Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

chương 67: lợn rừng đâm tường 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay lập tức cắn một miếng to rồi mỉm cười với cô, tuy rằng khóe môi nhếch lên độ cung rất nhỏ, đến mức gần như không thể nhận ra.

Nguyễn Kiều Kiều cũng cười, cô phát hiện thực ra tên tiểu phản diện này khá tốt, chỉ cần sau này chú ý đừng để hắn yêu nữ chủ, tin tưởng rằng sau khi trưởng thành chắc chắn chính là một thanh niên tốt căn chính miêu hồng (*)!

(*) Căn chính miêu hồng - 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.

"Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng.

"Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

Đặc biệt là dung mạo tên này rất tinh xảo, chỉ sợ lớn lên sẽ càng thêm đẹp.

Nam chủ tuy rằng nhìn không tồi nhưng cô vẫn thấy tiểu phản diện đẹp hơn.

Cô đã từng gặp bố của tiểu phản diện Hứa Kiến Lâm.

Trông cũng rất bình thường, có khả năng dung mạo của hắn giống mẹ chăng?

"Khuôn mặt anh giống mẹ đúng không?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi hắn, không nhịn được duỗi tay ra nắn nắn mặt hắn, đáng tiếc tên này quá gầy, trên mặt không có thịt, không giống cô bóp một cái thì mỡ trào ra!

Tiểu phản diện lại biến thành nhóc câm, nghe vậy chỉ mờ mịt nhìn cô, cũng không gạt tay cô ra mà để nguyên cho cô bóp.

Ngược lại Nguyễn Kiều Kiều thấy mặt hắn bị mình bóp đỏ thì cảm thấy lương tâm bất an, buông tay ra.

Lợn rừng sau khi giết xong còn khoảng hơn 230 cân, Nguyễn Lâm thị bảo mấy con dâu đem mấy cái nguyên vật liệu thừa nấu, lại cắt mấy cân thịt hào phóng mời hương thân ăn cơm.

Thời buổi này có rất nhiều nhà đã lâu không nhìn thấy thịt, cho dù ăn chỉ là mấy nguyên vật liệu còn thừa cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Khi rời đi, cả sọt lời hay ý đẹp đều tuôn ra, còn có vài người nhiệt tình nói nếu muốn sửa nhà thì cứ việc gọi bọn họ, bọn họ sẽ tới hỗ trợ.

Nguyễn Lâm thị cười nói cảm ơn, tiễn nốt mấy người cuối, khi trở lại phòng bếp đã thấy vẻ mặt lấy lòng của Nguyễn Lâm thị sấn lại.

"Mẹ, thịt heo này chia thế nào ạ?" Cô ta vui rạo rực hỏi.

Nguyễn Lâm thị nhìn cô ta: "Chia cái gì mà chia? Chia cho ai?"

Đây là không có ý định chia à?

Sắc mặt Liễu Chiêu Đệ ngay lập tức biến đổi, nụ cười biến mất, mặt xị ra như cái bơm, âm dương quái khí hỏi: "Vậy ý mẹ thì thịt này toàn bộ là của anh cả?"

"Không thì sao? Toàn bộ cho cô à?" Nguyễn Lâm thị hỏi lại.

"Mẹ, bình thường mẹ giúp đỡ anh cả, thiên vị anh ấy con cũng không nói gì.

Bây giờ con lợn rừng này rõ ràng là cả bốn anh em bắt được, dựa vào đâu mà chia hết cho anh cả? Mẹ không sợ những người khác thất vọng đau lòng sao?"

Nguyễn Lâm thị tức giận đến bật cười.

"Làm sao? Bây giờ còn đến lượt cô dạy tôi làm mẹ thế nào à?"

"Liễu Chiêu Đệ, cô nói ít hai câu không được à, con heo này đâm vào phòng của nhà anh cả, cô ầm ĩ cái gì?" Bốn anh em ở bên kia nghe thấy ồn ào thì đi tới, Nguyễn Kiến Đảng thấy Liễu Chiêu Đệ lại bắt đầu gây sự thì lạnh giọng quát.

"Rõ ràng là mẹ bất công, tôi đâu có sai!" Liễu Chiêu Đệ cũng mất khống chế, tưởng tượng một con heo to như vậy toàn bộ đều là của Đại phòng, cảm thấy giống như khoét một miếng thịt từ trên người mình vậy, đau muốn chết được.

Cô ta nhìn Nguyễn Kiến Quốc: "Anh cả, bình thường mẹ đối xử với anh, thiên vị anh thế nào em không muốn nói, nhưng con heo này rõ ràng là hôm qua cả bốn người cùng giết, dựa vào cái gì anh hưởng toàn bộ, anh nói xem xem...."

"Chia đều đi." Vốn dĩ Nguyễn Kiến Quốc cũng không nghĩ độc chiếm, vừa nghe Liễu Chiêu Đệ nói lời này thì lập tức cắt ngang.

Nhưng Liễu Chiêu Đệ còn chưa kịp vui sướng, Nguyễn Lâm thị bên cạnh đã phản đối: "Không được."

"Mẹ!" Liễu Chiêu Đệ cuồng loạn hét chói tai.

"Cô gào cái gì mà gào, tôi không có điếc!" Nguyễn Lâm thị lườm cô ta, không quan tâm nữa mà hỏi bốn anh em: "Con heo này hôm qua đâm vào nhà anh cả các con mới chết, chuyện này mấy đứa đều biết rồi.

Phòng kia hiện tại bị thủng một lỗ lớn, tạm thời không ở được, cho nên con heo này anh cả mấy đứa chiếm phần lớn, ba anh em các con chia đều, mấy đứa có ý kiến gì không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio