Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh vô cùng bất lực, tay gõ cửa của Hác Mộc ngừng lại, trong lòng có hơi buồn phiền.
Bên trong phòng vú Trương an ủi: "Bà chủ làm rất tốt, cậu Mộc là đứa trẻ hiểu chuyện, cậu sẽ hiểu mà."
Giang Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn vú Trương một cái, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy, tôi còn nói mấy lời này làm gì?"
Bà cầm sữa uống một hơi cạn sạch, đưa ly cho vú Trương nói: "Đi đi, vú Trương đi nghỉ ngơi đi."
"......!Dạ."
Vú Trương lên tiếng, quay người ra khỏi phòng, đi ra ngoài cửa gặp phải Hác Mộc đang đứng bên ngoài, lập tức sửng sốt một chút: "Cậu......!Cậu Mộc?"
Hác Mộc thấp giọng gọi một tiếng: "Vú Trương."
"......"
Vú Trương vô thức quay đầu nhìn người trên ghế salon, Giang Chi nghe thấy âm thanh đã ngẩng đầu lên, hơi trừng mắt biểu hiện sự kinh ngạc của bà.
Hác Mộc nói với người trước mặt: "Vú Trương, con nói chuyện với mẹ con một chút."
Vú Trương nhanh chóng phản ứng lại, luôn miệng nói: "Được, được."
Bà bước ra ngoài đóng cửa lại cho hai người, Giang Chi nhìn Hác Mộc đi lại gần mình, lấy lại bình tĩnh nói: "Sao lại về rồi?"
Hác Mộc nói: "Lúc trước nói về chuyện đó, suy nghĩ kỹ con thấy vẫn nên nói với mẹ."
"......"
Hác Mộc ngồi xuống cạnh bà, nhìn điện thoại bị bà tùy tiện ném lên ghế, nói nhỏ: "Gọi điện thoại cho cha con sao?"
Giang Chi gật đầu nói: "Ừ, không bắt máy."
Hác Mộc nói: "Nói chuyện của con à?"
"......" Giang Chi lại trầm mặc.
Nhìn thấy Hác Mộc trở về, bà cũng biết đứa bé này đã đoán được hết rồi.
Mà bà ngầm thừa nhận, cũng khiến cho Hác Mộc xác định được điều bà nên biết đã biết.
Cậu không cảm thấy Giang Chi lén lút điều tra mình là đúng, cho dù là cha mẹ cũng không thể giám sát con như tội phạm, nhưng cậu không trách Giang Chi làm như vậy, bởi vì bà cũng chỉ có ý tốt.
Nếu như muốn trách thì trách "Hác Mộc" giấu diếm kết hôn.
Tùy hứng quyết định như thế, xem cha mẹ mình thành cái gì?
Khiến cho cậu bây giờ muốn giải thích cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Im lặng một lúc, Hác Mộc nói: "Nếu như con nói chuyện kết hôn con không phải cố ý giấu mẹ, mẹ có tin không?"
Giang Chi nghiêng đầu nhìn cậu, đang muốn mở miệng, lại bị Hác Mộc cắt ngang: "Được rồi, con biết mẹ nhất định sẽ nói tin con."
"......"
Giang Chi bật cười nói: "Tối nay sao con lại về?"
Hác Mộc úp mở nói: "Cũng, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy lâu rồi không về, muốn về thăm mẹ."
Vẻ mặt Giang Chi phức tạp.
Dĩ nhiên bà không tin.
Thật ra bà đã điều chỉnh xong.
Bà là nữ cường nhân quyết đoán trên thương trường, mặc dù cũng có dáng vẻ yếu ớt, nhưng bà có thói quen đem vẻ yếu ớt giấu đi, dùng vẻ ngoài cứng rắn bảo vệ mình.
Hác Mộc biết bà rối rắm ở đâu, cũng biết có mấy việc không nói ra mãi mãi sẽ trở thành nút thắt trong lòng bà, cậu nghĩ nửa ngày cũng không biết phải giải thích chuyện kết hôn ra sao cho nên quả quyết nhận lỗi: "lén đi kết hôn không nói là con không đúng, con phải xin lỗi mẹ, bọn con khi đó là ngoài ý muốn, sợ mọi người không đồng ý cho nên mới tiền trảm hậu tấu, sau này bị tai nạn xe, còn......!Còn sảy thai, con lại sợ cha mẹ giận chó đánh mèo Lộ Chiêu Hành, cho nên mới không dám nói."
Hình như thật sự cậu vì chuyện này mới quyết định giấu diếm, nhưng khi đó cái cậu sợ là Giang Chi hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lộ Chiêu Hành, lúc ấy cậu muốn ly hôn.
Sớm biết mình và Lộ Chiêu Hành sẽ đi đến ngày hôm nay, lúc ấy cậu cứ nói thẳng ra thì tốt biết bao nhiêu chứ?
Giang Chi nghiêm mặt nói: "Con thích cậu ta đến thế sao?"
Tích đến mức vì sợ giận chó đánh mèo nên giấu người nhà chuyện lớn như vậy?
Lúc ấy Hác Mộc bị tai nạn xe, bà ở công ty bị dọa đến mất hồn, Hách Thiên Cừ cũng lập tức từ nước ngoài trở về, đứa nhỏ bà yêu thương lớn lên gặp chuyện lớn như vậy, nếu bà biết Hác Mộc vì đi gặp Lộ Chiêu Hành mới bị tai nạn, và chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng bà cũng sẽ chẳng làm gì, nhiều nhất cũng chỉ trách cứ vài câu.
Hác Mộc bởi vì câu hỏi của bà làm nóng mặt.
Thích Lộ Chiêu Hành......!Khi đó nhất định không thích như vậy, nhưng bây giờ, cậu thật sự không nỡ để lcg trở thành "nơi trút giận".
Cậu giải thích một câu: "Không liên quan gì đến anh ấy, là con giấu anh ấy đi tìm."
Bởi vì "Hác Mộc" muốn cho "Lộ Chiêu Hành" một bất ngờ.
Cuối cùng chỉ có kinh hãi, còn xây dựng lên ngược luyến.
Hác Mộc thở dài trong lòng.
Giang Chi nhìn cậu, bất đắc dĩ cười: "Con không cần khẩn trương như vậy, người con thích, mẹ còn có thể làm gì cậu ta sao?"
"Con không có khẩn trương." Hác Mộc nói: "Con chỉ là......!Không muốn làm mẹ buồn, con giấu diếm mẹ là con không hiểu chuyện, không có quan hệ gì với mọi người cả, mẹ, mẹ vì con phải bỏ ra cái gì con biết hết, mẹ không cần cảm thấy mình làm không tốt, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời, con nói thật."
Cậu nhìn thẳng vào mắt Giang Chi, ánh mắt chân thật tha thiết.
Giang Chi bị sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có chọc cười: "Con nghe thấy rồi?"
Hác Mộc gật đầu: "Mẹ cũng không đóng cửa, con đúng lúc nghe được."
"......"
Khó có lúc Giang Chi cảm thấy ngượng ngùng, lảm nhảm với người làm một câu lại bị nghe được.
Bà trầm ngâm nói: "Chuyện con kết hôn là chuyện lớn, mẹ không làm chủ được, mẹ gọi điện thoại cho cha con......"
Bà còn chưa dứt lời, Hác Mộc ngắt lời bà: "Mẹ là mẹ con, sao mẹ lại không làm chủ được?"
Giang Chi đột nhiên khựng lại.
Hác Mộc nhìn bà, vẻ mặt đương nhiên.
Nhìn nhau một lúc, lo lắng trong lòng bà đột nhiên tiêu tan không ít.
Bà vẫn luôn cảm thấy giữa ba đứa con của mình, Hác Mộc không giống, bởi vì bọn họ không có quan hệ máu mủ.
Bà không phải mẹ ruột của Hác Mộc, có rất nhiều chuyện bà không thể trách không thể mắng như đã làm với Giang Hàn Dật, bà sợ Hác Mộc sẽ cảm thấy vì mình không phải ruột thịt nên mới trách mắng nặng nề mình.
Từ nhỏ Hác Mộc đã không dựa dẫm vào bà, cậu làm việc có chủ kiến, cũng không làm người khác lo lắng, Giang Chi thường cảm thấy thất bại vì Hác Mộc quá hiểu chuyện.
Cha Hác Mộc không thường xuyên ở trong nước, mặc dù Giang Chi luôn nói với Hác Mộc "cha con để mẹ quản lý con", nhưng trên thực tế bà không dám quản quá nhiều, mọi chuyện bà đều thuận theo ý Hác Mộc, chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ làm theo ý mình, xưa nay bà không phản đối quyết định của Hác Mộc, cho dù bà bà Hác Thiên Cừ cũng lo lắng như nhau, điều bà có thể làm là ra sức bảo vệ Hác Mộc.
Bà để cho Hác Mộc bước vào giới giải trí, sau đó dang rộng đôi cánh ở sau lưng cậu.
Bởi vì cũng là Omega, thậm chí bà con để tâm đến cậu hơn cả Giang Hàn Dật, bà thật sự xem Hác Mộc là con ruột của mình, bởi vì quá để tâm, nên mới càng lo lắng.
Trước đó ở khách sạn, bà biết Hác Mộc muốn nói gì với mình, nhưng bà không muốn nghe, bởi vì bà không biết phải làm như thế nào.
Nếu như Hác Mộc thẳng thắn với bà, bà phải đối mặt thế nào?
Không tức giận sao? Dĩ nhiên là tức giận.
Nhưng mà phản đối, bà có tư cách phản đối sao?
Mặc dù biết rõ với tính cách Hác Mộc sẽ không nói lời khó nghe với mình, nhưng bà vẫn sợ hãi, bà sợ hai người xảy ra tranh cãi, Hác Mộc sẽ nói ra câu "bà cũng không phải mẹ ruột của tôi."
Bà sợ mình không được công nhận.
Nhưng tối hôm nay Hác Mộc trở về, chỉ nói vài câu ngắn ngủi, lại làm cho bà cảm thấy, tất cả những lo lắng của bà chỉ là những chuyện không đâu.
Hoặc là, bà được Hác Mộc khuyên bảo.
Bà là một trưởng bối còn để người khác lo lắng cho mình.
Giang Chi thoải mái cười một tiếng: "Con để cho mẹ làm chủ, không sợ mẹ không cho hai đứa hẹn hò sao?"
Hác Mộc lập tức nói: "Mẹ sẽ không."
Thấy Giang Chi đột nhiên nhíu mày, Hác Mộc lại nói: "Anh ấy thật sự tốt với con, mặc dù con với anh ấy ở chung không lâu nhưng anh ấy là người rất rất rất tốt......"
Hác Mộc có chút âu sầu, rõ ràng Lộ Chiêu Hành có nhiều ưu điểm như vậy, nhưng đầu óc cậu bỗng nhiên trống rỗng, lại nghèo nàn vốn từ, tốt chỗ nào cũng không nói nên lời.
Cậu nghĩ Giang Chi đã lén lút điều tra, chắc đã hiểu rõ Lộ Chiêu Hành là người thế nào, cũng không cần cậu cố gắng nói gì thêm nữa.
Nhưng con người chính là như thế, cũng là người mình quan tâm, dĩ nhiên hy vọng bọn họ công nhận lẫn nhau.
Giang Chi cũng nhìn ra được, mang theo một chút trêu chọc nói: "Được, biết con thích cậu ta nhiều như vậy, mẹ sẽ không phản đối."
"......"
Mặt Hác Mộc nóng lên, nhẹ nhàng ho một cái: "Vậy còn cha của con......"
"Bên cha con để mẹ nói chuyện......" Giang Chi dứt khoát nói.
Hác Mộc "dạ" một tiếng, hỏi: "Hai người làm hòa với nhau rồi?"
Giang Chi nói: "Cha mẹ cũng đâu có cãi nhau."
"Không phải cha con quên ngày kỷ niệm kết hôn......"
Hác Mộc càng nói càng nhỏ, trong lòng thầm mắng: Bộ cậu hết chuyện để nói rồi hả!
Thấy Giang Chi đột nhiên rũ mắt xuống, cậu vội vàng nói: "Cha con là người như vậy đó, cố chấp lại cứng nhắc, ngoại trừ nghiên cứu sinh học của mình, việc sinh hoạt ông ấy không có chú ý, có thể ngay cả giao thừa là ngày nào ông ấy cũng không nhớ, nhưng thật ra ông ấy quan tâm mẹ, mẹ đừng để bụng ông ấy."
Cậu cuống cuồng vội vã, Giang Chi buồn cười ngẩng đầu: "Cái thằng nhóc này, khen người ta thì không khen được, ngược lại nói xấu cha con thì nói liền tù tì."
"......"
Hác Mộc thầm nghĩ: Lúc mẹ nói xấu cha con còn hơn cả con nữa.
Giang Chi cười cười rồi nói: "Nhưng ông ấy nhớ kỹ ngày giỗ của mẹ con."
"......"
"Mỗi năm đều nhớ."
"......"
Trong lời nói của Giang Chi không nghe ra nhiều mất mát, nhưng lại làm người ta rất đau lòng.
Hác Mộc nói: "Mẹ......"
"Được rồi, không nhắc đến ông ấy nữa." Giang Chi nói: "Hôm nay ngủ lại sao?"
Bà đột nhiên đứng dậy, Hác Mộc ngẩng đầu theo, gật đầu nói: "Dạ."
"Vậy để mẹ nói vú Trương dọn dẹp lại phòng cho con."
"......!Dạ."
Hác Mộc đi theo bà ra khỏi phòng ngủ, không hỏi gì thêm nữa.
Từ nhỏ cậu được Giang Chi nuôi lớn, đối với mẹ ruột của mình cậu không có ấn tượng gì nhiều lắm, cũng không biết cha cậu đối với bà ấy là tình cảm gì, lúc cậu còn bé nghe họ hàng nói lúc mẹ cậu qua đời, cha cậu chưa kịp nhìn mặt lần cuối, cậu nghĩ cha cậu nhớ ngày giỗ của mẹ cậu có lẽ là thấy có lỗi nhiều hơn.
Cậu biết Giang Chi cũng không phải để tâm gì cả, chỉ là bà càu nhàu mấy câu.
Dù sao cũng kết hôn nhiều năm thế rồi, ai thật sự để ý đến chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước chứ?
Hác Mộc ở lại nhà họ Hác, sau khi rửa mặt, cậu mặc cái áo choàng tắm rộng thùng thình, nhào lên giường gọi video cho Lộ Chiêu Hành.
Rõ ràng tách nhau ra chưa bao lâu, nhưng cậu lại nhớ người ta.
Nhớ giọng nói của hắn, nhớ cái ôm của hắn, nhớ tin tức tố của hắn.
Cuộc gọi được kết nối trong tích tắc, tim Hác Mộc hơi đập rộn lên, cậu nhìn mặt Lộ Chiêu Hành trên màn hình điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh về nhà lúc nào?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Mới về được một lúc."
"À."
"......"
Đột nhiên lâm vào im lặng, hai người cách màn hình nhìn nhau, Hác Mộc tìm chuyện để nói: "Em nói chuyện kết hôn cho mẹ biết rồi."
Lộ Chiêu Hành hỏi: "Bà ấy nói thế nào?"
"Cũng, cũng không có nói gì, mẹ vẫn luôn ủng hộ em." Hác Mộc nói: "Anh đừng có lo, em thích anh như vậy, mẹ em nhất định cũng sẽ thích anh."
Cậu đột nhiên thổ lộ như vậy, khiến Lộ Chiêu Hành ở bên đó sửng sốt một lúc, sắc mặt hắn trở nên tối lại: "Ừm."
Hác Mộc bị ánh mắt trần trụi của hắn làm cho khó chịu trong lòng, không tự nhiên trừng mắt nói: "Sao......!Sao anh không nói gì đi?"
Lộ Chiêu Hành nhìn cậu, khóe môi cong lên nói: "Mộc Mộc."
"......!Hả?"
"Cởi áo choàng tắm ra được không?"
"!"
Trong lòng Hác Mộc run lên, bỗng nhiên mở to mắt.
[…].