Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

chương 23: chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơm nước xong xuôi, Chử Duyên chủ động dọn dẹp hộp cơm lại, rồi sau đó thúc giục Hoắc Kiệu bắt đầu học tập.

Hoắc Kiệu chỉ có thể bất đắc dĩ mà dẫn cậu đến phòng sách.

Phòng sách rất lớn, có một kệ sách đứng, bên trên bày một ít mô hình tự làm với rất nhiều sách.

Lần đầu tiên tới nhà Hoắc Kiệu, Chử Duyên đã bị kệ sách đứng này hấp dẫn.

Lúc ấy trên kệ sách đã có rất nhiều sách rồi, bây giờ nhìn lại, đồ vật còn nhiều hơn một ít so với lần trước.

Cậu đoán là người nhà của Hoắc Kiệu đặt mua, rốt cuộc thoạt nhìn Hoắc Kiệu thật sự không giống người thích đọc sách.

Bàn học của Hoắc Kiệu cũng rất lớn.

Cậu với Hoắc Kiệu ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn học, hoàn toàn không chật chội.

Hoắc Kiệu xoay viết, lười nhác giương mắt lên nhìn Chử Duyên lấy bài tập vật lí của hắn rồi khoanh vài đề trên đó.

Hắn có hơi không nhớ nổi lần trước mình ngồi vào bàn học nghiêm túc học tập là khi nào.

Chử Duyên đưa bài thi cho Hoắc Kiệu, thái độ không có chút không cẩn thận nào giống như một người thầy chân chính, “Loại đề như mấy đề này đều được lão Lỗ cố ý nhắc tới ở trên lớp học.

Hoắc Kiệu cậu làm trước thử xem, chỗ nào không được thì hỏi tớ.”

Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà nghĩ, Chử Duyên thật sự rất nghiêm túc.

Hắn hơi nhíu mày, dưới ánh mắt sáng quắc của Chử Duyên, hắn cũng chỉ đành phải cầm viết lên bắt đầu làm bài.

Sau khi hắn làm xong, Chử Duyên mười phận chủ động mà muốn giảng đề cho hắn.

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhíu mày, hắn cảm thấy hơi buồn cười, liền tùy ý hỏi Chử Duyên một đề bài.

Ai ngờ Chử Duyên lại giảng rất tốt.

Âm thanh của cậu trong trẻo, không nhanh không chậm, giảng cách làm đề cũng rất rõ ràng, có thể làm người nghe lọt rất dễ dàng.

Điều này làm cho Hoắc Kiệu có hơi ngoài ý muốn.

Hắn nhớ tới ấn tượng ban đầu của mình đối với Chử Duyên chỉ là cảm thấy đối phương vừa khô khan vừa không thú vị, bây giờ lại cảm thấy cậu càng ngày càng thú vị.

Hoắc Kiệu không khỏi nhướng mày cười một tiếng.

Chử Duyên nghe được tiếng cười của Hoắc Kiệu, ý thức được dường như mình đã nhập tâm vào quá.

Cậu ngượng ngùng sờ mũi, nhưng vẫn làm hết trách nhiệm mà lật trang vở mình đã sửa soạn lại ra rồi đưa cho Hoắc Kiệu.

“Trong đó là trọng điểm học tập của nửa học kỳ này mà tớ đã sửa soạn lại, Hoắc Kiệu cậu có thể ôn tập theo cái này.”

Hoắc Kiệu nhận quyển vở, nhìn thấy chữ viết ngay ngắn và tinh tế bên trên, chỗ quan trọng còn được đánh dấu bằng một loại viết màu khác, có vẻ vừa xem là hiểu ngay.

Cũng không biết thời gian đâu ra mà Chử Duyên sửa soạn lại vở này vở nọ được.

......!

Kim đồng hồ chỉ 9 giờ, đây là thời gian mà bọn họ quyết định sẽ kết thúc giờ học phụ đạo, Chử Duyên liền dừng lại, định thu dọn cặp sách về nhà.

Cậu ngẩng đầu lên định tạm biệt Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu lại duỗi chân dài ra, nhẹ nhàng quấn lấy ghế dựa của cậu.

“?”

Chử Duyên nghi hoặc nhìn hắn.

Hoắc Kiệu lười nhác giương mắt lên, nói: “Chuyển tiền cho cậu trước.”

“Ể?” Chử Duyên hơi sửng sốt, “Không cần chuyển trước đâu, lại nói, không chuyển cũng được mà.”

Hoắc Kiệu không nghe lời cậu, chỉ cầm điện thoại lên rồi nói với Chử Duyên: “Thêm bạn tốt đi.”

“Ò......!Được.”

Chử Duyên lấy điện thoại từ trong cặp ra, mở mã QR ra cho Hoắc Kiệu quét.

“Có khả năng hơi khó quét,” Chử Duyên nói, “Hay là để tớ quét cậu đi.”

Ngay từ đầu, Hoắc Kiệu không thể lý giải lời nói của Chử Duyên, cho đến khi hắn nhìn thấy màn hình đã nứt thành mạng nhện trên điện thoại của Chử Duyên.

Hoắc Kiệu: “......?”

Hắn khó có thể tin được mà liếc nhìn Chử Duyên một cái, giọng điệu phức tạp hỏi, “Cậu không thấy cấn tay à?”

“Còn ổn,” Chử Duyên nói: “Tớ dùng rất ít.”

Quả thật Hoắc Kiệu không còn cách nào khác.

Hắn đứng lên, nói với Chử Duyên: “Cậu đợi chút.”

Chử Duyên chớp mắt, nhìn Hoắc Kiệu đi ra phòng sách.

Rất mau, Hoắc Kiệu đã trở lại, trên tay cầm một cái hộp đựng điện thoại.

Hoắc Kiệu ném hộp qua cho Chử Duyên, “Lần trước thay, tôi giữ lại cũng vô dụng, cho cậu.”

Chử Duyên rất kinh ngạc mà tiếp nhận cái hộp, nhìn thấy bên trên là một dòng điện thoại thường xuyên xuất hiện ở trên tivi, tuy rằng không phải là mẫu mới nhất, nhưng hẳn là cũng rất đắt.

“Không cần đâu,” cậu nhẹ nhàng đặt hộp lên bàn, nói với Hoắc Kiệu: “Cái này đắt lắm.”

Hoắc Kiệu hơi nhíu mày.

Hắn “Chậc” một tiếng, đi đến trước mặt Chử Duyên rồi mở hộp lấy điện thoại ra, chỉ cho Chử Duyên nhìn một ít dấu vết đã sử dụng qua trên điện thoại.

“Thật sự đã dùng rồi,” Hoắc Kiệu nói: “Tôi có rất nhiều điện thoại không dùng đến, cuối cùng đều ném đi.”

Mỗi lần nhãn hiệu ra mẫu điện thoại mới, trợ lý của Hoắc Vị Bình đều sẽ gửi cho hắn một cái.

Đối với Hoắc Kiệu mà nói thì đúng thật là điện thoại nhiều đến mức dùng không hết.

Chử Duyên chậm rãi chớp mắt.

Hoắc Kiệu thấy cậu không nói lời nào thì nói ngay: “Cậu không cần thì tôi đã có thể ném rồi.”

Hắn cầm điện thoại đi như muốn ném vào thùng rác.

Chử Duyên thấy hắn thật sự muốn ném thì đành phải nhận lấy, sau đó lại thay điện thoại dưới sự giám sát của Hoắc Kiệu.

......!

“Ting” một tiếng, trên Send nhảy ra một thông báo.

“Bạn đã có thêm bạn tốt là H.”

Buổi tối, sau khi về đến nhà, Chử Duyên phát ngốc nhìn dòng chữ này, trong lòng hơi ngơ ngác.

Đột nhiên cậu có điện thoại mới, lại thêm bạn tốt với Hoắc Kiệu, hơn nữa còn nhận được tiền lương một tháng.

Hoắc Kiệu tham khảo giá cả người ta làm gia sư mà cho cậu 3000 đồng, quyết định một tháng này nếu không có tình huống đặc biệt thì đi đến nhà Hoắc Kiệu phụ đạo cho hắn từ thứ hai đến thứ sáu.

Dù Chử Duyên đã giải thích với hắn rằng làm gia sư có 100 đồng còn phải khấu trừ cùng chia lại với công ti nữa, một lần cũng chỉ có thể nhận được một nửa số tiền mà thôi.

Hoắc Kiệu lại không định điều chỉnh giá cả, hắn chỉ nhíu mày nói nhiêu đây đã tính là rất ít rồi.

Chử Duyên không có cách nào, đành phải tỉ mỉ soạn thêm một phần nhằm góp phần vào kế hoạch giúp Hoắc Kiệu học tập sau khi đã trở về nhà rồi thôi, hi vọng có thể mang đến trợ giúp to nhất cho Hoắc Kiệu.

Cậu nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn click mở khung trò chuyện với Hoắc Kiệu.

[ Yan: Cảm ơn cậu, Hoắc Kiệu ]

[ Yan: Bé cua khom lưng.jpg ]

Hoắc Kiệu vừa mới tắm xong, điện thoại vang lên hai tiếng.

Hắn tùy ý bấm mở thông báo, liền thấy được lời cảm ơn từ Chử Duyên.

Môi dưới của hắn hơi cong lên, hắn ném điện thoại qua một bên, không định trả lời.

Một lát sau, điện thoại lại vang lên hai tiếng.

[ Yan: Vì để cảm ơn cậu, tớ đã đích thân đi làm một bộ kế hoạch học tập cho cậu, cậu xem coi thế nào? ]

[ Yan: 【 hình ảnh 】 ]

Hoắc Kiệu: “......”

Chẳng ra gì, Hoắc Kiệu nghĩ.

[ H:......!Đi ngủ sớm đi ]

Bởi vì Hoắc Kiệu cho một số tiền nên Chử Duyên đã tích đủ tiền để trả lại cho Vương Mai sớm hơn dự kiến.

Buổi sáng, sau khi rời giường, Chử Duyên nhân lúc Vương Mai đang bận rộn trong nhà bếp mà trộm để hai ngàn đồng đã đổi thành tiền mặt lại chỗ cũ —— đêm qua cậu đã đổi tiền trong cây ATM ở trên đường về nhà rồi.

Sau khi trả lại tiền xong, Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất rồi, cả người đều thấy nhẹ đi không ít.

Mặt khác, Chử Duyên vẫn trước sau như một cảm thấy cậu không nên lấy tiền của Hoắc Kiệu.

Tuy rằng không biết vì sao Hoắc Kiệu lại đối xử tốt với cậu như vậy, nhưng Chử Duyên cũng đã có cách giải quyết.

Cậu quyết định chờ đến khi cậu tích đủ tiền rồi thì sẽ đổi thành quà tặng cho Hoắc Kiệu.

Trong lòng đã không còn phiền não, Chử Duyên liền tạm biệt Vương Mai, leo lên xe đạp rồi dẫm lên ánh nắng ban mai mà đi đến trường học.

Kỳ kiểm tra cuối tháng đã sát bên, bạn học trong lớp đều tới sớm hơn bình thường một chút.

Chử Duyên vượt qua một ngày vừa khẩn trương vừa bận rộn trong tiếng đọc sách lanh lảnh.

Buổi chiều tan học, Chử Duyên nói với Tiêu Trình Trình chuyện sắp tới cậu sẽ đi giúp Hoắc Kiệu học phụ đạo.

Tiêu Trình Trình há to miệng nhìn cậu, không biết nói sao mới có thể biểu đạt cảm xúc trong lòng, đành phải giơ ngón tay cái với cậu.

Bởi vì ngày mai diễn ra kỳ kiểm tra nên hôm nay Chử Duyên liền chuẩn bị nội dung ngày mai phải kiểm tra.

Hoắc Kiệu nhíu mày, thường trả lời tin nhắn của bạn bè, nhưng hắn vẫn nhìn thể văn ngôn phải đọc.

Trong lúc hắn học tập, Chử Duyên khó được một lần phân tâm, trộm quan sát hắn.

Ngũ quan của Hoắc Kiệu trông tuấn mỹ dưới ánh đèn, hắn cầm sách giáo khoa ngữ văn lật tới lật lui, ánh mắt dừng trên mỗi tờ giấy đều không lâu, giữa mặt mày anh tuấn cất giấu một ít bực bội.

Chử Duyên nghĩ, thoạt nhìn Hoắc Kiệu cũng không phải rất muốn học tập, mà còn mời cậu tới phụ đạo cho, không biết đến cùng là vì cái gì nữa.

Buổi tối, lúc cậu về nhà thì Vương Mai đã ở trong nhà rồi.

Hương thơm truyền ra từ trong phòng bếp, Vương Mai làm gà hầm củ mài cho cậu ăn.

Thật ra Chử Duyên đã ăn no hồi ăn chiều ở nhà của Hoắc Kiệu rồi, bây giờ cũng không đói lắm.

Nhưng cậu cũng không muốn quét đi niềm vui của Vương Mai, bởi vậy cậu múc một chén canh nhỏ rồi ăn một cách chậm rãi.

Vương Mai chống cằm nhìn cậu ăn củ mài.

Ánh mắt của bà dừng lại ở trên người của Chử Duyên, nhìn quần áo sạch sẽ ngăn nắp trên người Chử Duyên, nhìn dáng ngồi thẳng sống lưng của Chử Duyên.

Bà không khỏi hơi bừng tỉnh, bà nghĩ từ khi nào mà con trai nhà mình đã trở nên ưu tí như vậy rồi nhỉ.

Chử Duyên vừa mới nuốt xuống một ngụm củ mài cuối cùng, đột nhiên cậu nghe thấy âm thanh rất nhẹ nhàng hỏi cậu của Vương Mai ——

“Duyên Duyên, mẹ thấy con trả tiền lại rồi, bây giờ không cần nữa sao?”

Sau khi phản ứng lại được Vương Mai đang nói cái gì, Chử Duyên không khỏi mở to hai mắt.

Hoá ra......!Vương Mai biết!

Giọng nói của Chử Duyên có hơi run, “Mẹ, hoá ra mẹ biết rồi......”

“Đương nhiên là mẹ biết,” Vương Mai thở dài một hơi, “Khi đó con vừa mới lấy đi số tiền kia thì mẹ đã biết rồi, mỗi ngày mẹ đều sẽ đếm xem trong nhà còn bao nhiêu tiền mà.”

“Nhưng con không nói, mẹ liền nghĩ rằng chắc là con đang cần.

Mẹ nghĩ xem nhiêu đó tiền có đủ hay không, nhưng khi đó con không muốn nói cái gì với mẹ hết, mẹ lại sợ cho con nhiều tiền hơn thì con sẽ không học giỏi......”

Chử Duyên nhớ tới trong ký ức, từ sau khi nguyên thân bị người ta bóc lột, hắn thường xuyên lấy mấy danh nghĩa như muốn nộp tiền học phí, tiền mua tài liệu để đòi tiền từ Vương Mai, Vương Mai đều không nhiều lời mà đưa cho hắn.

Hoá ra, Vương Mai đã sớm biết rồi......!

Cậu nghe thấy Vương Mai nói, “Vậy nên, mai mốt con có gì yêu cầu dùng tiền thì cứ nói cho mẹ biết nha, cho mẹ đỡ phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.”

Chử Duyên nhấp môi, nói: “Dạ.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio