chưa quên.

Lúc này Kỳ Vô Quá mới nhớ ra, khi Đoàn Lệ còn là Nhị Bảo, cậu đã từng dạy đối phương mấy chương trình học về lễ nghĩa liêm sỉ, trong đó cũng nhắc tới đạo vợ chồng sống chung.

Lúc trước cậu chỉ nghĩ nếu phải dạy trẻ con, đương nhiên nên dạy dỗ nghiêm túc.

Cậu ngồi dậy thở dài, thầm nghĩ sâu trong Đoàn Lệ vẫn rất bảo thủ, không biết đêm nay có động phòng nổi không.

Dù sao giữa nam với nam vẫn cần chút kỹ thật.

Kỳ Vô Quá càng nghĩ càng lo, bèn lấy di động ra, bắt đầu tìm kiếm kiến thức liên quan. Dù sao với quan hệ của cả hai, không cần phải vội vàng làm đêm nay cũng được, vẫn nên nghiên cứu lý thuyết rồi tính.

Trước đây Kỳ Vô Quá không hứng thú quá nhiều với phương diện này, tuy có khái niệm mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy đao thật kiếm thật vẫn không khỏi mở mang tầm mắt.

Cậu nghiêm túc xem, ngay cả khi phía sau có người cũng không phát hiện.

“Người xem gì thế?”

Kỳ Vô Quá quay lại, thấy tóc Đoàn Lệ hơi ướt, chỉ mặc một chiếc quần dài ngồi trên giường.

Cậu thản nhiên vươn tay qua: “Video dạy học, có muốn cùng xem học hỏi chút không?”

“…”

Khuôn mặt Đoàn Lệ hơi rạn nứt, hỏi: “Người xem cái này?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Ngày thường anh rất nghiêm túc, chắc chắn không biết gì cả, tôi cũng chưa từng tiếp xúc, mọi người cùng học, đừng ngại.”

Thái dương Đoàn Lệ đập thình thịch, cuối cùng nhịn không được rút di động khỏi tay Kỳ Vô Quá ném sang một bên.

“Ấy…”

Kỳ Vô Quá đang định nói gì đó, lại bị hắn đẩy ngã, lời chưa nói xong cũng bị đẩy ngược về.

Hôn môi.

Cậu bị sự nhiệt tình bất thình lình của Đoàn Lệ làm cho đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng lấy lại được lý trí.

Hình như những lời vừa rồi của cậu đã vô tình chạm đến lòng tự trọng của đàn ông thì phải?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Kỳ Vô Quá lập tức thấy xương quai xanh đau nhói, hình như bị cắn một cái.

“Tập trung vào…”

Đèn trong phòng tắt đi, trong bóng tối, thị giác hữu hạn khiến xúc giác trở nên vô cùng nhạy bén.

Kỳ Vô Quá run lên, đột nhiên chặn tay Đoàn Lệ. Cậu thở dốc mấy hơi, giọng hơi khàn đi.

“Vì sao tôi lại nằm dưới?”

Một hồi sau, Đoàn Lệ mới nói: “Người muốn nằm trên?”

“Ừm, tất nhiên rồi.”

Đoàn Lệ khẽ cười một tiếng, nói: “Người muốn thế nào tôi đều nghe theo, nhưng mà…”

Âm thanh kế tiếp càng lúc càng nhẹ. Kỳ Vô Quá có thể cảm nhận Đoàn Lệ ghé vào tai cậu, cắn vành tai xong mới nói câu tiếp theo.

Kỳ Vô Quá nghe xong liền do dự: “Mệt vậy thật à?”

“Tất nhiên…”

Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, thấy việc này vốn là để hưởng thụ, nếu chỉ đơn giản vì vấn đề trên dưới mà phải trả giá bằng lao động chân tay thì không được lợi lắm.

Lười nhác từ trong xương cốt cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong, Kỳ Vô Quá lỏng tay, thấp giọng nói: “Tiếp tục đi.”

Đoàn Lệ không có ý kiến gì, tiên sinh của hắn nói gì, hắn đều sẽ không phản đối.

Một phòng quyến luyến, đời đời tình thâm.

Toàn văn hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio