Trên màn hình nhảy ra một loạt trang tin.
Lục Quyện đưa mắt xuống.
"Quan hệ giữa các số Ả Rập 0 và 1"
"Ý nghĩa của 0 và 1...trong chữ số Ả Rập..."
Bên trên là một chuỗi khái niệm chữ số Ả Rập.
Lướt đến một nửa phần quảng cáo, khái niệm bắt đầu biến tướng.
Đầu tiên, quảng cáo đề xuất một "nền tảng hẹn hò đồng tính luyến ái, click vào để hiểu rõ trái tim bạn".
Lục Quyện nhíu mày.
Nhìn xuống một chút nữa.
"Trong tình huống hẹn hò đồng giới, 1 và 0 thật ra có ý nghĩa khác. Blogger sẽ giải thích cho bạn ý nghĩa đặc biệt của chúng..."
Bên trong phòng ngủ.
Úc Ninh cúi đầu ngửi mùi sữa tắm trên người mình.
Bình thường phòng này không có ai ở, sữa tắm là do Lục Quyện mang đến cho cậu, sau khi tắm xong, mùi hương trên người cậu giống y mùi của Lục Quyện, nhưng có phần nồng hơn lúc cậu ở gần Lục Quyện một chút.
Trùm khăn lên tóc, Úc Ninh không tìm thấy máy sấy, đành vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, bước chân Úc Ninh khựng lại.
Lục Quyện dựa vào tường, một tay cầm điện thoại, rõ ràng đang tựa lưng vào tường, nhưng lưng lại thẳng tắp, hơi cứng ngắc, cúi đầu không biết đang xem cái gì.
Dường như cảm nhận được cậu đi ra, hắn ngẩng đầu nhét điện thoại vào túi, tay cũng thuận thế cắm trong túi, khóe môi mím thành một đường thẳng, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, nhưng vành tai lại ửng hồng kì lạ.
Úc Ninh dừng việc lau tóc, cong môi cười với hắn, mặt mày tươi tắn, "Em tắm xong rồi."
Lục Quyện đáp lại một tiếng, tầm mắt chỉ dừng trên người cậu mấy giây, sau đó nhanh chóng dời đi.
Vệt hồng bên tai càng thêm rõ ràng.
Quần áo của Lục Quyện rộng hơn Úc Ninh kha khá, hơn nữa đồ ngủ thường thiết kế rộng thùng thình, khi Úc Ninh mặc vào, một mảng cổ áo lớn bung ra, xương quai xanh hoàn toàn không che được, tóc vẫn chưa khô, nước nhỏ từng giọt xuống cần cổ cậu, dưới ánh đèn, da dẻ Úc Ninh hiện lên càng thêm trắng nõn. Lục Quyện liếc nhìn, những giọt nước tựa như sương sớm lăn xuống cánh hoa buổi sáng, trượt dọc từ cằm Úc Ninh đến khi khuất sau cổ áo.
Cũng bởi vì bộ quần áo quá rộng nên Úc Ninh đã xắn tay áo lên tận khuỷu tay.
Bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen không chỉ khiến da cậu thêm trắng, mà còn khiến cậu thoạt nhìn gầy hơn bình thường.
Lục Quyện không khỏi nhớ đến những gì mình vừa đọc được.
Cảm giác bỏng rát bên tai càng nghiêm trọng.
Cổ tay Úc Ninh nhỏ nhắn như vậy, vòng eo của cậu cũng quá nhỏ nhắn...
Cậu vô thức nuốt nước bọt.
Thấy hắn không nói lời nào, Úc Ninh bước đến, "Anh Lục Quyện?"
"Anh buồn ngủ chưa?"
Tuy vẫn còn sớm, nhưng cũng không còn chuyện gì để làm.
Trên người Úc Ninh thoang thoảng mùi sữa tắm của Lục Quyện.
Rõ ràng ngày thường hắn cũng dùng mùi này, nhưng hiện tại lại có cảm giác khác biệt.
Dường như dễ ngửi hơn nhiều.
Lục Quyện chợt cảm thấy khát nước.
Hắn ừm một tiếng, nghiêng đầu đi, giọng nói căng thẳng: "Chăn ở trong tủ, đều được phơi nắng định kỳ, có thể sử dụng."
"Được." Không hiểu sao Úc Ninh lại cảm thấy hắn có chút không đúng, tiến về trước mấy bước, khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn, Úc Ninh chăm chú nhìn hắn, "Em biết rồi, anh không thoải mái ở đâu sao?"
Tai Lục Quyện sao lại còn hồng hơn cậu nữa...
Úc Ninh hỏi xong, trông thấy cả người Lục Quyện cứng đờ, không khỏi nhíu mày, vừa định lên tiếng hỏi thăm.
Lục Quyện liền trực tiếp phủ nhận, "Không có."
Giọng hắn rất căng thẳng, mang theo một chút lạnh lẽo, "Cổ áo em quá thấp, dễ bị cảm."
"Buổi tối nhớ đắp thêm chăn."
Úc Ninh: "..."
Nghe hắn nói thế, Úc Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn cổ áo của mình.
Vừa nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra cổ áo bị trượt xuống.
Úc Ninh kéo lại cổ áo, nhưng chẳng được bao lâu lại tuột dần.
Lặp lại mấy lần, cậu cũng mặc kệ, ở đây không có người ngoài, Lục Quyện lại là bạn trai cậu, dù bây giờ có che che giấu giấu... thì sau này cũng sẽ nhìn.
Đối với những chuyện này, Úc Ninh ngược lại rất thoáng.
Mấy năm qua Tống Triệu đầu độc cậu không sót ngày nào.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh đột nhiên ngộ ra, ngẩng phắt lên, bắt gặp Lục Quyện cấp tốc dời tầm mắt.
Úc Ninh mở to mắt nhìn, cố gắng bắt lấy ánh mắt Lục Quyện, dường như phát hiện được điều gì đó thú vị, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Quay tới quay lui mấy lần, Lục Quyện có chút không kiên nhẫn, liền thẳng thắn nhìn cậu: "Sao em chưa đi ngủ?"
Úc Ninh nhịn cười, "Ngủ ngon nhé, bạn trai?" Cậu dừng một chút, "Nhưng sớm như vậy anh ngủ được sao?"
Lục Quyện ừm một tiếng, "Ngủ được." Có vẻ không định nhiều lời.
Chỉ là hắn còn chưa kịp cử động, Úc Ninh lại đột nhiên ghé sát vào, đôi môi ấm áp dùng tốc độ cực nhanh dán lên gò má hắn.
Gần như vừa chạm đã tách ra.
Đây là lần đầu tiên Úc Ninh thử chuyện này.
Kết thúc cái hôn ngắn ngủi, cậu lập tức lui hai ba bước về phòng, một tay khoát lên cửa, khẽ nói, "Ngủ ngon."
Nói xong, không đợi Lục Quyện phản ứng lại, liền đóng cửa phòng.
Ngoài cửa, Lục Quyện đưa tay chạm vào chỗ Úc Ninh vừa hôn, tay hắn chưa kịp chạm vào làn da, cánh cửa vừa đóng kín lại mở ra.
Úc Ninh ló nửa khuôn mặt ra, ý cười trên mặt chưa tiêu tán, "Có máy sấy tóc không, anh Lục Quyện?"
Lục Quyện lập tức thả tay xuống, vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười dịu dàng của Úc Ninh, hắn không hé răng, trực tiếp quay người đi vào phòng mình.
Mấy phút sau, Úc Ninh nhận máy sấy tóc Lục Quyện mang tới, nói cảm ơn.
Khi vừa đóng cửa lại, cậu áp mu bàn tay lên gò má nóng bừng của mình.
Chạm ngón tay trên môi và cảm nhận.
Không nhịn được bật cười.
Úc Ninh không lạ giường lắm.
Tối đó cậu ngủ rất ngon, nhưng có một người lại trằn trọc không ngủ được.
Hôm sau, Úc Ninh bị âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất đánh thức.
Cậu theo bản năng sờ soạng điện thoại, không tìm thấy tủ đầu giường, lúc này Úc Ninh mới bàng hoàng mở mắt ra, nhận ra đây không phải căn hộ của cậu.
Đây là căn cứ của chiến đội Lục Quyện.
Thời gian còn sớm, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.
Sợ Tống Triệu xảy ra chuyện gì, Úc Ninh nhẫn nhịn cơn buồn ngủ bò dậy.
Trên hành lang rất yên tĩnh, không một bóng người.
Sợ đánh thức người khác, Úc Ninh cố ý thả nhẹ bước chân.
Khi xuống lầu, thấy Tống Triệu đã tỉnh ngủ rồi.
Tống Triệu không ngủ trên sofa, mà đang... dùng một tay túm cổ Giang Lâu, hai người vật lộn ngã xuống sofa trong tư thế một trên một dưới.
Nào còn thái độ say xỉn không biết trời đất tối hôm qua.
Mí mắt Úc Ninh giựt giựt, "Tống Triệu."
Vẻ mặt Tống Triệu lúc đầu còn có chút dữ tợn, vừa nghe cậu gọi mình thì lập tức buông Giang Lâu ra, vẻ mặt oan ức nói: "Ninh Ninh! Sao tao lại ở đây! Tên khốn này là ai! Có phải hắn ta nhân lúc tao đang ngủ muốn giở trò không!?"
Úc Ninh: "...?"
Úc Ninh vô thức liếc mắt nhìn huấn luyện viên Giang một cái.
Giang Lâu một mặt sợ hãi, không thể giữ được tính cách ôn hòa, điên cuồng lắc đầu: "Đừng nói nhảm, tôi thấy chăn của cậu rơi ra nên đắp lại cho cậu."
"Tôi còn muốn hỏi tại sao cậu lại đột nhiên đánh người đây."
Nói xong, anh vội vàng bò dậy khỏi ghế sofa, sợ bị người vu oan giá họa bèn lùi lại vài bước, đứng ở phía sau Úc Ninh, "Sao em dậy sớm thế?"
Úc Ninh ngơ ngác, lúc quay đầu lại chợt phát hiện Giang Lâu liên tục nhìn lên người cậu.
Cậu theo bản năng kéo cổ áo lên.
Giang Lâu chửi tục một tiếng, "Đm."
Sau đó thì gọi cũng không trả lời, hồn bay phách lạc bỏ đi.
Dường như Úc Ninh còn nghe thấy anh ta lẩm bẩm.
"Một người tốt như mình sao lại bị nhầm thành kẻ xấu chứ?"
"Có phải Lục Quyện không lên được không?"
"Sao lại chẳng thấy có gì khác thường."
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh cảm giác mình nghe hiểu ý tứ của anh.
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm những việc này.
Tống Triệu đang ngồi trên sofa, oan ức nhìn cậu.
Úc Ninh có chút đau đầu, "Cậu đánh người ta à?"
Tống Triệu lắc đầu, "Không có, tao chỉ nhéo cổ hắn, không phải vì tao sợ hắn có ý đồ xấu sao? Mà sao tao lại ở đây? Đây là đâu? Cái người vừa nãy nhìn quen thế nhỉ? Sao mày cũng ở đây vậy?"
Một chuỗi vấn đề ném ra, Úc Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Mày thử ngửi xem người mày có mùi không, có đau đầu không?"
Tống Triệu không chút do dự, che đầu lại nói: "Đâu có mùi, chỉ hơi nhức đầu."
"Chứ sao, mày không nhớ tối qua mày đã làm gì sao? Sau khi uống say thì cứ la hét mãi, người ta phải gọi tao đến đón mày về." Úc Ninh vẫn chưa tỉnh ngủ, ngồi xuống sofa, vật vờ ôm một cái gối mềm mại.
Tống Triệu tặc lưỡi, "Tao say à? Chả hiểu sao tao lại có cảm giác như đang bị một nhóm tiểu điềm 0 theo đuổi gắt gao? Tao sợ đến mức cứ phải hô liên tục tôi là 0, là 0, đừng đuổi theo tôi, đừng đừng đuổi theo tôi."
"Hóa ra là mơ à."
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh ngồi xếp bằng trên ghế, nhắm mắt chậm rãi vạch trần chân tướng tàn khốc, "Mày hô thật."
"Trước mặt rất nhiều người, tao cũng không dám đưa mày về trường."
Tống Triệu: "...??"
Có vẻ Tống Triệu bây giờ mới biết mất mặt, im bặt.
Khi cậu ta muốn mở miệng nói, Úc Ninh đã nghiêng đầu ngủ tiếp.
Tống Triệu nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng xoa huyệt thái dương nhức nhối của mình, ôm lấy chăn, cũng lăn ra ngủ.
Khi Úc Ninh tỉnh lại lần nữa, trời đã hoàn toàn sáng.
Cậu nhớ mình đã xuống lầu tìm Tống Triệu.
Có lẽ vì buồn ngủ quá, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Nhưng khi cậu tỉnh giấc, phát hiện ra mình vẫn nằm trên giường như đêm qua.
Úc Ninh ngơ ngác một lúc, rút điện thoại dưới gối ra xem giờ.
Đã hơn chín giờ sáng... Cậu nhớ mình đã cài báo thức.
Rửa mặt xong, thay lại bộ đồ tối hôm qua, lúc ra khỏi phòng, Úc Ninh không nhịn được nhìn cánh cửa phòng bên, vẫn đóng chặt im lìm.
Ra khỏi phòng, âm thanh náo nhiệt dưới lầu vang lên rất rõ.
Mơ hồ nghe thấy một tràng cười "hahahaha".
Úc Ninh lập tức có dự cảm xấu.
Quả nhiên vừa xuống lầu, Tống Triệu đã làm thân với cả hội TVT từ bao giờ, ngồi ở phòng khách chơi mạt chược.
Chỉ không có Lục Quyện.
Nam Bắc ngồi đối diện nhìn thấy cậu đi xuống, rất tự nhiên chào hỏi: "Đội trưởng còn chưa tỉnh sao?"
Úc Ninh dừng bước, "Em không rõ lắm."
Nam Bắc vừa xốc mạt chược, vừa khó hiểu hỏi, "Hai người không ngủ chung à?"
Cậu ta hỏi lên như vậy, cả mấy người TVT và Tống Triệu đều đồng loạt nhìn cậu.
Úc Ninh: "... Không."
Tống Triệu hừ lạnh, nhất quyết phải bổ thêm một dao, "Nếu không thì làm sao mà dậy nổi."
Những người khác ngầm hiểu, "À" lên một tiếng.
Úc Ninh ném ánh mắt hình viên đạn qua, Tống Triệu vô cùng thức thời ngậm miệng lại, tiếp tục chơi mạt chược.
Giang Lâu ngồi ở bên cạnh cậu chàng mách nước, "Ra quân này đi, tôi vừa mới quan sát họ, trong tay họ không có quân đó."
Tống Triệu: "Không, vừa rồi nghe theo anh, kết quả để Nam Bắc ù!"
"Chị dâu nhỏ! Đồ ăn sáng trong nhà bếp! Cậu có muốn gọi đội trưởng dậy ăn cùng không?" Thấy Úc Ninh bối rối đứng đằng kia, Nam Bắc hỏi.
Úc Ninh cầm điện thoại đáp lại một tiếng, quay người đi lên lầu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu gửi WeChat cho Lục Quyện, nhưng đã qua mấy phút chưa thấy phản hồi.
Úc Ninh kiên nhẫn đợi thêm một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Lục Quyện, nhưng cũng giống như tin nhắn WeChat, không ai đáp lại.
Vốn đã bỏ cuộc, trong nháy mắt quay người định đi, Úc Ninh nhớ ra tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường sinh hoạt không có quy trình, cơ bản ngày nào cũng đảo ngược buổi sáng và buổi tối, đừng nói là ăn sáng, ngay cả ăn cơm cũng khó có thể đúng giờ. Nay hiếm khi không bị đốc thúc tập luyện, phải nhân cơ hội khiến Lục Quyện ăn sáng.
Cậu dừng trước cửa phòng Lục Quyện, suy nghĩ một lúc rồi nhấc máy gọi cho hắn.
Dưới lầu.
Dường như Trần Kiết đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn lên lầu: "Bắc Bắc... Anh xúi chị dâu gọi người."
"Không phải đội trưởng có tính gắt ngủ rất nghiêm trọng sao? Hơn nữa còn không cho bất cứ ai vào phòng của ảnh."
Giang Lâu nhướng mày, "Nếu chú ấy dám gắt ngủ với Úc Ninh thật, thế chẳng phải vừa hay quay lại trạng thái độc thân à?"
Tống Triệu lập tức phụ họa: "Đúng vậy!"
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, ngay khi sắp tự động ngắt kết nối thì đã có người bắt máy.
Úc Ninh còn chưa kịp mở miệng, đối diện đã truyền đến tiếng chăn bông sột soạt, theo sau là giọng nói trầm thấp có chút nóng nảy: "Tốt nhất là có chuyện gì quan trọng."
Có vẻ không thấy rõ là ai gọi đến.
Úc Ninh chần chờ một chút, "Lục Quyện, xuống ăn sáng."
"Ừm." Lục Quyện đáp một tiếng, bỗng im lặng một lúc, âm thanh mang theo chút khàn khàn, "Cửa không khóa."
Nói xong đã cúp máy trước khi Úc Ninh kịp trả lời.
Úc Ninh nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi, đành cam chịu bước vào.
Phòng của Lục Quyện không sửa sang lại, không khác biệt với căn phòng trống Úc Ninh ngủ đêm qua là mấy, trên tường không dán gì ngổn ngang, trên bàn cạnh cửa sổ có một chiếc máy tính xách tay và máy tính bảng.
Vài bộ quần áo chất đống trên giường, áo khoác đồng phục của đội treo vội trên móc áo cạnh giường.
Thoạt nhìn có chút bừa, nhưng lại ngoài ý muốn có vẻ gọn gàng.
Ngoài ban công hình như có... quần lót mới giặt phơi trên đó.
Úc Ninh liếc nhìn, nhanh chóng quay đi.
Cả người Lục Quyện vùi trong đống chăn, vì hắn cao lớn, chăn bông bị cuộn tròn lại theo tư thế ngủ, đầu hoàn toàn vùi vào đó, còn hai chân lộ ra ngoài.
Vết thương trên bắp chân hắn vẫn chưa lành, vì bôi thuốc mà thoạt nhìn có hơi dữ tợn.
Úc Ninh đi tới bên giường, "Lục Quyện?"
Người trong chăn ừm một tiếng, nhưng không có ý định đứng dậy.
Trước Úc Ninh chưa thấy qua bản lĩnh bám giường của hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, "Ăn sáng xong em còn phải về trường học, mười giờ rưỡi có lớp."
"Đã hơn chín giờ rồi, anh không dậy là em đi đó."
Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại có chút ý tứ uy hiếp.
Đúng như dự đoán, ổ chăn đã nhúc nhích.
Trên môi Úc Ninh hiện lên nụ cười.
Một giây tiếp theo, khi cậu còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay từ trong chăn vươn ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu, thừa lúc cậu không đề phòng, dùng lực kéo cậu xuống.
Cả người ngã vào bên trong chăn.
Cho dù giường rất êm ái, nhưng Úc Ninh nhất thời vẫn có chút choáng váng.
Lục Quyện không rời khỏi ổ chăn, ngược lại vòng qua lưng cậu từ phía sau, ôm eo cậu.
Một nửa cơ thể Úc nằm trong chăn, một nửa lại ở bên ngoài.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Lục Quyện rất khó có thể bỏ qua, dường như ấm nóng hơn bình thường rất nhiều.
Không đợi Úc Ninh giùng giằng, Lục Quyện đã eo cậu, "Đừng lộn xộn."
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh bỗng nhiên nhớ đến Lục Quyện hôm qua vẫn luôn né tránh không nhìn cổ áo cậu, đụng xíu chuyện là hai vành tai đã đỏ bừng.
Chỉ một buổi tối, sao đột nhiên tiến hóa rồi?
"... Lục Quyện, anh thả em ra trước đã." Úc Ninh vờ trấn định, chống khuỷu tay lên, trước khi cậu có thể làm bước tiếp theo, Lục Quyện đột ngột kéo cậu lại gần mình, buộc cậu phải đối mặt với hắn.
Chân cũng đặt trên đùi của hắn.
Úc Ninh mở to mắt.
Lục Quyện vẫn ngắm mắt, không biết là đã thức hay đang ngủ.
"Ngủ thêm một chút."
Giọng Lục Quyện còn khàn hơn vừa nãy, có lẽ hắn thật sự hơi mệt.
Vừa nói, hắn vừa đưa một tay đẩy lưng Úc Ninh, tay còn lại xuyên qua sau gáy cậu, ôm đầu cậu, ấn vào lồng ngực mình.
Nhiệt độ lập tức tăng vọt.
Úc Ninh bị buộc phải vùi đầu vào một bên cổ của Lục Quyện, chóp mũi nồng mùi sữa tắm.
Như là vừa mới tắm cách đây không lâu.
Trong chăn rất nóng, thậm chí nhiệt độ trên mặt cậu cũng bừng lên nhanh chóng.
Nhưng Lục Quyện lại không phát hiện ra.
Hắn vẫn nhắm nghiền mắt.
Úc Ninh đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, nhưng được Lục Quyện ôm vào lòng như vậy, gần như dính sát vào nhau, cậu không nhịn được nhắm mắt lại.
Dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập.
Không biết qua bao lâu, Úc Ninh cũng chấp nhận, duỗi tay đặt lên eo Lục Quyện.
Bắt chước mà vòng qua eo đối phương.
Vòng eo Lục Quyện săn đến nỗi khi sờ vào... có cảm giác rất tốt.
Úc Ninh không được nhịn được, ngón tay chọt thêm mấy lần.
Vừa chạm vào, cậu bất thình lình đối diện với ánh mắt của Lục Quyện.
Cảm giác xấu hổ vì bị bắt tại trận đột nhiên dâng lên trong lòng.
Úc Ninh lập tức rụt tay lại, muốn che đậy sự tình: "...Anh tỉnh rồi."
Ánh mắt Lục Quyện nặng nề, đáy mắt mang theo cảm xúc tối tăm.
Vẫn duy trì tư thế cũ, Lục Quyện nhàn nhạt ừm một tiếng, hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt rũ xuống, đi xuống dưới mũi Úc Ninh.
Sau đó lại quét lên.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Úc Ninh không khỏi nắm chặt áo Lục Quyện.
Theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Lục Quyện vẫn chưa tỉnh hẳn, vươn tay chạm vào dưới cằm Úc Ninh.
Dùng lực rất nhẹ.
Nhưng có hơi ngứa.
Úc Ninh sợ nhột, lùi lại.
Lục Quyện nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh hôn em được không?"
Úc Ninh: "... Anh đừng hỏi."
Tim đập như sấm.
Cậu nhắm mắt lại, không nhìn thấy cái gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở Lục Quyện chậm rãi tới gần.
Gáy của cậu tựa vào lòng bàn tay Lục Quyện.
Trên môi truyền đến cảm xúc ấm áp.
Chỉ khẽ chạm nhẹ một cái rồi lập tức rời đi.
Úc Ninh nhịn không được, túm lấy áo Lục Quyện, kéo hắn xuống, ngẩng đầu lên đón lấy nụ hôn.
Lục Quyện có vẻ sửng sốt.
Bờ môi cọ xát, hô hấp đan xen, chóp mũi đều là mùi vị nước súc miệng tươi mát, bầu không khí vô cùng mờ ám.
Đối với chuyện như thế này, cho dù là người mới cũng có thể tự học thành tài.
Lục Quyện không thô lỗ, nhưng từ thế bị động đã hóa thành chủ động.
Hô hấp Úc Ninh trở nên nặng nề, khi mở mắt ra, trong đôi mắt mang theo chút mờ mịt và ướt át.
Đuôi mắt Lục Quyện hồng hồng, cặp mắt đào hoa dịu dàng, tăng thêm mấy phần tình thú.
Úc Ninh túm lấy áo hắn, xấu hổ vùi mặt vào cổ Lục Quyện, giọng nghẹn ngào, "Anh dậy lúc nào..."
Mùi trên người Lục Quyện rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Hỏi xong, cậu phát hiện cả người Lục Quyện chợt cứng ngắc trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cậu, "Một giờ trước."
Nói đúng ra... Là một giờ trước mới ngủ.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn cơn buồn ngủ.
Tinh thần phấn chấn.
Úc Ninh thẫn thờ, dụi vào gáy hắn.
Úc Ninh rất thích loại cảm giác này.
"Vậy bây giờ anh có muốn đi tắm lại không?" Úc Ninh dừng một chút, thâm ý nhìn xuống dưới, "Đi... Giải quyết?"
Bản thân Úc Ninh thì không sao, nhưng Lục Quyện lại phản ứng mãnh liệt hơn nhiều, có lẽ là do hắn vừa mới tỉnh giấc.
Lục Quyện sững người, ánh mắt rơi vào phần gáy trắng nõn còn sót lại một chút vết đỏ do vừa rồi hắn dùng sức của Úc Ninh.
Hắn trầm giọng nói: "Không cần."
Úc Ninh à lên một tiếng, mấy giây sau, Lục Quyên lại đột nhiên nhấc chăn lên: "Anh đi tắm."
Úc Ninh: "..."
Sau nửa tiếng mới xuống được lầu.
Lục Quyện lạnh lùng theo sau Úc Ninh, trong mắt chỉ có một mình Úc Ninh.
Bàn mạt chược dưới lầu đã giải tán.
Tống Triệu ôm một cái thùng kì lạ, khoanh chân ngồi trên sofa, Nam Bắc bên cạnh đang xem lại trận đấu trên máy tính bảng, thỉnh thoảng sẽ giải thích cho Tống Triệu một hai câu.
Tống Triệu cũng không thiếu kiên nhẫn, thỉnh thoảng phụ họa cho cậu.
Nhận ra bọn họ sắp đi xuống, Nam Bắc ngẩng đầu nói: "Đội trưởng! Chị dâu! Đồ ăn ở trong bếp!"
Lục Quyện nhướng mi, khẽ đáp lại, nắm lấy tay Úc Ninh đi vào phòng bếp.
Ăn sáng xong, Úc Ninh nhìn đồng hồ, nếu không đến trường ngay sẽ lại trễ học, hôm nay là môn chuyên ngành, điểm danh muộn sẽ bị trừ điểm như thường lệ.
Cậu không còn thời gian dây dưa với Lục Quyện nữa, sau khi cảm ơn mọi người ở TVT, Lục Quyện lái xe đưa Úc Ninh và Tống Triệu về trường học.
Khi xe của Lục Quyện lái đi, Úc Ninh vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tống Triệu không khỏi chặc lưỡi mấy cái: "Sao cổ tay mày lại đỏ lên thế? Cả cổ cũng vậy..."
Úc Ninh lập tức hoàn hồn.
Cổ tay hằn đỏ có lẽ là do trước đó Lục Quyện nắm quá chặt.
Cậu sờ gáy mình: "Rõ lắm sao?:
Tống Triệu lắc đầu, "Không sao, cũng không rõ lắm, chỉ rõ bình thường thôi."
Úc Ninh cảnh cáo liếc cậu, "Ngậm miệng."
Hai người đi vào phòng học, Úc Ninh chợt nhớ ra cái gì, bước chân chậm lại, nghiêng đầu nhìn Tống Triệu, "Tối qua mày..."
Cậu còn chưa nói hết câu, Tống Triệu đã lập tức cắt ngang: "Có ai yêu mà không đau, yêu mà không uống rượu…"
Úc Ninh: "..."
Nhìn dáng vẻ ấy, có lẽ cậu ấy tạm thời không muốn nói.
Úc Ninh cũng không hỏi thêm nữa.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Úc Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, thuận tiện nhắn tin cho hỏi Lục Quyện đã ăn trưa chưa.
Không biết có phải đang ngủ bù hay không, Lục Quyện vẫn chưa trả lời.
Tống Triệu còn đang lảm nhảm bên cạnh, "Lần sau bảo chồng mày nhẹ chút đi, mày không thấy mấy đứa con gái lớp mình cứ nhìn lén mày à?"
Úc Ninh cũng cạn lời, "Bình thường không có dấu vết họ cũng nhìn."
Tống Triệu nghẹn họng, định phản bác thì bị tiếng chuông điện thoại của Úc Ninh đánh gãy.
Úc Ninh ngừng cất sách vở, nhìn màn hình.
Là bà ngoại gọi điện thoại tới.
Cậu vừa nhấc máy, giọng bà cụ nhà hàng xóm chợt vang lên, "Ninh Ninh, bà ngoại con ngất xỉu, con về nhà được không?"
Động tác cầm điện thoại của Úc Ninh khựng lại, thật lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, "Được, con lập tức về ngay."