Trong mười sáu năm cuộc đời của Lục Quyện, hắn luôn khao khát tình yêu của ba mẹ, đã từng ghét bỏ sự ra đời của mình, cũng từng oán giận tại sao hắn lại có một người anh trai giỏi hơn hắn về mọi mặt.
Trước lúc gặp gỡ Úc Ninh, hắn tự ngờ vực cuộc sống của mình, dốc lòng suy nghĩ làm cách nào để ba mẹ chịu nhìn nhận hắn? Tên hắn không phải là em trai của Lục Vinh, hắn là một cá nhân, không nên bị so sánh với bất kỳ cá nhân nào khác.
Và thế là hắn quen với việc nổi loạn, bởi nổi loạn mới khiến ba mẹ để mắt đến hắn, mặc cho họ sẽ càng thấy hắn kém cỏi hơn Lục Vinh, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là có một cuộc sống tầm thường.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trốn học, chống đối người nhà, thầy cô...hắn đều đã làm cả.
Chỉ duy nhất một chuyện hắn chưa bao giờ làm.
Xuống nước (làm lành).
Đối với Lục Quyện mà nói, đây có lẽ là điều khó xảy ra nhất trong cuộc đời hắn.
Lại còn anh Úc Ninh...
Úc Ninh bị hắn giữ chặt tay áp lên má, Lục Quyện đổ mồ hôi, gương mặt ươn ướt và ấm nóng, song đầu ngón tay Úc Ninh lại lạnh ngắt.
Úc Ninh luống cuống lùi ra sau, cúi đầu chọc cơm trong khay, "Đừng gọi vậy, tớ nhỏ hơn cậu mà."
Lục Quyện lớn tuổi hơn cậu đấy, kêu anh cái gì chứ.
Vành tai cậu thoắt cái ửng hồng như phát sốt.
Lục Quyện chăm chú nhìn cậu, trong mắt đậm ý cười, "Ý cậu thế nào? Không thì tôi sẽ gọi như vậy tiếp, đến khi nào cậu tha mới thôi."
Không biết hắn đã học thủ đoạn này từ ai nữa.
Có lẽ là từ nữ sinh tối hôm qua, hoặc là từng vì cô bạn gái nào đó mới biết đến tuyệt chiêu này chẳng hạn.
Úc Ninh chọc cơm, suy nghĩ vẩn vơ, phải chăng khi Lục Quyện nói những lời ấy, hắn đã quên mất chuyện cậu cũng như những cô gái kia, chỉ thích con trai...
"Ăn cơm đi." Úc Ninh lí nhí, không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Cậu sợ Lục Quyện sẽ thấy được ánh mắt dịu dàng của cậu, sợ bị Lục Quyện nhìn thấu thứ tình đầu non nớt này của cậu.
Tình đầu thuở niên thiếu có lẽ là điều không đáng giá nhất, nhưng cũng chí mạng nhất.
Lúc này đây, Úc Ninh chợt muốn lên đại học thật sớm, như vậy bọn họ sẽ đường ai nấy đi.
Lục Quyện và cậu đã định sẵn sẽ không chung một đường, cậu có thể dùng tư cách bạn bè trưởng thành cùng hắn, nhưng không thể nhìn hắn kết hôn sinh con dưới thân phận bạn thân.
Như vậy quá tàn nhẫn.
Úc Ninh không quan tâm đến người khác, cậu cũng không có ý định quá ngược đãi bản thân mình.
"Vậy không giận nữa?" Lục Quyện ngập ngừng hỏi, không còn cố gắng thấp giọng như trước.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Biết rồi, cậu còn nói thêm tiếng nữa thì tớ sẽ coi như cậu không muốn ăn, đọc cho tớ bài tiếng Anh bữa trước, kỳ trước tiếng Anh cậu bao nhiêu điểm? Ngữ pháp..."
"Dừng." Cứ nhắc đến tiếng Anh là Lục Quyện lại đau đầu, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao một thanh niên căn chính miêu hồng* như hắn lại phải học mấy thứ abcd kỳ quái đó. Hơn nữa, vì bài thi nghe hắn không làm đúng một câu nào, Úc Ninh càng được đà ép hắn nghe băng tiếng Anh khi đi ngủ mỗi đêm, sáng hôm sau thì phải vắt óc đọc thuộc lòng bài tiếng Anh đã nghe tối qua.
(*) Xuất thân tốt
Tiếng Anh là môn hắn ghét nhất.
"Tôi ăn đây, ăn xong thì đưa cậu về ký túc xá nhé?"
Đề tài nhanh chóng xoay chuyển, Úc Ninh không dí đến cùng nữa.
Giữa trưa, ký túc xá không có ai, Lục Quyện đưa cậu về thì đi ngay, để lại Úc Ninh một mình ngây ngẩn cả người nhìn ván giường.
Nhưng lúc này đầu óc cậu như mất kiểm soát, mặc dù Lục Quyện đã nói tối qua hắn bị người ta quấy rầy, song tận sâu trong lòng Úc Ninh vẫn vướng bận tại sao hắn không bỏ đi, không phải lúc trước hắn rất giỏi phũ người khác sao? Chẳng phải hắn...không thích cô ấy sao?
Những câu hỏi ấu trĩ này lướt qua trong đầu cậu, cuối cùng biến thành khuôn mặt hơi cúi xuống cùng đôi môi của Lục Quyện, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, gọi tên cậu, "Anh Úc Ninh à."
"Cầu thương xót."
Chết thật.
Khi Úc Ninh choàng tỉnh, cậu cảm thấy giữa hai chân mình ươn ướt.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, nhưng chỉ thường đến vào ban đêm...cái lần đầu tiên đối mặt với việc ấy, Úc Ninh không quá kinh ngạc, cậu không còn ba mẹ nên không có nhiều kiến thức trong chuyện này lắm, sau khi nhận thức được xu hướng tính dục của mình cùng với tìm hiểu kỹ lưỡng, cậu nhận ra không có gì phải xấu hổ cả.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt...lại mơ giấc mơ thế này.
Đương lúc hốt hoảng muốn bò khỏi giường, cậu lại phát hiện trên bàn học cạnh bệ cửa sổ có một bóng người.
Lục Quyện cầm bút xoay lại, vẻ mặt có chút buồn ngủ, ngáp một cái: "Dậy rồi à?"
"May là tôi xin nghỉ tiết đầu cho cậu."
Úc Ninh nào còn tâm trạng bắt bẻ hắn cớ sao lại xin nghỉ cho mình hay vì sao hắn lại ở trong phòng cậu.
Cậu có chút xấu hổ bắt chéo chân, Úc Ninh muốn chui vào trong chăn nhưng sợ Lục Quyện ngồi bên mép giường sẽ phát hiện ra điều gì bất thường, đành nghiêng nửa người đi, hỏi, "Hết tiết một rồi à?"
Trong lòng cậu vô cùng khẩn trương, cầu cho Lục Quyện mau quay đi chỗ khác.
Nhưng đời không như là mơ.
Lục Quyện đến cạnh giường cậu, đây là chỗ bất tiện của việc nằm giường dưới, hắn thoăn thoắt trèo lên, đưa tay sờ trán cậu, "Đâu có sốt, sao mặt lại đỏ thế?"
"Mọi khi ngủ dậy đâu có đỏ như thế này."
Úc Ninh: "……"
"Chắc là cảm."
Không biết Lục Quyện có tin lời nói dối của cậu không, hắn đứng dậy lấy thứ gì đó trên bàn, rót thêm một cốc nước ấm, "Thuốc giảm đau từ phòng y tế, thỉnh thoảng uống một lần không sao."
Xòe bàn tay ra, một viên ibuprofen nằm gọn trong lòng bàn tay Lục Quyện.
Úc Ninh không muốn dây dưa với hắn nên ngoan ngoãn uống thuốc: "Tớ cần đi vệ sinh."
"Đi đi." Úc Ninh ngủ bao lâu thì Lục Quyện giải đề bấy lâu, nếu không phải sợ Úc Ninh lại trốn hắn, hắn đã ngủ quách cho xong.
Mệt mỏi quá đi mất.
Úc Ninh giật giật chân, thẹn thùng nói: "Tớ không mặc quần ngủ."
Vốn dĩ cậu có mặc quần ngủ, nhưng...không biết đã vứt sang chỗ nào.
Lục Quyện định đi cất ly nước, nghe cậu nói vậy thì quay lại cười, nhìn từ trên xuống dưới, "Có gì không nhìn được sao? Bộ tôi không có chân hay mông à?"
Mọi khi Lục Quyện đều không kiêng kị nằm chung giường ngủ với cậu, sơ hở là gác chân áp lưng, không phải chưa từng thấy Úc Ninh mặc quần cộc vào mùa hè.
Mà chuyện nam sinh chen chúc nhau tắm chung cho tiết kiệm thời gian cũng không phải chưa từng có.
Nói hắn cũng chẳng nghe, Úc Ninh đành bấm bụng nghĩ, cùng lắm là giặt thêm một cái quần vậy. Nhưng cậu mò mẫm một hồi vẫn không tìm thấy quần ngủ đâu.
Lục Quyện cười tủm tỉm nhìn cậu, sau đó mới ném quần ngủ bị đẩy tít xuống dưới chân qua, còn thuận tay nắm lấy mắt cá chân của cậu, "Gầy rồi."
Không muốn nói chuyện.
Úc Ninh ngó lơ ánh mắt trêu chọc của Lục Quyện, sột soạt mặc quần ngủ dưới lớp chăn rồi sốt ruột đứng dậy lao vào phòng tắm.
Quần ngủ Úc Ninh khá ngắn.
Lục Quyện chỉ cảm thấy đôi chân thoắt cái vụt qua trước mắt trắng lóa mắt.
Cảm xúc cũng rất mềm mại.
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, ma xui quỷ khiến đưa tay lên dưới mũi ngửi.
Ngủ một giấc và uống thuốc giảm đau xong, đến chiều Úc Ninh đã trở về trạng thái bình thường.
Hết tiết tự học tối, chủ nhiệm lớp Úc Ninh xin thêm vài phút để giảng bài. Đôi khi giờ tự học buổi tối là thiên đường dạy bù của giáo viên, căn bản không thể gọi là giờ tự học được.
Tống Triệu ôm sách đứng ngoài phòng học ngó nghiêng Lục Quyên, quan hệ của cậu chàng với Lục Quyện không tốt bằng Úc Ninh với Lục Quyện, thành thật mà nói, Tống Triệu vẫn có chút sợ hãi hắn.
Suy cho cùng, hắn vốn không cùng một thế giới với các cậu.
Lục Quyện nhướng mày, "Nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
"Hâm mộ tôi đẹp trai à?"
Tống Triệu: "……Ngài có thể có liêm sỉ một chút được không hả anh Quyện Quyện?"
"Mà chẳng phải, tôi đang nghĩ sao cậu không đi hẹn hò với bạn gái?"
Lục Quyện cau mày: Bạn gái gì?"
"Tin đồn đã lan ra cả lớp tôi rồi, nữ thần Giang Anh đấy còn gì...Tối hôm đó có người thấy hai cậu trong lớp." Tống Triệu lẽn bẽn nói, tuy cậu chàng đã biết thương thầm trộm nhớ, nhưng bởi vì vấn đề tính hướng nên chưa từng yêu đương, vô cùng ngưỡng mộ Lục Quyện.
Lớp Tống Triệu khá gần lớp Lục Quyện, không biết tối nọ ai đã đi ngang qua lớp Lục Quyện, đúng lúc trông thấy Giang Anh gần như tựa lên vai hắn.
Trong sự ầm ĩ của giờ tự học tối, chuyện này âm ỉ lan truyền, nhưng chỉ trong nội bộ lớp.
Cấp ba mà yêu đương không phải chuyện hiếm lạ, nhiều cặp mới chớm sau kỳ quân sự bị bắt gặp hẹn hò tại trận, chưa kể chủ nhiệm giáo dục tối nào cũng ngồi canh trong rừng cây nhỏ hay sân thể dục để bắt quả tang.
Tống Triệu nghĩ, nam sinh cỡ Lục Quyện không yêu đương mới là lạ.
Tống Triệu đột nhiên nhớ tới, vì sao tối qua Úc Ninh lại giận dỗi Lục Quyện nhỉ?
Đến bây giờ cậu cũng chưa hiểu nổi, cơ mà trông tình huống của hai người thì chắc đã làm hòa rồi.
"Nói xàm gì vậy?" Giọng điệu Lục Quyện không tốt lắm.
Hắn thật sự không có cảm giác gì với Giang Anh, còn không thoải mái bằng lúc ở cạnh Úc Ninh.
Nhất là khi đối phương cứ quấn lấy mời cơm chỉ càng khiến hắn phiền chán, nhưng ngại vì Úc Ninh bảo hắn phải lịch sự với phái nữ nên tối qua Lục Quyện mới không trực tiếp làm người ta bẽ mặt.
Tống Triệu đang định nói tiếp, lớp Úc Ninh cuối cùng cũng được tan.
Khi chủ nhiệm lớp rời đi còn nhìn hai người họ một cái.
Tống Triệu tặc lưỡi, vẫy tay với Úc Ninh.
Lục Quyện lại dứt khoát bước vào phòng.
"Sao cậu lại tới đây?" Úc Ninh nhớ ban ngày Lục Quyện nói tối nay không cần phụ đạo cho hắn.
Lục Quyện giúp cậu sửa sang lại sách vở lộn xộn trên bàn, bên cạnh có hai nữ sinh đi ngang qua, thấy vậy thì hét ầm lên.
Lục Quyện tập mãi thành quen.
"Không được đến? Bây giờ ký túc xá của cậu không chào đón tôi nữa à?"
"Không phải chính cậu nói tối nay không ghé sao?" Úc Ninh giật lại bài thi từ tay hắn, "Tôi muốn mang cái này về, cậu cần thì chép lại vào vở đi."
Lục Quyện thầm nghĩ hắn đã nói như vậy thật sao? Hình như đâu có?
Trí nhớ hắn vẫn tốt chán, ngờ ngợ ngộ ra, "Ý tôi là cậu không cần viết lời giải ra mà?"
"Không phải cậu đau đầu sao? Vậy thì phải ngủ sớm một chút kẻo đến mai lại mệt, bài tập để tôi tự làm, không hiểu thì sẽ hỏi cậu sau."
Sự kiên nhẫn của Lục Quyện đã tiến bộ rất nhiều.
Úc Ninh ngẩn ngơ, "Tớ đói bụng, tụi mình ra ngoài ăn gì đó đi."
Trên phương diện hôm nay ăn gì, Tống Triệu hoàn toàn không có quyền quyết định.
Dù sao cậu chàng cái gì cũng xơi được hết, không giống Úc Ninh kén ăn đến mức khiến bọn họ luôn phải vắt óc suy nghĩ.
Quyết định xong, ba người cùng nhau ra ngoài cổng trường.
Úc Ninh rất ít khi ăn ngoài, hàng quán trên phố toàn là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, mà cậu cũng không đặc biệt hứng thú với những thứ này.
Nhưng Tống Triệu thì thích mê, cậu chàng kéo cánh tay Úc Ninh, "Anh trai lớp 12 ấy siêu cấp đẹp trai!!! Ninh Ninh, mày từng thấy anh ta chưa?"
Không giống những nam sinh khác, Tống Triệu luôn mồm buôn chuyện về mấy anh chàng điển trai trong trường.
"Ai cơ?" Bình thường Úc Ninh đều ở lì trong lớp, lớp 12 lại không chung tòa với bọn họ.
Tống Triệu tiếc nuối, "Lần sau ra □□ thì tao sẽ chỉ cho, chính là cái người cầm cờ trong lễ chào cờ khai giảng đấy. Trông ảnh vừa cao ráo vừa đẹp trai, nghe bảo còn giỏi thể thao."
"Được," Úc Ninh cười tủm tỉm đáp lời, "Có một anh lớp mười một học chung sân thể dục với tao, chơi bóng rổ đẹp trai lắm."
Lục Quyện ở bên cạnh nghe được thì nhíu mày.
Lúc này hắn mới sực nhớ, Úc Ninh và Tống Triệu thích con trai.
Còn mẹ nó quang minh chính đại ở trước mặt hắn nói thằng khác đẹp trai!
Lục Quyện không nhanh không chậm tiến đến cạnh Úc Ninh, đặt tay lên vai cậu.
Úc Ninh dừng nói chuyện, đoạn quay sang nhìn, bỗng thấy Lục Quyện khẽ nghiêng đầu hỏi, "Anh Úc Ninh này, tôi không đẹp trai sao?"
Tống Triệu: ".......Quyện Quyện đại ca, cậu điên rồi à?"
"Trai thẳng thì tránh xa chủ đề của tụi tôi ra nghe chửa?"
Lục Quyện cười như không cười, nhìn cậu.
Nghe Lục Quyện nói vậy, Úc Ninh chợt nhớ tới giấc mơ buổi trưa, vành tai vô thức ửng hồng, không dám thất thố né tránh Lục Quyện mà sáp lại gần hơn, học theo Tống Triệu đùa bỡn, "Trai thẳng thì tránh xa chủ đề của bọn tớ một chút."
Lục Quyện bất mãn rụt tay lại, ánh mắt đảo qua vành tai đỏ chót vô cùng rõ ràng của Úc Ninh dưới ánh đèn, đoạn nở nụ cười, "Cậu vẫn thích xưng hô này còn gì, anh Úc Ninh à."
Khi nói chuyện còn mang theo chút nũng nịu, không biết từ đâu mà ra.
"...Lục Quyện, cậu im lặng đi được không?" Úc Ninh chộp lấy cánh tay Tống Triệu, "Cậu không thôi là tớ sẽ dò bài đó."
"Gọi anh một lần thì dò một bài."
Ngại muốn chết.
Lục Quyện nín cười, một lúc sau vẫn không chịu bỏ cuộc, "Không phải chứ, tôi không đẹp hơn họ à?"
