Úc Ninh chưa từng gặp Lục Vinh bao giờ.
Nhưng trước khi đến bệnh viện, hình như Lục Quyện đã gửi tin nhắn cho ai đó... Sau đó còn gọi một cuộc điện thoại.
Tuy nhìn khí chất của Lục Vinh và Lục Quyện hoàn toàn trái dấu nhau, ngoại hình cũng không cùng một trường phái với Lục Quyện, nhưng gương mặt vẫn có đôi nét tương đồng.
Úc Ninh nhìn về phía Lục Quyện.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Quyện cứng lại mấy giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, bước đến nắm tay Úc Ninh, giới thiệu với cậu, "Anh trai anh."
Úc Ninh vừa định chào hỏi, dường như Lục Vinh nhận ra động tác nhỏ của bọn họ, giơ tay lên vẫy vẫy, không đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn về phía Dịch Thao mặt đầy khiếp đảm.
So với nhà họ Lục, nhà họ Dịch chỉ bằng một con kiến.
Tuy Lục Vinh còn trẻ nhưng rất có tài, Dịch Thao đã lăn lộn nhiều năm trong lĩnh vực kinh doanh, ít nhiều gì cũng từng gặp mặt Lục Vinh.
Lục Vinh đột nhiên xuất hiện ở đây một cách kỳ quái như vậy, Dịch Thao theo bản năng đưa mắt nhìn Úc Ninh, ông ta còn chưa kịp nói gì, Lục Vinh đã dùng giọng điệu bá đạo tổng tài nói với vệ sĩ, "Thu dọn chỗ này."
Sau đó anh nhìn về phía bà cụ nhổm nửa người trên giường, vội đổi lời chỉ vào Dịch Thao, "Không phải thu dọn, đưa người này ra ngoài."
Dịch Thao: "???"
Trước khi Dịch Thao kịp phản kháng, vệ sĩ do Lục Vinh mang đến đã tóm lấy cánh tay ông ta, nhấc lên.
"Không, Lục tổng, liệu giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
"Lục tổng, cậu nghe tôi nói, người bên trong là con trai tôi! Tôi có một số việc riêng cần giải quyết với con trai tôi!"
"Im đi, ồn ào quá."
Sau đó dường như Dịch Thao đã bị bịt miệng lại, rên rỉ không phát ra âm thanh.
Úc Ninh: "..."
Mí mắt Úc Ninh giựt liên hồi: "Anh trai anh?"
Lục Quyện nghiêm mặt gật đầu.
Hắn chỉ là nhờ Lục Vinh đến giúp đỡ một chuyến, suy cho cùng những người như Dịch Thao thì phải dùng tư bản áp chế tư bản.
Úc Ninh im lặng một lúc, mãi mới nhả được một chữ, "...À."
Cậu không biết nên diễn tả như thế nào nữa.
Dù sao cảnh tượng này cũng chỉ mới thấy trong tiểu thuyết.
Úc Ninh đứng ở cửa, nhìn Lục Vinh che khuất bóng lưng Dịch Thao rời đi trước, trong lòng chợt cảm thấy khôi hài.
Khóe môi Lục Quyện nhếch lên, "Đừng quan tâm, anh ấy sẽ xử lý tốt."
Úc Ninh gật đầu, nắm lấy tay Lục Quyện: "Cảm ơn." Vì đây là phòng bệnh của bà ngoại, cậu chỉ dám nghiêng đầu dụi khẽ lên vai Lục Quyện.
Lục Quyện không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn cậu, trong đáy mắt không biết cất giấu tâm tư gì.
"Bà ơi, bà có không thoải mái ở đâu không ạ?" Cọ Lục Quyện xong, Úc Ninh chậm rãi đến cạnh giường bệnh.
Lúc này bà ngoại mới chui từ trong chăn ra, lắc đầu: "Bà không sao, cháu ngoan, con mướn xã hội đen đấy à?"
Úc Ninh: "..." Úc Ninh im bặt, không phải một mình cậu cảm thấy thế là tốt rồi, "Không đâu ạ, anh ấy là anh trai của Lục Quyện, đến đây giúp đỡ."
"Ồ." Bà ngoại thốt lên, không hỏi nhiều nữa.
Úc Ninh đã lớn rồi, đã là con người khác, những chuyện này bà không cần hỏi nhiều nữa, chỉ cần có thể giải quyết là được.
Ở bệnh viện nửa ngày, Úc Ninh không nhận được cuộc gọi từ Dịch Thao, mà ông ta cũng không dám quay lại nữa.
Nói đúng ra, kể từ hôm đó, Dịch Thao như thể chưa từng xuất hiện, biến mất không tăm hơi, ngay cả điện thoại cũng biến thành số máy không tồn tại.
Không biết Lục Vinh đã dùng thủ đoạn gì.
"Anh lại đi nhờ anh trai giải quyết rắc rối cho anh đúng không?"
Lục Quyện cụp mắt, ý cười trên môi vụt tắt, tay nắm chuột buông lỏng, đứng phắt dậy rời khỏi phòng huấn luyện.
Thấy thế, cả bọn Nam Bắc ngơ ngác nhìn nhau.
"Ba nói chuyện với anh, anh không nghe sao?" Giọng Lục Tín Nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến.
Việc Lục Vinh chèn ép người nhà họ Dịch không thể qua mắt Lục Tín Nhiên.
Tìm hiểu một lúc cũng tra rõ ngọn ngành.
Lục Quyện nhìn ra ngoài cửa sổ, ừm một tiếng, "Cho nên?"
Sự việc này đã gần một tuần trôi qua, Lục Tín Nhiên vẫn gọi điện hỏi tội hắn?
Lục Tín Nhiên đương nhiên rất tức giận với thái độ của hắn, "Nếu anh về kế thừa gia nghiệp của thì làm gì có chuyện anh trai anh phải giúp đỡ anh? Anh thậm chí còn không bảo vệ được đối tượng của mình…"
"Cũng chỉ có Lục Vinh mới dung túng cho anh! Nói anh nhất định phải chơi game!"
"Bây giờ thì thấy rồi đấy? Anh chịu về nhà thì đâu có chuyện anh trai anh phải lẽo đẽo theo sau lau mông cho anh từ chuyện lớn đến chuyện bé?"
"Có tương lai..."
Dường như cuối cùng Lục Tín Nhiên cũng tìm được một cơ hội quở trách hắn, đứt quãng nói một đoạn dài.
Lục Quyện không lên tiếng, chỉ đợi ông nói xong, mới hời hợt hỏi: "Xong chưa?"
"Muốn con về làm gì? Một mình anh chưa đủ sao?"
Lục Quyện cười nhạo: "Không phải ba chê con vô dụng sao? Vậy thì con về để làm gì? Tiêu sạch gia sản của ba à?"
Lục Tín Nhiên bị hắn làm cho nghẹn họng, "Anh nhìn anh trai anh rồi nhìn lại bản thân mình xem!"
Câu kế tiếp hắn không nghe được.
Lục Quyện trực tiếp cúp điện thoại.
Còn tưởng Lục Tín Nhiên có chuyện gì quan trọng, kết quả chỉ là vì muốn quở trách hắn.
Ở tuổi này rồi, cho dù Lục Tín Nhiên và Vệ Tân Dao có nghĩ thế nào, thực ra Lục Quyện cũng không còn cảm thấy quá khổ sở nữa.
Hắn cầm úp điện thoại, lặng lẽ đứng bên cửa sổ một lúc.
Nhưng còn Úc Ninh thì sao?
Mùa giải vô địch châu Á lần này tình cờ được tổ chức tại ngay trong thành phố.
Trước thềm thi đấu, Giang Lâu vẫn có chút lo lắng nhìn Lục Quyện.
Không biết mấy hôm nay Lục Quyện bị thứ gì kích thích, hắn thức cả ngày lẫn đêm, cho dù tuổi còn trẻ lại sung sức nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi.
Thậm chí phải thay cao dán cổ tay nhiều lần trong ngày.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gặp sự cố.
Đặc biệt dạo gần đây Úc Ninh lại rất bận rộn, chạy deadline viết luận văn, lên lớp và phát sóng trực tiếp.
Theo như Giang Lâu biết, hai người tạm thời không có thời gian gặp nhau, nhưng anh từng vô tình bắt gặp bọn họ face time mấy lần.
Khi nói chuyện điện thoại với Úc Ninh, Lục Quyện vẫn cư xử bình thường, cũng rất nghe lời, Úc Ninh nhắc hắn đi ngủ hắn sẽ đáp ứng ngay.
Nhưng trên thực tế, sau khi cúp điện thoại, chỉ cần ngồi xuống trước máy tính, Lục Quyện lại bắt đầu luyện đi luyện lại không biết mệt.
Người khác ngủ rồi hắn vẫn thức, người khác dậy rồi hắn vẫn còn ngồi đó.
Mấy ngày ngắn ngủi, thoạt nhìn Lục Quyện gầy đi không ít.
Giang Lâu bóp huyệt thái dương đau nhức, "Chú vẫn ổn chứ?"
Lục Quyện nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm qua hắn ngủ không ngon giấc, sáng sớm tỉnh dậy hai tay đều run rẩy.
Nhưng thi đấu kỵ nhất là run tay.
Hắn đã tham gia rất nhiều trận đấu, thậm chí ngay cả lần đầu tiên ra mắt, hắn cũng chưa bao giờ có triệu chứng run tay như lần này.
Bác sĩ của đội thậm chí còn đến đây vào sáng sớm, giúp hắn thả lỏng tâm trạng.
Cổ tay chẳng hề đau nhưng vẫn phải dán thuốc. Hơn nữa, đề phòng trường hợp khẩn cấp, bọn họ còn gọi cả dự bị.
May thay cổ tay hắn không còn phát run nữa.
Nghe Giang Lâu hỏi, Lục Quyện nhấc mí mắt, vẻ mặt vẫn vô cùng phờ phạc.
"Cái gì ổn không?" Cổ họng hắn khàn đặc.
Nam Bắc thấy vậy lập tức rót cho hắn ly nước ấm, Lục Quyện cũng không từ chối.
Hắn rất rõ tình huống của mình lúc này.
Giang Lâu tặc lưỡi, "Thôi, chú đừng nói chuyện nữa, chốc nữa anh nhắn Từ Mính mua socola cho chú."
Giang Lâu đang nghĩ có nên thuật lại tình trạng của Lục Quyện cho Úc Ninh hay không, nhưng lại sợ Lục Quyện biết chuyện sẽ nổi nóng với mình.
Người như Lục Quyện, nếu thật sự rơi vào thế yếu cũng sẽ tự mình gánh lấy.
Lục Quyện miễn cưỡng "À" lên một tiếng, cúi đầu liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại.
- Ôm một cái. jpg
- Cố lên nhé bạn trai!
- Moah. jpg
- Em đang ngồi trước máy tính xem anh rồi đây
Lục Quyện cong môi, trông thấy chuyên gia trang điểm phụ trách cho người khác chuẩn bị rời đi, hiếm khi cản lại, "Đánh cho tôi ít phấn."
Đây là lần đầu hắn trang điểm khi thi đấu.
Hắn cũng tự nhận thức được bộ dạng lúc này của mình có bao nhiêu dọa người.
Chỉ có một vài đội Trung Quốc đủ tiêu chuẩn tham gia vô địch châu Á, cuộc thi sẽ được truyền hình trực tiếp toàn cầu.
So với thi đấu ngày thường, màn đạn hôm nay đoàn kết hơn nhiều, ít ra tất cả đều nhất trí đối ngoại, một số ít bình luận chửi mắng đội Trung Quốc ngay lập tức bị quản trị viên nền tảng cấm acc.
Trong lúc chờ bắt đầu, Úc Ninh chăm chú đọc tài liệu làm luận văn.
Giảng viên môn này nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ cho đúng hai tuần nộp luận án, vì vậy Úc Ninh chỉ có thể bỏ lỡ biết bao thời gian hẹn hò với Lục Quyện. Cũng may tốc độ của cậu nhanh, đã sắp sửa hoàn thành.
Trong tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô dậy sóng của khán giả.
Cậu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ống kính quay đến Lục Quyện, nhưng chỉ thấy được góc nghiêng, Lục Quyện không hề liếc mắt nhìn camera.
Úc Ninh nhíu mày.
Không hiểu sao cậu cảm thấy Lục Quyện gầy đi rồi?
Nhưng ống kính chỉ lướt ngang qua, không đủ để nhìn kĩ. Mấy hôm nay quỹ thời gian của cậu không còn đủ để call video với Lục Quyện, vì trước đó cứ gọi là không nỡ cúp, nên đâm ra nói chuyện rất lâu.
Dường như màn đạn không ai phát hiện chuyện này, rất hào hứng thảo luận.
【 A a a a TVT lấy quán quân!!! 】
【 Đè chết đội của nước H! Họ không xứng!!! 】
【 UwU Hôm nay tụi tui đều là hậu viên hội của chiến đội Trung Quốc!! 】
Úc Ninh hoàn hồn trước sự nhộn nhịp của màn đạn, nhìn về phía camera mỉm cười, "Mọi người nói đúng, chiến đội Trung Quốc tất thắng!"
Nhưng trận đấu hôm nay có vẻ không diễn ra suôn sẻ như kỳ vọng.
Nhất là chiến đội TVT.
Phong độ của TVT trong ba trận đầu ở mức bình thường, tổng điểm ổn định trong top 3, không xê xích nhiều với ba đội còn lại trong top 3.
Nhưng sang ván thứ tư, TVT bắt đầu mắc sai lầm.
Trong quá trình thi đấu, TVT và HHG đã đụng độ.
Tay phải Lục Quyện mất khống chế run lên, nhìn màn hình cũng cảm thấy choáng váng.
Suốt nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, trước đó thì không sao, cố tình khi thi đấu thì xảy ra vấn đề.
Gắt gao theo dõi màn hình, Lục Quyện vẫn chỉ huy như thường lệ, "Nam Bắc ra sau."
"Đổi súng."
Nam Bắc đáp lại, lập tức nghe theo chỉ dẫn của đội trưởng, men theo sau bức tường vòng ra.
Trần Kiết và Tần Kỳ cũng ngầm hợp tác, tìm một hầm trú ẩn lắp súng.
Bên HHG cũng phân tán, đội trưởng của họ gần như bấm cò cùng lúc với Lục Quyện.
Bình thường kĩ năng ngắm bắn của Lục Quyện rất ổn định, súng trong tay hắn lúc nào gây sát thương cao hơn so với đối thủ, hiếm khi trượt mục tiêu.
Nhưng vào lúc này.
"Chúng ta đã có kết quả! HHG chỉ còn lại một vệt máu! Còn Quyện thần...!" Giọng nói phấn khích của bình luận viên khựng lại.
Lục Quyện... không ghìm được tâm*?
(*) 没压住枪: Không kiểm soát được súng dẫn đến bị giật và không trúng mục tiêu
"... Quyện thần bị đối thủ hạ gục. Nhưng không sao cả, TVT vẫn còn ba người! Hoàn hảo! Nam Bắc đã lấy được đầu người từ đội bên!!"
"Hai đổi bốn*! Trận này TVT vẫn đánh rất đẹp!"
Nếu vừa rồi Lục Quyện ghìm được tâm, có lẽ đã lấy không ăn bốn*.
(*) Tác giả không tả rõ trận đấu nên mình không nắm được cụ thể và chỉ edit theo QT. Chắc mọi người phải tự tưởng tượng chứ mình cũng chưa hiểu:<
Nhưng những lời này, bình luận viên không dại gì mà nói ra.
Trên sàn đấu, Lục Quyện bình tĩnh thả chuột, tháo tai nghe ra, nghiêng đầu nói với Giang Lâu: "Đi thay băng."
Thi đấu vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng khi camera lia qua, Lục Quyện đã cùng với các nhân viên rời khỏi sân khấu.
Sắc mặt hắn có vẻ hơi nhợt nhạt.
Chất giọng bình luận đầy hào hứng của Úc Ninh chững lại, cậu vô thức chộp lấy chiếc điện thoại đặt cạnh bàn phím.
Lục Quyện... không khỏe sao?
【 Tình hình này là thế nào? 】
【 Vừa rồi Quyện thần gặp vấn đề gì vậy? Lệch đạn à? 】
【 Đm chứ, tuyển thủ chuyên nghiệp không biết ghìm tâm??? 】
Mà lúc này trên Weibo còn ầm ĩ hơn nữa.
Mặc dù đã nhất trí đối ngoại, nhưng từ khi Lục Quyện gia nhập TVT chỉ có một đường đi lên, xưa nay chưa từng xuất hiện tình huống sai lầm cơ bản như thế này.
Cũng may hôm nay mới là ngày đầu tiên của vòng bảng, tổng số điểm cuối ngày không đại diện cho kết quả chung cuộc.
Nhưng trạng thái của Lục Quyện đã tạo cơ hội cho anti trồi lên.
Thậm chí còn xuất hiện topic Lục Quyện sắp giải nghệ vì chấn thương ở tay, một tuyển thủ chuyên nghiệp không thể cầm súng có ý nghĩa gì? Đó chính là bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng! Nói lên rằng hắn không thể thi đấu được nữa!
Úc Ninh giận sôi đến mức không còn tâm trạng xem trận đấu nữa, nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng.
Vừa nín giận vừa nhắn ngay cho Lục Quyện.
Càng khiến mọi người hoang mang hơn đó là cuối trận đấu, TVT điều động dự bị vào sân!
Đây là có ý gì?
Phải biết rằng từ trước đến nay, TVT chưa bao giờ có chuyện thay dự bị!
Cư dân mạng càng thêm não bổ! Thậm chí bắt đầu tung tin Lục Quyện sẽ giải nghệ sau trận này!
Úc Ninh càng ấm ức.
Nhưng Lục Quyện lại không trả lời tin nhắn.
Vẻ mặt Úc Ninh đằng đằng sát khí, khán giả trong phòng livestream cũng nhận ra tâm trạng cậu không tốt.
【 Bảo bối làm sao thía? 】
【 Bị trận đấu chọc giận hả? Bảo bối với Lục Quyện có chơi game chung với nhau? Nói không chừng có quan hệ cá nhân? 】
【 Lại tới nữa rồi lại tới nữa rồi! Không xứng! 】
【 Tôi con mẹ nó chưa nói gì cả, sao fans bạn gái Lục Quyện ghê gớm dữ vậy? 】
Màn đạn lại rùm beng lên.
Úc Ninh lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại cố gắng gượng cười, "Không, không liên quan gì đến trận đấu hết."
"Thật ra là vì người yêu của tui. Tui nghĩ anh ấy muốn ăn đòn rồi."
Dù lời nói có phần bực dọc nhưng trên mặt Úc Ninh lại hiện lên vẻ lo lắng, cộng với vẻ ngoài của cậu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hung dữ.
Nhưng đối với khán giả, đây là một tin tức bùng nổ.
【???? Tui có nghe nhầm không?]
【 Oải cả chưởng, bảo bối có người yêu rồi á? Nam hay nữ? 】
【 Tôi nghĩ là nam, u chu choa nghe bảo bối dỗi kìa, thất tình rồi hả cưng? 】
【 Cãi nhau với người yêu? Chị em đánh hắn! Sao dám cãi nhau với Purin của chúng ta! 】
Úc Ninh không giải thích thêm.
Vất vả đợi đến khi thi đấu kết thúc, Lục Quyện vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Lần này Úc Ninh thật sự muốn đánh người, cậu gọi thẳng cho Lục Quyện lại nhận được thông báo thuê bao.
Cậu biết có lẽ khi thi đấu, Lục Quyện sẽ tắt điện thoại hoặc để chế độ im lặng, nếu là bình thường thì Úc Ninh không cảm thấy gì, nhưng cố tình lại vào lúc này.
Không cần suy nghĩ, Úc Ninh lập tức thay quần áo ra ngoài.
Trước đây Lục Quyện có kể cho cậu về khách sạn mà họ sẽ ở.
Đối với những cuộc thi quy mô lớn như thế này, ngay cả khi được tổ chức tại địa phương, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ chọn ở cùng một khách sạn để tránh mọi trường hợp khẩn cấp.
Mà một bên khác, sau khi bác sĩ vật lý trị liệu châm cứu cho Lục Quyện, vẫn không khỏi nhắc nhở: "Tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, là do mệt mỏi quá mức, cậu xem đã gầy đến cỡ nào rồi?"
Từ Mính cũng không giấu nổi cơn giận, "Nghe rồi chứ? Anh không thể hiểu được chú đang làm gì?"
"Làm giám đốc còn chưa vội thì chú gấp cái gì? Không phải chú lúc nào cũng tràn ngập tự tin với chính mình hay sao? Rốt cuộc chú đang sợ điều gì?"
Lục Quyện nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Hắn mệt lả người, sợi dây vẫn luôn căng như dây đàn trong đầu vì một sai lầm bất ngờ trong lúc thi đấu mà đứt phụt.
Thấy dáng vẻ ấy của hắn, Từ Mính cũng không còn cách nào, đành thở dài, "Chú nghỉ ngơi đi. Điểm tích lũy hôm nay vẫn khá ổn."
Suy cho cùng thì đây mới chỉ là ngày đầu tiên của vòng bảng.
Nhưng nếu Lục Quyện còn tiếp tục ở trạng thái này thì sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, Từ Mính khẽ cắn răng.
Cái ngày Lục Quyện nhận được điện thoại từ ba hắn, mãi đến sau này Từ Mính mới biết được qua miệng Nam Bắc.
Nhiều năm như vậy, ba mẹ Lục Quyện... dù nói không ủng hộ Lục Quyện, nhưng họ cũng sẽ hỏi anh liệu có thể đến hiện trường treo băng rôn cổ vũ cho Lục Quyện không, bề ngoài họ giống như một hình mẫu ba mẹ tâm lý và rất ủng hộ sự nghiệp của con cái.
Nhưng sau lưng lại làm ra không ít chuyện nhằm ngăn cấm Lục Quyện.
Lần này trước cuộc thi, anh không biết họ đã nói gì với Lục Quyện mà khiến hắn liều mạng đến vậy.
Khi Lục Quyện mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, mỗi lần ba hắn gọi đến, Lục Quyện lại sẽ nai lưng huấn luyện, nghiêm trọng nhất vẫn là việc xảy ra hai năm trước, nhưng đến nay đã khá hơn.
Không ngờ lần này lại tái phát.
Từ Mính đau đầu.
Sau khi cùng bác sĩ vật lý trị liệu ra ngoài, Từ Mính đóng cửa lại, vừa đi xuống sảnh thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Từ Mính sửng sốt, e dè gọi đối phương, "Úc Ninh?"
Úc Ninh còn đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Từ Mính, muốn hỏi số phòng của Lục Quyện, chợt nghe thấy có người gọi mình.
"Không phải là vấn đề gì lớn, cậu không cần phải lo lắng quá đâu, chỉ là gần đây hắn tập trung cao độ, không nghỉ ngơi tốt." Từ Mính vừa đưa Úc Ninh lên, vừa giải thích với cậu.
Cũng may thi đấu hôm nay chưa hoàn toàn kết thúc, rất nhiều đội ngũ còn chưa về đến khách sạn, dọc đường không đụng mặt ai.
Úc Ninh ừ một tiếng: "Sao lại không nghỉ ngơi? Không phải anh ấy..."
Mỗi ngày đều hứa với cậu sẽ đi ngủ đúng giờ sao?
Úc Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Lục Quyện ngày nào cũng gạt cậu.
Từ Mính bật cười, thang máy vừa lúc lên đến tầng của Lục Quyện, Từ Mính đưa thẻ phòng trong tay cho Úc Ninh, "Anh không vào, tâm trạng hắn không đúng lắm, cậu cố gắng động viên một chút nhé?"
Từ Mính giống như thảy đi một củ khoai nóng hổi.
Chờ Úc Ninh đi rồi, Từ Mính mới thở phào nhẹ nhõm.
Trông Úc Ninh có vẻ ngoan ngoãn, nhưng dáng vẻ vừa rồi của cậu như thể sắp ăn tươi nuốt sống đồng loại tới nơi vậy.
Đến trước cửa phòng, Úc Ninh khựng lại, điều chỉnh biểu cảm, lộ lúm đồng tiền trên má, mỉm cười hiền lành.
Giữ nguyên vẻ mặt này, cậu mở cửa.
Trong phòng toàn là mùi thuốc.
Nụ cười trên mặt Úc Ninh lập tức không thể duy trì được nữa.
Lục Quyện nằm trên sofa, một tay che mắt, một tay đặt lên ghế con bên cạnh, trên cổ tay dán cao.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Quyện nhíu mày: "Sao lại quay lại?"
Úc Ninh đứng tại chỗ một lúc, không lên tiếng, thay vào đó cậu quay người đóng cửa, đồng thời khóa lại.
Lục Quyện không nghe ai đáp lại, cũng không hỏi nữa.
Thẳng đến khi Úc Ninh đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống sofa, "Lục Quyện."
Lục Quyên cứng đờ người, lập tức bỏ tay che mắt ra, "Sao em lại đến đây?"
Úc Ninh cũng không cười nổi.
Bởi vì nhìn Lục Quyên thực sự rất yếu ớt, tuy khi nhìn thấy cậu có chút hoảng hốt, nhưng ánh mắt hắn lại sáng lên.
Song chung quy vẫn không giấu được vẻ kiệt sức.
Dưới mắt hắn có quầng thâm nhạt, hình như đã lâu rồi hắn không được ngủ nghỉ thoải mái.
Úc Ninh mím môi: "Đến xem anh có khóc không."
Lục Quyện: "..."
Lục Quyện nghiêm mặt: "Ai khóc?"
"Em nghĩ anh là trẻ lên ba à?"
Lục Quyện cười nhạt.
Giọng điệu vẫn giống như bình thường.
Úc Ninh nhàn nhạt "À" lên một tiếng, liếc nhìn cổ tay dán cao của Lục Quyện, "Nếu anh không buồn thì giải thích cho em xem tại sao dạo này anh lại nói dối em anh đi ngủ?"
Úc Ninh nghiêm túc nói, nhìn thẳng vào mắt Lục Quyện, không cho hắn có cơ hội gạt tiếp.
Lục Quyện: "..." Mẹ nó, chắc chắn là từ miệng của Từ Mính mà ra.
Từ Mính vừa trở lại trường quay, hắt hơi một cái.
Lục Quyện đối diện với ánh mắt Úc Ninh không còn chỗ trốn, bỗng sinh ra chút chột dạ, ánh mắt bắt đầu đảo vòng, vẫn nhất quyết không nói lời nào.
Úc Ninh cũng không thúc giục hắn, chỉ là liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt không có một chút ý cười nào, cũng không chịu đổi tư thế.
Nửa ngày sau, Lục Quyện quay mặt đi, nói, "Anh buồn rồi."
Úc Ninh: "..."
"Bây giờ anh rất muốn khóc."
Úc Ninh: "..."
Cậu nhẫn nhịn nói, "Vậy anh cứ khóc trước đi, xong rồi giải thích vì sao lại gạt em."
Dáng vẻ Lục Quyện thật sự có hơi đáng thương, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Lục Quyện gầy đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tuy sụt cân cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn, nhưng Úc Ninh vẫn không khỏi nghẹn ngào khi thấy hắn như vậy.
Rốt cuộc với Lục Quyện, thi đấu là gì?
Úc Ninh dừng một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Có phải ba mẹ đã tìm anh không?"
Chỉ khi dưới áp lực của ba mẹ mới có thể khiến Lục Quyện trở nên sa sút đến vậy.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh nheo mắt lại.
Lục Quyện không nói gì.
Úc Ninh nhất thời mất bình tĩnh, "Lục Quyện, quay lại đây."
Lục Quyện khẽ nhúc nhích.
Úc Ninh lập lại một lần: "Anh có quay không thì bảo?"
Tuy giọng nói Úc Ninh khó mà tỏ ra giận dữ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cậu bây giờ không hiểu sao lại có vẻ đáng sợ, Lục Quyện cuối cùng cũng cam lòng quay người lại.
Úc Ninh rũ mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó ra lệnh cho hắn, "Duỗi tay trái ra."
"Đặt lên eo em."
"Và ôm em đi."
Lục Quyện khựng lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Úc Ninh làm loại chuyện này, nói xong cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cảm giác chua xót trong lòng đã chiếm ưu thế.
Ngay lúc Lục Quyện đưa tay ra, cậu chủ động nắm lấy tay hắn, kéo tay trái của hắn đặt lên eo cậu, sau đó giữ nguyên tư thế này, cậu ngồi lên trên sofa, chen chúc vào lòng Lục Quyện, nằm xuống, rơi vào vòng tay hắn hoàn toàn.
Ghế sofa không lớn, hai người dính chặt vào nhau.
Đầu Úc Ninh tựa vào ngực Lục Quyện, cậu có thể nghe thấy nhịp tim của hắn ngày một tăng tốc.
Cậu dùng hết sức dụi vào ngực hắn, dẫu cho cơ thể Lục Quyện có mùi thuốc nồng nặc.
Úc Ninh đã lâu không ngửi được mùi thuốc này trên người hắn.
"Lục Quyện." Giọng Úc Ninh nghẹn ngào.
Lục Quyện khẽ đáp lại, ôm chặt hơn.
"Anh đừng gạt em." Úc Ninh hạ thấp giọng, "Em sẽ lo lắng cho anh."
Lục Quyện rũ mắt xuống.
Dường như có thứ gì đó vừa lấp đầy khoảng trống trong trái tim hắn.
Hắn duỗi tay, vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng Úc Ninh.
Úc Ninh rất bất mãn mà đá chân của hắn hai lần, "Lục Quyện."
"Ừm."
"Anh là lợi hại nhất, ít nhất trong lòng em, không ai sánh bằng anh."
Lục Quyện im lặng một lúc lâu, "... Ừm."
Dường như sợi dây kia lại bị đứt một lần nữa.
Cắt đứt hoàn toàn.
Úc Ninh chôn mặt trong lòng hắn, "Lục Quyện."
"Anh không vui thì phải nói với em."
"Ừm."
"Nhưng trước hết thì... có thể đừng cọ em nữa được không?"
Lục Quyện: "..."
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Ninh:?