Editor: Voi Con
- ----
Ồn quá!
Cô đang ở đâu thế?
Tô Đồng Đồng mơ màng mở mắt ra, nhưng lại phát hiện mình đang ở quán bar xa lạ.
Lúc này cô đang bị một người đàn ông lạ mặt kéo ra ngoài.
Tô Đồng Đồng lập tức cảnh giác, cô nỗ lực tránh thoát, nhưng không hiểu là do uống quá nhiều hay sao mà toàn thân mềm nhũn, hai chân không có sức lực, hô hấp ngày càng dồn dập.
Cảm giác rất kì quái.
||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Cô nhớ rằng mình không đi quán bar sau giờ làm việc mà! Vậy tại sao cô lại ở đây?
"Buông tôi ra!"
Cô quát một tiếng, nhưng giọng nói lại rất xa lạ, không giống với giọng của cô.
Người đàn ông kia nở nụ cười dâm dê, Tô Đồng Đồng liền cảm thấy không ổn, cô dùng hết sức với lấy chai rượu trên bàn bên cạnh, sau đó hung hăng đập vào đầu người đàn ông kia.
Có lẽ do cô thao tác quá nhanh nên người đàn ông không kịp phản ứng đã bị đập vào đầu.
Đau nhức dữ dội khiến người đàn ông buông lòng tay đang giữ cô, cô không dám chậm trễ liền chạy nghiêng ngả ra ngoài, bởi vì không biết đường lại thêm bia rượu trong người nên cô chạy sai vài lần, cuối cùng không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống.
": rồi, la bàn chỉ hướng này, một cô gái, vết bớt hoa đào......!Cô ấy phù hợp! Mau đưa cô ấy về! Mau lên!"
Có vài người đàn ông đứng thì thầm với nhau ngay bên cạnh chỗ cô ngã, sau đó trong cơn mơ màng, cô bị họ đưa lên một chiếc xe hơi màu đen.
Sau khi lên xe, đầu óc cô càng choáng váng.
Trong cơn mơ hồ, cô đoán lần này mình toi rồi.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, hoặc có như không có.
Trong lúc mơ màng, dường như cô bị ném vào bồn tắm, mấy người phụ nữ tắm rửa rồi thay áo tắm cho cô.
Trong suốt quá trình, ý thức cô rất mơ hồ, nếu phải nói cảm nhận thì cô cảm nhận họ làm rất vội vàng, kiểu giành giật từng giây phút một, như sợ trễ một điều gì đó.
Tô Đồng Đồng cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, như búp bê Tây Dương tùy người khác dày vò, muốn phản kháng nhưng cô thể nói nên lời.
Hơn nữa thân thể thật sự......!Càng ngày càng nóng khiến cô xấu hổ không thôi.
Tuy rằng cô là một công dân tốt một ngày làm đủ tiếng nhưng không hề có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng cô cũng đọc không ít tiểu thuyết nên cô thể lờ mờ đoán mình đang gặp chuyện gì.
Hẳn là trong lúc cô không để ý đã bị người bỏ thuốc, cô thật sự rất cố gắng kìm nén thanh âm rên rỉ quyến rũ của mình.
Thôi, số phận do trời rồi.
Sau đó, ý thức cô càng thêm mơ hồ.
Trong bóng tối, dường như cô bị một cái ôm lạnh lẽo giam cầm.
Người kia cả người cứng đờ, anh đang run rẩy, trong giọng nói dường như đang kìm nén nỗi đau rất lớn.
"Thật xin lỗi......"
"Nhưng mong cô giúp tôi, được không?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ chăm sóc cô, tôi sẽ bồi thường cho cô, giúp tôi, được không?"
Có lẽ là dược tính đã phát tán đến mức khó nhịn, cũng có thể do giọng nói trong bóng tối của anh quá êm tai, nên cô bất tri bất giác nói một tiếng:
"Được."
Chuyện sau đó cô không biết rõ, chỉ có cảm xúc mơ hồ lưu lại trong tâm trí.
