Edit: Dẹt
Beta: Dii
"Phí Lan hận em không đi chết đi."
__________________
Diệp Lệnh Úy đợi một lúc vẫn không thấy bên kia nhắn lại, dứt khoát ném điện thoại đi rồi nằm xuống mà không hề có bất kì gánh nặng nào.
Nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống trong lòng cậu. Mẹ ư? Trong sách, mãi đến khi nguyên thân qua đời hình như bà ấy cũng chưa từng xuất hiện, tác giả viết không cha không mẹ, nên cậu vẫn luôn cho rằng cha mẹ của nguyên thân đã qua đời từ lâu...
Diệp Lệnh Úy vươn bàn tay từ trong chăn ra, lấy cuốn sách ở trên tủ đầu giường để trước mặt, cậu nằm sấp trên giường lật sách đọc với hy vọng có thể tìm ra nhiều hơn nội dung giải thích về thân thế của nguyên thân, tuy nhiên điều khiến cậu thất vọng là không phát hiện bất cứ thứ gì cả, ngay cả nội dung cũng không có tiến triển gì nhiều.
Có lẽ phải chờ đến tiệc mừng thọ ngày mai rồi.
Diệp Lệnh Úy thì đã ngủ rồi, nhưng mà tại một biệt thự đèn đuốc sáng choang ở Thân Thành lại có người đang trằn trọc khó ngủ. Khương Huệ đã trở mình nhiều lần vẫn không ngủ được, người chung chăn gối với bà rốt cuộc cũng để ý.
Người đàn ông đó khoác tay lên eo của bà: "Chưa ngủ à?"
Khương Huệ cũng không câu nệ việc nhắc tên mấy người con trai bà trước mặt Phí Thương, bởi bà rất tự tin vào tình yêu của Phí Thương dành cho bà, vì lẽ đó ông có thể bao dung bà, tôn trọng bà vô điều kiện.
Bà nói ra phiền não của mình, nhưng Phí Thương chỉ cho rằng bà đang buồn lo vô cớ: "Em yên tâm, nó không ấu trĩ như vậy đâu."
Người Phí Thương nói chính là Phí Lan.
Khương Huệ nói rằng hai đứa nó học chung lớp, liệu có xảy ra mâu thuẫn hay không, nhưng ý tứ lại mơ hồ cứ như đang lo lắng Phí Lan sẽ làm phiền Diệp Lệnh Úy. Trước đó Khương Huệ cũng không biết rằng tại sao Phí Lan lại biết quan hệ giữa mình và Diệp Lệnh Úy.
Sao mà nó biết được chứ?
Khương Huệ và Phí Thương cố tình gạt Phí Lan những chuyện này, nhưng rốt cuộc Phí Lan vẫn biết. Mặc dù không ai hiểu con hơn cha, thế nhưng đối phương lại là Phí Lan, cho nên Khương Huệ cũng không nói nhiều với Phí Thương. Bà chỉ qua loa đáp lại rồi ép bản thân nhắm mắt, ép bản thân không suy nghĩ về những người kia nữa.
Bà đã không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, Diệp Lệnh Úy còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến mình cả, bà chỉ cần người đàn ông này từ đầu đến cuối vẫn yêu mình như ban đầu thôi. (=)))) tôi đến quỳ ạ)
–
Trong Thân Thành có rất nhiều người đến dự tiệc mừng thọ Diệp Tổ Mẫn. Tuy nhà họ Diệp không phải là "đại gia tài chính" hay dòng dõi quyền thế, nhưng quan hệ của người nhà họ Diệp lại rất rộng, không những thế nhân duyên của họ cũng rất tốt. Bọn họ đối xử với Diệp Lệnh Úy chả ra gì, thế mà về xã giao lại tỏ ra rất thẳng thắn và thân thiện.
"Đại gia tài chính" là gì?
Diệp Lệnh Úy không thèm cầm theo quà biếu rồi đến sớm như nguyên thân. Ngày trước, bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, nguyên thân có đi sớm hơn cũng chẳng ai quan tâm.
"Giờ cậu đang ở đâu? Ông nội hỏi cậu đã đến chưa?" Diệp Sầm gửi chat voice cho Diệp Lệnh Úy, câu nói hết sức lạnh nhạt lại không dông dài nghe cứ như đang làm việc vậy.
Diệp Lệnh Úy thấy tin nhắn cũng không nhắn lại, hai tay cậu trống không, bắt một chiếc xe, từ từ đến nhà cũ của nhà họ Diệp, những anh chị em khác đều có tài xế riêng, chỉ có nguyên thân đến tận bây giờ vẫn phải tự bắt xe đến.
Khi cậu đến, nắng chiều đỏ rực cả một khoảng trời. Trong vườn được điểm sắc bởi chiếc bàn dài đầy những lẵng hoa, làm bật lên không khí vui mừng.
Tiệc sắp bắt đầu thì Diệp Lệnh Úy mới thong dong tới muộn.
Từng hàng xe sang cao cấp đậu ở đấy, chiếc taxi của Diệp Lệnh Úy dừng trước cửa bỗng chốc trở nên thật đặc biệt. Mọi người trong sân mặc quần áo tinh tế, tay cầm ly rượu tò mò ngó ra nhìn, mặt Diệp Lệnh Úy không biến sắc trả tiền nhưng chú tài xế lại rất lúng túng, cậu vừa xuống xe chú ấy đã đạp ga phóng đi như một làn khói.
Thiếu niên ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng phối cùng quần jean màu xanh nhạt, tay áo sơ mi được xắn lên lộ ra khớp cổ tay mảnh khảnh. Và rồi họ nhìn thấy gương mặt ấy.
Làn da cậu trắng đến mức trong suốt như tấm vải voan mỏng, sáng như hạt ngọc. Đôi mắt của cậu vô cùng đẹp, con ngươi đen như đồ sơn mài, lòng trắng mắt tinh khiết, ánh mắt của cậu cứ như có một cái lưỡi câu nhỏ kéo người đang trong nước xoáy xuống sâu dưới đáy biển.
Diệp Lệnh Úy đi thẳng vào sân, lúc này ánh mắt kinh ngạc của mọi người có hơi thay đổi.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng là người có quyền có tiền cả, ai cũng ăn mặc sang trọng, tinh tế, và ai ai cũng nói năng tao nhã thanh lịch[], bỗng nhiên nơi đây lại xuất hiện cậu trai qua loa như này.
[]: Gốc là cụm 高雅如兰 chỉ khí chất thanh lịch trang nhã của con người tựa hoa lan.
Đi nhầm ư?
Tuy vậy, trong mắt bọn họ cũng không xuất hiện sự khinh bỉ, bọn họ coi Diệp Lệnh Úy như tinh linh xinh đẹp đi lạc đến từ rừng sâu mà thôi.
Diệp Lệnh Úy chưa bước vào nhà đã bị Diệp Sầm lao ra từ trong đám người kéo đi, cậu loạng choạng bị anh ta kéo, theo Diệp Sầm đi qua một cái hành lang thật dài, cuối cùng rẽ vào một căn phòng.
Diệp Tổ Mẫn không thích trang viên hay biệt thự nguy nga, lộng lẫy với ánh đèn điện rực rỡ nhấp nháy. Ông ưa chuộng "cầu nhỏ nước chảy hơn", trông khá khiêm tốn nhưng nơi này cũng tốn kém không thua gì những biệt thự kia.
Ngôi nhà cũng đã có chút dấu vết của năm tháng, tường trắng ngói xanh kết hợp với lan can màu đỏ, trong sân là cây long não được chuyển đến từ nước ngoài. Ở cuối hành lang dài dằng dặc là một cái bình sứ màu trắng cao cỡ nửa người, trong đó cắm vài cành cây long não vừa cắt xuống.
Diệp Sầm nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối đi, mặt đanh lại hỏi: "Sao giờ này cậu mới tới? Ông nội tìm cậu nãy giờ!"
"Tìm em làm gì?" Diệp Lệnh Úy cảm thấy hơi mệt, ngồi vào một cái ghế dựa ở gần đấy, ngẩng đầu nhìn Diệp Sâm: "Thêm em cũng không nhiều, thiếu em cũng không ít."
Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi rất biết cách chọc giận người khác, gương mặt Diệp Sầm hoàn toàn đen lại khi nghe câu trả lời của Diệp Lệnh Úy.
"Em nể mặt mũi của anh nên mới tới đó." Đầu lưỡi đỏ ửng của Diệp Lệnh Úy chạm vào hàm răng cậu: "Anh cả..."
Diệp Sầm há miệng định dạy dỗ lại Diệp Lệnh Úy, nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Diệp Lệnh Úy lại khiến cho hắn cảm giác như đấm vào bông.
Thím ở cửa bưng một cái bình sứ màu xanh cổ dài thò đầu ra nói: "Ông Diệp cho gọi cậu qua."
Diệp Sầm sửa sang lại ống tay áo, nhìn về phía Diệp Lệnh Úy, để lại một câu "Đừng có gây chuyện cho tôi", sau đó bước lên bậc cửa đi ra bên ngoài.
Trong tiềm thức, Diệp Sầm cảm thấy Diệp Lệnh Úy không nghe lời giống ngày trước nữa, từ lúc cậu đến tiệc mừng thọ ông nội thì anh ta đã biết.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Diệp Sầm là đúng.
Diệp Lệnh Úy không hề ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chơi điện thoại hay chơi game, mà cậu đợi Diệp Sầm đi chưa được năm phút cũng chuồn ra luôn.
Diệp Lệnh Úy ở ngoài sân chọn một miếng bánh ngọt thật đẹp mắt, dùng chiếc nĩa nhỏ màu vàng chậm rãi gạt ra những miếng xoài nhỏ, cạo lớp bánh mì bên dưới, chỉ để lại một tầng kem matcha mỏng thôi.
Nguyên thân vô cùng kén ăn, dù Diệp Lệnh Úy không để ý nhưng dạ dày của nguyên thân vô cùng để ý.
Ăn được nửa cái bánh ngọt, bỗng có một người đứng trước mặt Diệp Lệnh Úy, vừa khéo chắn những ánh đèn màu trắng ở bên cạnh Diệp Lệnh Úy, nhìn cứ như Diệp Lệnh Úy bị bao bọc bởi bóng tối do người đó tạo ra.
"Sao cậu lại ở đây?" Diệp Lệnh Úy có hơi kinh ngạc, vui mừng, tuy rằng rất miễn cưỡng nhưng so với những người ở đây thì Phí Lan cũng tính là người quen.
Phí Lan mặc quần áo hết sức nhàn hạ, một bộ đồ thể thao màu xám nhạt cực kỳ bắt mắt, vải trơn ở dưới ánh đèn ánh lên ánh sáng màu bạc: "Ba để tôi đến đưa quà mừng thọ cho ông Diệp."
Diệp Lệnh Úy rũ mắt nhìn tay hắn, hỏi: "Quà đâu?"
"Đưa rồi."
Diệp Lệnh Úy ồ một tiếng, cho rằng Phí Lan đưa quà xong sẽ rời đi nên cúi đầu tiếp tục đâm đâm một nửa miếng bánh ngọt.
Nhưng Phí Lan không rời đi mà kéo chiếc ghế ở đối diện Diệp Lệnh Úy ra, hỏi cậu: "Còn cậu sao lại ở đây?"
Phí Lan biết rồi còn hỏi, Diệp Lệnh Úy cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, lười biếng trả lời: "Cậu có thể xem là tôi tới đây ăn ké."
Người nhà này đúng thật không có tư cách để gọi là người nhà của Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy không biết Phí Lan là ai, chính xác hơn là cậu không biết địa vị nhà họ Phí ở Thân Thành, nhưng cậu lười hỏi.
"Ngon không?" Phí Lan hỏi.
Diệp Lệnh Úy gật đầu: "Tạm được, không khó ăn lắm."
Hai tay Phí Lan đặt lên bàn, nhìn miếng bánh bị Diệp Lệnh Úy gạt bỏ hết một mớ, ngón tay gõ bàn hỏi: "Cậu thích ăn bánh ngọt hả?"
"Thích ăn thì anh mua cho cậu ăn, coi như là quà cảm ơn vì ngày hôm qua đã giúp anh làm đề."
Diệp Lệnh Úy ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Phí Lan: "Trời, tôi giúp cậu sao? Tôi cũng quên..."
Đôi mắt của thiếu niên lóe sáng, Phí Lan thấy sự gian xảo rõ ràng trong mắt cậu, nhạt nhẽo nhắc nhở: "Đừng có giả bộ."
"..."
Diệp Lệnh Úy vứt cái nĩa đi, ngồi tựa lưng vào ghế: "Vậy "anh trai" đừng có mà lợi dụng tôi."
Phí Lan hơi nhíu mày: "Tôi lợi dụng cậu chỗ nào?"
"Ngày hôm đó cậu bảo đừng tùy tiện gọi cậu là anh, hôm nay là có ý gì đây?" Diệp Lệnh Úy nháy mắt: "Biết rõ nhưng cố phạm sao?"
Phí Lan cười sâu xa nói: "Tôi cho phép cậu gọi tôi là anh."
Dù gì cũng phải gọi là anh, nếu Diệp Lệnh Úy đồng ý thì Phí Lan không ngại có một người em trai đẹp đẽ như vậy.
Khi Diệp Lệnh Úy đang định phản kích lại thì có một cậu trai chạy đến chỗ bọn họ, cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy sau đó nhìn Phí Lan, cuối cùng quay đầu nói với Diệp Lệnh Úy: "Em đi theo anh."
Diệp Lệnh Úy cau mày, ý chống cự hết sức rõ ràng, nhưng cậu còn chưa kịp nói lời từ chối thì Phí Lan có một cuộc điện thoại, khom lưng xin lỗi rồi đi mất.
Mà cậu trai kia rõ ràng có lời không thể để người khác nghe được muốn nói với cậu, bây giờ Phí Lan rời đi rồi, cậu ta hoàn toàn không kiêng nể gì mà nói.
Diệp Lệnh Úy buông mắt nghịch nghịch chiếc nĩa trên bàn, lơ đễnh chả biết có đang nghe hay không.
"Diệp Lệnh Úy, em có quan hệ rất tốt với Phí Lan sao?"
Diệp Lệnh Úy lạnh nhạt trả lời: "Không biết, vừa mới quen."
"Em cách xa nó ra một chút." Diệp Nguyên nói, cậu ta ở cách đó rất xa nhìn thấy em họ mình đang ngồi cùng Phí Lan, trái tim nhảy tót lên cổ họng. Tuy rằng bây giờ bề nổi nhà họ Diệp vẫn giữ quan hệ không tệ với nhà họ Phí, nhưng ông nội đã nói, trừ lúc cần thiết thì các tiểu bối không được có qua lại với nhà họ Phí.
Diệp Tổ Mẫn coi mặt mũi còn lớn hơn cả trời, con trai cả qua đời chưa đầy một tháng thì con dâu đã nhanh chóng quyến rũ người cầm quyền của nhà họ Phí, khiến Diệp Tổ Mẫn tức đến mức nhập viện, về sau không cho phép ai nhắc đến cái tên Khương Huệ nữa.
Diệp Lệnh Úy không biết những điều này, cậu không có kí ức của nguyên thân, những gì cậu biết đều là nội dung trong sách. Nếu trong sách không nhắc đến thì cậu không biết gì cả.
"Tại sao?" Diệp Lệnh Úy hỏi thẳng: "Dựa vào cái gì?"
Khuôn mặt của thiếu niên bây giờ đã bớt giống người đàn bà kia rồi, nhưng trước kia lại rất giống. Bây giờ khuôn mặt cậu có thêm tính công kích hơn so với ngày trước, khiến người ta không dám đối diện.
Từ nhỏ Diệp Nguyên đã rất thương người em họ này, nhưng em họ từ bé đã im lặng, ít nói, còn không thân thiết với ai, sức khỏe cũng không được tốt. Hai người bọn họ đã nửa năm chưa gặp nhau, chỉ nửa năm xa cách nhưng đủ để Diệp Nguyên cảm thấy Diệp Lệnh Úy vô cùng lạ lẫm.
Cậu ta kiên nhẫn nói: "Em quên rằng mẹ em là mẹ kế của Phí Lan rồi sao?"
Diệp Lệnh Úy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nguyên, nụ cười dần trở nên hờ hững, nhạt nhẽo.
"Em cho rằng nó thật lòng coi em là bạn sao? Trước kia em chỉ hận nó đi chết, và tất nhiên nó cũng vậy."
Hết chương .