Editor: Voi Con
- ----
Tô Triều Văn cũng đoán được phản ứng của ông bà Tô, thế nên anh ta cũng nói nguyên nhân để luật sư thuật lại.
Lúc này, Hồ Ngôn bắt đầu thuật lại lời của Tô Triều Văn lúc lập di chúc.
"Tô tiên sinh, Tô phu nhân, Triều Văn lập di chúc sớm thế là có nguyên nhân. Là một người anh, cậu ấy cảm thấy vô cùng áy náy, vì từ nhỏ đến lớn bố mẹ đều để lại những thứ tốt nhất cho cậu ấy, lúc đầu cậu ấy thấy bình thường nhưng đến khi Đồng Đồng phải gả cho Lục Chiếu Hành vì lợi ích gia đình thì Triều Văn bắt đầu bị sự áy náy tra tấn ngày đêm.
Cậu ấy nói, này coi như là của hồi môn của cậu ấy cho em gái, dù sao em gái cũng là con cháu Tô gia, theo lẽ phải thì tài sản Tô gia đều có phần, nhưng mọi người lại chưa từng cho cô ấy. Thế nên, cả Triều Văn lẫn bố mẹ đang bất công với cô ấy, vì vậy phải bồi thường cho cô ấy."
Tô Đồng Đồng nghe đến đó mới cảm thấy Tô Triều Văn - thánh phụ ấm áp thật ra cũng không tồi đến thế. Nhưng chẳng qua là do anh ta gặp cô, lại bị cô thích vài lần, lợi dụng tính cách nhu nhược để khiến anh ta cảm thấy áy náy, mới có di chúc như giờ.
Nếu đổi lại là nguyên chủ, Tô Triều Văn hẳn vẫn cảm thấy từ trước đến giờ mình không thiếu em gái thứ gì.
Cô cũng không cảm động, bởi vì cái này cũng chỉ là di chúc, nếu Tô Triều Văn không chết thì mấy thứ này làm gì đến phần của cô. Mà nếu không phải bọn họ bán cô cho Lục Chiếu Hành thì Tô gia đã sớm phá sản, mấy thứ này cũng không thuộc về Tô Triều Văn.
Cho nên nói đi cũng phải nói lại, cô không nợ Tô gia cái gì, ngược lại Tô gia nợ nguyên chủ quá nhiều.
Nhưng nói cũng thật kỳ lạ, đều là con ruột thì dù có trọng nam khinh nữ thế nào cũng không nên tệ bạc với con gái như vậy. Tô Đồng Đồng lớn mật suy đoán, có khi nào Tô Đồng Đồng không phải con gái nhà họ Tô?
Nếu không phải liền có thể giải thích mấy cái hành động vô tâm ác độc của ông bà Tô.
Nhưng hiện tại cũng chỉ là đoán mò, không có chứng cứ. Cụ thể thế nào thì phải về nhờ Tiêu Diễn giúp cô điều tra.
Còn hiện tại thì cô vẫn phải khóc thật tốt, cho Tô Triều Văn biết cô cảm động thế nào.
Sau khi diễn xiếc một trận, Tô Triều Văn lại hôn mê, mà cô mệt muốn chết ra khỏi bệnh viện, đến nỗi ông bà Tô bị phần di chúc làm tăng huyết áp phải nằm viện.
Nhưng có lẽ do cô khóc quá đỉnh, nên dù ông bà Tô có lấy tính mạng ra đe dọa thì Tô Triều Văn cũng không sửa lại di chúc, anh ta vô cùng kiên quyết vì hiện tại anh ta chưa kết hôn, không con cái, nên nếu anh ta chết thì Tô gia chỉ còn một đứa con là Tô Đồng Đồng, vậy nên gia sản của Tô gia nên để cô kế thừa là đương nhiên rồi?
Ông bà Tô phản bác logic của anh ta, cho rằng chuyện này không liên quan.
Từ bệnh viện ra, xe của Tô Đồng Đồng bị xe của Lục Chiếu Hành ngăn lại.
Cô cười lạnh trong lòng, cô biết rõ vụ tai nạn này của Tô Triều Văn liên quan đến Lục Chiếu Hành phần. Có lẽ Lục Chiếu Hành muốn cảnh cáo cô?
Làm tốt lắm, cô đắc tội anh ta, anh ta liền trút giận lên Tô gia, để bọn họ tự cắn xé nhau.
Lục Chiếu Hành vác thân hình cao lớn xuống xe, muốn tới chỗ của Tô Đồng Đồng nhưng lại bị vệ sĩ của Tiêu Diễn ngăn cản.
Thế nên, Tô Đồng Đồng không sợ anh ta.
Vì thiết lập nhân vật nên cô không thể phản kháng Lục Chiếu Hành, nhưng người mà Tiêu Diễn phái tới lại có thể.
"Xuống đây!"
Lục Chiếu Hành bị vệ sĩ chọc giận. Anh ta thấy Tô Đồng Đồng vững vàng ngồi trên Maybach màu đen, mang theo khí thế không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng làm anh ta cảm nhận được sự không ổn lắm.
Cái này rất không đúng, Tô Đồng Đồng cùng lắm chỉ là một món đồ mà anh ta mua, một người cất chứa trái tim, sao cô có thể bình tĩnh khi đứng trước mặt anh ta?
Phải biết rằng mấy ngày trước cô bị anh ta đạp dưới chân mà khóc!
Tô Đồng Đồng nghe vậy, sợ hệ thống đang ở đây nên vẫn xuống xe.
"Lăn lại đây!"
Lục Chiếu Hành lại ra mệnh lệnh. Giờ phút này anh ta không có một chút phong độ ga lăng lịch thiệp của đàn ông mà giống mấy thằng chồng say rượu vô dụng.
Đúng vậy, anh ta đang say rượu.
Dù cách xa, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.
Tô Đồng Đồng đi lên trước bước, sau đó bị vệ sĩ do Tiêu Diễn phái tới ngăn cản.
"Tô tiểu thư, tiên sinh có dặn dò là không cho Lục Chiếu Hành tới gần cô, đương nhiên cô cũng không thể tới gần anh ta. Mong cô đừng làm chúng tôi khó xử."
Tô Đồng Đồng: "......"
Nội tâm tặng cho boss một nghìn điểm! Boss đoán được khó xử của cô liền dặn dò chu toàn quá.
Cô không thể từ chối Lục Chiếu Hành, nhưng Tiêu Diễn có thể giúp cô từ chối. Như vậy cô sẽ không OOC, cũng không tính là cốt truyện bị phá hủy.
Lục Chiếu Hành trong cơn say tiếp tục uy hiếp cô.
"Tô Đồng Đồng, nếu cô không muốn người Tô gia bị giống anh cô thì cút lại đây cho tôi! Đừng quên, cô là người phụ nữ tôi dùng tiền mua về, cô là của tôi chứ không phải của Tiêu Diễn!"
Tô Đồng Đồng vẫn không mở miệng.
Cô dùng mặt vô cảm đứng đó, làm Lục Chiếu Hành thế nhưng thấy được một tia trào phúng trong mắt cô, nhưng lúc anh ra nhìn kỹ lại thì tia trào phúng biến mất không thấy, cặp mắt màu xám đậm tràn ngập kinh hoảng cùng khẩn trương, giống như thật sự bị anh ta dọa sợ.
Đáng chết, tại sao người phụ nữ này lại không nói lời nào với anh ta? Dù anh ta bức bách, uy hiếp cô đến thế nào thì cô vẫn không mở miệng.
Nhưng lúc cô ở cùng Tiêu Diễn nói rất nhiều, dù là trên WeChat hay ở ngoài đời.
Anh ta còn nhớ rõ anh ta nghe được tràng cười vui vẻ của cô, lúc ấy Tiêu Diễn làm gì mà có thể khiến cô vui sướng, ngượng ngùng đến mức như thế?
Rõ ràng anh ta mới là chồng cô! Cô là vật ở hữu của anh ta, nhưng cô lại ở cùng người đàn ông khác.
Đặc biệt người đàn ông kia lại là Tiêu Diễn!
Chỉ cần tưởng tượng đến đó, Lục Chiếu Hành liền cảm thấy mình muốn điên rồi. Lúc trước cắn cô để thích Tiêu Diễn thì trong lòng đắc ý lại vui sướng, nhưng đến lúc Tiêu Diễn dùng thủ đoạn y chang lại khiến anh ta nổi điên. Vì không có chỗ xả giận, anh ta liền cho người đâm Tô Triều Văn đến thừa sống thiếu chết.
Anh ta cũng hiểu rõ, trạng thái của mình không đúng. Theo đúng kế hoạch thì Tô Đồng Đồng chỉ là cái cái công cụ, anh ta không nên để cô gợi lên miếng cảm xúc nào. Nhưng hiện thực lại là sự mất khống chế liên tục trước mặt Tô Đồng Đồng. Anh ta cảm thấy mình điên rồi.
Vệ sĩ nhận được điện thoại của Tiêu Diễn, cung kính đáp hai tiếng "Vâng ạ", sau đó liền nói với Tô Đồng Đồng nói.
"Tô tiểu thư, tiên sinh kêu chúng tôi mang cô về, mời cô lên xe."
Tô Đồng Đồng nghe lời liền xoay người về Maybach.
Thậm chí từ đầu đến cuối cô không hề đáp lời Lục Chiếu Hành.
Lục Chiếu Hành muốn ngăn xe cô, nhưng mấy vệ sĩ lại chặn anh ta trước.
Mãi đến khi xe Tô Đồng Đồng chạy rất xa, mấy chú vệ sĩ mới thả anh ta rồi theo thứ tự rời đi, chỉ để lại Lục Chiếu Hành đứng tại chỗ hận nghiến răng nghiến lợi. Sau lại hung hăng đấm lên thân xe mình.
Tô Đồng Đồng đáng chết, Tiêu Diễn đáng chết!
Ngay lúc Lục Chiếu Hành bị lửa giận sắp đốt cháy lý trí thì chuông điện thoại vang lên.
Anh ta nhấc máy, đầu dây bên kia là trợ lý của Lục Minh Vũ.
"Lục tiên sinh, bệnh tim của Minh Vũ tái phát, cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu, anh mau quay lại bệnh viện đi!"
Giọng của trợ lý mang theo tiếng nức nở.
Lục Chiếu Hành như bị một chậu nước lạnh hắt trên người, nháy mắt liền tỉnh rượu, ngữ khí lạnh băng lại nôn nóng hỏi.
"Sao lại thế này? Không phải bác sĩ nói bệnh tình của em ấy đã ổn định rồi sao? Sao lại tái phát?"
Trợ lý trực tiếp khóc.
"Vừa rồi có người gửi cho Minh Vũ một video, video kia là cảnh anh đi tìm Tô Đồng Đồng, không phải anh vừa nói với cô ấy là đi xử lý công việc sao? Nhưng anh lại lừa cô ấy, rõ ràng anh đi dây dưa với người phụ nữ kia nên Minh Vũ không chịu nổi thích liền tái phát bệnh."
Tay Lục Chiếu Hành nắm chặt đến mức nổi gân, đốt ngón tay trắng bệnh, Tiêu Diễn đáng chết! Anh ta không cần nghĩ cũng biết ai làm.
Tiêu Diễn vậy mà trực tiếp gửi video anh ta đi tìm Tô Đồng Đồng cho Minh Vũ?
Đây không phải tàn nhẫn là gì?
Nghĩ đến bộ dáng dữ tợn khi đứng trước mặt Tô Đồng Đồng thì chính anh ta cũng không thể thuyết phục mình, anh ta nên làm sao để cho Minh Vũ cảm thấy giữa mình và Tô Đồng Đồng không có gì?
"Bây giờ tôi quay lại!"
Nói xong, anh ta cúp điện thoại, trực tiếp lái xe về hướng bệnh viện.
Trải qua hai tiếng cấp cứu, Lục Minh Vũ cũng tỉnh.
Nhưng lúc này, cô ta không thấy khuân mặt nôn nóng quan tâm của Lục Chiếu Hành.
Trong lòng liền lạnh lẽo, trống vắng.
Giống như một cái hang động sâu thẳm.
Cô ta nhìn trợ lý.
"Cô không nói tình trạng của tôi cho anh trai à?"
Cô không tin Lục Chiếu Hành sẽ bỏ cô không quan tâm. Trừ khi, trừ khi anh ta thật sự yêu Tô Đồng Đồng! Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trái tim bắt đầu quặn đau.
Trợ lý vội vàng an ủi cô ta.
"Không phải, không phải! Tôi gọi điện thoại cho Lục tiên sinh rồi nhưng trên đường tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại không có cách đến gặp cô."
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Anh ấy xảy ra chuyện gì?"
Lục Minh Vũ lớn tiếng làm bác sĩ cùng hộ sĩ lập tức chạy vào.
Bác sĩ dạy dỗ trợ lý.
"Người bệnh hiện tại không thể chịu thích, cô nói mấy lời thích cô ấy là muốn vào phòng cấp cứu lần nữa à?"
Trợ lý cảm thấy vô cùng oan uổng, vội vàng nói hết mấy lời chưa kịp nói.
"Không đúng không đúng, Lục tiên sinh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua là ngài ấy say rượu lái xe, bị cảnh sát giao thông kiểm tra nên hiện giờ đang ở cục cảnh sát...... Luật sư đã chạy tới, ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm cô."
Lục Minh Vũ: "......"
Nhân viên y tế trong phòng: "......"
"Ha ha ha!"
Còn Tô Đồng Đồng lại đang cười nghiêng ngả trên sô pha.
Ngay sau lúc Tiêu Diễn dùng giọng điệu hài hước kể với cô về trò đùa dai của anh thì cô vẫn chưa từng ngừng cười.
"Anh, anh xấu xa quá!"
Tiêu Diễn vừa xoa bụng cho cô, vừa "hung dữ" nói.
"Ai mướn cậu ta phá hỏng "chuyện tốt" của anh! Nếu không phải do cậu ta thì em sẽ không vứt bỏ anh một mình đêm hôm khuya khoắt. Đồng Đồng phải bồi thường cho anh!"
- ----