Trong hỗn loạn, ngón tay anh thon dài mà lạnh lẽo, nhưng khi tiếp xúc với cô, dần dần trở nên ấm áp.
Thanh âm thống khổ của anh dần biến mất, trở nên trầm thấp từ tính làm rung động lòng người.
Dường như anh nói rất nhiều lời âu yếm ngọt ngào để trấn an cô, lúc này mới khiến thân thể căng chặt và lông mày nhíu chặt của cô dần thả lỏng, để mặc anh làm......
Tỉnh lại vào buổi sáng thì thấy trên giường chỉ còn một mình cô.
Xương cốt lẫn cơ bắp đều đau nhức, cô gần như nhíu mày ngay khi vừa mở mắt.
Dùng một phút ngẫm lại, cô đoán được tối qua đã xảy ra những chuyện gì.
Ngay sau đó cô đột nhiên đứng dậy, ngắm nhìn xung quanh, xác nhận trong căn phòng trang nhã này chỉ có một mình cô, cô thở phào nhẹ nhõm xong liền cân nhắc một hồi.
Cô phải đi khỏi chỗ này!
Lúc vừa đứng dậy, liền phát hiện không có quần áo của mình, nhìn lại thì thấy một bộ quần áo cao cấp quốc tế đặt ở ngăn tủ đầu giường, thâm chí còn có cả nội y.
Mặt cô có xu hướng nóng lên, nhưng nghĩ lại hẳn là do người đàn ông kia chuẩn bị, coi như bồi thường cho cô.
Vì muốn nhanh chóng rời khỏi, cô vội vàng đi tắm rửa, trong lúc vô tình nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt cô trừng lớn, đầu óc hoàn toàn minh mẫn!
Đây không phải gương mặt của cô! Cũng không phải thân thể của cô!
Vóc dáng lúc trước của cô chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng thân thể này, gương mặt này......
Cô lần đầu thấy kiểu khuân mặt......!vừa đáng yêu lại hoàn mỹ đến mức này? Đôi mắt ngập nước, có nét con lai, làn da trắng hồng mịn màng, trên cổ có một bớt hoa đào nho nhỏ, ngay cả dáng người cũng vô cùng chuẩn, chỗ cần to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ!
Nhưng dù có hoàn mỹ tinh xảo đến đâu thì cũng không phải thân thể của cô!
Chẳng lẽ cô xuyên qua? Nhưng tại sao không có chút kí ức nào về nguyên chủ? Thân thể này là ai? Cô ấy đâu rồi? Chết rồi sao?
(cô ấy ở đây là nguyên chủ)
Với đủ loại thắc mắc trong đầu, Tô Đồng Đồng sấy khô tóc rồi thay quần áo.
Dù thế nào, phải đi ra khỏi đây trước.
Phòng này quá cao cấp, khác hẳn với tầng lớp của cô khi xưa, cho dù đêm qua cô chịu thiệt, nhưng cô không có dũng khí đi tìm người đần ông kia tặng anh một cái tát.
Đối mặt với khoảng cách tầng lớp quá lớn, lý trí kêu cô lẩn tránh, chỉ hy vọng sau này sẽ không gặp lại.
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải dũng cảm, không có gì không vượt qua được, rời khỏi đây trước rồi tính.
Vì thế cô đi đến cửa phòng, muốn mở cửa phòng, lại phát hiện cửa phòng không hề xê dịch, tựa hồ bị người từ bên ngoài khóa lại.
Thế cô bị cầm tù à?
Một nỗi khủng hoảng lớn bao trùm lấy cô, ngay lúc cô đang lúng túng, bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó, cô nghe được một tiếng nói trầm thấp, giọng điệu trầm thấp quyến rũ, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc vang lên.
"Xin hỏi, tôi có thể vào không?"
Là người đàn ông đêm qua!
Trái tim cô đập liên hồi, gương mặt nóng như lửa đốt.
- ----
Năm mới vui vẻ và bọn mình quay lại rồi đây.
Theo lịch cũ, tuần chương cho bộ này nha,.