Cố Sanh Sanh để hai tay Thẩm Vọng khoác lên trên vai mình, cố gắng đem hắn đỡ dậy, giống như đang ôm lấy hắn. Để Thẩm Vọng ngồi xuống, cô mới phát hiện vóc người Thẩm Vọng cao như vậy, chóp mũi Cố Sanh Sanh mới đến cái cằm hắn. Hai chân thon dài của hắn bất lực, lõng thõng dựng trên sàn nhà. Trời lạnh như vậy, trên chân của hắn đến hai chiếc tất cũng không có. Cố Sanh Sanh trong lòng chua xót, liền xoay người để hắn nằm ở trên lưng mình: "Anh ôm lấy cổ tôi, tôi cõng anh."
Lưng nhỏ yếu ớt giống như cành liễu non, nhẹ nhàng đè ép liền có thể bẻ gãy. Tiếng nói khàn khàn bên tai vang lên: "Cô điên rồi?" Cố Sanh Sanh tự tin nói: "Anh yên tâm đi. Nhanh lên nha, anh không vội? Tôi huýt sáo một đoạn cho anh nghe..." Một hai bàn tay to khoác lên bên trên cổ cô, dùng tư thế khóa cổ. Cố Sanh Sanh hồn nhiên không có phát giác, cô lấy sức lực toàn thân, "Hự" một tiếng kéo Thẩm Vọng đứng dậy. Thẩm Vọng lại gầy, khung xương to ở, thân thể của hắn suy yếu, hai chân đi lại không tốt, như có như không chạm đất, cơ hồ trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên thân Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh bị hắn đè ép, giống như con thỏ nhỏ cõng con sói lớn, nửa đi nửa túm đến toilet. Một đoạn đường ngắn ngủi, mất mấy phút mới đến. Cố Sanh Sanh thở không ra hơi, may mà nguyên chủ bỏ đói Thẩm Vọng ngược lại gầy đi không ít, nếu không cô đã sớm bị đè bẹp. Thẳng tới lúc tiến vào toilet, tóc trên trán Cố Sanh Sanh tóc đều nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, hương tường vi như ẩn như hiện, lại càng thêm ngọt. Nàng thở phào, vịn Thẩm Vọng đối diện bồn cầu, đem nắp bồn cầu nhấc lên: "Tốt, anh tự xử đi."
Trong phòng vệ sinh cũng không có tay vịn thích hợp dùng cho người tàn tật, Cố Sanh Sanh chỉ có thể đứng đó làm tay vịn cho hắn. Cô quay đầu ra các trong chốc lát, cũng không nghe thấy động tĩnh. Xoay đầu lại, đã thấy Thẩm Vọng một tay đặt ở lưng quần của mình, động tác có hơi chần chờ. Mà lúc này, hắn nhạy cảm quay đầu lại: "Cô nhìn cái gì?"
Cố Sanh Sanh: "... Ai nhìn anh?!"
Thẩm Vọng vẻ mặt lạnh lùng mang theo chế giễu. Cố Sanh Sanh giận không chỗ phát tiết, vừa rồi tích lũy ủy khuất liền bộc phát, không quan tâm mà nói: "Anh nặng như vậy, tôi suýt chút nữa bị anh đè chết. Anh muốn đi tiểu thì đi nhanh đi, tôi mới không có thèm nhìn anh!"
Thẩm Vọng khuôn mặt ngậm sương mang tuyết, từ trắng chuyển đỏ, ẩn ẩn thành màu đen: "Cô muốn chết?!" Cố Sanh Sanh kêu to: "Tôi chính là không muốn sống! Anh sẽ là không tiểu được đi? Còn cần tôi cầm giúp anh sao?"
Lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng kịch liệt, một cỗ tức giận trong ngực mạnh mẽ trào ra. Thẩm Vọng lạnh giọng: "Nhắm mắt!" Lập tức lưng quần giật xuống, rốt cục cũng giải quyết nhu cầu sinh lý. Tiếng nước chảy hữu lực kéo dài thật lâu. Cố Sanh Sanh một đôi mắt hạnh đầy nước không kịp nhắm lại, lúc này hoảng sợ trừng lớn đến cực hạn. Một người đàn ông băng tuyết như Thẩm Vọng, vật kia làm sao dáng dấp lại như thế... Cố Sanh Sanh trong đầu vang vọng một câu: Tiểu Thẩm rất hùng vĩ. Thẩm Vọng đem Tiểu Thẩm thu hồi vào trong quần, ngón tay đặt trên bả vai Cố Sanh Sanh giật giật. Cố Sanh Sanh lấy lại tinh thần, hốt hoảng buông nắp bồn cầu xuống, ấn xả nước. Sau đó lại giống như ốc sên đang dọn nhà, cõng Thẩm Vọng ra bên ngoài. Đi được nửa đường, thanh âm khàn khàn nhắc nhở: "Rửa tay."
"Hả? À." Cố Sanh Sanh sững sờ, gian nan cõng hắn gian quay người lại, đưa hắn đến bồn rửa tay. Cố Sanh Sanh để Thẩm Vọng vịn bồn rửa tay, nói: "Anh chờ chút nha." Cố Sanh Sanh ra ngoài đem xe lăn đẩy đến, vịn Thẩm Vọng ngồi xuống. Hắn vóc người cao, ngồi mặt vẫn hướng lên trên mặt bồn. Trên thành bồn rửa tay có bày biện đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân, đồ mới tinh kia là của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng và cốc nước cùng khăn mặt đều bày ở trong tay Thẩm Vọng.
"Khăn mặt ở đây, cốc nước ở đây. Anh không cần vội, không nên khiến nước rơi vào người." Cố Sanh Sanh rất giống bà vú mới vào nghề, vụng về lại quan tâm dặn dò, còn đem một cái khăn lông khoác lên trên đầu gối Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng hờ hững đối mặt. Người đàn bà này giống một vũng nước nông cạn, tiểu tâm tư cùng ác ý nhìn một cái đều không sót gì, lúc này đột nhiên lại nổi điên, nhất cử nhất động đều nhìn không thấu.
Hắn lúc trước xem thường cô, hiện tại cũng sẽ không bởi vì sự khác thường của cô mà sinh ra bất kì cảm xúc dư thừa nào. Thẩm Vọng chỉ là vươn tay, nghiêm túc rửa mặt. Nước chảy cọ rửa ngón tay thon dài của Thẩm Vọng, ngón tay tái nhợt như là ngọc điêu thượng hạng, rửa cái tay cũng lộ ra phong thái ung dung cao quý. Ngón tay Thẩm Vọng cũng thật dài.
Cố Sanh Sanh run lẩy bẩy. Cô ô uế. Cô không trở về được nữa rồi. Cố Sanh Sanh hoảng hoảng hốt hốt đem đầu dời đi chỗ khác, đối diện là một cái gương lớn. Là một thiếu nữ không ai mà không yêu soi gương, huống chi Cố Sanh Sanh là một mỹ nhân như vậy.
Cố Sanh Sanh vô ý thức điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười liếc người trong kính. Hét lên một tiếng chói tai: "A!!!!!"
Màng nhĩ Thẩm Vọng bỗng nhiên bị tạp âm công kích, tay run lên, bọt nước làm ướt ống tay áo. Vải vóc ẩm ướt lạnh lẽo dán trên cổ tay , khiến cho một người có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ như Thẩm Vọng lông mày nhíu lại thật sâu, không khí trong toilet thoáng chốc thấp xuống.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không có chú ý. Cô hoảng sợ nhìn gương mặt trong gương: "Cái người quái dị này là ai vậy?! Xấu quá! Cô cô cô... Tôi tôi tôi..." Hệ thống ngôn ngữ của Cố Sanh Sanh hoàn toàn đánh mất.
