Editor: Elf
- ----
‘’Không không, ngài không làm gì sai, ngài rất tốt với tôi, ý tôi là, tôi rất cảm kích, tôi không có ý tứ gì khác, tôi không phát thẻ người tốt ”
Cô vội vàng giải thích.
Tiêu Diễn thở dài.
"Vậy nhưng em vẫn đang dùng kính ngữ với tôi.
Tôi thực sự già rồi à? Tôi khiến em cảm thấy tôi giống như một người lớn tuổi à?"
" Tôi rất tôn trọng ngài, à không, anh!”
Khuôn mặt căng thẳng của cô có chút đỏ lên.
Nhưng đôi mắt xám to đẹp sáng ngời ấy vẫn nhất quyết nhìn chằm chằm vào anh, thay vì hoảng sợ né tránh, hoặc hạ mắt xuống.
Đây là một bước tiến mới.
Cô ít đề phòng với anh hơn rồi.
Dù cô đang căng thẳng nhưng cô vẫn nhìn anh.
Tiêu Diễn chậm rãi đi về phía cô, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhưng vai cô vô thức căng thẳng, mũi chân cũng rụt lại.
Vì anh mang đến cho cô cảm giác áp lực ngay cả khi anh không làm gì, nên cơ thể cô sợ hãi theo bản năng.
Anh cố gắng làm theo lời khuyên của chuyên gia tâm lý, cố gắng ngồi ngang tầm với cô, hoặc ngồi thấp hơn, điều này sẽ tạo cho phụ nữ cảm giác an toàn nhất định về tâm lý.
Thế nên, sau khi bước đến gần cô, anh ngồi xổm xuống, cười nhìn cô, đặt tay lên tay ghế của cô, dường như anh đang bao bọc lấy cô.
Vì Tô Đồng Đồng đang ngồi nên khi Tiêu Diễn ngồi thấp hơn cô có cảm giác như anh đang nửa quỳ trước mặt cô.
Hành động này đã giải tỏa hầu hết sự áp lực của cô.
Cùng với nụ cười ôn nhu và ấm áp, khiến bờ vai căng thẳng của cô dần thả lỏng, anh không chạm vào tay cô, chỉ nói chuyện với cô như thế này, rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Vậy em gọi tên tôi cho tôi nghe một chút có được không?”
"Cái này...!có thích hợp không?"
"Không phải chúng ta là bạn sao? Em muốn tiếp tục gọi tôi là Tiêu tiên sinh? Hay gọi tôi là chú giốngLục Chiếu Hành?"
Khi anh nói từ "chú", ánh mắt anh tối lại, có chút phức tạp khó hiểu trong ánh mắt ấy.
Cô có cảm giác nếu cô thực sự gọi anh như vậy, hậu quả sẽ hơi đáng sợ.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Tiêu Diễn.”
Thật sự rất êm tai.
Giọng nói của cô, khi cô gọi tên anh, nhẹ nhàng và ngọt ngào khiến trái tim của đối phương như muốn tan ra.
Cô gái nhỏ thật đáng yêu.
Nhưng cô gái nhỏ mà anh từng ngủ lại là vợ của Lục Chiếu Hành.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diễn âm thầm nghiến răng.
Tuy nhiên, anh vẫn nở nụ cười ấm áp trên môi.
“Em không cần để ý quá nhiều đến Lục Chiếu Hành, nó sẽ không ở đây đâu.”
“Tại sao?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
Có phải nữ chính đã xảy ra chuyện gì không?
Tiêu Diễn:
“Nó đang có hạng mục ở châu Phi.”
Lần này cô không nói, nhưng trong mắt hiện lên rõ ràng nghi vấn, tại sao anh ta đích thân đến châu Phi? Tiêu Diễn nhẹ giọng trả lời.
“Tôi cử nó đi.”
Cô gật đầu.
“Anh ta nghe lời anh thật đấy.”
“Vì nếu không nghe lời nó sẽ phải chết.”
Tô Đồng Đồng: "..."
Tiểu Diễn:
"Hahaha, tôi nói đùa đấy.
Em tin sao?"
Tô Đồng Đồng lúng túng cười, cô tin.
"Có vẻ như nó đã nói rất nhiều về tôi trước mặt em’’
Anh ngập ngừng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng, không buông tha từng nét mặt của cô.
Tô Đồng Đồng cứng ngắc gật đầu không phủ nhận.
Tiêu Diễn thở dài.
"Vậy em nghĩ tôi là loại người như thế sao? Tôi muốn biết, trong mắt em, tôi có đáng sợ như lời nó nói không? "
"Không, tôi tin tưởng vào cảm xúc của mình.
Tôi cảm thấy anh là một người thiện lương, ấm áp, biết chăm sóc người khác.
Dù tôi chỉ vừa biết anh không lâu, nhưng so với mọi người xung quanh luôn tìm cách hại tôi, thì anh đối xử với tôi tốt hơn bọn họ."
Cô ói với giọng điệu nhẹ nhàng và chân thành.
Dù sao, nói những điều tốt đẹp không bao giờ là sai.
Cô quen biết Tiêu Diễn trong thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đánh giá được ông chủ này là người như thế nào?
Nhưng cô không thể nói trước mặt người khác rằng tôi không tin bạn là người tốt, đúng không? Và cô vẫn cần sự giúp đỡ của Tiêu Diễnnên không thể phụ lòng anh, dù sao thì lời nói không mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, cô vẫn nên xoa dịu anh.
Tiêu Diễn khẽ nghiêng đầu trầm ngâm nhìn cô.
“Em thực sự thấy tôi như vậy sao?”
“Thật.”
Cô gật đầu lia lịa.
Tiêu Diễn nở một nụ cười mãn nguyện và quyết định thưởng cho mỗi thành viên của đội tư vấn tâm lý thêm một tháng tiền lương.
Tiêu Diễn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tô Đồng Đồng cũng đứng lên theo.
Anh nói:
"Vậy thì tôi sẽ không làm phiền em nữa.
Em nghỉ ngơi hoặc đi dạo trong vườn để thư giãn.
Đừng lo lắng về Lục Chiếu Hành, tôi là chủ nhân duy nhất ở đây.
Tôi không cho phép thì người hầu ở đây cũng sẽ không ai dám nói gì với nó.
Tuy rằng tôi không biết em có phiền muộn gì, nhưng tôi mong rằng mỗi ngày em ở đây sẽ thật vui vẻ.
Tôi sẽ về đây thường xuyên"
Cô gật đầu cảm ơn, lòng tốt của đối phương hiện tại cực kì quan trọng và đáng quý với cô.
" Cảm ơn."
Sau khi nói xong, cô lại hỏi:
“Vậy tôi muốn ra ngoài đi dạo có được không?”
“Đương nhiên, em có thể tự do đi lại.
Nếu em muốn đi hãy nói với quản gia, quản gia sẽ chuẩn bị xe cho em, hoặc có thể tùy ý sử dụng.
Em cũng có thể nói không cần vệ sĩ đi theo, nếu Lục Chiếu Hành có ngăn cấm, em không cần để ý đến, có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ xử lý.
”
Tô Đồng Đồng vui mừng khôn xiết! Âm thầm cho anh . like! Hãy nhìn đi, Tiêu Diễn có thể đá Lục Chiếu Hành con phố!
Cô vừa định nói thì bị anh cắt ngang.
“Đừng nói cảm ơn nữa, hôm nay em đã nói cảm ơn quá nhiều lần rồi.”
Vì vậy cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Khi tới cửa, anh lại dừng lại, quay đầu lại hỏi cô:
“Lần trước tôi có đưa cho em danh thiếp của tôi, em còn giữ chứ?”
Cô sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ lại chuyện phát sinh vào hôm đó, sắc mặt cô trở nên tê dại, không khỏi có chút đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu.
"Tối hôm qua tôi kiểm lại đồ đạc, những thứ anh đưa đều ở trong túi xách "
Tiêu Diễn lấy điện thoại di động ra.
"Nhưng em vẫn chưa liên hệ với tôi.
Có lẽ người trẻ không quen gọi điện, thêm WeChat của tôi đi."
Tô Đồng Đồng: "...!"
Cô cảm thấy rằng anh đang cố tạo ra cho cô sự thoải mái.
Chắc chắn là vậy, anh cười khiến bầu không khí thoải mái hơn hẳn.
Tô Đồng Đồng không từ chối, cô lấy điện thoại ra add Wechat với anh.
Sau đó, Tiêu Diễn lấy chiếc ví ra, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, nắm tay cô, đặt chiếc thẻ vào lòng bàn tay cô không cho cô từ chối.
"Đây là của tôi.
Thẻ phụ, không có mật khẩu."
"Không.
Tôi không thể lấy cái này.
Lần trước anh đưa cho tôi, tôi cũng muốn trả lại cho anh.
”
Cô cố gắng rút tay về.
Nhưng Tiêu Diễn lại lợi dụng việc này để nắm lấy hai tay cô, khẽ đẩy cô dựa vào tường, nhịp tim của cô đột nhiên tăng lên.
Tiêu Diễn cố gắng kiềm chế, nhưng bản năng có chút rục rịch, muốn lại gần, muốn thân cận, muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng vẫn chưa, chưa phải lúc.
Nghĩ đến những gì tên khốn Bạch Cửu nói với anh, anh chỉ có thể nhẫn nại mà dùng phương pháp từng bước dụ con mồi vào lưới của mình.
“Đồng Đồng, tôi có thể gọi em như vậy không?”
Anh đột nhiên nhẹ nhàng hỏi cô.
Nhưng ánh mắt anh từ trên nhìn cô khiến cô căng thẳng tột độ, lúc này cô gần như bị kẹt giữa bức tường và anh.
Khoảng cách ái muội này khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Không, không, không, không thể tiếp tục như vậy được.
Nhưng cô có thể từ chối không? Sự chênh lệch quyền lực giữa hai bên quá lớn, nên cô chỉ có thể cố gắng tác động đến cảm xúc của đối phương càng nhiều càng tốt, sau đó khiến tình hình mất kiểm soát trở lại bình thường.
"Anh..."
Cô định nói, nhưng anh đã đặt một ngón tay lên môi cô.
"Suỵt, em nghe tôi nói trước.
Sau đó quyết định có nhận tấm thẻ này hay không, được không?"
Đôi mắt to màu xám nhìn anh cảnh giác.
Giọng anh trầm thấp, có sự quyến rũ, giống như một người anh cả yêu thương, giống như một người anh trai ân cần, càng giống một người tình gợi cảm đầy cám dỗ và nguy hiểm.
“Bây giờ em đã tuyệt giao với nhà họ Tô rồi, nhà họ Tô không còn là chỗ dựa của em, bọn họ sẽ không cho em tiền nữa, em cũng sẽ không lấy tiền của họ, đúng không?”
Cô gật đầu.
Anh lại nói:
“Em mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa đi làm đúng không?”
Cô lại gật đầu.
“Tuy rằng Lục Chiếu Hành là chồng trên danh nghĩa của em nhưng nó cũng không cho em tiền, đúng không?”
- ----.