Lúc Tống Triệu thức dậy lần nữa, hàng loạt tin nhắn chưa đọc đã chất đống trong điện thoại của cậu.
Có của Úc Ninh, cũng có của Giang Lâu.
Sau khi chạy trối chết khỏi nhà nghỉ, Tống Triệu gấp rút tìm một khách sạn khác ở tạm bởi cậu không thể về trường với bộ dạng này được. Cậu phát sốt nhẹ, thậm chí không thể đi lại thuận tiện, đã vậy lúc ngồi taxi, bác tài còn hiểu lầm cậu gặp cướp giữa ban ngày, hăng hái muốn giúp báo cảnh sát.
Chết tiệt, Tống Triệu nghĩ.
Uống thuốc xong, cơn sốt của cậu cũng lui dần, có điều cơn đau nhức âm ỉ vẫn không tiến triển mấy, Tống Triệu duỗi tay sờ phía sau, cậu đã bôi một lớp thuốc mỏng ở đây trước khi ngủ thiếp đi vì mệt lả, chẳng biết có tác dụng gì không nữa.
Nghĩ đến đây, Tống Triệu lập tức muốn lôi Giang Lâu ra ngoài tẩn một trận.
Có mất trí cũng biết một kẻ say xỉn như cậu không thể nào nổi lên phản ứng s1nh lý!!!
(*) Anh chắc chưa =)))
Tống Triệu khập khễnh lết ra từ nhà vệ sinh, vừa chuẩn bị tiếp tục bôi thuốc thì điện thoại chợt đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị người gọi, "Sư phụ Giang."
Tiếng chuông kéo dài mãi cho đến khi màn hình tự tắt ngúm.
Không lâu sau, giao diện Wechat thông báo một tin nhắn mới.
- Tôi phải đi họp, lát nữa sẽ tìm cậu
Tìm cục cớt.
Tống Triệu rối rắm muốn chết, cậu chưa từng yêu đương với ai bao giờ, ngờ đâu lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong mơ hồ, đã vậy còn đau nhức hết cả mình mẩy.
Hơn nữa người ta là trai thẳng, có một lần nọ Tống Triệu vô tình đọc được tin tức về cô bạn gái cũ từ mười tám năm trước của Giang Lâu trong vòng bạn bè.
Tuy đã mười tám năm rồi, nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật anh ta thẳng băng.
Điểm cấm kỵ của cậu là không chạm vào trai thẳng.
Mà lỡ rồi thì...thân ái, quyết thắng và chào tạm biệt!
Tống Triệu nhe răng trợn mắt bôi cho xong thuốc, sau đó chộp lấy điện thoại, hùng hổ gõ chữ.
- Đừng đến tìm tôi, huấn luyện viên Giang chắc phải bận lắm, chi bằng chúng ta coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, anh không cần lãng phí thời gian của mình lên tôi
- Cảm ơn vì anh đã chiếu cố
Tống Triệu vốn định trực tiếp block anh, nhưng suy cho cùng Giang Lâu cũng là huấn luyện viên của người yêu Úc Ninh, thân phận của anh ta chình ình ra đó, thân là bạn thân của Úc Ninh, cậu không thể phơi bày mối quan hệ anh sống tôi chết này ra ngoài.
Nhức cái đầu ghê.
Mới nhắn trả không bao lâu, Giang Lâu đã gọi điện thoại đến.
Tống Triệu chùn bước, nhưng nghĩ kĩ thì hai người họ nên giải quyết một lần cho xong sẽ tốt hơn.
"Cậu ở đâu?" Giọng Giang Lâu lẫn vào tiếng gió thổi.
Tống Triệu bình tĩnh nói, "Không liên quan đến anh."
Giọng cậu khản đặc, không biết tối qua kêu khóc cỡ nào, đôi mắt bây giờ vẫn còn sưng húp.
Giang Lâu im lặng một hồi, bỗng thở dài, "Tống Triệu, tôi lớn tuổi hơn cậu."
Người như Giang Lâu giỏi nhất là kiên nhẫn, không còn ở cái tuổi của Tống Triệu, anh phải tuyên bố giải nghệ vì chấn thương ở tay, thời gian làm huấn luyện viên sau hậu trường đã khiến tính cách anh lắng lại, cũng đã trải qua vô số chuyện trên đời.
Những thứ như cảm xúc thực ra đã không còn quá quan trọng với anh nữa, thuở còn khả năng thi đấu, anh không thể cùng TVT đạt đến đỉnh cao, hiện tại là một huấn luyện viên, tận mắt nhìn thấy TVT ngày càng phát triển mới là nguyện vọng lớn nhất một đời này của anh.
"Chuyện tối hôm qua quả thực là lỗi của tôi, nhưng tôi sẽ không nói xin lỗi." Giang Lâu sờ túi.
Anh thậm chí còn không nhớ mình đã bỏ thuốc lá được bao lâu rồi, nhưng lúc này cơn nghiện thuốc lại nổi lên.
Tống Triệu vẫn im lặng.
Cái tên khốn này, ngoài mặt thì tỏ ra tử tế lắm, nhưng có khi đang...mắng thầm trong lòng.
"Nghiêm túc nhé, nếu cậu thấy ổn thì chúng ta hẹn hò đi."
"Chỉ là tôi khá bận, nhất là đang trong mùa giải, có thể không có thời gian ở bên cậu nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức..."
"Anh có bệnh hả?" Giang Lâu chưa dứt lời đã bị Tống Triệu cắt ngang, "Bộ tôi với anh lên giường rồi thì phải hẹn hò với nhau sao?"
"Anh nghĩ tôi với anh đều là gay chắc? Có thể giống hai người Úc Ninh nhất kiến chung tình, nguyện ở bên nhau cả đời sao?" Tống Triệu thở hổn hển, vừa dịch mông một cái đã đau thấu trời xanh, "Cứ xem là hẹn ch1ch thôi."
Tống Triệu dối lòng nói ra những lời ấy, thực chất cậu không vui vẻ chút nào.
Cậu không biết mình sẽ phải lì trên giường bao lâu mới có thể bình thường trở lại nữa.
"Không." Thái độ Giang Lâu khá cứng rắn, "Hai chuyện ấy không giống nhau."
"Tình cảm có thể bồi dưỡng, bây giờ cậu đang ở đâu? Còn sốt không?"
Tống Triệu nổi nóng, "Bồi dưỡng cái rắm, một thằng trai thẳng như anh có cái mẹ gì mà bồi dưỡng với tôi?"
"Cũng biết tôi sốt à, cái thứ kỹ năng nát bét kia của anh tôi không bao giờ muốn trải qua lần hai."
Tống Triệu nói xong thì muốn cúp điện thoại.
Nhưng chưa kịp hành động, cậu đã nghe Giang Lâu chần chờ hỏi, "Vậy lần sau...tôi sẽ nhẹ hơn nhé?"
Tống Triệu: "......"
Bộ đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa th@n dưới hay sao vậy? Anh ta chỉ nghe mỗi nửa câu sau?
Tống Triệu tức tối cúp điện thoại, hậm hực nằm úp sấp trên giường.
Sắp tới không thể đi học được rồi.
Đều tại cái tên Giang Lâu chết tiệt ấy.
Dù cố gắng cách mấy, cậu cũng không thể nhớ lại những mảnh vỡ ký ức tối qua, điều duy nhất cậu ấn tượng là...dường như cậu đang cưỡi lên người Giang Lâu.
Tống Triệu nằm lì trong khách sạn ba bốn ngày mới có thể đi lại bình thường, cũng may cậu không bị tái sốt.
Giang Lâu bận rộn thế nhưng tối nào cũng gọi điện làm phiền, càng khiến mong muốn block đối phương của Tống Triệu thêm mãnh liệt.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Nhưng Giang Lâu không nhắc lại chuyện đó, chỉ kiên trì lặp lại một câu cậu còn sốt không.
Tống Triệu không có cớ nổi giận để thẳng tay block đối phương cho xong chuyện.
Khi cậu đi học lại, đã là hai tuần sau khi phát sinh chuyện ấy.
Một ngày nọ, Úc Ninh và Lục Quyện ra ngoài hẹn hò, Tống Triệu lại không muốn ăn đồ ăn ở căn tin, bèn hẹn bạn cùng đi ăn lẩu.
Bạn bè thì cậu không thiếu, nhưng người mà cậu thật sự coi là bạn thì chẳng có bao.
Úc Ninh là người duy nhất.
Có lẽ vì trong tận xương tủy cậu luôn có sự phản kháng và muốn bảo vệ bản thân trước bất kỳ người nào khác nên cậu cũng chẳng có mối quan hệ chân thành nào cả.
Mới vừa rủ rê xong, Tống Triệu nhác thấy bóng dáng Giang Lâu trước cổng trường mình.
Giang Lâu có xe riêng, Tống Triệu từng thấy anh đỗ trước cổng căn cứ TVT, là loại xe thể thao màu vàng vô cùng phô trương, lúc ấy cậu còn tưởng là của Lục Quyện, hỏi ra mới biết không phải.
Lục Quyện không mê xe, huống hồ gì chiếc xe này lại còn sặc sỡ như thế.
Tống Triệu nhớ khi ấy mình đã khá sốc vì sở thích của Giang Lâu lại...giống cậu quá.
Chỉ là loại xe này vô cùng đắt đỏ, lại còn là phiên bản giới hạn.
Hẳn là nhà Giang Lâu cũng giàu có lắm.
Giang Lâu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đã ngoài ba mươi nhưng ăn mặc thế này trông chẳng khác gì sinh viên đại học, có lẽ là do bản thân Giang Lâu vừa cao vừa trẻ hơn tuổi, đối xử với ai cũng tốt bụng dịu dàng, song ít nhiều gì anh ta cũng là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, ai mà biết ẩn dưới vẻ ngoài hiền lành đó là gì.
Tống Triệu vừa thấy anh liền quẹo vào trường lại, nào ngờ Giang Lâu nhanh tay hơn, bước đến bắt lấy cổ tay cậu.
Xế hộp của Giang Lâu quá bắt mắt, người đi đi vào vào trường học đều tò mò nhìn ngắm một chút, lôi kéo nhau trước cổng trường thế này thì lại gây chú ý quá.
Tống Triệu hết cách, đành theo anh lên xe.
"Anh muốn thế nào?" Tống Triệu trợn mắt nhìn Giang Lâu.
Xe thể thao nhìn qua thì rất đẹp, lúc ngồi thật thì lại không quá thoải mái.
Giang Lâu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Dẫn cậu đi ăn."
"Tại sao tôi phải đi ăn với anh?" Tống Triệu vừa thấy bản mặt này thì lại nhớ đến mấy ngày nằm lì trên giường không nhúc nhích được, con mẹ nó thứ đó của Giang Lâu để trưng à? Ngay cả trai thẳng thì cũng không thể có kỹ thuật kém vậy chứ?
Thậm chí bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy thôn thốn lúc đi vệ sinh.
"Không vì sao cả." Tống Triệu chưa kịp phản ứng, Giang Lâu đã khóa cửa xe, nổ máy.
Tống Triệu khó tin nhìn anh, "Anh đến đây chỉ vì thế thôi à?"
Tống Triệu phục anh rồi, "Anh này, anh rõ là trai thẳng mà sao lại cứ quan tâm đ ến chuyện này vậy?"
Người phải để ý là cậu mới đúng chứ?
Tống Triệu bỗng nhớ ra một chuyện, "Tối đó anh có đeo bao không? Không thì bây giờ chúng ta đến bệnh viện."
Cậu thật sự không nhớ gì cả.
Trong lúc hốt hoảng bỏ chạy, cậu quên mất phải kiểm tra thùng rác.
Giang Lâu sửng sốt, "...... Đeo."
"Cậu đừng căng thẳng, lẽ nào tôi không thể mời bạn bè đi ăn một bữa sao?"
"Chúng ta thì bạn bè gì..." Tống Triệu thở phào.
"Không phải trước đây cậu nằng nặc đòi tôi phải khao à?" Giang Lâu bật cười, ném câu chuyện kia sang một bên.
Nghe anh nhắc, Tống Triệu lại nhớ đến trước đây mình rất thích tìm Giang Lâu nói chuyện phiếm, giỡn nhây đến độ ăn nói mất kiểm soát, nhưng cũng chỉ để đùa một chút thôi.
Tống Triệu, "Tôi nói xàm đó, anh không cần mời đâu."
Giang Lâu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Nhưng tôi coi trọng."
Xe cũng đã chạy nửa đường, Tống Triệu không thể xuống xe nữa.
Giang Lâu dẫn cậu đến một nhà hàng chuyên nấu đồ thanh đạm, không có một món cay nào nhưng giá cả lại ở trên trời.
Tống Triệu nhìn cả bàn đồ ăn nhạt toẹt, tuyệt vọng nói, "Đáng ra trưa nay tôi sẽ đi ăn lẩu."
Giang Lâu lau sạch đũa đưa cho cậu, "Vết thương của cậu thế nào rồi?"
Tống Triệu đói lả người, tuy miệng thì phàn nàn nhưng đũa thì gắp lia lịa, bất chợt bị hỏi nên phản ứng không kịp.
"Vết thương gì?"
Giang Lâu cười, nhìn cậu không nói lời nào.
Mặc dù đồ ăn ở đây khá thanh đạm, nhưng mùi vị cực kỳ ngon, chẳng trách lại định giá cao đến vậy.
Tống Triệu nuốt thức ăn, thoáng thấy vẻ mặt kỳ quái của Giang Lâu, lúc này mới nhớ ra anh đang ám chỉ điều gì thế là xù lông lên, "Liên quan gì đến anh?"
Giang Lâu vẫn chỉ im lặng mỉm cười.
Tống Triệu không muốn để ý đến anh ta, theo nguyên tắc lúc ăn không nói chuyện, cúi đầu tập trung dùng bữa.
Có điều không biết cái tên Giang Lâu này có tật gì, cứ liên tục gắp đồ ăn cho cậu.
Thế là đến cuối buổi, Tống Triệu no căng hết cả bụng.
"Tôi no rồi," Tống Triệu buông đũa, liếc Giang Lâu một cái, "Bây giờ tôi phải về."
Anh ta chẳng đụng đũa bao nhiêu thì phải?
Mà thôi, đó cũng không phải việc của cậu.
Thấy Giang Lâu không trả lời, Tống Triệu nhìn ra bên ngoài, cậu chưa từng đến nơi này, có vẻ đây là nhà hàng tư nằm trong con hẻm nhỏ, ngay cả trạm xe buýt cũng không có.
Cậu hắng giọng, "Tới lúc anh nên đưa tôi về trường rồi đấy."
Giang Lâu bỗng lắc đầu, "Chúng ta nói chuyện nhé?"
Công bằng mà nói, Giang Lâu quả thực rất đẹp trai, nhưng anh chưa bao giờ là mẫu người mà Tống Triệu thích, nhất là khi anh luôn luôn có thái độ ôn hòa như thế.
Tống Triệu không đồng ý, "Không cần, tôi tưởng tôi đã nói với anh rồi? Cứ coi như tình một đêm, ngoài ra không phát sinh quan hệ khác, tôi cũng không phải phụ nữ nên chẳng mất mát gì cả."
Lời này thật trái với lương tâm.
Cậu có mất mát chứ!!!
Thiệt thòi lớn là đằng khác.
"Không thể, bởi đêm đó là cậu chủ động." Giang Lâu nhìn cậu, dường như có chút bất đắc dĩ khi bị ép phải nói ra, "Tôi vốn không định nói đâu."
"Nhưng tôi cảm thấy mình phải lên tiếng để cậu chịu trách nhiệm với tôi."
Giang Lâu nói xong, cười tủm tỉm với Tống Triệu, "Dù tôi đã từng yêu đương thật, nhưng để giữ thân xử nam đến tận tuổi này thì khó lắm đấy."
"Vậy mà bây giờ điểm duy nhất khiến tôi tự hào cũng mất rồi."
Tống Triệu: "......"
Đm anh.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Triệu: Có ngon thì đừng chơi đòn tâm lý