Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

chương 53: chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Kiệu cùng cậu đến phố Tiểu Bàng, sau đó liền gọi xe đi về.

Chử Duyên đứng trước quảng trường nhìn chiếc xe chở Hoắc Kiệu đi càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Cậu ngơ ngẩn nhìn, trong lòng đột nhiên bị lấp đầy bởi cảm xúc mất mát và chua xót khôn cùng.

Cậu biết, rõ ràng Hoắc Kiệu có thể không cần lên xe buýt cùng với cậu, không cần lãng phí nhiều thời gian để đưa cậu về như vậy.

Có lẽ là vì hắn lo trên đường cậu lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mới như vậy.

Chử Duyên nhịn không được mà nghĩ, Hoắc Kiệu thật sự rất tốt.

...!

Thời tiết tháng chín thay đổi thất thường.

Sau khoảng thời gian nhiệt độ giảm xuống ngắn ngủi, đột nhiên trời nóng lên.

Mọi người vừa mới chuyển sang mặc áo ngắn tay không bao lâu thì nhiệt độ lại giảm xuống lần nữa, sự lạnh lẽo đặc trưng của mùa đông đã bao phủ cả thành phố này.

Lão Lỗ lo rằng trong lớp sẽ có học sinh bị cảm vì thời tiết thay đổi thất thường nên đã cố ý dặn dò mọi người phải chú ý đến thân thể mình trong giờ học.

Vào lúc thời tiết dần trở lạnh, sau khi Chử Duyên học xong tiết học thêm vào thứ bảy, cậu đã mời Hoắc Kiệu với bọn Tiêu Trình Trình đến tiệm lẩu cay của Vương Mai ăn cơm.

Cậu đã nói trước với Vương Mai và bác Khuất rồi, hai người đều đồng ý chuyện cậu mời bạn bè đến ăn cơm.

Vương Mai nhìn thấy Chử Duyên đã kết được nhiều bạn như vậy rồi thì càng thêm vui vẻ.

Người tới tiệm ăn cơm trong ngày hôm đó không chỉ có Hoắc Kiệu, Tiêu Trình Trình, Tần Mạc, Lục Khải Thanh, mà còn có cả Lâm Thiên Miên.

Vốn dĩ Chử Duyên còn mời La Thư Tiệp, nhưng lại bị đối phương từ chối với lý do là “Không muốn lãng phí thời gian học tập”.

Một người mà cậu muốn mời khác là Tô Niệm Thanh, nhưng tới lúc nhắn với cậu ta thì cậu mới biết được là Tô Niệm Thanh đã đi sang thành phố A tập huấn.

Tô Niệm Thanh rất buồn vì mình không thể về mau được.

Chử Duyên nghĩ đến trong tiểu thuyết Tô Niệm Thanh giành được hai giải nhất vòng tỉnh và vòng trường, liền an ủi cậu ta rằng chắc chắn thi sẽ ổn thôi.

Tô Niệm Thanh cười, trả lời rằng “Mượn cát ngôn* của cậu nha”.

*Cát ngôn: Lời nói may mắn.

Câu này hiểu theo kiểu mong được như lời may mắn đó á.

Tiệm lẩu của Vương Mai và Khuất Hướng Dân là cải tạo lại từ quán mì, tuy rằng chỉ trang trí đơn giản nhưng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp.

Hai cái bàn dài bên trong được tăng thêm một tầng ngăn cách, lúc ăn cơm sẽ không đến mức quá ồn ào.

Trong tiệm lẩu là chế độ tự phục vụ, Vương Mai kêu bọn họ muốn ăn cái gì thì cứ lấy cái đó, hôm nay bà còn cố ý nhập về một ít hải sản tươi sống cho bọn họ ăn.

Bởi vì Hoắc Kiệu không thể ăn cay nên sau khi hỏi qua khẩu vị của mọi người, Chử Duyên chọn một cái nồi bốn ngăn, lần lượt là nước lẩu thái chua cay, nước lẩu có nấm, cà chua và hải sản*.

Mỗi loại đều là do bác Khuất tự chế tạo ra, nước lẩu sôi lên là thơm nhức mũi.

*Mấy cái món liệt kê này là tui bịa hết á chứ tui không có hiểu, cũng không thích lẩu nên hong liên tưởng được luôn;-; QT để là “ngưu du hồng canh, tiên canh nấm, cà chua cùng hải sản” á.

Chử Duyên ngồi bên cạnh Hoắc Kiệu.

Trước mặt bọn họ bày một cái rổ nhỏ, trong đó đều là đồ ăn Hoắc Kiệu không không thích mà cậu lấy cho.

Bác Khuất còn cố ý đưa cho bọn Chử Duyên mấy tô nhỏ đựng thịt, chả, rồi còn nấu mấy món xào ngay sở trường đưa ra.

Kỹ năng nấu nướng của ông ấy rất tốt, mọi người đều khen ngon, đặc biệt là Tiêu Trình Trình, cậu chàng còn muốn gói một ít đồ ăn vặt mang về ăn.

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, Chử Duyên muốn giúp Vương Mai dọn dẹp đồ trên bàn, những người khác cũng sôi nổi vén tay áo lên tỏ vẻ muốn hỗ trợ.

Nhìn Chử Duyên và bạn bè ở chung hòa hợp như vậy, Vương Mai lặng lẽ trốn trong góc bếp mà lau nước mắt.

Đã rất lâu rồi bà chưa thấy con trai có nhiều bạn bè đến vậy.

Khuất Hướng Dân thấy bà lén lau nước mắt một mình thì liêng lại ôm lấy bả vai bà, “Được rồi, bé Duyên ở chung với bạn bè rất tốt mà, em là mẹ mà sao còn trốn ở sau bếp lén khóc chứ?”

Ông ấy vừa dứt lời thì đã bị Vương Mai trừng mắt một cái ngay, “Em vui, không được à?”

Khuất Hướng Dân vội vàng nói: “Được chứ được chứ.”

Ông ấy lại nói: “Đừng để bé Duyên thấy, không thôi thằng bé lại nghĩ là anh ăn hiếp em.”

“Lo chuyện của anh đi.” Vương Mai cười nói.

Tháng chín trôi qua trong tháng ngày một tuần phải đi đến trường học sáu ngày.

Trong khoảng thời gian này, vì tránh cho Hoắc Kiệu đi xe buýt cùng mình nên Chử Duyên và Hoắc Kiệu đã hứa hẹn với nhau.

Sau khi kết thúc mỗi đêm học tập, Hoắc Kiệu sẽ tiễn Chử Duyên đến trạm xe.

Nếu trên xe buýt không có nhiều người thì Chử Duyên cứ ngồi xe về.

Còn nếu trên xe đông người thì Hoắc Kiệu sẽ gọi xe chở Chử Duyên về phố Tiểu Bàng, rồi chính hắn lại ngồi xe về nhà.

Cứ như vậy, tuần nào Hoắc Kiệu cũng cùng Chử Duyên về nhà hai, ba lần.

Hoắc Kiệu không có nói nhiều, có đôi khi hắn còn cầm điện thoại chơi game khi đang ngồi trong xe, lâu lâu sẽ nói với Chử Duyên một, hai câu gì đó.

Nhưng Chử Duyên cũng không biết vì sao mà lúc được cùng Hoắc Kiệu về nhà, cậu luôn cảm thấy rất vui vẻ.

Đến mấy tuần cuối tháng chín, công việc của Chử Duyên bắt đầu bù lu bù loa lên.

Ngày đăng ký kết hôn của Vương Mai và Khuất Hướng Dân là ngày thứ bảy cuối cùng của tháng chín.

Sau đó Vương Mai và Chử Duyên phải chuyển từ phố Tiểu Bàng đến đường Vĩnh Mậu rồi.

Hai ngày sau ngày kết hôn của Vương Mai là ngày diễn ra kỳ kiểm tra mỗi tháng một lần.

Bởi vì Chử Duyên không cần phải nhọc lòng chuyện tiệc cưới của Vương Mai và Khuất Hướng Dân nên gần đây Chử Duyên vội là vội phụ lặt vặt với dọn dẹp đồ đạc để chuyển nhà, thuận tiện cố hết sức vì mọi người trong nhóm “Hội Bạn Tốt Ở Hàng Sau” trước kỳ kiểm tra.

Sau khi kết thúc buổi học thêm vào thứ bảy, Chử Duyên chỉ ăn cơm cùng Hoắc Kiệu rồi tạm biệt hắn, ngồi xe trở về phố Tiểu Bàng.

Cậu phải nhanh chóng đóng gói đồ đạc của mình lại.

Mấy ngày nay Chử Duyên đã lục tục xếp lại quần áo mình không cần mặc mấy ngày nay vào trước rồi, cuối cùng nó là thứ chiếm nhiều không gian nhất.

Ngược lại là các loại sách vở và sách luyện tập, cùng với bài thi từ lúc đi học đến nay chồng chất lên nhau tạo thành mấy xấp thật dày.

Chờ đến khi Vương Mai về nhà, cậu lại giúp Vương Mai đóng gói một ít nồi niêu xoong chảo, đồ dùng linh tinh trong nhà.

Ngoài ra, một ít đồ dùng lớn trong nhà ở phố Tiểu Bàng sẽ được chuyển đến nhà ở đường Vĩnh Mậu vào sáng mai.

Nhà của Khuất Hướng Dân ở đường Vĩnh Mậu là kiểu nhà đơn giản có hai phòng một sảnh.

Bởi vì trước đó chỉ có ông ấy ở nên đồ dùng trong nhà cũng không có nhiều lắm.

Vương Mai liền đề nghị dọn mấy món còn thực dụng ờ bên phố Tiểu Bàng qua, như vậy thì không cần phải đi mua nữa.

Chử Duyên không có ý kiến gì với chuyện này, ngược lại, cậu còn cảm thấy dùng đồ mình quen dùng cũng rất tốt.

Cậu biết đến khi mình lên đại học rồi thì sẽ không thường ở nhà với bác Khuất và Vương Mai, cho nên đó giờ cậu không có can thiệp vào quyết định của hai người.

Sáng chủ nhật, Khuất Hướng Dân lái chiếc Minibus của mình qua chở Vương Mai và Chử Duyên.

Bởi vì muốn chuyển đồ dùng lớn nên ông ấy còn kêu một người bạn tới hỗ trợ.

Bạn của ông ấy họ Viên, tên là Viên Thạch Tiến, lái xe tải tới.

Nghe bác Khuất nói thì hai người làm anh em tốt đã nhiều năm rồi.

Viên Thạch Tiến có hơi hói, bụng bia cũng không nhỏ, nhưng trông rất tràn đầy năng lượng.

Bởi vì giữa trưa còn phải tổ chức tiệc rượu nên mấy người chỉ chào hỏi qua loa, sau đó liền nhanh chóng bắt đầu chuyển nhà.

Bàn học và tủ quần áo trong phòng Chử Duyên đều phải chuyển đi.

Cậu dọn mấy thùng đựng quần áo và sách vở mà cậu đã dọn dẹp sẵn đi trước.

Đồ của cậu không nhiều, bác Khuất kêu cậu cứ để trong Minibus của ông ấy đi.

Chử Duyên đồng ý, rồi dọn mấy đồ tương đối quan trọng vào cốp xe Minibus, còn mấy đồ không mấy quan trọng mà còn chiếm khá nhiều diện tích thì dọn vào xe tải, ở cùng với mấy đồ vật lớn nhỏ trong nhà bọn họ.

Khuất Hướng Dân và Viên Thạch Tiến qua lại mấy bận, lần lượt chuyển hết đồ đạc cần chuyển trong phòng khách và phòng của Vương Mai ra.

Chử Duyên cũng chạy qua chạy lại mấy lần, chuyển hết đồ đã đóng gói xong ra ngoài.

Cậu lại chạy lên lầu, cố ý rửa sạch tay rồi lau khô tay, sau đó ôm Đại Bạch mà Hoắc Kiệu tặng cho cậu xuống lầu, đặt nó ngay ngắn ở ghế sau trên Minibus.

Bác Khuất thấy vậy thì cười nói: “Gấu bông lớn vậy à?”

Vương Mai nói: “Bạn của thằng bé tặng, bình thường nó quý lắm.”

Bác Khuất liền nói: “Thế thì cũng nên quý một chút.”

Chử Duyên cười, giúp bác Viên dọn đồ dùng vào xe rồi lại lên lầu.

Cậu muốn mang hoa sơn trà mà Hoắc Kiệu đã cho cậu đi.

Chử Duyên sờ lá cây hoa sơn trà, nhỏ giọng nói: “Từ hôm nay là phải chuyển đến nhà mới rồi.”

Cậu cẩn thận bưng chậu hoa sơn trà lên.

Mới vừa ra khỏi phòng, cậu đã gặp được bác Viên đang định đến phòng ngủ của cậu dọn đồ.

Lúc này đồ trong phòng khách và phòng của Vương Mai đều đã được chuyển ra ngoài rồi.

Viên Thạch Tiến thấy cậu thì hỏi: “Nhóc Duyên, đây là phòng nhóc đúng không?”

Chử Duyên gật đầu, “Bác Viên chờ cháu một lát, cháu đem chậu hoa này xuống rồi lại trở lên đây dọn cùng bác sau.”

Viên Thạch Tiến phất tay, “Thôi thôi, nhóc thì có thể có bao lớn sức chứ, bác với bác Khuất của nhóc dọn vài lần là xong rồi chứ gì, lực của tụi bác...”

Ông nói chuyện, tùy ý nhìn qua đồ vật trên tay Chử Duyên, đột nhiên âm thanh liền ngưng bặt.

Ông lại nhìn kỹ đồ trên tay Chử Duyên, sau khi đứng hình hai giây...!

“Trời ạ!”

Viên Thạch Tiến đột nhiên hô to một tiếng.

Chử Duyên bị sửng sốt bởi tiếng hô của ông, không hiểu chuyện gì mà nhìn ông.

Viên Thạch Tiến lại hoàn toàn không chú ý đến cậu, “Ai da bác nói với cháu này, cái chậu hoa này của cháu là nhái theo chậu thanh hoa triền chi liên văn chiết duyên Vĩnh Nhạc* đúng không?”

*Chỗ này tui để nguyên QT nha, tại tui hong hiểu nghĩa lắm á...!

Ông lại cẩn thận nhìn lại, rồi sau đó nhịn không được mà cảm thán, “Chậc chậc, nhái giống thật.”

Chử Duyên nghe ông nói xong cũng hơi sửng sốt.

Cậu cúi đầu nhìn.

Chậu hoa tạo kiểu từ sứ Thanh Hoa cậu đã sớm quen thuộc, chẳng qua là hơi cong ra ngoài tí thôi.

Chử Duyên luôn chỉ cảm thấy chậu hoa này rất tinh xảo, tạo hình cũng khá khác với bình thường, nhưng không có nghĩ tới hoá ra loại tạo kiểu này còn có cái tên riêng.

Viên Thạch Tiến nhìnn cậu ngây người thì không khỏi chà xát tay, thương lượng với cậu rằng, “Vậy, cháu có muốn bán cái chậu hoa này không?”

Chử Duyên giật mình.

Viên Thạch Tiến nói: “Không giấu gì cháu, bác có một người bác bán đồ cổ, đầu cơ trục lợi bán một ít second-hand, hoặc là bán đồ nhái theo gì đó.

Nhìn vậy thôi chứ đồ nhái cũng rất có thị trường.”

Ông lại nói: “Bác thấy chậu hoa của cháu cũng chỉ để nuôi hoa, hay là bán cho bác đi.

Cháu mua ở đâu, nhiêu tiền, bác cho cháu nhiêu đây, bán không?”

Ông duỗi tay ra giơ số “Năm”.

Chử Duyên không biết bác Viên giơ “Năm” là có ý gì, nhưng đây là thứ mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu, dù có bao nhiêu tiền thì Chử Duyên cũng sẽ không bán.

Bởi vậy cậu lắc đầu, ôm chậu hoa sơn trà chặt hơn một chút, nghiêm túc nói với Viên Thạch Tiến rằng: “Ngại quá, cái này là bạn của cháu tặng cho cháu, cháu sẽ không bán đâu.”

Viên Thạch Tiến thấy cậu kiên định như vậy thì cũng chỉ phải không cưỡng cầu nữa.

“Hầy, bác thấy chậu hoa này của nhóc nhái theo tốt thật.

Nếu không phải biết chậu hoa này là giả thì chắc chắn bác sẽ nói nhóc phí phạm của trời.”

Ông choàng tay qua bả vai Chử Duyên: “Hay là nhóc hỏi thử bạn nhóc xem chậu hoa này mua ở đâu giúp bác đi? Nếu có thể biết được là ai làm thì tốt rồi, bác và bác của bác có thể cùng người đó nói chuyện coi xem có thể hợp tác không.”

Chử Duyên chớp mắt, nghĩ đến Hoắc Kiệu, trong lòng cậu đột nhiên nhảy dựng.

Nghĩ một lúc, cậu thử hỏi: “Bác Viên, sao bác biết chậu hoa này là giả vậy?”

Viên Thạch Tiến trợn trắng mắt, “Còn phải nói nữa, hàng thật đã bị người ta mua từ hồi hai năm trước với giá hơn bảy trăm vạn* rồi.

Nếu là thật thì còn có thể cho nhóc dùng để trồng hoa sao?”

*Bảy trăm vạn là 7 tỉ á=)) Đây là chưa đổi sang VNĐ đó nha...!

Đôi lời từ editor: Tui muốn tiền đình rồi bà con cô bác ơi...!Chuyện là tui nghĩ có lẽ tui sẽ hoàn thành chương này nhanh, tại vì nó cũng ngắn á, ai ngờ đâu đang làm giữa chừng cái tui phát hiện ra là tui thiếu nguyên một khúc dài (hèn chi lúc đầu thấy chương này ngắn quá trời quá đất), rồi thêm có nhiều chỗ không hiểu rõ nữa chớ;-; Không lẽ khả năng đọc QT của tui đang bị mai một rồi sao QvQ?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio