Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chín giờ tối, Lương Nguyệt Ninh từ trong phòng vẽ tranh đi ra.

Trên người cô treo một cái tạp dề, trên hai cái đuôi ngựa là chiếc mũ beret.

Những thứ này đều là Tiễn Ý Ý mua cho cô bé. Tiểu cô nương lúc vẽ tranh cực kì xinh đẹp, nhìn cô bé thôi cũng cho ra được một bức tranh xinh xắn.

Biết Tiễn Ý Ý thích mấy thứ này cho nên Lương Nguyệt Ninh thường tự giác ăn mặc theo cách mà cô thích, sau đó đi qua rót trà, đưa tới cho mấy anh chị đang học tập nghiêm túc ở bên kia.

Đám người ngồi quanh bàn trà, Chu Tam đã bỏ cuộc từ sớm, trên mặt cậu ta đắp một quyển sách toán học, dựa vào Tại Tiếu giả vờ ngủ, phát ra thanh âm rột rột rột như một con mèo lười đang vô cùng thoải mái.

Tại Tiếu cũng không làm được bao nhiêu, nhìn chằm chằm cái đề như có huyết hải thâm thù gì với nó, cả người đều tản ra khí tức muốn đánh nhau với mấy cái con toán này.

Người duy nhất có tiến triển là Tô Á Na.

Cô hiểu được bài, nghe cũng lọt, chỉ là trước đó trong lớp đa số đều không tập trung cho nên nghe cũng không hiểu thầy giáo đang nói cái gì.

Mà Nhâm Kha hướng dẫn cô làm một cái đề, ước chừng đem năng lực của cô tính toán một lúc mới bắt đầu dạy cô từ cái cơ bản nhất.

Tham quá cũng không tốt, không bằng từng chút một nắm vững cái cơ bản đã.

Sau ba tiếng học, Tô Á Na nhìn mấy cái đề bài kia phát hiện mình đã có thể đọc hiểu nó.

Nước mắt đảo quanh tròng, cô cảm thấy mình sắp được cha mẹ phát tiền thưởng rồi.

Lương Nguyệt Ninh nhu thuận đưa trà chính mình pha tới, chấm dứt buổi học nhóm hôm nay.

Tô Á Na và Nhâm Kha về cùng một hướng, Nhâm Kha nhận việc đưa cô ấy về nhà, Chu Tam với Tại Tiếu cũng rời đi ngay sau đó, Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành thì ở lại.

Sau khi tiễn bốn người rời đi, trong nhà trở nên trống vắng không ít.

Lương Nguyệt Ninh đã dọn dẹp sạch sẽ bàn trà, vui vẻ hỏi: “Ngày mai mọi người có tới nữa không ạ? Em có thể tiếp tục nấu cơm cho mọi người chứ?”

“Đến! Nếu em muốn tất nhiên là có thể!”

Hai mắt Tiễn Ý Ý sáng lên, trong lòng đang tính toán có nên để mọi người ở chung nhiều hơn hay không.

Em gái Lương đã rất lâu rồi không tiếp xúc với nhiều người như vậy, mặc dù con bé chỉ ngồi trong phòng vẽ tranh một mình, nhưng lặng lẽ nhìn các anh chị náo nhiệt cũng là tốt rồi.

Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể trổ tài nấu ăn một lần nữa, Nguyệt Ninh lại càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Ngay cả lúc dọn dẹp cũng ngâm nga hát.

Tại thời điểm cô bé vào ở, Tiễn Ý Ý đã chuẩn bị không ít đĩa nhạc đang thịnh hành hiện nay cho cô, tất cả đều là mấy bài hát đáng yêu dành cho mấy thiếu nữ ở tuổi như cô bé. Em gái Lương từ đầu cũng không biết mấy thứ này, cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng dần dần đã có thể thuận miệng hát hai câu.

Tiểu khả ái đung đưa hai cái đuôi ngựa ngọt ngào hát thầm, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu đáng yêu.

Trước khi ngủ, Tiễn Ý Ý còn đem khuôn mặt của cô bé xoa xoa vài lần.

Tiểu nha đầu này nuôi béo cũng gần nửa tháng rồi, so với trước đây thì trên mặt đã có nhiều thịt hơn không ít, cũng hồng nhuận hơn trước kia rất nhiều.

Đáng yêu quá.

Lương Nguyệt Ninh rất thích Tiễn Ý Ý.

Loại thích này không phải bởi vì Tiễn Ý Ý là bạn gái của Lương Quyết Thành.

Từ nhỏ cô bé không thấy qua bao nhiêu người, nhất là nữ sinh tuổi còn nhỏ mà lại vô cùng xinh đẹp.

Hồi còn bé, Lương Nguyệt Ninh từng nhìn thấy một con búp bê trong tủ kính mặc váy công chúa xinh đẹp, trên đầu đội vương miệng, môi đỏ mọng cười đến ngọt ngào. Đó là con búp bê đồ chơi của mấy cô bé con.

Cô bé cũng từng muốn có một con.

Nhưng lại không thể có được.

Ở trong đống rác nhỏ cũ nát, Lương Nguyệt Ninh từng nhìn thấy một con búp bê bị bẩn nằm ở đó. Nó bị chủ nhân vứt bỏ, đã không còn có tác dụng gì nữa.

Cô bé vốn muốn mang nó về, nhưng sau đó lại bị cha dượng đánh với lí do đem rác rưởi về nhà.

Sau này Lương Quyết Thành tích góp tiền đã mua cho cô bé một con búp bê.

Lúc nhận được con búp bê đó, Lương Nguyệt Ninh rất vui vẻ, tựa như có thêm một người bạn bên cạnh vậy. Nhưng rất nhanh, con búp bê đó lại bị cha dượng cướp lấy mang cho cô bé nhà hàng xóm.

Cha dượng đối với cô bé kia là có ý đồ xấu.

Cũng kể từ đó, Lương Nguyệt Ninh không bao giờ suy nghĩ đến mấy con búp bê đó nữa.

Cô bé cũng đã trưởng thành, không cần thiết phải có búp bê ở bên cạnh.

Nhưng sau khi quen biết Tiễn Ý Ý, Lương Nguyệt Ninh phát hiện chị gái này giống y như con búp bê xinh đẹp được trưng trong tủ kính vô cùng hấp dẫn mấy cô nhóc con, có thể mang đến cho người ta vọng tưởng về một thế giới tươi đẹp.

Sự tồn tại của Tiễn Ý Ý làm cho một cô bé từ nhỏ đã thiếu sót rất nhiều thứ cảm thấy an toàn, thậm chí là một loại vọng tưởng không với tới được đối với nhiều người.

Không cần ôm vào trong ngực, chỉ cần đứng ở trước mặt Tiễn Ý Ý thôi, cô bé liền có cảm giác mình là một tiểu bảo bối được trân trọng trong lòng bàn tay.

Loại cảm giác này rất kì diệu, như là thuốc phiện cai cũng không được.

Lương Nguyệt Ninh không muốn Tiễn Ý Ý đi ngủ sớm cho nên liền vắt hết óc suy nghĩ.

“Chị, trường em tháng sau có kì thi thử, thi xong liền sẽ họp phụ huynh. Em có nên đi thi hay không?”

Năm nay Lương Nguyệt Ninh đã là học sinh cuối cấp.

Từ một cô nhóc loắt choắt nay đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp.

Nhà của cô nhóc ở gần trường học, nhưng ở trong trường học lại thực sự không tốt. Rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ cấp hai, vừa mới học xong tiểu học thôi mà đã học không ít thói xấu của mấy thanh niên ngoài xã hội. Đứa lớp trên bắt nạt đứa lớp dưới, thấy lớp dưới có một cô nhóc xinh đẹp hoặc yếu đuối thì luôn lấy đó làm đối tượng khi dễ.

Không ít nữ sinh sẽ bị nữ sinh khác lôi vào con hẻm nhỏ, vung qua một cái tát, đá vào bụng, thậm chí cởi quần áo rồi trấn lột tiền.

Lương Nguyệt Ninh năm hai của sơ trung đã trưởng thành không ít, bị mấy nam sinh lớp trên cùng với mấy nữ sinh xấu xa theo dõi.

Chẳng qua cô bé có một người anh rất lợi hại cho nên bọn họ cũng không dám đi tới bắt nạt cô.

Sau đó có một ngày, trước cổng trường bọn họ có một đám côn đồ ngoài xã hội.

Đám người này đi khắp nơi, ai biết người nào với người nào, chỉ nhìn thấy Lương Nguyệt Ninh xinh đẹp liền động lòng.

Nam sinh lớp trên tiêu tiền gọi đám côn đồ này nghĩ biện pháp đem Lương Nguyệt Ninh kéo tới một nơi hẻo lánh. Nhóm côn đồ liền đáp ứng.

Cũng cùng hôm đó trời mưa, Lương Quyết Thành nhớ rõ em gái không mang theo ô cho nên liền tới đón.

Vừa vặn nhìn thấy em gái khóc lóc, bị người khác kéo cánh tay lôi đi.

Bên trong ngõ hẻm, mưa và máu lẫn vào nhau, tiếng sấm ầm vang kèm theo tiếng khóc thê lương.

Đó là lần đầu tiên mà người mang danh “Giết người” như Lương Quyết Thành chân chính động thủ.

Nam sinh mới học lớp đem tên côn đồ kia đánh tới hôn mê, trên mặt đất đều là máu, chỉ có một mình anh đứng trong mưa khiến cho em gái cầm ô ở phía sau run rẩy sợ hãi.

Lương Quyết Thành một trận chiến thành danh.

Lương Nguyệt Ninh lại bởi vì kinh hách cho nên từ đó về sau cũng không dám tới trường.

Nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi, ai biết cô đi tới nơi nào sẽ bị chặn lại nữa.

Lương Quyết Thành cũng không yên lòng.

Thứ nhất là Lương Nguyệt Ninh đã trưởng thành, lại rất xinh đẹp, dễ gây chú ý tới cho người khác.

Thứ hai là anh đã đắc tội với quá nhiều người, lại không thể lúc nào cũng đi bên cạnh bảo vệ cô bé được.

Thế là Lương Quyết Thành ngầm đồng ý để em gái ở nhà học, không cần tới trường. Mỗi lần đều là thầy giáo gửi bài thi tới cho cô, cứ như vậy trôi qua hơn nửa năm.

Em ấy cũng đã hình thành một thói quen tự học ở nhà.

Có một anh trai lợi hại như vậy, so với mấy thầy cô trong trường còn dạy hay hơn nhiều. Cô bé có thể tránh được nguy hiểm thì không còn gì tốt hơn nữa.

Lương Nguyệt Ninh bỗng nhiên nghĩ, chị Ý Ý có thể hay không làm phụ huynh của mình, giúp mình đi họp phụ huynh?

Nhưng cô nhóc lại quên mất một điều, cô bất quá cũng chỉ là một nữ sinh lớp mà thôi.

“Vẫn muốn ở lại trường đó sao? Có muốn chuyển trường không?” Tiễn Ý Ý kéo Lương Quyết Thành ngồi xuống, cùng anh thương lượng.

Trước kia Nguyệt Ninh tới trường là vì phải học chín năm giáo dục bắt buộc, hơn nữa trường đó lại miễn học phí, đường đến đó cũng gần.

Chẳng qua là hoàn cảnh quá kém.

Hiện tại cô bé đã rời đi căn nhà đó, ở trường học kia cũng không quá tốt, Tiễn Ý Ý muốn hỏi ý kiến Lương Quyết Thành một chút, xem xem có muốn cho Nguyệt Ninh chuyển trường hay không.

Trên bàn trà có ba người ngồi vòng quanh. Lương Nguyệt Ninh ngoan ngoãn ngồi trên thảm dày, hai tay đặt ở trên bàn, nhu thuận chớp mắt chờ gia trưởng bàn bạc.

"Gia trưởng" Tiễn Ý Ý cùng "Gia trưởng" Lương Quyết Thành mặt đối mặt bàn về chuyện trọng đại của "đứa nhỏ nhà mình".

Về việc chuyển trường, Lương Quyết Thành cũng không có ý kiến gì.

Ngay từ đầu là vì em gái không muốn gặp người lạ cho nên anh cũng không ép con bé tới trường.

Hiện tại không giống.

Lương Nguyệt Ninh đã chủ động ra ngoài, vậy cũng không thể lại học ở ngôi trường như thế nữa.

Hai "gia trưởng" bàn bạc một hồi, tính tính toán toán, gần Nhất Trung có một trường cấp hai phụ thuộc, cũng là trường trọng điểm, cho nên muốn để cho Lương Nguyệt Ninh vào đó học. Ở đó cách Nhất Trung cũng gần, về nhà chỉ mất ba phút, đi một lát là tới nơi.

Đi học có thể tiết kiệm được thời gian, cũng có tính an toàn cao.

Tiễn Ý Ý gọi điện thoại cho trợ lý chuyên xử lí việc sinh hoạt của cô mà ông nội đưa tới, nói là ngày thứ hai phải đem chuyện này xử lí tốt.

Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành đang thương lượng, Lương Nguyệt Ninh liền nằm ra bàn nhìn trái nhìn phải, nhìn đến hiếu kì.

Một lúc sau liền nở nụ cười.

Có cảm giác hai anh chị đang bàn bạc chuyện đi học của cô giống như là một đôi vợ chồng vậy.

Cô bé chống cằm vào cánh tay, bộ dáng hết sức đáng yêu, Tiễn Ý Ý không nhịn được lại đem ma trảo tới vò vò khuôn mặt đó.

Em gái Lương nhu thuận để cho Tiễn Ý Ý sờ khuôn mặt nhỏ, còn nhẹ hỏi một câu: “Chị, em vừa rửa mặt sạch xong, còn thoa kem nữa, có phải sờ rất dễ chịu hay không?”

“Ừ, sờ rất tốt.”

Tiễn Ý Ý yêu thích không buông tay.

Tiểu khả ái đúng là có công năng chữa thương thần tốc mà.

“Chị, hai người đều lâu rồi chưa có thời gian để ngủ, em vừa dọn lại phòng cho hai người rồi đấy.”

Tiểu khả ái chủ động tranh công, Tiễn Ý Ý căn bản cự tuyệt không được.

“Cảm ơn tiểu khả ái của chị.”

Tiễn Ý Ý khom lưng hôn một cái vào má của cô nhóc.

Cô bé bụm mặt cười thẹn thùng.

Bỗng nhiên giật mình một cái, cảm giác phía sau lưng có chút phát lạnh.

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt u ám của Lương Quyết Thành đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt đó… nói sao nhỉ? Lương Nguyệt Ninh nghĩ một lát, cảm thấy anh trai mình y như con chó to mất đi cục xương thơm ngon của mình, mà cô nhóc lại chính là đứa cướp mất cục xương đó.

Cô bé dựa vào bản năng của nhân loại, lập tức kéo ra khoảng cách với Tiễn Ý Ý.

Bên cạnh vẫn là cái ánh mắt khiến người khác cảm thấy áp lực đó.

Lương Nguyệt Ninh che miệng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Chị Ý Ý hôn cô, không có hôn anh trai, anh ấy có phải không vui hay không?

Đây là…Tranh sủng?

Cô bé do dự, cảm thấy không thể nào, người anh trai trong trí nhớ của cô bé không gì là không làm được kia, làm sao có thể vì một cái hôn nho nhỏ mà đối với mình dùng loại ánh mắt uy hiếp đó đâu?

Khẳng định không phải.

Lương Nguyệt Ninh không hiểu anh trai mình không vui chỗ nào, nhưng vẫn theo bản năng cách xa Tiễn Ý Ý.

Thời gian qua đi, Tiễn Ý Ý sau khi tắm rửa xong thì thay cái áo ngủ con thỏ thật dày, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trên giường đã có một đống phồng lên.

Cô dừng chân.

A.

Nơi này hình như không phải phòng của Lương Quyết Thành.

Lần trước anh hẳn là nằm ở dưới đất trong phòng của Lương Nguyệt Ninh, lần này thời tiết lại lạnh hơn, khả năng cao là anh không muốn nằm đưới đất.

Tiễn Ý Ý cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng từng ngủ với nhau rồi.

Cô đi vòng qua bên kia kéo chăn lên.

Đèn trong phòng đều tắt, chỉ có một cái đèn ngủ nho nhỏ.

Ở giữa hai người không có cái gì chắn ngang, chăn mùa thu so với chăn mùa hè lại dày hơn, đè nặng lên người rất có cảm giác tồn tại.

Tiễn Ý Ý nhắm mắt đếm tiếng hít thở.

Cô với anh đã lâu rồi không ngủ chung. Đột nhiên lại cùng nhau…có chút không quen.

Lương Quyết Thành lật người.

“Có luyện tập không?”

Anh bất thình lình hỏi một câu.

Tiễn Ý Ý sửng sốt, xoay người lại.

“Luyện tập cái gì?”

“Luyện tập ngủ.”

Lương Quyết Thành đưa tay kéo Tiễn Ý Ý cách mình nửa mét ở đằng kia kéo lại, gắt gao ôm vào trong lòng.

Động tác này anh suy nghĩ rất lâu, cũng luyện tập vô số lần trong đầu, vừa đưa tay liền làm rất thuần thục.

Một tay anh ôm eo cô, một tay để ở sau gáy cô, khoảng cách giữa hai người đặc biệt gần.

Anh cúi người nhẹ giọng nói bên tai Tiễn Ý Ý: “Chúng ta phải học quen cái tư thế này.”

Tiễn Ý Ý nằm ở trong ngực anh, bị hơi thở của anh vây xung quanh, tim đột nhiên lại đập nhanh hơn mấy nhịp.

Chờ đã, cái này giống như…Có cái gì đó sai sai.

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Lương: Tôi cũng muốn được ôm ôm hôn hôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio