Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

chương 96: ngoại truyện trần thiệu hoàn (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí tràng của người đàn ông chuyển biến quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến Đường Hân Vũ vốn đầy bụng vui sướng cũng cảm nhận được không thích hợp.

Cô ta thậm chí không nhịn được rùng mình, răng hàm phát run.

Đường Thụ Trung đương nhiên cũng phát hiện ra sát khí của Trần Thiệu Hoàn, nhanh chóng kéo con gái trở về, vội vàng khom lưng, sau đó túm Đường Hân Vũ hoàn toàn không tình nguyện rời đi.

Đường Mạn Văn theo sau hai cha con họ.

Trần Thiệu Hoàn nhìn bóng lưng của Đường Mạn Văn, đột nhiên hiểu rõ gì đó.

Giống như bị một chậu nước lạnh xối xuống từ đầu đến chân, lại giống như đứng trong màn đêm chỉ có sấm sét và gió lốc.

Lạnh, rất lạnh.

Sự không vui của anh, sự buồn bực của anh, sự tức giận của anh, nguồn gốc của tất cả cảm xúc tiêu cực của anh, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh đã yêu Đường Mạn Văn.

Anh vậy mà không biết lại yêu lần nữa Đường Mạn Văn từ lúc nào.

Giống như lúc 10 tuổi đó, yêu đến phát điên, phát cuồng, yêu đến muốn bắn chết tất cả những người ở đây.

Thế giới này chính là tàn nhẫn và hoang đường như vậy, anh mang mục đích muốn Đường Mạn Văn trả nợ, trong lúc ở chung lại không cách nào kiềm chế đi yêu cô lần nữa.

Cô giống như thuốc độc đặc biệt chỉ cần bạn lại gần, bất luận ép bản thân thanh tỉnh thế nào, cuối cùng cũng sẽ nghiện.

Mà Đường Mạn Văn thì sao.

Ánh mắt lạnh nhạt mà xa cách của cô gần như ngay trước mắt anh.

Trần Thiệu Hoàn đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, thậm chí cảm thấy trước mắt tối sầm.

Bởi vì anh rõ ràng biết, cô không yêu anh, một chút cũng không.

Cô thậm chí trước nay chưa từng yêu anh, bất luận là 10 năm trước hay là hiện tại.

Người đã đi hết không sai biệt lắm, phó quan nhiều lần do dự, vẫn thận trọng tiến lên: "Sư trưởng."

Trần Thiệu Hoàn xoay đầu lại.

Phó quan bị lệ khí toàn thân của anh dọa tới liên tiếp lùi hai bước.

Hắn từ lúc Trần Thiệu Hoàn được Trần Thiêm Hoằng nhận nuôi liền đi theo anh, lại trước nay cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Trần Thiệu Hoàn, làm cho hắn bắt đầu sợ hãi.

Tất cả những điều này là bởi vì vị Đường tiểu thư kia.

*******

Trần Thiệu Hoàn gần đây giống như điên cuồng đến tìm cô.

Bất kể thời gian, bất kể địa điểm, có lúc cũng không cần phó quan đến thông báo, Trần Thiệu Hoàn một thân quan trang tự mình đến trường học tìm cô.

Đường Mạn Văn dưới ánh mắt bao người bị túm lên xe.

Trong trường bắt đầu dần dần nổi lên lời đồn, cô giáo cũng tìm cô gọi đến văn phòng nói chuyện.

Chỉ là Đường Mạn Văn luôn im lặng từ chối giao tiếp, cô giáo cũng không có cách nào, chỉ đành thở dài cho cô trở về.

Đường Mạn Văn lựa chọn giả chết, dù sao sắp tốt nghiệp rồi, cô ở trong lời đồn sôi nổi của trường học không bao lâu.

Trần Thiệu Hoàn đến tìm cô cũng không có mục đích khác, chính là làm.

Điên cuồng mà làm.

Cô nhớ trước đây Trần Thiệu Hoàn cũng điên cuồng, đặc biệt là lúc ở Tây An, có điều lúc đó cũng không tới tấp như mức độ này, giống như không biết mệt mỏi, hơn nữa anh đặc biệt thích hôn cô lúc làm, hôn môi cô, hôn mặt cô, hôn cổ cô, hôn bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể cô.

Đường Mạn Văn cũng không biết khi nào anh sẽ ngán.

Trần Thiệu Hoàn phát hiện Đường Mạn Văn phân tâm.

Anh làm cô hồi thần, để cô nhìn vào mắt anh.

Anh muốn cô biết bây giờ người ở đây là ai, người hôn cô là ai, người xâm phạm cô là ai, người mang cô đến cực hạn lại là ai.

Đường Mạn Văn dựa vào Trần Thiệu Hoàn, anh muốn cô mở mắt nhìn anh, vậy cô liền mở mắt nhìn anh.

Chỉ là trong mắt cô thanh tỉnh không có chút sắc dục, làm anh giống như đầu bị dội một chậu nước lạnh.

Anh thấy qua ánh mắt Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm, khi yêu một người, trong mắt luôn giống như có ngôi sao, loại ánh mắt đó, trước nay anh chưa từng thấy trong mắt của Đường Mạn Văn.

Anh không cam tâm, chỉ có thể đổi thành liều chết triền miên.

Thẳng đến phía sau, Đường Mạn Văn thậm chí cảm thấy việc mặc quần áo trước mặt anh là một việc không cần thiết, cô có thể tắm xong phóng quán đi ngang trước mắt anh, giống như một vật phẩm, sẽ không lộ ra thần sắc xấu hổ của thiếu nữ ở độ tuổi của cô.

Điều này làm Trần Thiệu Hoàn cảm thấy phát điên, anh để cô mặc lên quần áo, túm lấy cánh tay cô muốn mang cô ra ngoài.

Đi xem phim, đi ăn cơm, đến sông Hoàng Phổ tản bộ, đi làm việc giữa những bất cứ đôi tình nhân nào cũng làm, đi làm việc Cố Chi và Hoắc Đình Sâm cũng từng làm.

Anh thậm chí đưa miếng ngọc bích cho cô.

Khi Đường Mạn Văn ở Tây An cho anh xem qua tấm hình, nói muốn anh giúp cô tìm kiếm.

Đường Mạn Văn nhận lấy ngọc bích, Trần Thiệu Hoàn lại không nhìn ra nửa phần vui sướng trong mắt cô.

Như vậy qua một khoảng thời gian, Trần Thiệu Hoàn cuối cùng có công việc.

Điều lệ chiêu hàng với chính phủ cuối cùng cũng thỏa thuận ổn thỏa, anh không thể không đi Nam Kinh một chuyến.

Trước khi đi, Trần Thiệu Hoàn hôn Đường Mạn Văn, nói anh rất nhanh sẽ trở lại.

Đường Mạn Văn "ừm" một tiếng.

Còn có một tháng nữa cô liền tốt nghiệp rồi, dạo này hai nhà Đường Vương thường xuyên lui tới, đã chụp chung ảnh rồi, Vương gia đã tìm thợ may muốn lấy số đo cho cô để may váy cưới rồi.

Một ngày cuối tuần, Đường Mạn Văn đáp ứng yêu cầu của Đường Thụ Trung trở về Đường trạch.

Đang lúc ăn cơm, người hầu đột nhiên đến báo nói công tử Vương Nguyên Kiệt đến.

Đường Thụ Trung đặt đũa xuống: "Mạn Văn, ra ngoài tiếp đại một chút."

Đường Mạn Văn gật đầu, đứng lên, nhìn thấy Vương Nguyên Kiệt đi từ bên ngoài vào.

Không biết tại sao, Vương Nguyên Kiệt thoạt nhìn nổi giận đùng đùng.

Anh tađi đến trước người Đường Mạn Văn, cô còn chưa kịp chào hỏi, một cái bạt tai liền rơi lên mặt cô.

Đánh đến cô trực tiếp ngã xuống mặt đất, trong tai một trận ù ù.

Đường Thụ Trung cũng bị dọa sợ, nhìn thấy Đường Mạn Văn nằm bò trên đất khóe miệng chảy máu, trách mắng: "Nguyên Kiệt!"

Đường phu nhân mang Đường Hân Vũ đi đến, đều bị khí thế này của Vương Nguyên Kiệt dọa sợ.

Vương Nguyên Kiệt cũng không sợ sự trách mắng của Đường Thụ Trung, trước tiên đạp Đường Mạn Văn một cái, sau đó chỉ vào mũi Đường Thụ Trung và Đường phu nhân.

"Đây chính là đàn bà mà hai người hứa gả cho ông đây?"

Đường Thụ Trung chau mày, nhìn Đường Mạn Văn trên mặt đất: "Chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì vậy?" Vương Nguyên Kiệt chống hông, "Lão tử còn cho rằng sinh viên đại học có bao nhiêu thanh thuần, thanh thuần mẹ nó, thanh thuần nha, ngay cả phá thai cũng phá rồi, có thể không thanh thuần sao?"

"Phá thai?"

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, nhất là Đường Hân Vũ, kinh ngạc đến há hốc miệng.

Đường Thụ Trung nhìn Đường Mạn Văn trên mặt đất, lên giọng hỏi: "Mạn Văn!"

Đường Mạn Văn nằm sấp cúi đầu, là cam chịu.

Đường Thụ Trung không khỏi lùi về sau một bước.

Vương Nguyên Kiệt phun nước bọt vào người Đường Mạn Văn.

Anh ta chụp hình chung với Đường Mạn Văn, một bức đặt ở trong căn hộ, có em gái quen thuộc đến hầu hạ anh, nhìn thấy tấm hình vợ Vương công tử sắp cưới vào cửa, không nhịn được cười.

Vương Nguyên Kiệt hỏi cô ta cười cái gì.

Em gái hỏi đây chính là sinh viên xử nữ mà anh ta muốn cưới sao?

Em gái cười nói nửa năm trước bà đây phá thai ở phòng khám, vị hôn thê xử nữ của anh ta nằm ở giường đối diện cô ta.

Vương Nguyên Kiệt đi đến phòng khám đó, ép bác sĩ lật lại ghi chép bệnh án, Đường Mạn Văn, trước đó quả thật từng phá thai ở nơi này.

Bản thân nhịn lâu như vậy không đụng đến, thì ra một vưu vật cho rằng thanh thuần bao nhiêu, vậy mà ngay cả phá thai cũng đã làm từ sớm, Vương Nguyên Kiệt tức giận khó nén, đến thẳng Đường trạch.

Đường Thụ Trung biết là Đường gia đuối lý, bây giờ hận không thể kéo Đường Mạn Văn lên b/óp ch/ết, chỉ là thông tin Đường Vương hai nhà liên hôn đã phát ra ngoài, thậm chí ngay cả thiệp mời cũng đã phát, nếu lúc này vì con gái Đường gia không sạch sẽ bị đuổi về, sao Đường gia có thể ngẩng đầu lên trong xã hội thượng lưu ở Thượng Hải đây.

"Mạn Văn!" Đường Thụ Trung trách mắng, "Quỳ xuống nhận tội với Vương công tử!"

Ông ta vừa nói vậy, lại cười làm lành với Vương Nguyên Kiệt, "Vương công tử, có chuyện từ từ bàn bạc, việc lần này thật sự là không đúng, chúng ta..."

"Phi!" Vương Nguyên Kiệt đánh gãy lời Đường Thụ Trung, một phát túm Đường Mạn Văn lên, "Đi!"

Anh ta muốn tự tay giáo huấn người phụ nữ này.

Vương Nguyên Kiệt muốn dẫn Đường Mạn Văn đi.

Đường Mạn Văn bị Vương Nguyên Kiệt kéo lên, dùng ánh mắt liếc nhìn Đường Thụ Trung, Đường phu nhân và Đường Hân Vũ.

Ánh mắt Đường Thụ Trung có do dự, Đường phu nhân là chán ghét và khinh thường, về phần Đường Hân Vũ, vui sướng khi người gặp họa càng nhiều hơn một chút.

Đường Thụ Trung tuy rằng có chút do dự, lại cũng không ngăn lại.

Ở đó duy chỉ có một ánh mắt lo lắng chỉ có Trương tẩu.

Bà gần như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Đường Thụ Trung không lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu.

Đường Mạn Văn bị Vương Nguyên Kiệt nhét vào trong xe, mang đến căn hộ của hắn.

Cô cuối cùng hiểu được những thứ kỳ quái trong căn hộ của Vương Nguyên Kiệt là để làm gì.

........

Chuyến đi Nam Kinh của Trần Thiệu Hoàn kết thúc, anh không dừng lại lâu, từ chối nhiều tiệc mời tư, ngồi xe lửa về Thượng Hải.

Anh báo cáo hành trình với Trần Thiêm Hoằng trước, sau đó cho phó quan lái xe đi tìm Đường Mạn Văn.

Hôm nay là thứ hai.

Trong trường cũng không có Đường Mạn Văn.

Bạn học đứng thành từng cụm, thì thầm về xe của Trần Thiệu Hoàn.

Ai cũng biết Đường Mạn Văn phải kết hôn với Vương Nguyên Kiệt, vậy mà còn không biết bớt phóng túng, tên làm lính kia lại đến tìm cô.

Không biết tại sao, nghe đến Đường Mạn Văn không ở trường học, Trần Thiệu Hoàn trong lòng không quá bình tĩnh.

Đường Mạn Văn là học sinh ngoan, trước nay không cúp tiết, nghỉ học.

Cho dù ngày hôm trước ở cùng anh một đêm, nếu như có tiết, ngày hôm sau, cô cũng sẽ dậy sớm trở về trường học.

Anh lại đến Đường trạch.

Đường Thụ Trung đến cửa hàng, trong nhà chỉ còn lại Đường phu nhân và Đường Hân Vũ, Đường Hân Vũ nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn vậy mà đến nhà cô ta, cho rằng là đến tìm cô ta, hưng phấn không biết vì sao.

Từ tiệc tối lần trước, Đường Thụ Trung luôn không cho cô ta đi tìm Trần Thiệu Hoàn, nhưng cô ta cảm thấy rõ ràng Trần Thiệu Hoàn có ý với mình, lúc này, giống như hôm nay vậy mà đến nhà cô ta tìm cô ta.

Ai biết Trần Thiệu Hoàn mở miệng câu đầu tiên là hỏi Đường Mạn Văn ở đâu.

Đường Hân Vũ nghe thấy Trần Thiệu Hoàn vậy mà đến tìm Đường Mạn Văn, vô cùng mất mát, không biết người phụ nữ dâ/m đã/ng từng phá thai như Đường Mạn Văn thông đồng với Trần Thiệu Hoàn lúc nào, nghĩ đến đêm qua Vương Nguyên Kiệt mang Đường Mạn Văn đi, mặt lộ vẻ khinh thường, nói không biết.

Trần Thiệu Hoàn thẩm vấn qua rất nhiều phạm nhân, Đường Hân Vũ miệng nói không biết, nhưng vẻ mặt cô ta lại viết cô ta biết.

Trần Thiệu Hoàn trực tiếp rút súng, chỉ vào đầu của Đường Hân Vũ, nói cùng một vấn đề, tôi không muốn lại nói lần hai.

Đường phu nhân đi ra, nhìn thấy con gái mình vậy mà bị Trần Thiệu Hoàn chĩa súng vào, bị dọa đến run lẩy bẩy, nhanh chóng nói đêm qua Đường Mạn Văn bị Vương Nguyên Kiệt mang đi.

Trần Thiệu Hoàn không dây dưa với bọn họ, trực tiếp để phó quan lái xe chạy như bay.

Anh có dự cảm không tốt, vô cùng không tốt.

Vương Nguyên Kiệt sống ở một căn hộ xa hoa, phó quan đạp cửa hai lần, nghe thấy tiếng mắng chửi của người đàn ông ở bên trong.

Trần Thiệu Hoàn đẩy phó quan ra, trực tiếp rút súng bắn nổ ổ khóa.

Sau hai phát súng, khóa hư, cửa theo tiếng mà mở ra.

Trần Thiệu Hoàn nhìn thấy Đường Mạn Văn ở bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio