Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

chương 56: c56: chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vĩ không gei

- -------------------------------------------------------

"Tức phụ nuôi từ nhỏ?" Dương Diệu khiếp sợ nhìn Trì Kính Dao, hỏi: "Ngươi không phải nam hài sao? Nam hài sao lại có thể làm tức phụ nuôi từ nhỏ được?"

Trì Kính Dao thấy hắn hỏi nghiêm túc, nhịn không được muốn trêu hắn một chút, thuận miệng nói: "Ai nói nam thì không thể làm tức phụ nuôi từ nhỏ chứ?"

Dương Diệu nói: "Tức phụ nuôi từ nhỏ không phải lớn lên sẽ thành tức phụ sao? Nam sao có thể làm tức phụ được?"

Bùi Dã thấy vẻ mặt xấu xa của Trì Kính Dao, sợ cậu nói gì đó kinh thế hãi tục nên nói: "Dương Diệu, nhiệm vụ mấy ngày trước cha ngươi giao đã hoàn thành chưa?"

"Ôi trời!" Dương Diệu được Bùi Dã nhắc mới nhớ, nhất thời vẻ mặt buồn thiu.

Hắn không nói chuyện với hai người nữa, vội vàng đi tới trước bàn ngồi xuống, lấy bút mực ra.

"Nhiệm vụ của hắn là gì vậy?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.

"Chép thơ." Bùi Dã nói.

Tên nhóc nhà Dương Thành ở nhà đã không thích đọc sách, ông sợ khi mình vào quân ngũ, thiếu niên thiếu sự quản thúc nên dứt khoát xách hắn đi theo luôn. Mặc dù học vấn của Dương Thành bình thường, nhưng lại không hề lơi lỏng với con của ông, luôn nhắc thiếu niên dù có nhập ngũ cũng không thể lười học chữ.

Cho nên ông luôn dạt dào tâm huyết giao chút bài tập cho con nhà mình.

Dương Diệu không phải người ham học, lần nào cũng lề mà lề mề, tới khi sắp bị đánh mới làm.

"Nhị ca, sao huynh lại ở cùng với Dương Diệu? Hắn thuộc sự quản lý của huynh sao?" Trì Kính Dao ngồi bên giường Bùi Dã, hỏi hắn.

"Hắn thuộc sự quản lý của Dương tướng quân." Bùi Dã nói: "Ở cùng một chỗ là bởi vì người từng đọc sách trong quân ngũ rất ít, Dương tướng quân muốn ta quản hắn đọc sách."

Mặc dù Dương Thành suy tính rất tốt, nhưng Bùi Dã hiển nhiên không có thời gian rảnh để ý tới Dương Diệu.

"Trì đại phu không biết sao? Nhị ca ngươi rất lợi hại!" Dương Diệu ở một bên mài mực, lại nhịn không được đáp lời Trì Kính Dao: "Từ năm ngoái khi hắn nhập ngũ tới bây giờ, đấu võ ba lần với binh sĩ vào cùng năm đều đứng hạng nhất đấy."

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn về phía Bùi Dã, trong mắt hơi sùng bái, hỏi: "Thật vậy ạ? Nhị ca."

"Chỉ là đấu võ mà thôi, không có gì đáng nói." Sắc mặt Bùi Dã thản nhiên, nhìn qua hơi không được tự nhiên.

"Là hạng nhất đấy!" Dương Diệu lại nói: "Trì đại phu, ngươi không biết....."

"Chép thơ của ngươi đi." Bùi Dã cắt lời Dương Diệu, dẫn Trì Kính Dao ra doanh trại.

Sắc trời bên ngoài khá đẹp, ánh hoàng hôn chiếu xuống như phủ lên một vầng sáng ấm áp trên nền đất.

"Nhị ca, túi tiền của huynh đâu?" Trì Kính Dao đột nhiên hỏi.

Bùi Dã nghe vậy lấy túi tiền ra, Trì Kính Dao nhận lấy liền thấy bên trong chỉ có mấy viên kẹo đường, không có thứ gì khác.

"Sao huynh vẫn chưa ăn?" Trì Kính Dao hỏi.

"Cũng không phải tiểu hài tử." Bùi Dã lấy lại túi tiền, thuận miệng nói: "Không thích ăn đường nữa."

"Vậy không đúng, nửa năm chúng ta không gặp, mỗi tháng huynh đều có 2 viên, hẳn là phải hơn 10 viên mới đúng chứ." Trì Kính Dao nói: "Sao ở đây lại chỉ có 5-6 viên?"

