Edit: hanthy
Bệnh viện Thụy Sĩ có đội ngũ cùng thiết bị chữa bệnh hàng đầu thế giới. Sau khi nghiên cứu ca bệnh của Thẩm Vọng, các chuyên gia không hẹn mà cùng nhau khiếp sợ.
Xương chân Thẩm Vọng không những hồi phục được như cũ, đến cả các khe nứt li ti cũng đã liền lại.
“Khôi phục thị lực không phải là tình huống hiếm thấy, nhưng xương hai chân vỡ nát có thể bình phục lại được cỡ này xứng đáng gọi là kỳ tích! Xin hỏi anh đã điều trị ở bệnh viện nào vậy, không biết đội ngũ y bác sĩ nào có trình độ y khoa cao như thế ạ?”
Người nước ngoài bày tỏ một cách nồng nhiệt và trực tiếp, hỏi liên tiếp nhiều vấn đề trước khi tiến hành trị liệu.
Chu Vị thay mặt Thẩm Vọng trả lời: “Gần nửa năm qua Thẩm tiên sinh chưa từng đến bệnh viện điều trị, chỉ tiếp nhận châm cứu Trung y ở nhà.”
Các bác sĩ nổi lòng sùng kính: “Thì ra là Trung y!”
“Không phải.”
Thẩm Vọng bỗng nhiên mở miệng.
Ánh mắt của mọi người tập trung lại, bác sĩ phụ trách nôn nóng hỏi: “Vậy chân anh làm sao mà khỏi được?”
Dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Vọng dịu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên: “Là vợ tôi.”
Chu Vị: “…” Tiên sinh à, nhịn một chút được không, tính khoe vợ ra tận nước ngoài luôn hả? Anh còn cần hình tượng cao lãnh không vậy!
Nhưng ý cười trên mặt chuyên gia kia càng tươi hơn: “Tôi hiểu rồi. Tình yêu! Năng lượng tình yêu chữa lành hết thảy!”
Một đám người ngoại quốc không kiềm lòng nổi, ánh mắt đầy xúc động.
Chu Vị: “…” Mấy người Tây này khó hiểu thật.
Thẩm Vọng miễn cưỡng duy trì nụ cười, nhưng có thể thấy khóe mắt anh tràn ngập nét ôn nhu. Tình yêu của Cố Sanh Sanh ư? Nghe không tệ nha.
Mặc dù người nước ngoài không thể kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng bọn họ lại rất tỉ mỉ trong việc làm kiểm tra. Trải qua một loạt xét nghiệm rắc rối phức tạp, cuối cùng bảo Thẩm Vọng đi thử mấy bước.
Kết luận cuối cùng của các chuyên gia là: không khó để Thẩm Vọng đứng dậy đi lại một lần nữa.
Nghe được xác nhận của chuyên gia, Chu Vị vỡ òa vui sướng, hai mắt Thẩm Vọng hình như cũng đang tỏa sáng.
Thẩm Vọng thấp giọng nói: “Ở nhà tôi có tập phục kiện, thời gian đứng được rất ngắn.”
Bác sĩ kéo ống quần Thẩm Vọng lên quan sát, ông nói: “Phục kiện là một quá trình dài đằng đẵng, cần sự kiên trì rất lớn. Mặc dù xương đùi của anh đã lành lặn lại, nhưng thời gian tập đi đứng quá ngắn, một phần cơ bắp và thần kinh sẽ bị co rút… Hả?”
Bác sĩ ngừng một chút, cẩn thận kiểm tra cơ bắp chân của Thẩm Vọng: “Giữ gìn rất khá, anh vẫn luôn được hộ lý chuyên nghiệp xoa bóp sao?”
Thẩm Vọng: “Vợ tôi giúp tôi bóp chân mỗi ngày.”
Sau khi chân Thẩm Vọng bị liệt, ông cụ Thẩm liên tục mời hộ lý đến cho anh, nhưng không một người nào có thể chạm vào cơ thể Thẩm Vọng.
Ngoại trừ Cố Sanh Sanh.
Mặc dù Cố Sanh Sanh sau khi được cưng chiều rồi thì bắt đầu lên mặt, nhưng việc xoa bóp chân cho Thẩm Vọng này cô chưa từng quên lấy một ngày, lần nào làm cũng dốc hết lòng hết sức.
Có lúc hai người ôm nhau ngủ, Cố Sanh Sanh mơ mơ màng màng sẽ đột nhiên duỗi tay xuống chân anh, hại Thẩm Vọng nửa đêm tỉnh giấc, khó khăn lắm mới ngủ lại được.
Bác sĩ than vãn: “Anh kiếm được cô vợ tốt ghê.”
Thẩm Vọng gật đầu: “Cô ấy tốt nhất.”
Ngữ khí của Thẩm Vọng tuy lạnh nhạt nhưng cảm xúc ẩn chứa trong đó nhiều đến nỗi không cách nào che giấu được.
Bác sĩ cười: “Tôi nghĩ là anh nên có vợ ở bên cạnh để tiếp tục tiến hành các giai đoạn trị liệu tiếp theo.”
Để Thẩm Vọng đứng dậy và đi lại được cần kết hợp các dụng cụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơ bắp và thần kinh, cộng với phục kiện hỗ trợ. Bệnh viện này có hệ thống trang thiết bị tiên tiến nhất, tiêu tiền đương nhiên cũng chát nhất.
Chu Vị và Lý Cạnh nghe giá xong, mi mắt liền nhảy dựng lên.
Thẩm Vọng lại chẳng quan tâm giá cả, anh chỉ quan tâm thời gian: “Đợt trị liệu đầu tiên bắt buộc phải kết thúc trước thứ .”
Bác sĩ kinh ngạc nói: “Thế này không khả quan lắm đâu.”
Điện thoại Thẩm Vọng rung lên. Anh gật đầu ra hiệu rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Sau lưng, Chu Vị và Lý Cạnh cùng vây xung quanh bác sĩ, mỉm cười tỏ ý muốn nghiên cứu thảo luận thêm về phương án sắp đến.
“Thẩm Vọng ơi Thẩm Vọng ơi.”
Vừa đặt điện thoại lên tai, tiếng nói ngọt ngào của Cố Sanh Sanh liền vang lên, như hương hoa tường vi phả vào mặt, xua tan mùi thuốc khử trùng đặc thù trong bệnh viện, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đối diện với hành lang trắng tinh của bệnh viện là một bức tường phủ kín cây tường vi, hương thơm trong trẻo, thu hút không biết bao nhiêu là ong bướm.
Thẩm Vọng hờ hững ngắm tường hoa, tinh thần đã bị giọng nói nũng nịu trong điện thoại hút mất từ lúc nào rồi.
Khi biết câu “tiểu yêu tinh” của mình bị bạn bè Cố Sanh Sanh nghe được, Thẩm Vọng trầm mặc trong chớp mắt.
Đầu bên kia thoáng truyền đến tiếng cười dữ dội, âm lượng rất to, phá tan luôn sự hiểu biết của Thẩm Vọng về loài sinh vật mỏng manh như phụ nữ.
Thẩm Vọng im lặng không nói gì, Cố Sanh Sanh lại hiểu thành anh đang thẹn thùng. Dù gì cô cũng đã trải qua kiểu gϊếŧ người tập thể này rất nhiều lần rồi. Cố Sanh Sanh hung hăng giơ nắm đấm qua cửa thủy tinh với Tịch Tuyết Nhi, sau đó vội vàng che điện thoại, nhỏ giọng dỗ dành Thẩm Vọng: “Em không có cười anh, anh đừng giận nhé.”
“Ừ.” Thật ra Thẩm Vọng vốn không hề giận, nhưng vẫn nhân cơ hội đòi phúc lợi: “Ảnh chụp hôm qua, chụp thêm mấy tấm kiểu vậy gửi cho anh.”
“Kiểu trà xanh á hả?” Cố Sanh Sanh nói: “Anh định làm gì thế?”
Thẩm Vọng cười thấp một tiếng: “An ủi tinh thần.”
Tiếng nói cuốn hút qua sóng điện thoại càng quyến rũ hơn, nghe mà ngứa ngáy khắp cả người.
Gió xuân làm say đắm tâm hồn, ban công hình bán nguyện trống trải, tấm lụa trắng bị gió thổi bay lên rồi rớt xuống, trái tim Cố Sanh Sanh cũng giống như thế.
