Edit: Meg
Sau khi Ninh Hoàn ngủ dậy thì tinh thần y đã khá hơn được phần nào, tuy cơ thể vẫn chưa lấy lại sức nhưng ít nhất đã hạ sốt và không còn đau đầu nữa.
Y mở mắt ra, đập vào mắt là cần cổ thon dài của người đối diện, hầu kết Mộ Cẩm Ngọc rất lớn, không những thế mà còn nhô hẳn ra nhìn rất rõ ràng, dáng vẻ khi người này ngủ say đã bớt đi vài nét hung ác tàn bạo thường thấy, cũng khiến hắn trông không còn khó gần như thế nữa.
Ninh Hoàn theo bản năng mà đưa tay chạm vào hầu kết bản thân, của y không có lộ rõ như Mộ Cẩm Ngọc. Nhưng sau một thời gian nữa chắc cũng sẽ bị người khác phát hiện thôi.
Tính cảnh giác của Mộ Cẩm Ngọc rất cao, khi hắn nhận ra người trong lòng đang hơi động đậy thì cũng nhanh chóng mở mắt.
Ninh Hoàn bị siết chặt đến mức khó chịu, y kéo bàn tay to rộng đang để trên eo mình ra: “Buông ra.”
Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn hay phát cáu lúc mới tỉnh ngủ, nhưng hắn cũng không vì thế mà đồng ý thả tay. Thời tiết những sáng mùa đông đều rất rét buốt, tuy nhiệt độ bên trong noãn các khá ấm, nhưng than củi đang cháy cũng không còn to như đêm qua, vài cơn gió lạnh đã bắt đầu xâm nhập được vào trong phòng.
Nhờ vậy mới biết trong chăn ấm áp cỡ nào.
Mộ Cẩm Ngọc không muốn nới lỏng tay: “Hình như than đốt trong lò đã hết rồi, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Ninh Hoàn thử vươn tay khỏi chăn, cũng nhận ra bên ngoài hơi lạnh lẽo. Chắc là hôm qua Mộ Cẩm Ngọc bị đông lạnh nên mới chui vào chăn của y.
Lúc trước khi hai người ngủ cùng nhau, Mộ Cẩm Ngọc không thích buông màn giường xuống, cứ như thể chỉ cần có màn che là người khác sẽ đoán già đoán non xem bọn họ làm gì nhau trên giường, vậy mà hôm nay màn giường lại bị thả xuống kín mít, phía bên trong màn tối đen mịt mờ.
Ninh Hoàn chẳng rõ bây giờ đã là giờ nào rồi, y vẫn không quen ngủ chung với người khác lắm.
Ninh Hoàn biết có vài bằng hữu của y luôn cùng ăn cùng ngủ từ thở bé, mấy thiếu niên choai choai nô đùa mệt mỏi xong cứ thế ngủ chung với nhau luôn, nhưng y lại không thích như thế. Ngày y còn nhỏ, có một buổi trưa y ngủ quên trên giường tam ca, tam ca vóc dáng to lớn căn bản không để ý Ninh Hoàn cũng đang nằm trên giường, hắn tùy ý đặt mông ngồi xuống giường, suýt nữa thì ngồi bẹp dí mất nửa cái mạng của Ninh Hoàn. Sau đó lại có lần Ninh Hoàn đi thôn trang ngủ chung phòng với đại ca, đến nửa đêm y bị đại ca đạp thẳng xuống đất.
Mà cái vị tên Mộ Cẩm Ngọc này thoạt nhìn còn có vẻ cao to hơn cả đại ca y, vốn lúc đầu Ninh Hoàn muốn giường rộng một chút không phải chỉ vì bài xích việc nằm gần người xa lạ, mà do y còn lo tư thế ngủ của Mộ Cẩm Ngọc không tốt, sơ sảy lại đạp y vài phát, mà khả năng cái vị bạo quân này tự dưng nửa đêm phát điên lên rồi giết y luôn cũng không phải không thể.
Nhưng tối qua y lại ngủ khá say, có vẻ như lúc ngủ Mộ Cẩm Ngọc vẫn tương đối đàng hoàng.
Ninh Hoàn không muốn ngủ nữa, y nhẹ giọng hỏi: “Vết thương trên người điện hạ đã đỡ hơn chưa?”
Theo như y quan sát thì hai ngày nay Mộ Cẩm Ngọc không còn ho khan nữa, tuy vóc dáng nhìn qua vẫn có vẻ gầy gò, nhưng chung quy đã khá hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Mộ Cẩm Ngọc còn tưởng Ninh Hoàn đang nhắc đến vết thương trên đầu hắn, bèn giơ tay sờ vào chỗ đang bị quấn băng gạc.
Song Ninh Hoàn lại luồn tay vào trong, nhẹ nhàng kéo y phục của hắn ra, miệng vết thương thoạt nhìn vẫn có vẻ kinh khủng như cũ, nhưng sang năm chắc là sẽ lành lại hẳn.
Chỗ bị thương đã bắt đầu kết vảy, y dùng ngón tay đè đè nơi đóng vảy thô ráp: “Có đau không?”
Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy tay y: “Không có cảm giác gì, chắc là sắp khỏi rồi.”
Ninh Hoàn hơi nhếch môi lên rồi kéo chăn ra: “Nên dậy thôi, trong khoảng thời gian này điện hạ vẫn phải giữ ấm cơ thể, không thể hứng gió được, rượu cũng đừng uống.”
Mộ Cẩm Ngọc nằm nghiêng trên giường, cơ thể hắn đã hồi phục được phân nửa, dù cho vóc dáng thoạt nhìn vẫn có vẻ gầy yếu nhưng đường cong cơ bắp cũng đã lộ ra rất rõ ràng, cả người cũng tràn ngập cảm giác cường tráng của một nam tử trẻ tuổi, nhìn qua rất có sức sống
Ninh Hoàn chỉ nhìn thoáng qua đã dời mắt đi. Chuyện y hâm mộ vị Thái tử điện hạ này là không thể nghi ngờ, chẳng cần biết ngày trước Mộ Cẩm Ngọc không có khát vọng sống rồi tự giày vò bản thân đến mức nào, chỉ cần hắn chịu uống thuốc và đàng hoàng xử lý vết thương thôi, cơ thể lại lập tức quay về trạng thái khỏe mạnh cường kiện như cũ.
Chẳng giống với Ninh Hoàn, từ khi y còn trong bụng mẹ cơ thể đã yếu ớt, lúc mới chào đời đã nhỏ gầy hơn so với những đứa bé khác, sau này dù có cố gắng bồi bổ như thế nào thì chỉ cần ra ngoài hứng một trận gió đông thôi cũng sẽ cảm lạnh.
Mộ Cẩm Ngọc vươn tay kéo y ngã xuống giường: “Không cho dậy.”
Hắn ghì chặt Ninh Hoàn vào vết thương của mình, y nghe được tiếng trái tim đối phương đập mạnh mẽ, gương mặt ấm áp của y cọ qua phần kết vảy thô ráp của Mộ Cẩm Ngọc đến mức hơi đỏ lên.
Mái tóc đen dài rơi xõa xuống vạt áo của Mộ Cẩm Ngọc, tóc Ninh Hoàn dày hơn người khác rất nhiều, có lẽ là do cuộc sống áo cơm đầy đủ từ bé nên chất tóc cũng được chăm chút mượt mà như lụa.
Hai mắt Mộ Cẩm Ngọc hơi đỏ lên: “Ninh Hoàn, ta khó chịu.”
Ninh Hoàn biết Mộ Cẩm Ngọc khó chịu chỗ nào, nhưng y cũng không thể giúp đối phương giải quyết việc này được.
Theo những gì được viết trong cuốn thoại bản thì dường như Mộ Cẩm Ngọc có hơi chìm đắm trong phương diện này, một khi khai trai là sẽ không kiềm chế nổi. Ninh Hoàn bẩm sinh đã có thói quen thích sạch sẽ, mà y cũng muốn người kia phải giữ mình. Một nam nhân không quản nổi nửa thân dưới, ở phần cuối thoại bản còn thích thu nạp hậu cung khắp mọi nơi như hắn hoàn toàn không hợp với y.
Ninh Hoàn giả vờ như không hiểu gì, thờ ơ chớp chớp mắt: “Để ta mời Triệu thái y đến xem mạch cho điện hạ nhé?”
Chăn mền đã bị xốc lên, khí lạnh cũng bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách, hơi thở ấm áp mỗi khi Ninh Hoàn mở miệng đều phả hết lên người Mộ Cẩm Ngọc.
Giọng nói Mộ Cẩm Ngọc rất khàn: “Không phải hắn, hắn không trị được.”
Hắn tóm lấy bàn tay Ninh Hoàn, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve xoa nắn mu bàn tay y một lát, sau đó mới luồn những ngón tay vào kẽ tay y, cùng y đan tay thật chặt. Được bàn tay to lớn của Mộ Cẩm Ngọc bao bọc, Ninh Hoàn chỉ lộ ra vài đầu ngón tay trắng nõn như được làm từ áng mây: “Tay ngươi thật mềm.”
Nói xong hắn lại tiếp tục nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Cực kỳ mềm.”
Nếu là kiểu quan hệ huynh đệ chí cốt có thể đổi cơ thiếp cho nhau thì giúp đối phương giải tỏa một chút cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Ninh Hoàn lại không thể tùy tiện giúp hắn như thế được. Cũng không phải là y đang ra vẻ trịnh trọng hay gì, nếu mà y thích nữ tử thì thôi, nhưng quan trọng ở chỗ bẩm sinh y đã thích nam tử.
Cho nên việc giúp đỡ này là không có khả năng. Đặc biệt là giúp đỡ dưới tình huống y còn đang mặc y phục nữ tử, sống với thân phận nữ tử thì càng không thể.
Ninh Hoàn hơi nheo mắt: “Điện hạ có ý gì?”
Mộ Cẩm Ngọc gần như đã thể hiện rất rõ ràng, hắn cũng biết Ninh Hoàn là người rất thông minh, nhưng bây giờ y lại làm bộ như chẳng hiểu ý hắn, Mộ Cẩm Ngọc hơi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay Ninh Hoàn: “Không có ý gì.”
Ninh Hoàn không muốn làm phiền hắn tiếp tục làm chuyện tốt, một nam trẻ khỏe như Mộ Cẩm Ngọc có phản ứng vào sáng sớm là chuyện hết sức bình thường, nếu hắn mà không có phản ứng gì thì mới đáng lo đấy.
Y đứng dậy khỏi giường, vơ gọn mái tóc dài đang hơi rối rồi kéo màn lên.
Điệp Thanh hiếu kỳ hỏi: “Thái tử điện hạ chưa dậy ạ? Người có cần nô tì vào đánh thức ngài ấy không ạ?”
Ninh Hoàn cầm nhành liễu chấm chút muối tinh, mở hé cửa sổ, từng làn gió lạnh buốt của sáng sớm luồn vào qua khe cửa, y lên tiếng: “Không cần.”
Lúc Mộ Cẩm Ngọc đi ra ngoài Ninh Hoàn vẫn đang đánh răng, y ngạc nhiên quay đầu nhìn đối phương một cái, dường như không hiểu sao hắn lại nhanh như thế.
Rất có thể là do cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, mà cũng có khả năng là bẩm sinh đã nhanh.
Hạt muối tinh cọ qua hàm răng trắng sáng như ngọc, khiến đôi môi mỏng của y nhìn càng thêm xinh đẹp, Ninh Hoàn nghiêng đầu: “Thái tử điện hạ, thân thể ngài vẫn ổn chứ?”
“… Cực kỳ ổn.”
Mộ Cẩm Ngọc đương nhiên không hiểu được ý nghĩa đằng sau biểu cảm của Ninh Hoàn, đã sắp đến ngày hắn phải rời kinh, còn rất nhiều việc cần phài bàn giao cho cấp dưới.
Việc Hoàng hậu dùng nha phiến cũng đã được Mộ Cẩm Ngọc cho người đi điều tra. Tạm thời hắn vẫn chưa thể đối đầu trực diện với Hoàng đế, chỉ có thể tóm kẻ đứng trong tối cung cấp nha phiến cho lão rồi giết chết.
Một vài chuyện nhỏ khác cũng bắt đầu được an bài. Trong phủ Thái tử không thiếu tử sĩ, những người nguyện trung thành với hắn hầu hết đều đang ẩn nấp trong từng ngóc ngách ở kinh thành, phần lớn trong số họ đều đã từng nhận được ân huệ của Mộ Cẩm Ngọc, dù cho tình trạng mấy năm gần đây của hắn không mấy khả quan thì những người đó cũng không dám có bất kì suy nghĩ gian dối nào.
A Hỉ quan sát Thái tử điện hạ đang ngồi trên ghế, trong tay còn đang chơi đùa một cái chặn giấy làm từ phỉ thúy với sắc mặt âm u khó nhìn, cũng chẳng biết điện hạ đang suy nghĩ chuyện gì, hắn vội vàng gọi một tiếng: “Thái tử điện hạ?”
Mộ Cẩm Ngọc chậm rãi lên tiếng: “Sau khi cô rời kinh, các ngươi phải đảm bảo an toàn cho Thái tử phi. Nếu y có hành động gì thì phải lập tức truyền tin cho cô, thấy y có việc cần trợ lực cũng phải bí mật giúp y.”
“Vâng.”
Tháng mười hai, xa giá của Thái tử xuất phát từ kinh thành hướng về phía Bắc để thảo phạt Phong Đan, Ninh Hoàn cùng những người khác tiễn hắn ra đến ngoài cổng thành, chỉ có Hoàng hậu là thân thể không khỏe nên không tới. Khi Ninh Hoàn nghĩ đến chuyện của nàng, trong lúc nhất thời y cũng chưa tìm ra cách để giải quyết êm đẹp.
Tuy trong thoại bản cũng không nhắc nhiều về Hoàng hậu, nhưng sau khi tới đây Ninh Hoàn đã phát hiện rằng rất nhiều mâu thuẫn đều xuất phát từ nàng mà ra. Nếu có thể lợi dụng nàng để giải quyết những việc này thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ít nhất thì trên con đường bước lên ngôi vị đế vương của Mộ Cẩm Ngọc sẽ giảm đi được phần lớn lực cản.
Mộ Cẩm Ngọc lên làm Hoàng đế càng nhanh, thì nhiệm vụ của Ninh Hoàn cũng hoàn thành càng nhanh.
Ở thế giới của Ninh Hoàn cũng có người nghiện nha phiến, chẳng đâu xa mà ngay trong nhà y đã có một người. Dù loài hoa xinh đẹp này được thoại bản không hét lời ca ngợi, thì sau khi đã nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng dữ tợn của người thân lúc lên cơn nghiện, Ninh Hoàn chẳng thể nào có lòng dạ mà đi thưởng thức vẻ đẹp của nó được nữa.
Sau khi y cho người điều tra nhiều nơi trong kinh thành thì mới phát hiện được một điều, nha phiến ở Đại Lạc triều rất hiếm gặp, thứ này du nhập vào Đại Lạc từ nước khác tại thời điểm khoảng hơn một trăm năm trước.
Ở nơi Ninh Hoàn sống, mọi người rất hay nấu vài món như là cháo hoa anh túc, bánh hoa anh túc, nhưng kinh thành nơi đây lại không có những món đấy. Nó chỉ xuất hiện ở những tiệm bán dược liệu, vả lại giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Nha phiến chưa qua tinh luyện đã rất khó tìm, càng đừng nói đến mặt hàng đã được chế thành thuốc viên mà Hoàng hậu từng dùng, chỉ có những người thuộc tầng lớp vương công quý tộc mới có thể mua được.
Ninh Hoàn không tìm được nơi luyện chế thuốc viên nha phiến trong kinh thành, y cảm thấy thứ này khả năng cao chỉ xuất hiện trong Ngự Dược Phòng. Ngự Dược Phòng là nơi chuyên dùng để lưu giữ và luyện chế các loại dược theo yêu cầu của Hoàng đế, việc ra vào ở đây cũng được trông coi rất nghiêm ngặt, không phải chỗ mà những kẻ đầu đường xó chợ có thể tùy ý đi vào.
Y chỉ có thể xuống tay từ chỗ khác.
Sau khi Thu thái hậu hồi cung lại rất ít khi xuất hiện, bà vẫn luôn ở trong Vĩnh Thọ Cung. Thu gia cũng có thế lực riêng trong triều đình, lần cửu tử nhất sinh ở phương Bắc của Mộ Cẩm Ngọc cũng không thiếu đóng góp của Thu gia —— Đây không phải là do Thu gia muốn hại Mộ Cẩm Ngọc, mà chỉ đơn giản là làm việc cho Hoàng đế, lão có ý muốn diệt Thái tử.
Ninh Hoàn đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Thái hậu.
Những nhân vật ở chốn hậu cung cũng được miêu tả rất ít, Ninh Hoàn phải bỏ ra một ngàn lượng bạc chỉ trong vài ngày mới có thể lấy được thông tin chi tiết về cả chủ tử lẫn hạ nhân ở nơi này.
Thu Thái hậu vô cùng ghét Hoàng hậu, mà bà đã ghét ai là ghét luôn cả tông ti họ hàng, đâm ra bà cũng không ưa gì Thái tử, hơn nữa mấy năm nay lối sống của Thái tử lại cực kỳ bê tha cẩu thả, thế nên mới dẫn đến việc bà không thèm cho Mộ Cẩm Ngọc tí sắc mặt tốt nào.
Từ ma ma hầu bên người Thái hậu đi vào bẩm báo: “Bẩm Thái hậu nương nương, bên ngoài có Thái tử phi tới thỉnh an người, người có muốn gặp không ạ?”
Thu Thái hậu đang không có tâm trạng gì, bà vừa nghe thấy Thái tử phi là lại nhớ Thái tử, mà nhớ Thái tử xong lại nhớ lây sang Hoàng hậu, cuối cùng lại từ Hoàng hậu mà hồi tưởng về đại nhi tử chết thảm của mình, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Nhưng trước giờ bà vẫn chưa gặp Ninh Hoàn lần nào, đối phương cũng là lần đầu đến thỉnh an, giờ mà chặn Ninh Hoàn trước cửa cung thì cũng có chút không ổn lắm.
Thu Thái hậu gật đầu: “Trước đây ai gia có nghe qua danh tiếng nàng rồi, nghe nói nhan sắc cực kỳ xinh đẹp nức tiếng không khác gì Hoàng hậu.”
Từ ma ma cười nói: “Nô tỳ vừa mới nhìn thoáng qua, khí chất của Thái tử phi rất bất phàm, không phải kiểu quyến rũ mị hoặc đâu ạ.”
“Cho nàng vào đi.”
Một lúc sau, Ninh Hoàn được cung nữ tại Vĩnh Thọ Cung dẫn vào. Trong Vĩnh Thọ Cung có mùi đàn hương thoang thoảng lượn lờ, đại khái là liên quan đến việc lúc trước Thái hậu tin Phật mà xuất gia.
Vóc người Thái hậu có phần mập mạp, thoạt nhìn bà rất phúc hậu, dù cho trong lòng bà tin Phật nhưng trên người lại không hề có hơi thở của người đã xuất gia, đôi con ngươi sắc bén đang cẩn thận quan sát Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn hành lễ: “Trước đây thần thiếp nghe nói thân thể Thái hậu không khỏe, nên cũng không dám đến làm phiền ngài, hai ngày nay hỏi thăm một chút mới biết ngài đã khỏe hơn, thần thiếp mới có thể đến thỉnh an.”
Việc y cho người nghe ngóng tin tức ở trong cung tất nhiên không thể qua mắt được Thái hậu, tuy bà không thường xuyên ngụ trong cung, nhưng tai mắt vẫn được sắp xếp ở khắp nơi.
Thu Thái hậu lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lên đi.”
Ninh Hoàn lại nói: “Đêm qua thần thiếp có ngồi chép Kinh Phật để cầu phúc cho Thái hậu, mong ngài nhận tấm lòng của thần thiếp.”
Thu Thái hậu là thân mẫu của Hoàng đế, Đại Lạc triều coi trọng nhất chính là đạo hiếu, sau khi Hoàng đế giết huynh trưởng ruột thì trong lòng thấy áy náy, lão bèn tìm trăm phương ngàn kế để bù đắp cho Thái hậu. Vĩnh Thọ Cung của bà được xây dựng vô cùng nguy nga tráng lệ, vừa nhìn là biết đã được tu bổ sửa chữa, vào trong cung còn có thể thấy được những cây san hô cao ba thước, lấy cả da gấu để làm đệm ngồi thì tất nhiên chẳng thiếu thứ gì.
Thu Thái hậu rất hiếm khi thấy ai lại đi chép kinh Phật cho bà, bà ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Mang qua đây cho ai gia xem thử.”
Cung nữ nhanh chóng dâng đồ lên.
Kinh thư mà Ninh Hoàn chép là《Địa Tạng kinh》, được y viết bằng chữ Triện, Thu Thái hậu vừa liếc một cái đã biết người chép Kinh rất có tâm, từng con chữ đều rất đẹp đẽ chỉn chu, nhìn vô cùng tài hoa, trong mực viết còn lẫn một chút kim tuyến, trông còn đẹp hơn Kinh thư của một vài vị thư pháp gia có tiếng sao chép.
Thu thái hậu có hơi nghi ngờ: “Đây thật sự là do ngươi chép? Thái tử phi, chớ có đem những thứ do người khác viết tới đây lừa gạt ai gia.”
Trong thoại bản có nhắc qua, Thu Thái hậu rất thích những người trẻ tuổi có phong phạm trí thức, vì thế mà trong hai nhi tử thân sinh, bà có phần thiên vị đại nhi tử ôn hòa mềm yếu hơn. Tính tình Mộ Cẩm Ngọc táo bạo hung ác, thời điểm Hoàng hậu sinh hắn cũng vô cùng mập mờ khó đoán, Thu Thái hậu cứ thế mà khẳng định hắn nhất định không phải máu mủ của tiên đế, đủ loại lí do đan xen lẫn nhau khiến bà càng không yêu thương Mộ Cẩm Ngọc.
Theo lẽ tự nhiên thì kết cục của Thái hậu ở cuối truyện cũng không tốt lắm. Bất cứ ai đối nghịch với Mộ Cẩm Ngọc đều có cái kết như thế.
Thu Thái hậu rất thích hội họa và thư pháp, ở phương diện này bà cũng có chút trình độ nhất định. Định Viễn Hầu chẳng phải một vị quan tài hoa hơn người gì, Định Viễn Hầu phu nhân cũng đồng dạng không có sở trường nào đặc biệt, thế thì Ninh Hoàn thân là con gái của Định Viễn Hầu sao có thể luyện được chữ viết đẹp như thế này được? Ngay cả mấy vị thiên kim tiểu thư có tri thức lễ nghĩa còn không viết được đến trình độ này.
Ninh Hoàn ngước mắt nói: “Nếu Thái hậu không tin, ngài chỉ cần thử một lần liền biết, thần thiếp thấy việc này cũng không dễ lừa gạt đâu ạ.”
Thu Thái hậu nói với một ma ma đang đứng bên cạnh: “Đi lấy giấy và bút mực đến đây.”
Bà đã chứng kiến biết bao nhiêu việc, cũng không phải một bà lão có thể dễ dàng lừa gạt, tuyệt đối sẽ không nể mặt ai.
Từ ma ma nhanh chóng mang đồ đến.
Ninh Hoàn đề bút liền viết bốn chữ: “Tùng hạc trường xuân.”
Ngòi bút lông thon nhỏ lướt trên mặt giấy, nét chữ cứng cáp in đậm xuống giấy viết, từng nét hạ xuống đều vô cùng uyển chuyển, khiến người khác muốn rời mắt cũng không được.
Người ta vẫn thường có câu cửa miệng là “Tự như kì nhân”[], sau khi nhìn thấy nét chữ đẹp đẽ này, sắc mặc Thu Thái hậu cũng đã dịu đi một chút. Nếu thật sự không lừa bà thì đúng là Thái tử phi đã nghiêm túc chép lại nguyên một bộ Kinh thư.
[]
Bà chăm chút nhìn thêm một lát rồi mới lên tiếng: “Cái gì mà tùng hạc trường xuân, ai gia cũng không muốn trường xuân đâu.”
“Hôn sự của ngươi và Thái tử là do Hoàng đế sắp xếp đúng không?” Thu Thái hậu nói, “Ai gia có nghe qua.”
Một vài lời đồn về Ninh Hoàn trong kinh thành bà cũng biết hết, nhưng bây giờ gặp được người rồi mới thấy Ninh Hoàn cũng không giống với lời đồn miêu tả.
Phần lớn các tiểu thư gia tộc quyền quý đều sẽ trộm nói xấu sau lưng Ninh Hoàn, nào là tâm cơ rồi giả nhân giả nghĩa, suốt ngày chỉ biết dùng vài mánh vặt đi quyến rũ nam tử có gia thế tốt.
Nhưng trong mắt những nam tử ấy thì Ninh Hoàn hoàn toàn là một nữ tử đơn thuần lương thiện, vô cùng ngây thơ hồn nhiên, giống hệt tiên nữ trên trời.
Lời nói giữa nam nhân và nữ nhân đối lập nhau, Thái hậu đương nhiên sẽ chọn tin lời nữ tử hơn.
Nhưng bây giờ gặp rồi bà lại tương đối có thiện cảm với Ninh Hoàn: “Hồi còn ở phủ Định Viễn Hầu thường xuyên đọc sách phải không? Ngươi thích đọc loại sách gì?”
Ngoại trừ các loại sách liên quan đến y thuật thì tất nhiên Ninh Hoàn chỉ thích xem mấy cuốn thoại bản nhẹ nhàng sảng khoái, nhìn vai chính trong truyện đi thẳng một đường không có vật cản mà bước lên đỉnh cao, tuy có phần không thực tế nhưng so với kinh thư nhạt nhẽo thì hay hơn rất nhiều.
Nhưng lời ra đến miệng lại thành: “Thần thiếp thường xuyên đến từ đường[] để chép Kinh Phật, mỗi khi rảnh rỗi cũng sẽ đọc một chút Tứ thư Ngũ kinh.”
[]
Thái hậu gật đầu: “Đọc nhiều sách mới thông tuệ hơn được.”
Sau đó Thái hậu có trò chuyện cùng Ninh Hoàn một chút về Tâm Kinh, trong lúc nói chuyện mới biết Ninh Hoàn đúng thật là có chút hiểu biết, chứ không phải vội vội vàng vàng hỏi thăm nghe ngóng về sở thích của bà mà bỗng dưng đi tìm hiểu.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, bấy giờ Ninh Hoàn mới lên tiếng: “Thần thiếp đã ở đây lâu quá rồi, không thể làm phiền Thái hậu nghỉ ngơi được, đành phải để ngày khác đến thỉnh an ngài sau ạ.”
Thu Thái hậu có chút luyến tiếc.
Ngày thường bà vẫn luôn bơ vơ một mình không ai nương tựa, cũng hiếm có người có thể khiến bà mở lòng để mà tâm sự.
Bà tháo chuỗi vòng tay đang đeo xuống đưa cho Ninh Hoàn: “Lần đầu gặp nhau, coi như đây là quà gặp mặt ai gia thưởng cho ngươi đi.”
Mặc dù Ninh Hoàn phải mặc y phục nữ tử, nhưng trên người y cũng không đeo thêm bất kì món trang sức nào, y cũng chỉ đơn giản nhét vòng vào trong tay áo.
Ninh Hoàn nói: “Thần thiếp đa tạ Thái hậu. Mới hai hôm trước Nhạc Vương điện hạ còn tới phủ Thái tử, đệ ấy nói ngài có thưởng cho đệ ấy một chuỗi hạt Phật, nói xong còn khoe thẳng trước mặt Thái tử điện hạ. Thái tử mặt lạnh tâm nóng, sau khi Nhạc Vương đi về điện hạ vẫn luôn buồn bực một mình, điện hạ nói từ khi còn bé điện hạ vẫn luôn muốn thân cận với Thái hậu, cảm thấy vô cùng thân thiết mỗi khi gặp ngài, chỉ tiếc là Thái hậu lại thường xuyên không ở trong cung, cho nên điện hạ cũng không dám tỏ vẻ thân thiết với Thái hậu.”
Thu Thái hậu nhất thời ngạc nhiên.
Ninh Hoàn bất đắc dĩ cười cười: “Bởi vì hôn sự này là do bệ hạ làm chủ, nên thần thiếp với Thái tử điện hạ cũng không quá thân thuộc, ngày ấy sau khi điện hạ uống say mới bộc lộ những lời này, thần thiếp nghe xong cũng có chút giật mình.”
Thu Thái hậu cũng biết một chút việc triều chính —— Ví dụ như lần xuất chinh này của Thái tử, đại khái là có đi mà không có về. Có lẽ là do hành động những năm nay của Thái tử quá mức hoang đường, Hoàng đế đã không thể tiếp tục tha thứ cho hắn nữa.
Bà vẫn luôn không muốn quan tâm đến mối quan hệ của những người này, cái chết của tiên đế mãi mãi là nỗi đau không thể nào nguôi ngoai trong lòng Thái hậu. Nhi tử đang tuổi xuân xanh của bà bị chính một người nhi tử khác của bà giết chết, lí do chỉ vì tranh giành nữ nhân.
Song hiện giờ trong lòng bà lại le lói một tia hia vọng, Hoàng đế không thể dung túng Thái tử nữa, có lẽ nào là do Thái tử là máu mủ của tiên đế hay không? Bằng không thì với phần sủng ái to lớn mà Hoàng đế dành cho Hoàng hậu, sao Hoàng đế có thể nhẫn tâm giết hại cốt nhục của mình và Hoàng hậu được? Tuổi tác Hoàng hậu bây giờ cũng đã lớn rồi, khả năng sinh thêm một đứa nữa là rất nhỏ.