Tống Triệu trợn mắt, "Xin hỏi ngài có cong không? Có thích nam sinh không? Không thì sao lại đi so sánh với bọn họ?"
Úc Ninh gật đầu đồng tình.
Làm sao Lục Quyện có thể thích con trai được chứ?
Ấy vậy mà lại khiến Lục Quyện sinh lòng hiếu thắng, "Bọn họ thì thích chắc?"
"Cái này không không giống." Úc Ninh giải thích, "Bởi tớ không biết liệu họ có như thế hay không, nên mới có ảo tưởng, nhưng tớ biết cậu không thích, thành ra không thể tưởng tượng được."
"Đúng đó, dù sao cũng chẳng quen biết, sao không để tụi này ảo tưởng một chút?" Tống Triệu liều mạng gật đầu.
Hai cậu đều biết giới hạn, dù sao thì bên cạnh họ còn có một anh trai thẳng sắt thép là Lục Quyện.
"Nếu tôi cũng thích thì sao?"
Khi Lục Quyện nói những lời này, xung quanh bỗng lạnh ngắt như tờ.
Hắn cũng nhanh chóng nhận ra mình nói năng nói bừa bãi, không nên lấy xu hướng tính dục ra làm trò đùa.
Úc Ninh khựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn mắt, "Đừng nói bừa."
Lục Quyện không giống họ.
"Ờ phải, cậu đừng nói bừa, thỉnh thoảng cậu cứ đụng chạm Ninh Ninh...ý tôi là thích đàn ông thì sao có thể làm vậy được? Bọn tôi đều rất bảo thủ, trừ phi là người mình thích."
Chỉ có trai thẳng mới không cần đắn đo suy nghĩ.
Úc Ninh sửng sốt một lát, gật đầu, "Đúng vậy."
"Nên là sau này cậu đừng động tay động chân nữa nhé."
Sớm hay muộn gì thì cũng phải thẳng thắn chuyện này với Lục Quyện.
"Ninh Ninh có thể chịu được là do tốt tính thôi." Tống Triệu tiếp tục lải nhải, đổi lại là cậu thì đã bị lung lay từ lâu rồi.
Lục Quyện nhìn chằm chằm sườn mặt của Úc Ninh một lát, làn da chàng trai trắng bệch dưới ánh đèn.
Lục Quyện nhịn xuống mong muốn nhéo cổ Úc Ninh, "Được."
"Không chạm nữa, được chưa anh Úc Ninh?"
Úc Ninh: "…..Một bài."
Kết thúc câu chuyện này, ba người cũng vừa lúc ra đến cổng trường.
Lúc này đang là giờ mở cửa, không ít người ra vào.
Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất giữa đám đông chính là chiếc xe thể thao đậu ngay trước cổng.
Bên cạnh chiếc xe thể thao là một đôi nam nữ.
Nữ sinh đó là Giang Anh, trung tâm bàn tán trong lời Tống Triệu, chàng trai mặc bộ đồ giống như đồng phục đội chuyên nghiệp, cúi đầu nói gì đó với nhỏ.
"Đó không phải là bạn gái anh Quyện à?" Tống Triệu quay phắt lại, "Anh Quyện Quyện, cậu bị đội mũ xanh?"
Chàng trai bên cạnh trông rất được.
Lục Quyện: "…" Không biết sao Lục Quyện lại chột dạ, vô thức nhìn Úc Ninh, "Cậu nói bậy nữa là tôi ném cậu vào hồ cho cá ăn."
Úc Ninh nhấp môi, "Ném đi."
Tống Triệu: "??? Có lương tâm không vậy! Tao cũng chỉ hóng hớt thôi mà!"
Úc Ninh buông lỏng tay Tống Triệu, đi về phía trước.
Nghe từ bạn gái này quá là chói tai.
"Tôi đã nói không phải bạn gái," Lục Quyện tức giận, đanh mặt lại.
Tống Triệu nghe ra ý tứ uy hiếp từ lời nói của hắn, nói: "Biết rồi, biết rồi, tôi không nói nữa."
Cậu chỉ nói đùa thôi, không ngờ Lục Quyện lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, xem ra thật sự không diễn.
"Muốn yêu thì phải nói với anh Úc Ninh đã, đúng không, anh Úc Ninh?"
Lục Quyện không có hứng thú yêu đương, có thời gian thì ở với Úc Ninh còn hơn.
Tống Triệu: "…… Lục Quyện, hôm nay cậu hư quá."
Úc Ninh quay đầu lại, không cảm xúc nhìn Lục Quyện, "Dò ba bài."
Không biết lựa lời nói gì cả.