Viên kẹo tan ra ngọt lịm.
Lục Quyện lại nằm xuống, sắc mặt tối sầm, trong khoang miệng có vị đăng đắng xen lẫn ngọt ngào, thân thể vừa nóng vừa lạnh, hắn đắp chăn kín bưng cũng không thấy thoải mái hơn.
Người chưa từng sinh bệnh như hắn bỗng cảm thấy hơi tủi thân.
Úc Ninh dọn sạch những thứ đồ ngổn ngang trên bàn Lục Quyện.
Bình thường toàn là Lục Quyện ở ké ký túc xá của cậu, đã lâu lắm rồi cậu chưa lên lại đây, không ngờ cả phòng đã bừa bộn đến thế, mà Lục Quyện vốn là đại thiếu gia chưa bao giờ làm việc nhà, lười dọn dẹp cũng là điều dễ hiểu.
Khi quay lại, cậu mới phát hiện Lục Quyện đang lẳng lặng quan sát mình, cả gương mặt hắn đỏ bừng bừng vì cơn sốt.
Úc Ninh đi đến mép giường: "Làm sao vậy?"
Cậu đưa tay sờ lên trán Lục Quyện, bởi chỉ vừa uống thuốc nên chưa có hiệu quả gì mấy, trái lại càng lúc càng nóng.
Lục Quyện vẫn chỉ nhìn cậu.
Úc Ninh vừa rửa tay, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo.
Lục Quyện vô thức cọ vào lòng bàn tay cậu, sau đó nắm lấy cổ tay Úc Ninh, "Khó chịu."
Giọng đã khàn đến mức chính hắn cũng ghét bỏ bản thân.
Úc Ninh bật cười: "Ngủ rồi sẽ hết."
Người bị bệnh thường rất nhạy cảm, Lục Quyện cũng không phải ngoại lệ.
Lòng bàn tay Lục Quyện nóng hầm hập, Úc Ninh đành trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn.
Tác dụng phụ của thuốc khiến hắn buộc phải rơi vào cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, nhiệt độ trên người Úc Ninh khiến Lục Quyện cảm thấy thoải mái.
Lục Quyện nhích vào bên trong, chừa ra nửa phần giường, mệt nhọc cố mở to mắt, "Cùng nhau ngủ."
Úc Ninh: "......" Úc Ninh cảm thấy hắn hẳn đã đãng trí rồi, hôm trước vừa đồng ý với cậu sẽ không táy máy tay chân, hôm sau đã đòi ngủ chung.
"Nam nam thụ thụ bất thân," Úc Ninh rụt tay lại, bảo, "Nếu cậu không ngủ được thì đọc nhẩm văn bản nào đó ấy, chẳng phải bình thường học ngữ văn cậu toàn ngủ gật sao? Có tác dụng ru ngủ phết."
Lục Quyện vẫn cố chấp giương mắt nhìn cậu, không hề có ý muốn nhượng bộ, song dámg vẻ này thực ra rất phù hợp với tính cách ngang bướng của hắn.
Úc Ninh không nhịn được cũng nhìn lại.
"Có phải cậu muốn tuyệt giao với tôi rồi không?" Lục Quyện đã khan cả tiếng, không thể nghe ra hắn nói gì.
Úc Ninh ngây người, mãi một lúc mới nhận ra hắn hiểu lầm ý của cậu, bèn lắc đầu, "Cậu nghĩ gì vậy? Cậu có biết bây giờ mình giống con nít lắm không hả, Lục Quyện?"
Lục Quyện ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Bỗng trong một khắc, hắn nhớ lại vô số mẩu chuyện chắp vá.
"Lúc nhỏ tôi thường hay đánh nhau, ba mẹ tôi không quan tâm tôi có bị người ta đánh không, có đau hay không mà chỉ biết mắng tôi, họ nói vì sao tôi không học theo anh trai." Đoạn, cổ họng nhờn nhợn và bỏng rát khiến hắn ho khù khụ.
Úc Ninh vội rót cho hắn một ly nước ấm.
Môi Lục Quyện khô khốc, không chút màu máu.
Hắn ngoan ngoãn uống từng ngụm nước nhỏ.
Thật ra mà nói, Úc Ninh cũng đã mơ hồ đoán được chuyện nhà của Lục Quyện, bởi hắn hầu như chẳng nhắc đến ba mẹ, ngay cả họp phụ huynh cũng là bà nội đi cho.
Chỉ có đôi ba lần nghe Lục Quyện kể về anh trai.
"Lúc trước tôi chuyển trường là vì xung đột với bạn học, ba mẹ tôi đến trường, thay mặt tôi xin lỗi đối phương." Lục Quyện liếm môi.
Nhà người ta dù có thế nào, cũng sẽ bao che khuyết điểm, nghiêng về phía con mình nhiều hơn.
Nhưng mẹ hắn thì không, bà cảm thấy mất mặt vì hắn.
Không hỏi tại sao lại đánh nhau, tự mình cho rằng chỉ có xin lỗi mới giữ được danh dự của bà, bảo vệ danh tiếng nhà họ Lục, bà nghĩ hắn suốt ngày chỉ biết gây chuyện, kém cỏi hơn anh trai nên làm gì cũng không đúng.
Lần ấy Lục Quyện trốn đi một tuần không về nhà, lăn lộn ở các tiệm net.
Không biết tại sao bà nội lại biết được chuyện này, đưa hắn về nuôi dưới sự phản đối cật lực của hai con.
Giọng điệu Lục Quyện vô cùng bình tĩnh, mí mắt nhắm chặt khẽ run rẩy, để lộ dáng vẻ yếu ớt ngoan ngoãn của mình.
Úc Ninh siết chặt ly nước, vươn tay xoa tóc hắn như muốn an ủi.
Chưa kịp lên tiếng, Lục Quyện đã mở mắt ra, vô cùng đáng thương thủ thỉ, "Anh Úc Ninh, cho nên mình không ngủ chung được hả anh?"
Úc Ninh, "..."
Giường trong ký túc xá bé tí tẹo.
Nửa phần giường Lục Quyện nhường cho chỉ đủ để Úc Ninh nằm nghiêng, cậu không định đắp chăn, thuận tay sửa lại mền gối cho Lục Quyện rồi mới nằm xuống, nhưng Lục Quyện bỗng dưng chơi xấu, mở chăn ra kéo cậu vào.
Úc Ninh nằm quay mặt ra ngoài, không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển như thế này.
Tuy mọi khi Lục Quyện cũng thường chen chúc chung một giường với cậu, nhưng đó là trước khi cậu nhận ra tình cảm của mình.
Hoàn toàn không giống với cảm giác bây giờ.
Trong ổ chăn rất nóng, Úc Ninh cảm thấy mình đã lấm tấm hôi, khi muốn nhích ra một ít thì chợt có một nguồn nhiệt khác dán vào lưng cậu.
Thật ra Lục Quyện đã ngủ rồi, cả người hắn mướt mồ hôi vì tác dụng của thuốc, giấc ngủ không mấy yên ổn, hơi thở nặng nề.
Úc Ninh lập tức cứng người.
Úc Ninh chỉ vừa nhích ra một xíu, hai chân Lục Quyện đã quấn lấy cậu.
Đầu hắn tựa vào gáy cậu, Úc Ninh có thể cảm thấy mũi hắn ươn ướt vì nóng.
Ký túc xá rất yên tĩnh.
Úc Ninh vốn định nằm một lát rồi đi học, dù sao người bệnh là Lục Quyện nên cậu không tự xin nghỉ tiết chiều.
Nhưng bị Lục Quyện ôm thế này, chỉ cần cậu khẽ nhúc nhích hắn sẽ càng quấn chặt hơn.
Cậu không thể rời giường được.
Úc Ninh bỗng hối hận vì sự mềm lòng của mình.
Mềm lòng với Lục Quyện là tàn nhẫn với chính mình, nhưng rồi suy cho cùng Lục Quyện đâu làm gì sai.
Người sai là cậu.
Từng suy nghĩ rối rắm quanh quẩn trong tâm trí cậu, cuối cùng Úc Ninh thực sự ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, Lục Quyện bị tiếng chuông báo thức trên đồng hồ Úc Ninh đặt ở đầu giường gọi dậy.
Đầu óc Lục Quyện vẫn còn hơi choáng, toàn thân nhớp nháp mồ hôi vô cùng khó chịu, hơn nữa khi tỉnh giấc hai tay hắn đang ôm Úc Ninh, chân cũng quấn trên người cậu, cơ thể Úc Ninh lọt thỏm trong lòng hắn.
Đập vào mắt hắn là chiếc cổ trắng nõn của Úc Ninh, khoảng cách gần đến nỗi hắn có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ thật nhỏ.
So với lần đầu gặp nhau, Úc Ninh đã tròn lên trông thấy, nào còn bộ dáng da bọc xương thiếu dinh dưỡng nữa.
Áo len của Úc Ninh hơi rộng, cổ áo phía sau trượt xuống vai cậu.
Lục Quyện nhìn chằm chằm làn da mịn màng ấy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn tiến đến gần hơn, hôn lên.
Mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Sau khi chạm khẽ, Lục Quyện bỗng nhiên bừng tỉnh, giật bắn người mà buông Úc Ninh ra, ngồi sát vào tường.
Cảm xúc của làn da dường như vẫn còn đọng lại trên môi.
Hắn con mẹ nó hồ đồ vì cơn sốt rồi sao?
Lục Quyện đăm chiêu nhìn vào tường, đoạn đặt lại đồng hồ báo thức năm phút sau cho Úc Ninh rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Đúng năm phút sau, chuông báo thức reo inh ỏi.
Úc Ninh mò mẫm sờ đồng hồ trên đầu giường, nhìn thời gian.
Cậu cài sai giờ rồi sao?
Vừa rồi trong lúc mơ màng, hình như cậu đã nghe thấy tiếng gì đó, nhưng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất.
Có lẽ là do ngủ quá say.
Tiết đầu tiên của buổi chiều sắp bắt đầu rồi, Úc Ninh không còn thời gian để ý những chuyện khác, nhẹ nhàng bò dậy, trông thấy Lục Quyện nằm quay mặt vào tường thì đắp lại chăn cho hắn rồi mới lật đật rời khỏi ký túc xá.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lục Quyện xoay người lại mở to mắt.
Nơi Úc Ninh nằm hẵng còn vương độ ấm.
Hắn chần chờ dịch sang, Lục Quyện siết chăn chửi thề một tiếng, sau đó rút điện thoại ra.
Lục Quyện nằm lì trong ký túc xá cả buổi chiều, ngoại trừ giọng nói vẫn còn hơi khàn thì mọi thứ đều đã tốt lên.
Buổi tối học xong, Úc Ninh và Tống Triệu ra ngoài mua đồ ăn cho hắn.
Chiều về Lục Quyện còn đang ngủ, nên bọn họ không đánh thức hắn.
"Combat đi! Combat! Anh Quyện trâu bò!"
Ngay khi lên đến phòng của Lục Quyện, chưa chi Úc Ninh và Tống Triệu đã nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của Tôn Lật vọng ra, Tôn Lật đang ngồi trên giường hăng hái chơi game với Lục Quyện.
Thấy hai người, Tôn Lật hơi ngẩng đầu chào hỏi, chưa kịp nói gì thêm thì bị đạp một cái đau điếng, Lục Quyện ném điện thoại lên gối, "Cút ra khỏi giường tôi."
"Móa, đừng mà anh Quyện của em ơi!" Tôn Lật cúi đầu rên rỉ, "Bây giờ tôi xuống ngay đây, đừng treo máy!!!! Cứu mạng đi tôi đánh không lại!!! Đánh không lại!!!"
Bạn cùng phòng nghe vậy thì cười nhạo: "Ui vừa rồi ai mạnh mồm kêu sẽ gánh Lục Quyện ấy nhỉ?"
"Đó là do tôi bốc phét thôi! Anh Quyện cứu bé..."
Lục Quyện như không nghe lời nài nỉ, thong thả xuống giường cầm đồ ăn trong tay Úc Ninh, "Đói."
Úc Ninh bất đắc dĩ cười nói, "Vẫn còn sức chơi game đấy thôi? Khoan hãy ăn, đo nhiệt độ trước đã."
"Không sốt." Lục Quyện nắm tay Úc Ninh áp lên trán hắn.
Úc Ninh mới đi ở ngoài trời nên bàn tay vẫn còn lạnh.
Nhiệt độ cơ thể của Lục Quyện quả thật đã ổn định trở lại.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Tớ đã tìm giáo viên lớp cậu hỏi nội dung học buổi chiều nay, note lại hết cho cậu ở đây."
Hội bạn cùng phòng đang vui như mở hội chia nhau xiên bẩn Tống Triệu mua cho, nghe vậy đều vô thức cách xa Úc Ninh một chút.
Bọn họ không muốn bị nhiệt huyết học tập của Úc Ninh lây cho đâu.
Lục Quyện thì đã quen, "Ừ, lát xem."
Tôn Lật tấm tắc, "Quý lắm mới kể nhé Ninh Ninh, cái tên này ở phòng cứ nói cậu ép hắn học cả ngày."
"Ồ?" Úc Ninh cười hỏi, "Có phải còn nói tôi giống tư bản máu lạnh không?"
Tôn Lật vừa định hưởng ứng, Lục Quyện đã chen ngang, "Câm miệng, lo mà ăn đi."
Úc Ninh bật cười, "Thế là có nói thật à?"
Lục Quyện quay sang nhìn hắn, bối rối dời tầm mắt đi, "Cậu tin Tôn Lật à?"
"Tôn Lật còn gọi cậu là cô vợ nhỏ của tôi nữa cơ, cậu có tin không?"
Dứt lời thì bắt đầu ăn cơm.
Đệt.
Sao tai mình lại nóng thế nhỉ?
Úc Ninh: "......"
Vành tai Úc Ninh đỏ ửng cả lên, may là gần đây tóc cậu đã dài ra nhiều, không ai thấy được.
-
Lớp bồi dưỡng đội tuyển học sinh giỏi của trường đã triển khai hơn một tháng, dường như ngày nào các cậu cũng phải bỏ tiết tự học tối để đi ôn luyện, ngay cả một người có đam mê cháy bỏng với thi đấu và các đề bài khó nhằn như Khuất Du cũng bắt đầu sinh nản.
Chưa kể sau khi thi tuyển kết thúc, bọn họ sẽ lại phải vội vàng nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
May sao, cuộc thi cuối cùng cũng đến.
Cuối tuần trường học cho nghỉ, Úc Ninh vốn chỉ định đến trường thi một mình, nào ngờ Lục Quyện lại cứ nằng nặc đòi theo.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Úc Ninh mơ hồ cảm thấy Lục Quyện càng thêm dính cậu, ngay cả Tống Triệu cũng ngờ ngợ nhận ra.
Xe tư nhân của nhà họ Lục đậu trước cổng trường vô cùng bắt mắt.
Úc Ninh không tính là đến sớm, khi các cậu tới nơi đã thấy giáo viên đang điểm danh ở hàng đầu.
Thoáng thấy hai người bọn họ, vài bạn học bắt đầu tụ lại bàn tán sôi nổi.
"Chiếc xe đó xịn lắm đấy."
"Nhà Lục Quyện giàu đó giờ rồi, mọi người trong lớp tớ đều nói nhà cậu ấy có số má nhất."
"Mà quan hệ của họ cũng tốt thật đấy, nghe bảo là thân với nhau từ hồi cấp hai lận."
".....Ai biết có phải vì tiền hay không......tớ cũng muốn có bạn là rich kid đưa đi đón về ghê."
Đúng là Úc Ninh và Lục Quyện rất thân với nhau, nhưng suy cho cùng khoảng cách giữa hai người quá lớn, lâu dần khó tránh khỏi những lời vu xấu sau lưng, vả lại không phải Úc Ninh chưa từng nghe mấy lời khó ưa ấy, ít ra bây giờ đã đỡ hơn khoảng thời gian cấp hai rất nhiều.
Khuất Du đang định chạy tới chào Úc Ninh, vừa khéo nghe thấy chúng khẩu nghiệp thì quay sang trợn mắt quát, "Bộ khùng hay gì mà lắm lời vậy! Có thời gian thì lo mà cày đề đi!"
Nhóm người nọ xấu hổ cười trừ rồi bỏ đi.
Luận thành tích, chúng nó kém hẳn Úc Ninh và Khuất Du, sở dĩ có mặt ở đây là do được điều đến cho đủ quân số.
"Tớ đi có một ngày thôi." Úc Ninh nhức đầu.
Lục Quyện chuẩn bị kĩ càng như thể họ sẽ ở lại đấy cả tuần, từ lúc lên xe liền bắt đầu suy nghĩ xem tối nên ở khách sạn nào, có tiện hay không.
"Trừ phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn không bọn tớ sẽ không ở lại qua đêm." Úc Ninh lựa lời giải thích với hắn.
Lục Quyện ậm ừ, vừa định lên tiếng thì Khuất Du đã hớt hải chạy đến trước mặt họ.
Mí mắt Lục Quyện lập tức cụp xuống, Khuất Du đã sớm quen với ánh nhìn của hắn, cậu vờ như không thấy hồ hởi chào Úc Ninh, "Úc Ninh! Tôi tra thử rồi, quanh trường thi có mấy quán ăn rất ngon, buổi trưa chúng ta có thể ghé ăn!"
Úc Ninh sửng sốt gật đầu, "Được, phiền cậu quá."
"Ăn cái gì? Các cậu không ăn ở căn tin trường?" Lục Quyện không vừa lòng, gặng hỏi.
Khuất Du gật đầu: "Nghe nói căn tin trường bọn họ không ngon bằng trường mình đâu, chi bằng tôi và Úc Ninh ra ngoài ăn trưa, chứ đến chiều tối mới được về nhà, không ăn ngon là sẽ đói lắm."
Lục Quyện tặc lưỡi, đặt tay lên vai Úc Ninh, kéo người lại gần mình, còn nhéo hai cái, "Mang thuốc say xe chưa?"
Dù Úc Ninh thường ngồi xe buýt, nhưng cậu vẫn không thể sửa được chứng say xe.
"Có mang." Úc Ninh gật đầu, "Tớ phải đi điểm danh rồi, cậu về đi."
Úc Ninh nói xong, không thấy Lục Quyện phản ứng lại, cậu cùng Khuất Du di chuyển dần ra chỗ xe buýt.
Vừa rồi dựa gần quá, tai Úc Ninh bắt đầu nóng lên.
Lục Quyện nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, càng thêm khó chịu.
Cuộc thi quả thực chỉ diễn ra vỏn vẹn một ngày, buổi sáng sau khi thi xong, Úc Ninh và Khuất Du cùng ra ngoài ăn cơm, chiều đến thời tiết đột nhiên thay đổi, trời mưa nặng hạt.
Cơn mưa bất chợt ập đến, học sinh trong trường chẳng ai mang theo ô.
Buổi chiều đi thi đều ngồi trong lớp, nhưng đến lúc thi xong, cả bọn bắt đầu cảm thấy lo lắng đứng lúc nhúc dưới mái hiên.
Cũng may trường học khá nhân văn, cử người phát dù cho các em.
Úc Ninh và Khuất Du chen chúc cùng một chiếc dù.
Xe buýt trung chuyển chỉ chở về đến trường học, để đề phòng tai nạn, giáo viên dẫn đội cho các em học sinh mượn điện thoại gọi cho ba mẹ đến đón.
Úc Ninh nhìn chằm chằm ra ngoài, cơn mưa lớn gần như che khuất tầm nhìn của cậu.
"Úc Ninh, cậu tự về à?" Thấy Úc Ninh không có ý định gọi điện thoại, Khuất Du tò mò hỏi.
Úc Ninh gật đầu.
Cậu không thể nhờ bà ngoại đến đón được, nhưng trời đang mưa rất to.
"Vậy dù để cho cậu nhé. Mà nè, hôm nay cậu làm bài được không? Thú thật lúc ấy não tôi đình công luôn, bài thi này hoàn toàn không cùng một level với mấy câu chúng ta thường làm."
Đề thi quả thật khá khó nhằn, Úc Ninh bị Khuất Du dời lực chú ý, quay sang thảo luận đề bài.
Khi về đến trường thì trời đã tối hẳn, trước cổng đã có rất nhiều phụ huynh và xe hơi chờ sẵn.
Một ngày cuối tuần hiếm hoi mà trường vẫn sáng đèn.
Khuất Du tạm biệt Úc Ninh, vui vẻ chạy về phía bố mẹ cậu.
Úc Ninh là người cuối cùng xuống xe.
Thấy cậu không có ai đến đón, giáo viên dẫn đội có chút lo lắng: "Trò về một mình à? Bây giờ chẳng còn xe buýt nữa."
Úc Ninh gật đầu: "Em về ký túc xá thôi ạ, cảm ơn thầy."
Úc Ninh đã báo trước với bà ngoại rằng có lẽ tuần này cậu không về được, chưa kể lúc này trời còn mưa to đến nỗi không biết từ đây đến mai có tạnh nổi không.
Giờ này, hầu như mọi người đều đã rời đi cả.
Mưa rơi lộp độp trên tán ô, tầm tã đến độ khiến lưng cậu ướt đẫm.
Úc Ninh xoay người đi về ký túc xá, chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy trong mưa vang lên từ phía sau.
Lục Quyện không bung dù, cả người ướt nhẹp, tóc dán vào mặt, hắn vội kéo cánh tay Úc Ninh, "Đệt, cậu con mẹ nó không thèm nhìn ra ngoài một cái là sao? Đèn xe chớp sáng như vậy mà không nhìn thấy?"
Úc Ninh sững người, giơ dù về phía hắn: "Sao cậu lại đến đây?" Đoạn, quay đầu lại hỏi: "Xe đâu rồi? Sao lại không cầm dù theo chứ?"
Trên mặt Lục Quyện còn nhỏ nước, hắn lau mặt, ghé sát vào bên cạnh Úc Ninh, "Tôi quên."
Hắn ngồi trên xe đợi Úc Ninh từ nãy, nào ngờ Úc Ninh lại đi thẳng vào trường chứ không hề nhìn thấy hắn.
Sợ cậu đi mất, Lục Quyện không buồn đợi tài xế lấy dù mà cứ thế xông thẳng vào.
Úc Ninh thở dài: "Tối nay tớ không về, cũng nói với bà ngoại rồi. Nào, để tớ đưa cậu ra xe."
Lục Quyện hơi quay đầu nhìn, "Không cần, tài xế đi rồi."
Ban nãy Lục Quyện chạy đi, có lẽ tài xế đã nhìn thấy hắn chui vào dù của Úc Ninh nên nhanh chân bỏ trốn, bãi đậu xe trước cổng trường chớp mắt đã không còn ánh đèn.
Úc Ninh: "......?"
Khi hai người về đến ký túc xá, cả người gần như ướt đẫm, đã thế Lục Quyện còn không mang chìa khóa phòng, nên Úc Ninh chỉ có thể tìm tạm cho hắn một bộ quần áo mà hắn gần như không thể mặc vừa.
"Tớ đi tắm trước, cậu thay quần áo ướt ra đi." Úc Ninh đưa đồ cho Lục Quyện, cậu sụt sịt mũi, cảm thấy hơi lạnh, chỉ sợ là đã cảm rồi.
Lục Quyện đang cởi áo, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cậu, im lặng một chốc rồi hỏi, "Cùng nhau tắm thì sao? Tôi lạnh."