Bùi Dã nghe vậy vẻ mặt hơi bối rối, hắn không thể nói cho vật nhỏ, trước đó kẹo đường vẫn còn nguyên, nhưng trong một lần huấn luyện mùa hạ bị dính mưa, tất cả đều chảy ra hết. Khiến cho túi tiền và túi áo của hắn dính vào nhau, giặt một lúc lâu mới sạch.

Cho nên những viên kẹo đường trước đó đều hư hết rồi......

"Nhị ca, nếu huynh không thích ăn kẹo, sau này ta sẽ không chơi trò ảo thuật với huynh nữa." Trì Kính Dao nói.

Thật ra tiến độ công lược Bùi Dã của cậu đã sớm hoàn thành, hoàn toàn có thể ngừng chơi trò này.

Nhưng kỳ lạ là mỗi đầu tháng và 15 khi Bùi Dã khen cậu, cậu vẫn sẽ nhận được thông báo từ hệ thống. Mặc dù tiến độ công lược đã ngừng lại, nhưng mỗi lần nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã, cậu vẫn được thêm tích phân như trước.

Trì Kính Dao dựa theo nguyên tắc tích phân không thể không cần, nên vẫn duy trì ước định nhỏ này với Bùi Dã.

Nhưng bây giờ cậu nghĩ, mình cũng không thiếu tích phân, nếu Bùi Dã thật sự không muốn tiếp tục thì cứ bỏ qua chuyện này đi thôi.

Không ngờ cậu vừa dứt lời, liền thấy Bùi Dã lấy một viên kẹo đường trong túi tiền ra, giả vờ như không có gì mà bỏ vào miệng.

Trì Kính Dao:.......

Ý là Bùi Dã vẫn muốn tiếp tục chơi đúng không?

Mấy ngày sau, bọn Trì Kính Dao lại phổ cập cho mọi người không ít cách xử lý nhưng chứng bệnh thông thường.

Sau khi bàn bạc với Dương Thành, bọn cậu chọn ra những binh sĩ có biểu hiện tích cực, học cũng nhanh nhất trong đám binh sĩ tham gia nghe giảng, đồng thời tiến hành huấn luyện thêm hai ngày nữa để cho bọn họ có thể làm quân y tạm thời trong quân ngũ.

Trong những người được chọn đó cũng có nhi tử của Dương Thành - Dương Diệu.

Dương Diệu không quá hứng thú với việc đọc sách hay tập võ, nhưng thật ra lại rất hứng thú với y thuật.

Sau nhiều ngày hắn đi theo Trì Kính Dao, học được không ít thứ.

Nhưng khi hắn nhàn rỗi sẽ thường xuyên thất thần.

Ngày đó bị Bùi Dã cắt lời, hắn chưa kịp hỏi kỹ lại nên tới giờ thi thoảng vẫn nhớ tới chuyện "tức phụ nuôi từ nhỏ".

Tính tình của Dương Diệu khác với Bùi Dã, Bùi Dã thì gần như không hiếu kỳ với mọi chuyện, nhưng Dương Diệu lại rất thích truy hỏi tới cùng. Hắn đã suy nghĩ nhiều ngày vì sao nam cũng có thể làm tức phụ nuôi từ nhỏ của người ta.

Sau khi nam tức phụ nuôi từ nhỏ trưởng thành thì thành thân thế nào đây?

Vấn đề này chạm vào điểm mù kiến thức của Dương Diệu.

Hắn định tìm Trì Kính Dao giải thích, nhưng mỗi khi đối mặt với Trì Kính Dao là hắn lại nhịn không được mà nhớ tới "chuyện tốt" cha mình làm, trong lòng lại không khỏi xấu hổ, liền ấp úng không thể hỏi Trì Kính Dao được.

"Tiểu tử ngươi đang bận lòng chuyện gì vậy?" Một thân binh bên cạnh Dương Thành duỗi tay vỗ lên vai Dương Diệu rồi hỏi.

"Không có gì." Dương Diệu phục hồi tinh thần, nghĩ nghĩ lại hỏi hắn: "Ngươi thành thân chưa?"

Thân binh kia bật cười nói: "Ta mới 19 thôi, không vội thành thân. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta chỉ tò mò thôi." Dương Diệu nói.

"Tiểu tử ngươi không phải là muốn thành thân rồi chứ?" Người kia trêu chọc nói.

"Ta còn nhỏ mà." Dương Diệu nói: "À ngươi nói nam với nam có thể thành thân không?"

Người kia nghe vậy cười ha ha, nói: "Không phải ngươi nghe được chuyện không nên nghe, hay là nhìn thấy thứ không nên thấy từ chỗ ai đó đấy chứ?"

"Cái gì không nên thấy?" Dương Diệu mờ mịt nói: "Ta chỉ tò mò nên hỏi chơi thôi."

"Ta nói với ngươi, tiểu tử ngươi mới 13, còn nhỏ lắm." Người kia duỗi tay nhéo nhéo trên vai Dương Diệu, nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi không có gì làm thì để ta tìm người tới luyện tập cùng ngươi, nếu dám tò mò mấy chuyện linh tinh, cẩn thận ta mách cho cha ngươi."

Dương Diệu sợ nhất chính là bị người khác mách cha hắn, nghe vậy vội ngậm miệng không dám nhắc lại.

Nhưng dù lòng hiếu kỳ của hắn lớn cũng không phải người thích để ý những chuyện vặt vãnh.

Nếu không ai giải thích cho hắn thì chính hắn tự suy nghĩ mấy ngày cũng sẽ dần hiểu ra.

Hơn nữa nhìn mỗi khi Bùi Dã và Trì Kính Dao ở cùng nhau, một người thì cười nói vui vẻ, người kia lại kiên nhẫn nuông chiều, cảnh tượng đó luôn khiến hắn nhớ tới cha và nương của mình.

Thậm chí hắn nghĩ, dù sao bộ dạng của Trì đại phu xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên có làm tức phụ của Bùi Dã cũng không phải không thể.

Trì Kính Dao cũng không biết tiểu tử Dương Diệu này lại lén bổ não tới mức này.

Mấy ngày nay cậu vẫn đang cân nhắc nên tìm cơ hội để hỏi Dương Thành về chuyện làm quân y thế nào.

Tối đó, sau khi buổi huấn luyện của bọn họ chấm dứt, Dương Thành cố ý sai người chuẩn bị một bàn rượu thịt.

Ngoại trừ mấy người Trì Kính Dao, còn có phụ tử Dương Thành cùng với Bùi Dã.

"Mấy ngày nay may mà có các vị." Dương Thành nói với đám Trì Kính Dao: "Sau này doanh trại Kỳ Châu thật sự ra chiến trường, công lao của các vị có thể cứu được không ít mạng của binh sĩ. Bây giờ Dương mỗ kính các vị một chén rượu, thay các huynh đệ của ta đa tạ các vị." Ông nói xong liền uống sạch chén rượu trong tay.

Trì Kính Dao không quen với tình huống này, toàn bộ đều dựa vào Chương sư huynh và Tiểu Phương hàn huyên.

Sau ba chén rượu, Trì Kính Dao cũng đã ăn khá no, cân nhắc nên tìm cơ hội hỏi vấn đề của mình một chút.

Nhưng không đợi cậu nói, Chương sư huynh đã giành trước, nói mình muốn nhập ngũ làm quân y.

"Sư phụ có nhiều đệ tử, ta chỉ là một người tương đối bình thường, bệnh nặng thì ta không quá giỏi nhưng trị liệu ngoại thương và các chứng bệnh thông thường thì ta tự thấy mình nắm khá chắc." Chương sư huynh nói: "Nước nhà còn hay mất, trách nhiệm không của riêng ai, xin Dương tướng quân chấp thuận."

Dương Thành nghe vậy quả thực vui sướng không thôi, lúc này liền rót một chén rượu kính Chương sư huynh.

"Trong quân ngũ của chúng ta bây giờ thiếu nhất chính là người như Chương đại phu." Dương Thành vội hỏi: "Nhưng việc này có cần phải hỏi ý của Trình đại phu không?"

"Ta đã thông báo trước cho sư phụ rồi, ông lão rất vui mừng, cũng rất ủng hộ quyết định của ta." Chương sư huynh nói.

Dương Thành nghe vậy càng vui hơn, nhịn không được lại kính Chương sư huynh một chén rượu.

Trì Kính Dao cảm thấy thời cơ rất thích hợp, liền thuận thế hỏi: "Dương tướng quân, nếu sau này Chương sư huynh tới tiền tuyến, không cần phải đánh giặc sao?"

"Tất nhiên rồi." Dương Thành nói: "Đại phu trong quân ngũ chúng ta hiếm hoi như vậy, không chỉ không để hắn ra chiến trường, còn phải phái người bảo vệ hắn ở hậu phương nữa, nhất định không được để hắn gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Trì Kính Dao nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy có thể cho ta đi nữa được không? Ta cũng muốn đi."

"Ngươi?" Dương Thành ngẩn ra, hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Ta muốn đi biên thành làm quân y." Trì Kính Dao nói.

Cậu vừa dứt lời, Dương Thành còn chưa kịp phản ứng thì sắc mặt Bùi Dã ở bên cạnh đã thay đổi trong nháy mắt, hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói, ta muốn đi tới biên thành, làm quân y." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao chằm chằm, ánh mắt kia tràn đầy vẻ khiếp sợ, sau một lúc lâu hắn trầm giọng nói: "Không được!"

Trì Kính Dao không ngờ Bùi Dã lại phản đối, khó hiểu nói: "Vì sao ạ?"

"Không được là không được." Bùi Dã nói: "Ngươi mới bao nhiêu? Đại Du nhiều người như vậy, cần một hài tử 12 tuổi như ngươi tới biên thành sao?"

"Nhưng y thuật của ta cũng không tệ, huynh cũng biết mà." Trì Kính Dao nói.

"Ngươi hỏi Trình đại phu chưa? Ông lão có đồng ý không?" Bùi Dã hỏi: "Ngươi hỏi cha nương và đại ca chưa? Ai cho phép ngươi tự ý quyết định?"

Trì Kính Dao vội nói: "Trước đây ta đã hỏi ý sư phụ rồi, ông lão nói để ta tự quyết định. Lần trước về nhà ta cũng nói cho cha nương và đại ca rồi, bọn họ nói chỉ cần cam đoan không có nguy hiểm là được."

Thực ra, ngày đó Trì Kính Dao chỉ thuận miệng nói với bọn Dung nương vài câu thôi.

Dung nương trước giờ thương cậu, tất nhiên cũng không nỡ để cậu đi làm quân y gì đó được.

Nhưng bà cũng biết đứa nhỏ Trì Kính Dao này tuy nhỏ tuổi, bộ dạng nhìn yếu ớt, nhưng trong lòng luôn có ý tưởng lớn. Cho nên dù bà không nỡ thì cũng không muốn ngăn cản Trì Kính Dao, chỉ muốn cậu bất kể đi tới đâu cũng nhất định phải bảo đảm có thể an toàn quay về.

"Nhị ca, ta biết huynh lo lắng biên thành không an toàn, nhưng mới nãy huynh cũng nghe Dương tướng quân nói, quân y không cần ra tiền tuyến, rất an toàn." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa ta từng học võ với huynh, ta còn biết dùng phi đao, lại biết hạ độc, sẽ không sao đâu. Đến lúc đó huynh từ doanh trại Kỳ Châu ra biên thành, nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau đấy."

"Ta không đồng ý." Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao, giọng điệu đó rõ ràng không muốn thương lượng chút nào.

Trì Kính Dao không ngờ Bùi Dã lại phản ứng lớn như vậy, lúc này cũng hơi ngơ ngác.

Trước đây cậu vẫn cảm thấy chuyện mình đi làm quân y cũng giống như Bùi Dã đi nhập ngũ, là chuyện đương nhiên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ ngăn cản Bùi Dã đi nhập ngũ, cho nên cũng không ngờ Bùi Dã lại ngăn cản cậu.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao nói: "Việc này chúng ta có thể từ từ thương lượng."

"Ta không đồng ý, không phải thương lượng." Bùi Dã nói.

Bầu không khí trên bàn cơm nhất thời trở nên gượng gạo, Trì Kính Dao nhìn về phía Dương Thành, ánh mắt muốn xin sự giúp.

Dương Thành hiểu ý, vội lên tiếng chuyển đề tài.

Đêm đó mãi cho tới kia xong bữa, Bùi Dã cũng không nói một câu nào.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Trì Kính Dao đi theo sau hắn ra ngoài, Bùi Dã đi ở phía trước không nói lời nào.

Trì Kính Dao chưa từng thấy hắn tức giận lớn tới vậy, cũng không biết phải làm thế nào.

Nếu là trước đây, cậu chỉ cần trêu chọc một chút là Bùi Dã đã hết giận rồi.

Nhưng cậu có thể cảm giác được tối nay Bùi Dã rất tức giận, trong lúc nhất thời cũng không biết nên dỗ ra sao.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao cẩn thận gọi: "Sáng mai ta sẽ về thôn trang."

Bùi Dã nghe vậy cuối cùng cũng dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía Trì Kính Dao, vẫn không nói lời nào.

Trì Kính Dao không thấy rõ sắc mặt của hắn, hỏi: "Huynh vẫn còn tức giận sao?"

"Ta không đồng ý chuyện người đi biên thành, lần này ngươi có nói gì cũng vô dụng." Giọng điệu của Bùi Dã hơi lạnh lùng: "Trừ khi trong mắt ngươi không có người nhị ca này, nếu không thì ngoan ngoãn ở lại đây đi." Hắn dứt lời liền bước đi.

Trì Kính Dao nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng vẫn đi theo.

Sau khi về lại chỗ ở, sắc mắt Bùi Dã vẫn bĩnh tĩnh như trước.

Dương Diệu dè dặt đi tới nói: "Sao tự dưng lại tức giận như vậy?"

"Hắn còn không biết biên thành là nơi nào đâu?" Bùi Dã nói: "Chỗ đó nguy hiểm cỡ nào, trong lòng ngươi cùng biết rõ."

"Ta biết ngươi lo lắng cho hắn, không muốn hắn gặp nguy hiểm, nhưng hắn là một đại phu......" Dương Diệu nói.

"Đại phu thì sao?" Bùi Dã nói: "Đại phu là phải đi biên thành à?"

"Có gì ngươi cứ bình tĩnh mà nói, tức giận như vậy làm gì?" Dương Diệu nói: "Ta thấy mới nãy hắn như sắp khóc tới nơi đấy."

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, không khói nhíu chặt mày.

Hắn cũng không ngờ mình lại tức giận với Trì Kính Dao.

Nhưng khi nghe đối phương nói muốn đi tới biên thành, hắn thật sự rất tức giận.

Chính vì lời này của Trì Kính Dao không phải tùy tiện nhắc tới, nhất định là đã hạ quyết định, Bùi Dã mới phản ứng lớn như vậy. Hắn thậm chí còn hơi cảm thấy cho dù thái độ của mình có ác liệt như vậy thì chưa chắc đã ngăn cản được vật nhỏ kia.

"Nhị ca!" Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của Trì Kính Dao: "Ta có thể vào được không?"

Bùi Dã nhíu mày nói: "Chuyện này không cần phải thương lượng, ngươi về đi."

Dương Diệu nghe vậy liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, đi ra khỏi phòng.

Trì Kính Dao thấy người ra là Dương Diệu liền hơi thất vọng.

"Bùi Dã vì lo lắng cho ngươi thôi, lúc ta nhập ngũ, nương ta cũng rất tức giận đấy." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao gật đầu nói: "Ta biết."

"Hay là ngươi về trước đi, đợi hắn hết giận lại nói sau." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao nhìn về phía cửa, biết Bùi Dã quyết tâm không muốn thương lượng chuyện này, đành phải xoay người rời đi.

Đợi Trì Kính Dao đi rồi, Dương Diệu liền đi vào phòng, thấy sắc mặt của Bùi Dã còn khó nhìn hơn mấy phần so với lúc nãy.

"Ngươi tức giận như vậy thật sự rất dọa người đấy." Dương Diệu nói: "Đêm khuya như vậy mà cũng không biết đường bảo người ta vào nói một câu."

Bùi Dã thở dài nói: "Ngươi không biết hắn rất quấy người, làm nũng chơi xấu thì không ai bằng."

Nếu thật sự để Trì Kính Dao vào, Bùi Dã đoán chắc tám phần là mình sẽ bị vật nhỏ kia dỗ đến mức nghe lời.....

Hắn nguyện làm người xấu, chỉ cần có thể giữ Trì Kính Dao lại là được.

"Ngươi như vậy thật sự không ổn, nếu cha ta dám nói chuyện như vậy với nương ta, nhất định sẽ phải quỳ ván giặt đấy." Dương Diệu nói: "Haiz...... Ta không thích xen vào chuyện nhà người khác, nhưng có lòng tốt nhắc nhở ngươi một chút, chính ngươi nghĩ kỹ lại đi."

Bùi Dã:......

Dường như cảm thấy lời này không thích hợp lắm.

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Diệu: Chuyện phu thê, ta rất không muốn xen vào!

- -------------------------------------------------------

Hết chương 56.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio