Cha nuôi?
Hác Mộc giật mình.
Khi còn bé không phải Lộ Chiêu Hành sống chung với ông bà ngoại sao?
Cậu lại nhìn chiếc nhẫn trên tay phải của Lộ Chiêu Hành, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người chăm sóc hắn sau khi ông ngoại qua đời?
Lâu như vậy cũng không có liên hệ, bây giờ gọi để làm gì?
Hác Mộc chần chừ nói: "Ông ấy tìm anh có chuyện gì sao?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Đòi tiền."
"......"
Đòi tiền? Muốn bao nhiêu?
Sẽ không phải là muốn ngoạm một miếng to đấy chứ?
Mặc dù cậu chưa từng hỏi mấy chuyện liên quan đến gia đình của Lộ Chiêu Hành, nhưng cậu tự nhận mình hiểu rõ cách làm người của Lộ Chiêu Hành, Lộ Chiêu Hành không phải người có ơn không báo đáp, hắn thành danh lâu như vậy cũng không thiếu tiền, hắn sẽ không tắt điện thoại trực tiếp như vậy.
Hắn làm như vậy chỉ có thể là người cha nuôi kia của hắn cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Cha nuôi kia dám đòi tiền Lộ Chiêu Hành thì có thể do ông ta có chỗ dựa nào đó.
"Trong tay ông ấy có điểm yếu của anh hả?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Không có."
"Vậy ông ấy dùng công lao dưỡng dục ép uổng anh?"
"Ông ta không dám."
"Không dám? Tại sao?"
Trong mắt Hác Mộc tràn ngập nghi ngờ.
Lộ Chiêu Hành nhíu mày nói: "Bởi vì anh nắm điểm yếu của ông ta trong tay?"
"......"
Cha nuôi kia quả nhiên chẳng phải người tốt!
Thấy cậu đột nhiên tức giận, Lộ Chiêu Hành nhẹ giọng cười cười: "Đừng lo, anh sẽ sử lý ổn thỏa thôi, không sao đâu."
Cái chuyện lừa tiền đối với nghệ sĩ đang nổi thường xuyên bị truyền thông lòng dạ hiểm ác uy hiếp mà nói cũng không phải chuyện gì to tát, Hác Mộc cũng không lo lắng Lộ Chiêu Hành sẽ bị ảnh hưởng, cậu chị hơi tò mò: "Ông ngoại anh......!Là lúc anh mấy tuổi thì qua đời?"
Động tác vuốt ngón tay của Lộ Chiêu Hành ngừng lại, không thay đổi sắc mặt nói: "Qua đời trước khi anh sinh ra."
"!"
Hác Mộc bỗng nhiên trừng mắt: "Vậy......"
Ánh mắt cậu rơi xuống tay phải Lộ Chiêu Hành đặt phía trước người: "Chiếc nhẫn đó......"
Cậu muốn nói lại thôi, Lộ Chiêu Hành giơ tay lên nói: "Chiếc nhẫn thế nào?"
Hác Mộc nói: "Không phải anh nói là di vật của ông ngoại anh sao?"
"......"
Lộ Chiêu Hành hơi khựng lại, đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay phải, cười một cái: "Thuận miệng nói lung tung thôi."
Hác Mộc: "......"
Hác Mộc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn như có điều suy nghĩ.
Cậu muốn hỏi tại sao Lộ Chiêu Hành lại luôn luôn đeo chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn đó có gì đặc biệt đối với hắn sao? Tại sao muốn đeo bên trên ngón út?
Mỗi lần sai khi nhìn thấy Lộ Chiêu Hành tháo chiếc nhẫn xuống, Hác Mộc luôn cảm thấy một loại cảm giác không thích hợp, nhưng khi so sánh với các ngón khác, lại như không khác nhau là mấy.
Cậu rũ mắt xuống suy nghĩ, dòng suy nghĩ rất nhanh bị Lộ Chiêu Hành cắt ngang, đột nhiên hắn lại gần nói: "Làm sao em biết chuyện di vật?"
Chuyện chiếc nhẫn, là lúc hắn mới xuất đạo trả lời trong một cuộc phỏng vấn nhỏ, ngay cả fan hâm mộ của hắn cũng rất ít người biết.
Hác Mộc lập tức trố mắt, úp mở nói: "Nhất......!Nhất thời em hiếu kỳ nên tìm người trong đoàn phim hỏi."
Lộ Chiêu Hành lại nói: "Tại sao lại hiếu kỳ?"
Tại sao lại hiếu kỳ?
Còn không phải lúc nhìn Lộ Chiêu Hành chơi rubik luôn thấy hắn đeo chiếc nhẫn đó, vị trí đeo lại kỳ lạ như vậy, trước giờ chưa thấy hắn tháo ra, người bình thường rất khó không hiếu kỳ mà.
Nhưng nghĩ sâu xa hơn, tại sao cậu luôn luôn chú ý đến Lộ Chiêu Hành vậy?
Bởi vì hắn chơi rubik giỏi? Bởi vì hắn diễn xuất tốt? Hay là bởi vì dáng dấp hắn đẹp trai?
Thế nhưng có hàng tá người diễn xuất tốt có giá trị nhan sắc còn biết chơi trò chơi, người hợp tác với cậu cũng không ít, tại sao cậu chưa bao giờ chú ý đến ai giống như chú ý đến Lộ Chiêu Hành vậy?
Cậu biết rất ít Lộ Chiêu Hành, chẳng hạn như có chứng sợ không gian kín, chẳng hạn như chiếc nhẫn trên tay hắn, chẳng hạn như từng đọc fanfic......!Rõ ràng mấy năm rồi chưa từng gặp nhau, những những việc này cậu vẫn nhớ rõ như in.
Hác Mộc hơi giật mình, cậu nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Nói không chừng em......!Thích anh từ sớm rồi."
"......"
Lộ Chiêu Hành bị cậu thẳng thừng đánh có chút bất ngờ chuẩn bị không kịp.
Hắn khựng lại lúc lâu mới thấp giọng hỏi: "Thật?"
Hác Mộc nghiêm túc gật đầu.
Chỉ là khi ấy tỉnh tỉnh mê mê, cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, lại bởi vì tách ra khá sớm, để cho thanh xuân nảy sinh tình cảm dừng lại ở giai đoạn thưởng thức và có thiện cảm.
Lộ Chiêu Hành nói: "Nếu anh đến bên em sớm một chút, có phải sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy không?"
Giọng hắn có vài phần thẫn thờ.
Hác Mộc lại nói: "Không lãng phí, không phải anh dùng thời gian đó để mình trở nên tốt hơn sao?"
Không giống cậu, mấy năm trước như thế nào, thì bây giờ cũng như vậy.
Cậu được bảo vệ quá tốt, có chút không muốn phát triển.
"Bây giờ so ra cái gì anh cũng tốt hơn em, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?" Hác Mộc nữa đùa nữa thật nói.
Lộ Chiêu Hành nhìn mặt cậu gần trong gang tấc, giọng điệu âm u nói: "Mộc Mộc......"
"......"
Hác Mộc cũng không biết tại sao, mỗi lần trước khi Lộ Chiêu Hành hôn cậu, cũng sẽ gọi một tiếng đầy thâm ý như vậy.
Hôn một cái còn phải báo trước?
Đang ám chỉ? Hay muốn sự đồng ý của cậu?
Nhưng cậu có đồng ý hay không, kết quả không có gì thay đổi hết đó!
Giống như bây giờ Bốn Chín còn ngồi ở ghế lái, cậu muốn từ chối, tay cậu còn chưa đưa lên trước ngực Lộ Chiêu Hành đã bị một cánh tay kéo ra, trên môi nóng lên, cánh môi bị ngậm lấy, lãnh địa bị xâm lược, hơi thở cũng bị cướp đi.
Chỉ để lại cho cậu Alpha tin tức tố nồng đượm không tiêu tán được.
Thời điểm tách ra, Lộ Chiêu Hành lại mổ lên môi cậu một cái, cười nói: "Đánh dấu tạm thời."
"......"
Tuyến thể bị cắn hôm qua đến giờ vẫn còn đau, Hác Mộc đối với "ý tốt" của Alpha cũng không có cảm kích.
Đến nơi, Hác Mộc và Lộ Chiêu Hành xuống xe ở cửa chính, Bốn Chín lái xe đến hầm để xe.
Địa điểm tổ chức tiệc đóng máy là một câu lạc bộ giải trí cao cấp, lúc hai người đi vào phòng tiệc cũng không tị hiềm người khác, quang minh chính đại khi đi hai người khi về một cặp.
Tiệc đóng máy có truyền thông tham dự, lập tức chụp lại cảnh lúc hai người vào từ lối vào.
Lộ Chiêu Hành nhìn thoáng qua người chụp ảnh, không chút để ý đi cùng Hác Mộc đến chỗ đạo diễn Ngô và Chử Minh đang nói chuyện với nhau.
Hắn thật sự không để ý, nhưng người bị bắt gặp chụp lén lại bị cái nhìn vô cùng tùy ý của Lộ Chiêu Hành dọa đến trái tim nhảy lung tung.
Anh ta sợ hãi hỏi trợ lý: "Có phải bị anh ta phát hiện rồi không?"
Trở lý gật đầu: "Đúng rồi."
"Vậy......!Xóa à?"
"Không cần đâu." Trợ lý nói: "Cho dù chụp được cảnh hai người đi vào cũng chẳng nói lên được điều gì, bất quá là nháo lên scandal, khoảng thời gian này nhiệt độ của cp Triêu Mộ rất cao, lộ ra ngoài có thể giúp lưu lượng chúng ta tăng lên, cũng có thể gia tăng độ hot của bọn họ, cả hai cùng có lợi, không sao."
"......"
Trợ lý phân tích rõ ràng rành mạch, người phụ trách trong nhà chưa tỏ thở phào nhẹ nhõm, quyết định giữ hình lại.
Anh ta lại thưởng thức một chút, hai soái ca thân mật trong khung hình, đẹp mắt quá!
Có một sẽ có hai, các bên truyền thông dần dần quên đi chủ đề của bữa tiệc, bắt đầu chụp hai người như hình với bóng không xem ai ra gì nói nói cười cười.
Nhân duyên và danh tiếng của Chử Minh và Ngô Trần ở trong giới vô cùng tốt, phim hai người hợp tác tổ chức lễ đóng máy, lại có Lộ Chiêu Hành gia nhập liên minh, nhóm đầu tư thấy được triển vọng phim hot nên trong tiệc đóng máy có rất nhiều ông lớn tới tham gia, giống như cũng phát hiện ra manh mối nhao nhao suy đoán.
Ông lớn cũng thích hóng hớt, nhìn hai người với ánh mắt mập mờ.
Giang Hàn Dật cũng vậy.
"Hai đứa bọn bây......!Đang định công khai đấy hả?"
Trong tay anh cầm một cái ly, nửa ly rượu lắc lư bên trong, dáng vẻ nửa cười nửa không có hơi không đứng đắn, nhưng ánh mắt hiếm có lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Hác Mộc và Lộ Chiêu Hành ở cùng một chỗ, nhỏ giọng nói: "Cũng không tính là công khai, chỉ dự báo trước thôi."
Giang Hàn Dật nói: "Dự báo cho ai?"
Hác Mộc suy nghĩ: "Fan hâm mộ đó.
Mặc dù bọn họ có yêu nhau hay không chẳng liên quan gì đến fan hâm mộ, nhưng gần đây scandal rất huyên náo, fan hâm mộ "pha ke" với fan hâm mộ "ủng hộ" cắn xé trong tối ngoài sáng, chính chủ bọn họ vẫn phải phụ trách.
Giang Hàn Dật lại nói: "Mày xác định không dự báo cho Giang phu nhân hả?"
"......"
Hác Mộc nói: "Em thấy mẹ cũng không cần em dự báo nữa."
"À há, mày còn biết tự hiểu lấy mình."
Hác Mộc: "......"
Chuyện này cậu thật sự không thành thật lắm.
Cậu đột nhiên cúi đầu, Giang Hàn Dật nhìn sang Lộ Chiêu Hành một cái thì thấy hắn trố mắt nhìn Hác Mộc, trong mắt còn có hơi kinh ngạc không thể tin được.
Đuôi mày Giang Hàn Dật chau lại.
Tình huống hai đứa này là sao vậy?
Mặc dù anh bao che khuyết điểm, nhưng không phải cuồng em trai, chuyện giữa hai người không nên hỏi anh sẽ không hỏi, lần này cũng vậy.
Giang Hàn Dật dặn dò Hác Mộc hai câu, lại gia nhập vào hàng ngũ xã giao của người khác.
Chử Minh làm tổng sản xuất đoàn phim 《 Thiên Địa Hành 》nên bị người kính rượu rất nhiều, tửu lượng của hắn không kém nhưng cũng chếnh choáng, lại có một ly rượu đưa đến, hắn nâng ly, còn chưa kịp đưa đến miệng thì một bàn tay đưa đến, đoạt ly rượu của hắn, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong.
Một tay anh ôm lấy bản vai Chử Minh, một tay lại rót cho rượu cho mình, giơ lên nói: "Chu tổng, hôm nay tôi gặp chút việc vui, kéo mọi người theo bồi rượu cho tôi, không ngại chứ?"
"......"
Giang đại thiếu gia mời rượu, ở đây ai mà không dám tiếp?
Chử Minh dám.
Hắn có chút kỳ lạ nhìn người đột nhiên chạy đến rót rượu, lại quay đầu nhìn về hai người vừa cùng mình nói chuyện, môi mỏng khẽ mím lại, không rõ ý tứ.
Một bên khác Hác Mộc còn đang kinh ngạc vì Lộ đại ảnh đế đột nhiên im lặng.
Đang tốt sao lại bất ngờ không nói gì vậy?
Mà bây giờ lại đang ở chốn công cộng, hai người nắm chặt tay nhau sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cũng may bọn họ đang đứng trong góc, tay đan vào nhau có cơ thể bọn họ cản trở, trừ phi có camera ở ngay phía trước bọn họ, nếu không cũng không chụp lại được.
Hác Mộc thấp giọng nói: "Anh sao vậy? Có phải anh không muốn không?"
Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể về chuyện "công khai" vừa mới nói.
Lộ Chiêu Hành thấp giọng nói: "Không phải."
Hác Mộc: "Vậy là vì anh thấy em không thương lượng với anh hả?"
"......"
"Hác Mộc." Lộ Chiêu Hành đột nhiên siết chặt tay cậu, âm thanh càng thêm âm u.
Hắn bất ngờ nghiêm túc như vậy, Hác Mộc vô thức khẩn trương: "Dạ?"
Lộ Chiêu Hành: "Anh muốn hôn em."
"......" Hả?
Đang có nhiều người nhìn như vậy đó! Đột nhiên nói cái gì vậy?
Hác Mộc cảnh giác nhìn xung quanh một chút, may mắn không có ai nghe được.
Lộ Chiêu Hành vẫn cúi thấp đầu như cũ, nắm tay Hác Mộc, xoa đốt ngón tay cậu: "Tại sao đột nhiên em muốn công khai? Em không sợ bọn họ biết sao?"
Hắn đang nói về người nhà Hác Mộc.
"......"
Không biết tại sao đầu óc luôn chậm chạp của Hác Mộc lại hiểu được ý trong lời hắn nói, cũng im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Không phải đột nhiên."
Lộ Chiêu Hành ngẩng đầu nhìn cậu.
Hác Mộc nói: "Vốn dĩ giấu diếm người nhà chuyện kết hôn là không đúng."
Trước đây "Hác Mộc" có thể làm được chuyện này cũng thật sự không hiểu chuyện.
"Sợ......! Thật ra em có hơi sợ." Hác Mộc nói tiếp: "Lúc lĩnh chứng không nói với bọn họ, về sau nói ra thì cho dù thái độ có thành khẩn thế nào cũng là mình đuối lý, cho nên lúc đầu em không dám nói."
Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc ly hôn, nhưng lời này cậu không dám nói với Lộ Chiêu Hành.
Khóe miệng Lộ Chiêu Hành cong lên, lặng lẽ nghe cậu nói.
"Thật ra sau cái ngày hai đứa mình nói rõ với nhau thì em đã định mang anh về nhà, nhưng khi đó cha mẹ em cãi nhau, tính tình mẹ em không tốt lắm, em sợ nói với mẹ chuyện này mẹ sẽ càng thêm không vui, sau này anh cứ bận rộn suốt, cho nên nới kéo dài đến bây giờ."
"......"
Lộ Chiêu Hành không biết phải nói gì nữa.
Phần tình cảm này đến một cách bất ngờ, Hác Mộc có thể ở bên cạnh hắn, chấp nhận tiếp nhận hắn đã là điều hắn không dám nghĩ đến.
Không phải hắn không có nhiều mong cầu, không phải hắn không muốn cho người khác nhìn thấy hạnh phúc của mình, hắn cũng muốn nhận được sự đồng ý của người thân Hác Mộc.
Nhưng hắn chưa từng ở trước mặt Hác Mộc đề cập đến những chuyện này, hắn sợ những vấn đề hiện thực sẽ khiến Hác Mộc lùi bước, hắn lo tình cảm của Hác Mộc dành cho mình chỉ là do xúc động nhất thời, hắn sợ Hác Mộc sẽ hối hận.
Nhưng lúc hắn đang do dự giữa những vấn đề không cần thiết, Hác Mộc đã đi đến phía trước hắn, cậu không ngừng tạo cho hắn những bất ngờ vui mừng, không ngừng xóa đi hoài nghi của bản thân.
Trong lòng Lộ Chiêu Hành rối tinh rối mù, nhưng bây giờ hắn không thể làm gì.
"Chúng ta trở về thôi."
Lộ Chiêu Hành bất ngờ nói.
Hác Mộc kinh ngạc nói: "Bây giờ hả?"
"Ừ."
"......"
Hác Mộc cũng đang rất buồn chán, cậu vẫn luôn không thích những buổi tiệc thế này, nhìn mọi người một chút: "Vậy em đi báo cho anh Chử Minh một tiếng."
Lộ Chiêu Hành vừa định gật đầu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hai tiếng chuông khác biệt vang lên cùng lúc, thế nên hai người cũng đồng thời sửng sốt.
Ở cùng một nơi nhận điện thoại, lại cùng nhau nhíu mày.
Hai người liếc nhau, đang muốn mở miệng, cửa phòng tiệc đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, người đó dưới ánh mắt soi mói của những người có mặt, liếc nhìn một vòng, sau khi xác nhận được mục tiêu, sắc mặt giận dữ nói: "......!Lộ Chiêu Hành, cha ở bệnh viện sắp không qua khỏi, mày còn có tâm tư chạy đến đây tham dự tiệc rượu!"
[…]
Tác giả có điều muốn nói: Chiêu Chiêu: Trở về có lợi cho việc phát huy
[…]
Editor: Dạo này hơi bận ????
Cập nhật mùng một tết của tui.
Điện thoại rớt cái màn hình:> Nói rớt vậy thôi chứ nó kiểu tróc viền ngoài hở ra thôi vẫn dùng được, chứ nếu không toi khỏi edit truyện rồi..