Cô tựa lên lan can ban công, ngón tay vô thức chọc vào chậu đất nhỏ, lúc này cô chỉ muốn nhào vào lòng Thẩm Vọng cọ cho thật đã: “Cái đó… vậy tối nay em về nhà, chúng ta gọi video.”
Vốn tưởng rằng Thẩm Vọng sẽ lập tức đồng ý, nhưng anh lại chuyển hướng sang chọc cô: “Mới nhiêu đó mà nhớ anh rồi à?”
Cố Sanh Sanh đáng thương nói: “Nhớ, anh có nhớ em không?”
“Nhớ.” Rất dứt khoát, tựa như đã nghĩ đến câu trả lời hàng trăm lần trong lòng, vội vàng hấp tấp thế này thật không giống Thẩm Vọng chút nào.
Trước mắt Thẩm Vọng hiện ra khuôn mặt Cố Sanh Sanh lúc nói câu đó, mềm mại đáng yêu, lông mày dính lại một chỗ, cái miệng nhỏ màu hồng bĩu ra, mọi chi tiết đều vô cùng rõ ràng.
Muốn từ chối kiểu này của Cố Sanh Sanh, e là chuyện không thể.
Thẩm Vọng nắm chặt tay vịn xe lăn, ôn hòa nói: “Sắp đi thử vai rồi, có căng thẳng không?”
“Căng thẳng chứ! Chủ đề lần này là phim dân quốc, em chưa xem lần nào hết.” Cố Sanh Sanh lập tức bị đánh lạc hướng, bắt đầu thao thao bất tuyệt với Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng giải thích cho Cố Sanh Sanh biết bối cảnh và lịch sử thời dân quốc, Cố Sanh Sanh nghe xong liền kinh ngạc.
Mới nói được mấy câu, đầu bên kia bỗng truyền đến tiếng nói xa lạ, là của phụ nữ.
Cố Sanh Sanh lập tức dỏng tai lên.
Thẩm Vọng đưa điện thoại ra xa trò chuyện bằng tiếng anh vài câu, sau nói với Cố Sanh Sanh: “Anh phải đi họp rồi.”
Cố Sanh Sanh áp điện thoại sát vào tai và mở âm lượng đến mức lớn nhất giật cả mình. Cô vội vàng xoa xoa tai: “Anh mới nói gì thế? Sao bên anh lại có tiếng của phụ nữ?”
Sức ghen đáng sợ thật. Giọng Thẩm Vọng đầy cưng chiều: “Ngoan, anh phải làm việc, em quay phim cố lên nhé.”
Người đàn ông anh tuấn lãnh đạm rũ mắt, khóe môi cong lên một nụ cười trong vô thức khiến nữ y tá đỏ hết mặt.
Thì ra anh ấy cũng sẽ cười, mà cười lên sẽ cực kỳ dịu dàng…
Mãi cho đến khi cặp mắt sắc bén của Thẩm Vọng lướt đến, nữ y tá mới bừng tỉnh khỏi mộng: “Thẩm tiên sinh, phòng trị liệu đã chuẩn bị xong. Anh có thể vào rồi ạ.”
Thẩm Vọng gật đầu, đẩy xe lăn đi.
Cố Sanh Sanh lưu luyến nhìn điện thoại, lúc lấy lại tinh thần mới nhận ra chậu hoa nhài nhỏ trên ban công đã bị cô phá trọc từ lúc nào.
Tịch Tuyết Nhi thò đầu ra: “Tâm sự với chồng xong chưa? Mau vào ăn sáng đi, không thôi đến trễ bây giờ!”
Cố Sanh Sanh lật đật che chậu hoa lại: “Tớ, tớ vào ngay đây.”
Tịch Tuyết Nhi: “Cậu lề mề quá.”
Đợi Tịch Tuyết Nhi đi rồi, Cố Sanh Sanh chột dạ xoay chậu hoa một vòng, đổi phần bị trụi kia ra ngoài, xong xuôi mới vào nhà ăn sáng.
Bữa sáng là món cháo đậu đỏ do Cố Sanh Sanh nấu. Ba người ăn xong lại rửa mặt trang điểm, lúc ra khỏi nhà đã muộn giờ, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến trường quay.
“Chúng ta muộn giờ chưa vậy?”
Nhân viên công tác cười nói: “Không muộn đâu. Đây là chủ đề thử vai hôm nay, mọi người xem qua một chút.”
Cố Sanh Sanh nhận giấy, trên đó có viết bối cảnh câu chuyện.
lấy ý tưởng từ câu chuyện có thật của một thiên kim tiểu thư nhà giàu tên Tuế Tuế.
Tuế Tuế sinh ra trong một gia đình giàu có, thuở nhỏ mồ côi mẹ, cha nàng hết mực thương yêu con gái. Năm Tuế Tuế tuổi trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp, người đến nhà xin cầu thân nhiều đếm không xuể.
Ngày nọ, Tuế Tuế ra đường bị một lão đại hắc bang nhìn trúng, hắn mang rương sính lễ đến nhà Tuế Tuế để ép cưới nàng.
Tuế Tuế không đồng ý, cha nàng yêu con gái như vậy chắc chắn càng không chấp nhận. Đêm đến, dưới sự trợ giúp của nhũ mẫu, Tuế Tuế cải trang, lén lút bỏ trốn về nông thôn tránh nạn.
Quê của nhũ mẫu gọi là thôn nước ngọt, là chốn bồng lai tiên cảnh, không hề có khói bụi chiến tranh, non xanh nước biếc. Nhưng Tuế Tuế lại không thích ứng được với kiểu sinh hoạt khổ cực ở nông thôn. Song, thứ khiến nàng chán ghét nhất lại chính là con trai của nhũ mẫu, Thẩm Niên.
Thẩm Niên năm nay tuổi, lúc còn bé đã từng làm bạn với Tuế Tuế, nhưng Thẩm Niên trưởng thành trầm mặc ít nói hẳn, càng không phải là kiểu người khác nói gì thì nghe nấy. Tuế Tuế ghét Thẩm Niên tranh giành tình yêu thương của nhũ mẫu nên suốt ngày gây khó dễ với hắn.
Một lần nọ, Tuế Tuế cáu kỉnh trốn nhà đi, không cẩn thận ngã xuống dốc núi. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Thẩm Niên đã nhảy xuống giải cứu nàng. Và thế là tình cảm giữa hai người dần dần phát sinh biến hóa ngoài ý muốn…
Khách quan mà nói, đây là một câu chuyện rất lãng mạn.
Cố Sanh Sanh lướt đến cuối cùng, thấy hai phân đoạn diễn ngắn: một là sau khi Tuế Tuế biết Thẩm Niên vì cứu mình mà bị thương nên lén lút chạy đến phòng Thẩm Niên, nhân lúc hắn đang ngủ thút thít nói lời xin lỗi với hắn.
Hai là lần đầu tiên Tuế Tuế xuống bếp để nấu một bát mỳ trường thọ cho Thẩm Niên, không cẩn thận bị bỏng tay.
Cả hai phân đoạn đều khá khó nắm bắt, diễn lố một chút sẽ trông giả tạo ngay.
Cố Sanh Sanh đọc kịch bản, nghiêm túc tính toán xem nên diễn như thế nào.
Một chàng trai cao ráo mang kính râm từ phía đối diện đi tới, là Tạ Tử Khanh.
Tạ Tử Khanh cũng thấy Cố Sanh Sanh, bước chân anh dừng lại, giống như đang chờ ai đó.
An Hà hỏi nhỏ: “Không phải là Tạ Tử Khanh sao?”
Tịch Tuyết Nhi: “Anh ấy là nam chính của vở kịch này mà. Nhưng mà đang chờ ai vậy?”
Không lâu sau, cửa phòng thử vai mở ra, Cố Vân Yên đi vào.
Cố Vân Yên mặt mày hớn hở hỏi: “Tử Khanh, vẫn chưa đi hả?”
Tạ Tử Khanh đáp: “Đi đây.”
Hai người một trước một sau ra ngoài, lúc đi ngang qua Cố Sanh Sanh, Cố Vân Yên còn rất nhiệt tình chào hỏi cô: “Chị Sanh Sanh.”
Cố Sanh Sanh không để ý cô ta.
An Hà và Tịch Tuyết Nhi thì thầm: “Sao họ lại đi chung với nhau vậy nhỉ?”
Cố Sanh Sanh cũng tò mò nhìn Tạ Tử Khanh. Nhưng anh mang kính râm, trên mặt không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.