Vị trí của cung yến đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, Đế Vô Thích ngồi ở vị trí cao ở giữa, hai bên sườn, một bên là Thái phi An Lăng Yến, một bên là Quý Phi An Lăng Dao.
Ngồi cạnh Thái phi là đại trưởng công chúa Đế Tình, ngay sau đó là Cẩn vương, Ngọc vương, một vài trọng thần.
Từ An Lăng Dao kéo dài chính là ba phi tử Hiền - Thục - Đức, sau đó mới đến bốn vị mỹ nhân. Có đều An Lăng Vận là xếp đằng trước, mà Vân Hề lại xếp hạng tận sau cùng, tâm tư của người sắp xếp vị trí này Vân Hề quá rõ ràng.
Có người muốn gõ tỉnh nàng, làm nàng nhận rõ vị trí ở trong cung của chính mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề ngoan ngoãn mà ngồi xuống vị trí của mình, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng.
Nhưng bọn Ngu Điềm Nhi xếp phía trước nàng kia, ánh mắt nhìn về phía nàng lộ ra vài phần dào dạt đắc ý.
Vân Hề lười để ý bọn họ, tầm mắt bắt đầu tia vòng vòng trong đại điện, nếu đã tới, vậy thì nàng cũng phải liếc mắt nhìn nam chủ và đệ nhất nam xứng.
Hiện giờ trừ bỏ vài người đến trễ đang đứng chào hỏi, những người khác đều đã ngồi xuống.
Dựa theo miêu tả trong sách, nam chủ là có một bộ da bề ngoài làm người nhìn một cái đã khó quên, nếu không, cũng sẽ không tồn tại trong lòng nữ chủ Ngu Điềm Nhi.
Nhưng Vân Hề quét một vòng, đều không có tìm được người nào phù hợp với miêu tả nam chủ Lục Tu Trưng.
Chẳng lẽ hôm nay nam chủ không có tới?
Không nên, đây chính là cơ hội gặp mặt nữ chủ, sao nam chủ có thể bỏ qua?
Vân Hề chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ, vấn đề rốt cuộc trật ở nơi nào.
Tầm mắt dừng ở láng giềng ngồi bên cạnh, mày hơi hơi nhướng lên.
Vóc dáng cao thẳng như trúc, ngũ quan tuấn dật đến cực điểm, gương mặt thời khắc đều treo ý cười nhàn nhạt tự nhiên thanh nhã, đầu tóc đen nhánh cột chỉnh tề, tròng lên một cài tóc làm bằng Bạch Ngọc tinh xảo, từ hai bên Bạch Ngọc rũ xuống hai dãy tơ lụa màu bạc.
Thời điểm Ngu Điềm Nhi mới gặp Lục Tu Trưng, tác giả dùng hai câu thơ:
Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu nhược lãng nguyệt nhập hoài.
Nhưng cảm nhận chân thật của Vân Hề lúc này là: A, thì ra là tiểu bạch kiểm đeo mặt nạ tươi cười đầy giả tạo.
Trừ bỏ quần áo trắng vóc dáng như trúc ra, cái gì mà chi lan ngọc thụ, lãng nguyệt nhập hoài… Nhìn ra sao cũng không cảm nhận ra tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng Lục Tu Trưng mang thân phận con tin, nhưng vì tỏ vẻ Long Càn giàu có hào phóng, cho nên nơi ở cũng không phải rất kém cỏi, cũng không biết là ai sắp xếp, vừa lúc đối diện với vị trí ngồi của Vân Hề.
Lúc này, tầm mắt hai người vừa lúc va chạm. Nếu đổi thành một tiểu cô nương thẹn thùng, chắc chắn sẽ bị nụ cười kia của Lục Tu Trưng làm cho đỏ mặt tía tai, tim chạy như ngựa phi, nhưng cố tình người đó lại là Vân Hề, mà nàng lại không nuốt nổi bộ dáng này của hắn.
Nếu nói mỗi một chỗ của Đế Vô Thích đều nằm trong yêu thích của Vân Hề, như vậy Lục Tu Trưng là mỗi một chỗ đều nằm trong sọt rác của Vân Hề.
Vân Hề rất muốn nắm đầu những ai nhận là fans bạn gái, lão bà của Lục Tu Trưng ra, làm bọn họ vuốt lương tâm bản thân nói thật, cái loại tiểu bạch kiểm nơi nơi phóng điện một bộ dáng công tử nhà giàu ăn chơi trát tán này rốt cuộc nơi nào có thể so sánh với nam thần của nàng.
Vân Hề là hoàn toàn miễn dịch với vầng sáng của nam chủ Lục Tu Trưng.
Nhưng Lục Tu Trưng lại bị gương mặt kia của nàng làm kinh diễm. Mấy năm nay, hắn không phải chưa gặp qua mỹ nhân, nhưng lớn lên xinh đẹp như vậy, ngũ quan đều tinh xảo đến tìm không ra tì vết, lại là lần đầu tiên gặp được.
Chỉ tiếc, có đẹp thì cũng chỉ là đồ chơi trong hậu cung của Đế Vô Thích, một con búp bê tinh xảo không có linh hồn mà thôi.
Yếu ớt, dễ tổn thương, không thú vị.
Tầm mắt xẹt qua Vân Hề, dừng ở trên người Ngu Điềm Nhi.
Là nàng!
Là cô nương ngày ấy thuộc hạ hắn cứu thoát khỏi bọn cướp núi. Sao nàng cũng vào cung, nhất định là tên khốn Đế Vô Thích kia dùng sức mạnh quyền lực ép nàng, nếu không thì một nữ tử ngây thơ tốt đẹp như vậy sao có thể sẽ nguyện ý mất đi tự do vào cái lồng vàng son này.
Bên kia, Ngu Điềm Nhi hiển nhiên cũng nhận ra hắn, đáy mắt hiện lên kinh hỉ.
Là hắn!
Là ân nhân ngày ấy không có lưu lại tên họ, tại sao hắn lại xuất hiện ở trong cung?
Hắn có còn nhớ rõ nàng không?
Hết chương 32