Đây là kỳ nghỉ đông* đau khổ nhất trong cuộc đời Lục Quyện, mặc dù lúc trước ba mẹ hắn thường càm ràm cả ngày, nhưng ít ra hắn có thể làm ổ trong phòng chơi game.
(*) Kỳ nghỉ đông của Trung Quốc thường bắt đầu vào giữa tháng 1, kéo dài khoảng 38 ngày, phụ thuộc vào ngày Tết Nguyên đán vì thường diễn ra trước và sau Tết 15 ngày
Nhưng mới ngày ba tháng giêng năm nay, Lục Quyện đã bị Úc Ninh kéo ra ngoài, đã vậy còn không phải đi chơi mà là sửa bài tập.
Úc Ninh rất nghiêm túc với học tập, vì thế khi thấy Lục Quyện viết lung tung trong vở, dù ngày thường có bình tĩnh đến nước nào thì cũng khó mà quản lý biểu cảm, lặng thinh đọc bài của Lục Quyện.
Tống Triệu vốn đang hân hoan uống trà sữa, trông thấy Úc Ninh biến sắc thì vội co rúm lại.
Cho dù Úc Ninh có giận cũng sẽ không mắng người, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lục Quyện.
Lục Quyện nhấc mí mắt: "Ăn tết bận rộn quá nên chưa kịp làm."
Vài ngày sau khi gọi cho Úc Ninh, hắn mải lao đầu vào game, hơn nữa bình thường hắn cũng chẳng bao giờ động vào bài vở, thế là quên bén.
Úc Ninh vẫn im lặng.
Tống Triệu thấy bầu không khí như đóng băng, haha hihi đẩy cốc trà sữa đến trước mặt Úc Ninh, "Ninh Ninh à..."
Cậu chàng do dự đánh mắt ra hiệu cho Lục Quyện.
Úc Ninh cầm cốc trà sữa, "Tống Triệu, mày đã chép và ghi nhớ những phần khó hiểu lần trước chưa?"
"Hả?" Tống Triệu thu hồi ánh mắt, "Nhớ rồi nhớ rồi, ở đây này."
Chẳng nhẽ Lục Quyện chưa phát hiện ra Úc Ninh giận thật rồi sao?
Úc Ninh gạt vở Lục Quyện sang một bên, cầm của Tống Triệu lên.
Lục Quyện đặt điện thoại trên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu, "Thế không còn chuyện gì thì tôi về đây."
Ngày này của mấy năm trước, hắn hẵng đang nằm trên giường ngủ khò khò.
Úc Ninh không nhìn hắn, không ngừng động tác viết lên vở Tống Triệu, "à" một tiếng.
Thấy tình huống không ổn, Tống Triệu vội vàng xoa dịu: "Đã kêu là học nhóm mà? Cậu xóa hết rồi làm lại đàng hoàng đi, còn sớm chán."
"Có làm là tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa?" Lục Quyện sầm mặt nhìn gò má Úc Ninh, mấy tháng rồi Úc Ninh tròn người lên hẳn, ấy vậy mà về nhà ăn tết một cái đã mất ngay má phính, trên mu bàn tay có một vết cắt mỏng đã thành sẹo, làn da trắng nõn đặc biệt bắt mắt.
Tống Triệu há hốc miệng.
Cái tên tính nhà quan này, chắc chắn đã đoán ra Úc Ninh dỗi rồi, nhưng cứ bướng bỉnh không thấy mình sai.
"Không phải cậu..." chỉ viết tầm bậy thôi à?
Ninh Ninh ghét nhất là bị đối phó qua loa đấy.
Tống Triệu rợn hết tóc gáy, nhớ lại lần trước khi cậu làm đại một bài toán mà cậu mù tịt, cuối cùng đã chiến tranh lạnh với Úc Ninh suốt một ngày.
Tống Triệu mới nói nửa câu, Úc Ninh chợt đè lên tay cậu, xen ngang, "Ừm, cậu về đi."
Lục Quyện chăm chăm nhìn cậu, thấy Úc Ninh không giống nói đùa, bèn nén giận, "Được thôi."
Làm như hắn muốn đến đây hầu hạ tổ tông lắm vậy.
"Đừng mà." Tống Triệu lập tức khuyên can, chỉ sợ hôm nay nếu Lục Quyện thật sự bước ra khỏi quán trà sữa thì cả đời này sẽ không qua lại với Úc Ninh nữa, "Hai cậu đừng cáu."
Úc Ninh bình tĩnh: "Không cáu."
Tống Triệu đau đầu, "Cậu từ từ đã, Ninh Ninh không thích những thà viết linh tinh chứ không hỏi, nếu cậu không làm Úc Ninh cũng không trách đâu, cần gì phải có lệ như thế?"
Lục Quyện không nói gì, Úc Ninh cũng không đáp lại.
Tống Triệu cảm giác như mình là nhân bánh quy, có điều không ngọt ngào chút nào, vị trà sữa cậu vừa uống cũng theo đó mà đắng ngắt, uyển chuyển nói, "Sắp thi chuyển cấp rồi, nhất định Ninh Ninh rất hi vọng tụi mình có thể đậu vào chung trường cấp ba."
Úc Ninh cầm bút, ngòi bút xém nữa đâm xuyên qua mặt giấy.
"Chung trường cấp ba?", Lục Quyện ngây người, nhíu mày: "Thành tích của tôi có thể đậu chung trường cấp ba với hai cậu?"
Lục Quyện thực sự chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Với cái thành tích củ chuối của hắn, cho dù có chạy hết công suất cũng khó mà đạt được target, hắn không phải thiên tài.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng mường tượng tương lai sẽ như thế bào, gắn bó với một người nào đó là một điều vốn rất xa vời, cho dù là bạn bè thì sau này chắc gì đã ở bên cạnh nhau mãi.
Úc Ninh thở dài, "Tống Triệu, để cậu ấy về đi, là tao không đúng, không nên ép buộc ai phải học."
Có lẽ là do cậu đã tính quá xa.
Có thể bạn bè đối với cậu là điều gì đó vô cùng đáng giá, nhưng với Lục Quyện họa may chỉ là vui vẻ nhất thời, cậu còn không biết Lục Quyện làm gì mỗi ngày, cũng không biết gì về quá khứ của hắn.
Úc Ninh khẽ nhìn Lục Quyện một cái, tiếp tục cúi đầu phân tích đề cho Tống Triệu.
Lục Quyện hời hợt "ờ" một tiếng, sau đó xách cặp rời đi, không hề nhìn lại một lần.
Tống Triệu: "...Cái cậu này sao lại như vậy?"
"Mày đừng buồn nhé Ninh Ninh, hai đứa mình nhất định có thể thi đậu thôi."
Úc Ninh: "Không hề buồn nhé, mày làm câu này sai rồi, phép tính cuối cũng sai nốt, có kiểm tra lại bài không thế?"
Chiến hỏa bỗng chuyển lên người mình, Tống Triệu nín thinh, "Đâu để coi...chắc là do buồn ngủ, chứ đi thi tao có bao giờ để sai mấy cái cơ bản này đâu!"
Úc Ninh lắc đầu, "Mày sửa lại đi, tao qua đề khác."
Tống Triệu: "Ok."
Nói xong, Úc Ninh lơ đãng nhìn ra cửa, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Nói đi là đi.
Hơn nửa tiếng sau, bỗng có khách đẩy cửa bước vào quán trà sữa.
Trên tay Lục Quyện xách theo hai túi bóng, mùi khoai nướng thơm phức tức thì lan khắp cửa tiệm.
Ngay cả nhân viên cũng không nhịn được mà nhìn qua đây.
Úc Ninh đang nghiêm túc phân tích cho Tống Triệu nên không để ý, trước mặt bỗng dưng lại xuất hiện hai bọc khoai nướng.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Quyện với vẻ mặt lạnh tanh, thò tay lấy cuốn tập nhàu nát trong cặp sách ra đặt lên bàn, kéo ghế lại gần, Lục Quyện liếc nhìn Úc Ninh hỏi: "Làm lại chứ gì?"
"Tôi làm."
Có chút nghiến răng nghiến lợi.
Úc Ninh ngơ ngác nhìn hắn, "...Vậy cậu làm đi."
Ngón tay cầm bút thả lỏng sau đó siết chặt.
"Không biết thì hỏi tớ." Úc Ninh cúi đầu, nhếch khóe môi, đưa cho Tống Triệu một phần khoai lang, "Cảm ơn nhé."
"Phiền, không biết thì sao mà làm?"
Chính xác hơn là đa số các câu hắn đều mù tịt, thậm chí hắn chẳng còn nhớ đã bao lâu rồi kể từ khi hắn nghiêm túc đi học.
Thi cấp ba gì chứ.
Mấy chuyện như thế trước giờ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, cũng bởi anh trai hắn tài giỏi quá mà, ba mẹ cũng chỉ xem trọng anh ấy thôi.
Không bằng anh trai, hắn có cố cách mấy cũng về không.
Úc Ninh nghẹn lời, kéo ghế ngồi bên cạnh hắn: "Tớ nhìn cậu làm."
Tống Triệu: "...?"
Ủa alo, thế tao thì sao?
Kỳ nghỉ đông đến nhanh mà trôi đi cũng nhanh, sau tết, mọi người đều có những thay đổi nhỏ, hầu hết là trổ mã hoặc tăng cân.
Ngay cả Úc Ninh cũng cao lên vài cm, tụi con trai thường lớn rất nhanh, Úc Ninh đã không còn là cậu nam sinh gầy gò như lần đầu gặp nhau nữa.
Lục Quyện cắn bút nhìn phần gáy trắng trẻo của Úc Ninh, dưới khuỷu tay có một cuốn sổ tay và sách giáo khoa, chữ viết tuy cẩu thả nhưng được ghi chép rất nghiêm túc.
"Lục Quyện, trò trả lời cho tôi tại sao lại ra đáp án này." Giáo viên môn toán bỗng gọi tên hắn.
Lục Quyện nhíu mày, cả lớp đồng loạt đưa mắt nhìn hắn.
Ở đây nào có ai không biết Lục Quyện đã bị Úc Ninh và Tống Triệu kéo vào con đường học tập đâu?
Chỗ ngồi đó vốn bị cô lập, nhưng bây giờ muốn chen một chân vào cũng không vào được nữa, phỏng chừng Lục Quyện cũng đã thương lượng với giáo viên rồi, sau mỗi lần thi tháng cô đều không thay đổi vị trí trên lớp của bọn họ.
Cho đến cuối lớp 9 vẫn cứ là y như cũ.
Lục Quyện suy tư đọc đề bài, "Áp dụng công thức..."
Úc Ninh ngả người ra sau và chăm chú lắng nghe, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả giáo viên.
Thật ra đầu óc Lục Quyện rất linh hoạt, thường thì nghe giảng một lần đã có thể ghi nhớ vấn đề, dù nền tảng của hắn có hơi kém, nhưng sau một thời gian dạy kèm, điểm số của hắn đã đạt đến ngưỡng có thể qua môn.
Nghe Lục Quyện trình bày rõ ràng logic xong, giáo viên toán hài lòng gật đầu.
Lục Quyện phiền não ngồi xuống.
Cũng có ngày hắn bị giáo viên gọi trả lời cơ đấy.
Ngán quá đi mất.
Mà có ngán cỡ nào thì cũng phải học tiếp.
Lục Quyện lại nhìn chằm chằm gáy Úc Ninh.
Úc Ninh đã cúi đầu tiếp tục làm bài.
Phiền phức.
Lục Quyện không thể nhớ đã bao lâu rồi hắn chưa chơi điện thoại trong lớp, cúp học đến quán net giao du với hội anh em, cũng không nhớ đã bao lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon.
May là nửa năm đau khổ này trôi qua rất nhanh.
Ngày thi chuyển cấp, bà nội Lục đích thân đưa Lục Quyện đi thi, nếu không phải Lục Vinh bận đi học thì anh cũng đã nằng nặc đòi theo.
"Ấy, đứa bé ấy đâu rồi?" Non nửa năm qua, bà nội Lục vẫn chưa có cơ hội gặp gỡ Úc Ninh.
Lục Quyện mím môi, đúng lúc trông thấy Úc Ninh từ cổng trường.
Chẳng trách hắn có thể quét mắt đã nhận ra đối phương trong đám đông, nửa năm này đối với hắn là lãng phí, nhưng đối với Úc Ninh lại là trưởng thành.
Úc Ninh cao lên không ít, gương mặt nom nhiều thịt hơn, lúm đồng tiền bên má phải ngày càng lộ rõ, làn da không còn nhợt nhạt như trước mà trông hồng hào, tươi tắn.
Cậu ấy rất điển trai, nhất là khi mặc đồng phục học sinh, càng toát lên cảm giác sạch sẽ.
Lục Quyện hất cằm, "Bên kia."
Bà nội Lục nhìn theo ánh mắt của hắn.
Úc Ninh đi với bà ngoại, đang cố gắng an ủi bà đừng lo lắng, chợt cậu như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Quyện và một bà cụ đứng cùng nhau, có lẽ là bà nội mà Lục Quyện thường xuyên nhắc đến.
Úc Ninh vẫy tay với họ, "Ngoại ơi, con thấy bạn của con rồi, bà đừng lo nữa mà, chúng ta qua chào một tiếng nhé ạ?"
Bà nội Lục lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này đẹp trai thật đấy, may mà con không thích thằng bé, nhỡ nên duyên với con thì lại chẳng phí quá?"
Lục Quyện: "...?"
"Bà nội, bà nói gì?"
Bà nội Lục lắc đầu.
"Bà ạ." Hai người đang nói chuyện, Úc Ninh đã dẫn bà ngoại đến đây, "Ngoại ơi, đây là bạn cùng lớp của con đấy, tên là Lục Quyện, còn đây là bà của Lục Quyện ạ."
Vẻ ngoài của Úc Ninh vốn đã hợp lòng người lớn, nói năng lại ý tứ nhẹ nhàng, bà nội Lục không thể không ưng.
Lục Quyện còn mải chìm đắm trong câu nói của bà, sực tỉnh lễ phép gọi một câu, "Bà ngoại ạ."
Bà ngoại gật đầu: "Ninh Ninh nhà bà làm phiền con quá."
Úc Ninh về nhà thường kể chuyện Lục Quyện cho bà, bà vẫn luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với nhà hắn.
Mặc dù bà không tường tận mọi việc xảy ra ở trường, nhưng bà biết Lục Quyện đối xử rất tốt với Úc Ninh.
Tình bạn giữa bọn trẻ thật thuần khiết và chân thành.
(*) =))))))))
Hai bà cụ vừa gặp đã tíu ta tíu tít.
Thấy thế, Úc Ninh cũng thả lỏng, cùng Lục Quyện vào phòng thi.
Tống Triệu không may bị phân đến một điểm thi khác.
Thời gian thi chóng vánh, sau khi hoàn thành tất cả các môn, toàn bộ khối chín rộn ràng như đang mở tiệc trong lớp.
Người duy nhất không ăn nhập với bầu không khí này chính là Úc Ninh đang tranh thủ đọc sách giáo khoa lớp mười.
Còn Lục Quyện và Tống Triệu...một người chuẩn bị trốn ra ngoài chơi game thì bị tóm về, một người đau đớn nhìn chồng sách cao ngất.
Không biết Lục Quyện đã thành "đồng lõa" với Úc Ninh từ khi nào, hắn vậy mà giúp cậu ấy mua bộ sách này sớm.
Có nghĩ đến mùa hè bất tận của bọn họ chưa??? Tống Triệu muốn khóc.
Giáo viên chủ nhiệm mang theo ảnh chụp tốt nghiệp vào phòng, cả lớp lập tức liền yên tĩnh lại.
"Nào, có lẽ đây là lần cuối lớp ta gặp nhau, cô cũng không nói nhiều, chúc các em tiền đồ tựa gấm hoa."
Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía góc lớp.
Khoảng thời gian thất bại nhất trong sự nghiệp giảng dạy của cô là khi cô để mặc cho "bạo lực học đường" xảy ra với học sinh của mình, thật may rằng Lục Quyện đã xuất hiện.
Có lẽ từ nay về sau, cô sẽ phải xem xét lại bản thân mình.
Úc Ninh nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
Tống Triệu cũng vẫy tay với cô.
Tạm biệt nhé, khoảng thời gian đau đớn nhất trong cuộc đời.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, các bạn học trong lớp bắt đầu viết nhật ký* cho nhau, dù là lời chúc chân thành hay giả dối, nhật ký cuối cấp đang là thứ rất phổ biến.
(*) Giống ký lên áo ở bên mình ấy
Thậm chí có người còn cầm sổ của mình đến cạnh Lục Quyện, đưa cho cả Úc Ninh và Tống Triệu.
Lục Quyện chưa từng viết những thứ này, nhìn thoáng qua đối phương rồi ký tên mình lên.
Đối phương không dám yêu cầu Lục Quyện làm này làm kia, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn Úc Ninh.
Úc Ninh cười cười, cũng chỉ để lại tên của mình, Tống Triệu cũng vậy.
Không muốn bày tỏ thêm gì cả.
Dù thế nào đi chăng nữa, những ngày tháng này sẽ không bao giờ có thể nguôi ngoai trong lòng cậu và Tống Triệu, họ không thể hành xử bình thường với những bạn học ấy được.
Sau khi có kết quả thi tuyển sinh cấp ba, Tống Triệu gấp gáp gọi ngay cho Úc Ninh và Lục Quyện.
Điểm của cậu chàng và Úc Ninh khá tốt, nhất định có thể vào được trường trung học phổ thông hạng nhất của tỉnh, nhưng thành tích của Lục Quyện lại thảm không nỡ nhìn, dẫu có bỏ ra nửa năm ôn luyện thì vẫn khó mà cạnh tranh lại.
"Dùng tiền mua." Lục Quyện không quan tâm, thật ra hắn cũng đã có chuẩn bị, nếu chỉ dựa vào năng lực của hắn thì ước mơ đậu cấp ba sẽ tan thành mây khói.
Úc Ninh cầm điện thoại, "...Cái này cũng mua được sao? Không phải họ có điểm chuẩn ư?"
Không biết từ khi nào cậu đã bị tư bản Lục Quyện "tha hóa", không còn sốc văn hóa trước những chuyện này nữa, chỉ hơi nghi ngờ chút thôi.
Lục Quyện: "Bà nội, chuyện lần trước bà nói với con đã ổn thỏa chưa ạ?"
Úc Ninh: "..."
Giọng bà nội Lục từ xa vang tới, "Xong cả rồi, chao ôi không đủ điểm đậu à? Đang nói chuyện điện thoại với Ninh Ninh đấy phỏng? Để bà nội nói với thằng bé vài câu đi?"
Bà cụ hiện tại rất hài lòng với sự tiến bộ của cháu trai mình, cũng rất mến Úc Ninh.
"Bọn con đang thảo luận bài tập, nội đừng có cản con học tập."
Úc Ninh trợn mắt, "Được đó, vậy cậu đọc cho tôi một bài thơ cổ, hình như lần trước tôi đã giảng cho cậu rồi nhỉ?"
Lục Quyện trực tiếp cúp điện thoại.
Úc Ninh bật cười.
Lớp mười thường khai giảng sớm hơn lớp mười một và mười hai vài ngày để tập trung và chuẩn bị cho kì quân sự.
Sau khi dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ, Úc Ninh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, liếc thấy Lục Quyện đang tìm một chỗ để ngồi và Tống Triệu đã yên vị trên ghế.
Bạn cùng phòng của cậu chưa lên.
Tống Triệu thở dài: "Anh Quyện Quyện này, cậu có thể dùng mối quan hệ nhét tụi mình vào chung một phòng được không?"
Lục Quyện dùng sức mạnh đồng tiền, may mắn vẫn có thể chạy vào được trường cấp ba mà Úc Ninh học.
Song bởi vì chênh lệch điểm số mà ba người không được xếp vào chung một lớp, huống chi là ký túc xá, Lục Quyện thấy không sao cả, ít ra hắn còn được ở ngay trên phòng Úc Ninh, Tống Triệu ở tầng trệt cách tận hai lầu mới thảm.
Lục Quyện nghiêm mặt ngồi lên giường Úc Ninh, đẩy chân Úc Ninh vào: "Im đi, đừng gọi tôi như vậy."
Úc Ninh hơi rụt chân lại, "Đừng có chạm ngứa lắm, có thể học chung một trường đã tốt rồi, cùng nhau học tập."
Trái lại, cậu không để tâm vấn đề có được ở chung hay không lắm.
Tống Triệu xụ mặt, "Vừa nghĩ đến chuyện phải chung phòng với mấy anh chàng cao to đen hôi ấy thì ối giồi ôi."
"Bộ mày không cao to đen hôi chắc?" Úc Ninh phản bác, "Ráng đợi đến lớp 11 chúng ta chuyển ra."
"Lục Quyện." Úc Ninh đưa chân đạp đạp lên lưng Lục Quyện, khoảng gần nửa tháng không gặp, tóc Lục Quyện trông ngắn hơn, bờ lưng cũng vô cùng săn chắc, "Trưa nay ăn gì?"
"Tớ đói."
Vừa mới dứt lời, cổ chân đã bị Lục Quyện nắm lấy, "Hai cậu chọn."
Lục Quyện không mấy vui vẻ khi phải ở chung với người lạ, nhưng nhà trường đã quy định học sinh lớp mười không được ngoại trú trong nửa học kỳ đầu.
Bà nội hắn cũng đã chuẩn bị sẵn chỗ ở rồi, là một căn hộ ba phòng ngủ.
Tống Triệu không để ý tới động tác nhỏ của bọn họ, cũng bởi ánh mắt Lục Quyện quá là chính trực, có câu nói, nếu hai người thật sự có gì thì đã xảy ra từ lâu rồi.
"Tớ thấy có quán lẩu ở ngoài cổng! Đúng là lên cấp ba rồi có khác!"
Úc Ninh cố gắng rút bàn chân ra nhưng mãi không được, thế là đành để mặc hắn, cậu vừa xếp đồ và dọn giường xong, đã vậy đại thiếu gia Lục Quyện không biết tự thu xếp nên cái gì cũng đến tay cậu làm, tóm lại là mệt đến độ không muốn nhúc nhích.
"Vậy thì ăn lẩu, tao sao cũng được."
Huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu vào hai ngày sau.
Thời tiết tháng chín vừa nắng vừa nóng, Úc Ninh nới cổ áo quân phục ra một chút, làn da trắng nõn ửng đỏ vì phơi nắng lâu, tai cũng hồng hồng, xương quai xanh lấp ló dưới lớp áo.
Khiến nữ sinh xung quanh cứ liên tục đưa mắt nhìn sang đây.
"Nhóc ấy đẹp trai quá trời, là kiểu đàn em khóa dưới trong sáng ấy!"
"Tớ thấy Lục Quyện mới ngầu!!! Quả nhiên quân phục đẹp phải xem là do ai mặc! Thật sự luôn!"
Mấy nữ sinh lớp mười một cứ đến tiết thể dục lại tranh thủ lượng lờ quanh khu sân tập.
Tất cả học sinh lớp mười đều tập trung theo lớp trên sân trong tư thế quân đội, không ít người da thịt trắng nõn, đàn hồi, nhìn là biết được gia đình bảo bọc, chưa chịu khổ cực như vây bao giờ, bắt đầu hoa mắt lảo đảo.
Vất vả tập luyện suốt một tiếng mới được giải lao, đám đông tản đi rất nhanh.
Úc Ninh vừa định về chỗ tìm bình nước của mình, không biết Lục Quyện đã qua đây từ lúc nào, mở cho cậu một chai nước suối.
"Cậu chạy gì mà nhanh vậy?"
Úc Ninh không ngần ngại nhận lấy.
Cuộc sống cấp ba hoàn toàn tách biệt với cấp hai.
Tuy đôi lúc vẫn chạm mặt bạn học cũ, nhưng bọn họ không có đưa mồm đi chơi xa, mà kể cả có đồn đoán linh tinh thì cũng không dám nói trước mặt các cậu như trước nữa.
"Nếu không biết cậu, tớ còn tưởng cậu ta vội đi gặp em người yêu nào rồi đấy." Theo sau Lục Quyện là một nam sinh cùng lớp, tên Tôn Lật. Cậu ta và Lục Quyện cũng chung phòng ký túc xá, Úc Ninh không lạ gì khi thấy hai người họ hay đi với nhau.
Lúc nói chuyện, Tôn Lật khoát tay lên bả vai Lục Quyện.
Úc Ninh dời ánh nhìn, vẫy tay với Tống Triệu từ đằng xa.
Lục Quyện bật cười, "Chốc nữa về ký túc xá à?"
Tôn Lật ngây ra: "Ơ kìa, vừa rồi có người mời cậu đi ăn trưa mà? Cậu không đi à? Nghe bảo nhỏ ấy là bông hoa của lớp mình đấy nhé."
Lục Quyện lườm cậu ta một cái: "Không hỏi cậu."
Tôn Lật "À" một tiếng.
Úc Ninh phản ứng lại: "Tớ về với Tống Triệu cũng được, cậu đi ăn với ai thì đi đi."
Sau kỳ nghỉ hè, Lục Quyện trổ giò lên hẳn gần một mét tám, vẫn có thể tiếp tục phát triển chiều cao nữa, vai rộng eo hẹp, mặc quân phục càng làm bật lên dáng người rắn rỏi của hắn, ngũ quan cũng chững chạc lên trông thấy.
Quả là rất hấp dẫn nữ sinh, hơn nữa cấp ba có hẹn hò yêu đương thì cũng là chuyện bình thường, đây là việc cá nhân của Lục Quyện.
Lục Quyện tặc lưỡi, "Gì, cậu sống chết muốn tôi thi vào chung trường với cậu, bây giờ thì lại không muốn ăn một bữa với tôi?"
Úc Ninh xịt keo, "...Ai sống chết cơ?"
Cái tên này có thể bớt ăn nói xà lơ lại không?
Tôn Lật thầm nhủ, "ồ ~".
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói: khà khà khà