Trong gương cô mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, một đôi mắt hạnh sương mù mông lung, khuôn mặt lớn chừng bàn tay hình trái tim, trời sinh câu người, cùng Cố Sanh Sanh rõ ràng là một cái khuôn đúc ra. Chỉ là người trong kính kia lông mi như hai cái quạt to, phách lối vểnh lên, hốc mũi hở ra, cái cằm đột nhiên mọc dài ra một đoạn. Làn da lại càng không cần phải nói, bởi vì phấn lót màu tuyết trắng, càng hiện ra làn da trầm trần không ánh sáng, lỗ chân lông thô ráp, mấy nốt tàn nhang lấm tấm càng chói mắt. Cố Sanh Sanh tay run run sờ lên trên cái mũi của mình cùng cái cằm, xúc cảm dị dạng rõ ràng.
Cô từ trong trí nhớ được biết nguyên chủ nóng lòng phẫu thuật thẩm mỹ, Tu Chân giới cũng có phù chú pháp thuật Hoán Nhan Hồi Xuân. Có thể cô không biết, còn có người đem mình làm cho xấu cả đi a! Không phải là thẩm mỹ thế giới này cùng mình khác biệt? Cố Sanh Sanh giữ lấy một tia hi vọng cuối cùng, run giọng hỏi Thẩm Vọng: "Anh cảm thấy, dáng dấp tôi nhìn được không?
Nguyên chủ là một tiểu minh tinh, chụp qua chút quảng cáo cùng phim truyền hình, Thẩm Vọng chắc là đã gặp qua nguyên chủ. Thẩm Vọng đã rửa mặt sạch sẽ. Hắn có bệnh thích sạch sẽ, hộ lí chăm sóc bên người của hắn bị Cố Sanh Sanh về sau đuổi đi, hắn cũng sẽ lục lọi đem chính mình làm sạch sẽ.
(Hoán Nhan: thay đổi dung mạo, Nhan sắc; Hồi Xuân: khuôn mặt phục hồi tuổi xuân)
Cố Sanh Sanh trông mong nhìn hắn, một lần nữa hỏi thăm: "Hiện tại có phải là lưu hành cái mũi cao cao cùng cái cằm dài?" Cô tiến đến tới gần, tiếng nói trở nên ướt át mềm mại, muốn khóc không được. Thẩm Vọng chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, giữa răng môi lộ ra hương bạc hà thanh mát, quả nhiên là hà hơi Như Lan, tiếng như kim thạch: "Người quái dị."
Cố Sanh Sanh tim như bị đao cắt. Cô có thể cảm thấy mình xấu, lại quyết không để người khác nói mình xấu. Cô cả giận: "Chế giễu bề ngoài người khác là không đúng!" Thẩm Vọng lành lạnh nói: "Cô cũng biết khuôn mặt mình nhìn buồn cười?"
Cố Sanh Sanh "Oa" khóc ra thành tiếng, cũng không muốn tiếp tục muốn theo vị lão đại này duy trì mặt ngoài hòa nhã: "Tôi cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, anh mau ra ngoài, đi!" Thẩm Vọng đầu lông mày cũng không có động một cái, đẩy xe lăn đi ra, bánh xe còn lăn qua váy của Cố Sanh Sanh đang ngồi dưới đất.
Bất quá Cố Sanh Sanh cũng không rảnh so đo chút chuyện nhỏ này. Thẩm Vọng chế giễu làm cho cô triệt để hỏng mất, nhất là... Nhìn khuôn mặt trong gương, cô dĩ nhiên không có cách nào phản bác Thẩm Vọng. Nước mắt liên tiếp rơi xuống, vốn nên là cảnh đẹp lê hoa đái vũ, nhìn gương mặt này lại chỉ cảm thấy buồn cười, sửa quá nhiều đến mức biểu cảm đều cứng ngắc lại. Cố Sanh Sanh cực kì buồn.
Nguyên bản mặt nguyên chủ cùng Cố Sanh Sanh có tám phần giống nhau, ngũ quan thiên về vẻ rực rỡ, tăng một phần thì quá nhiều. Xuất đạo bằng bộ ảnh sân khấu trên mạng cũng nhấc lên một gợn sóng không nhỏ, đè ép một đám tiểu hoa trong vòng giải trí. Hết lần này tới lần khác nghĩ quẩn đi phẫu thuật thẩm mỹ. Phẫu thuật liền phẫu thuật đi, nguyên chủ phẫu thuật thẩm mỹ lại không thành, bỏ ra nhiều tiền đem mình chỉnh thành tấm đức hạnh này.
Cũng may nguyên chủ một người sợ đau, không dám làm dùng dao phẫu thuật chỉnh. Bằng không thì Cố Sanh Sanh chỉ có thể lại tự sát một lần nữa. Cố Sanh Sanh khóc thút tha thút thít, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng đồ vật bị đập vỡ. Cô bận bịu đứng lên, phát giác mình ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt chân ngồi bị tê. Cố Sanh Sanh hít lấy một hơi chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên kịp phản ứng, không phải chính mình cũng không muốn sống, cô cũng không cần thiết đối với Thẩm Vọng cẩn thận từng li từng tí.
Cố Sanh Sanh liền không nhanh không chậm đi ra toilet. Đã thấy Thẩm Vọng ngồi êm đẹp, trên sàn nhà rơi vỡ cái cốc nước đổ tung tóe. Cố Sanh Sanh còn nhớ vừa rồi Thẩm Vọng nói cô xấu cô còn chưa báo thù đâu, thừa cơ quở trách nói: "Thật là, làm sao đem nước đổ. Chăn mền trên đất đều bị làm ướt."
Cố Sanh Sanh vừa nói, một bên cầm thùng rác qua, đem mảnh thủy tinh vỡ nhặt bỏ vào. Còn có rất nhiều miếng thủy tinh rơi vào lông thảm dài cùng trong chăn, nhặt không ra. Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng, hắn một tay đỡ lấy cái trán, tay áo rơi xuống lộ ra một đoạn xương cổ tay tái nhợt, tư thái lười biếng thong dong. Mình mất công nói nửa ngày, hắn không có chút nào xấu hổ!
Cố Sanh Sanh đi lấy đôi dép lê đến, tức giận ném ở bên chân Thẩm Vọng. Thẩm Vọng nghe thấy động tĩnh, hơi cúi đầu đi "Nhìn" trên mặt đất. Hắn tròng mắt che đi, đường cong bên mặt ưu mỹ đẹp đến khiến lòng người run sợ, như đỉnh núi tuyết, như trăng trên trời. Lúc này tăng thêm một loại lo lắng không yên, nhìn thì cảm thấy liếc hắn một cái đều là khinh nhờn. Cố Sanh Sanh một bụng lời nói liền cũng không nói ra được, sinh ra áy náy: Anh nhìn không thấy đâu.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt lên dép lê đụng đụng vào chân Thẩm Vọng: "Anh mau xỏ dép lê." Thẩm Vọng khẽ động, giống như nghe không hiểu, vẫn trầm mặc "Nhìn" lấy cô.
Cố Sanh Sanh thấy hắn để trần chân lạnh đến đỏ lên, nghiêm túc giải thích: "Trên mặt đất có mảnh vụn thủy tinh, sợ anh dẫm lên... Tôi sẽ không hại anh, trong dép lê lại không giấu được đinh, không tin anh sờ thử một cái xem."
Làm sao giống như là cô sán tới muốn hầu hạ Thẩm Vọng vậy. Cố Sanh Sanh bỗng nhiên đối với nha hoàn của mình đồng cảm đứng lên, lúc trước các nàng vây quanh mình, lời tốt ý hay khuyên cô thay nhiều kiện y phục, ăn nhiều mấy ngụm cơm, phản ứng của mình cũng là chán ghét như vậy sao?
Cố Sanh Sanh ngồi xổm đến chân đều tê, Thẩm Vọng vẫn là không có phản ứng. Cô tức giận đem dép lê cầm lấy, "Loạt xoạt" đứng lên: "Không xỏ coi như..." Trên vai sức nặng trùng xuống, Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Anh..." Thẩm Vọng ấn cô trên vai, một tay bóp lấy phần gáy của cô, hô hấp như than lửa cực nóng: "Ngậm miệng."
Tác giả có lời muốn nói:
Sanh Sanh: Anh gọi em là cái gì? Người quái dị?
Lão đại: Bảo bối, em nghe lầm.