Nói thật thì đã rất lâu rồi Thái hậu chưa nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc, ấn tượng của bà với Mộ Cẩm Ngọc cơ bản đều dựa vào những lời buôn chuyện từ các cung nhân. Bà chỉ nhớ mang máng rằng mặt mũi đứa nhỏ này hai ba năm trước đã vô cùng anh tuấn, đường nét còn có vài phần tương tự tiên đế.
Vòng tay mà Thái hậu ban thưởng cho Ninh Hoàn được làm từ dương chi bạch ngọc, loại ngọc này thuộc hàng cực phẩm, toàn thân vòng nhẵn nhụi không chút tì vết, sờ vào rất thoải mái dễ chịu. Ninh Hoàn nghiêm túc quan sát một chút, cả trong lẫn ngoài chiếc vòng đều không được đánh dấu, xem ra đây chỉ là một chiếc vòng tay chẳng mấy quan trọng của Thái hậu.
Quan viên trông coi kho dược thô đã bao giờ thấy được món đồ quý giá như vậy, hắn vội vàng chạy đến nhận vòng: “Thái tử phi đột nhiên ban thưởng đồ vật quý giá như vậy, hạ quan quả thật thụ sủng nhược kinh.”
Ninh Hoàn cong môi cười lạnh: “Nhận đồ của bổn cung xong, làm việc mà không tốt hoặc để lộ ra tin tức gì, kết cục của ngươi cũng chỉ có kinh chứ không có sủng.”
Quan viên này tên là Dương Thỉ, Dương Thỉ hứa hẹn thề thốt rất nhiều lần: “Thái tử phi yên tâm, miệng của hạ quan cực kỳ kín đáo. Chuyện này nếu bị truyền ra hạ quan cũng không tránh được việc bị chém đầu, hạ quan chắc chắn sẽ không tùy tiện nói bậy.”
Dương Thỉ là phó sứ trông coi kho dược thô, đây cũng chẳng phải chức quan béo bở gì, không những thế mà việc canh phòng của kho dược thô còn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không cẩn thận còn có khả năng sẽ rơi đầu, lương bổng mỗi tháng chỉ tương đương với hai thạch[] gạo, hoàn toàn không đủ để chi tiêu, hắn làm ở cái chỗ này cũng sắp phát điên luôn rồi.
[]
Mấy ngày trước không biết vì lí do gì mà Thái tử phi đột nhiên lại nhắm vào hắn, không hề tiếp cận bất kì người nào khác, chỉ hỏi độc một mình hắn kha khá vấn đề, sau đó lại đưa cho hắn không ít bạc.
Việc kho dược thô có quan hệ mật thiết với Thái Y Viện và Ngự Dược Phòng, Dương Thỉ cũng biết được không ít chuyện. Miễn là có bạc là có thể sai sử được cả yêu ma quỷ quái, dưới sự cám dỗ của lợi ích, hắn đã tuôn hết tất cả việc lớn việc nhỏ mà bản thân biết ra cho Ninh Hoàn.
Lần này Thái tử phi muốn lấy được thông tin về việc tiêu thụ và sử dụng dược liệu của kho dược thô. Dương Thỉ lấy được thông tin này cũng không khó lắm, vả lại hắn tự thấy cái này cũng chẳng phải chuyện gì cần giữ bí mật, một chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc quý giá như vậy cũng đủ để trao đổi rồi.
Hắn tự ước lượng cái vòng này, đại khái có thể bán được năm trăm lượng bạc.
Từng ấy bạc cũng đủ để mua được một tòa viện phủ không tồi trong kinh thành.
Sau khi Ninh Hoàn lấy được sổ sách mà mình cần, y chờ đến khi chạng vạng rồi mới đi qua cửa tiệm cầm đồ của bản thân trong kinh thành.
Quả nhiên, chiếc vòng ngọc sau khi qua tay Dương Thỉ đã nhanh chóng nằm trong cửa tiệm cầm đồ. Ông chủ tiệm chỉ dùng năm trăm lượng đã thu được cái vòng này về tay.
Vật về chủ cũ, Ninh Hoàn vuốt ve chuỗi vòng tay này, hai mắt hơi nheo lại.
Sau khi y xem xét một hồi đã đưa ra kết luận, số lượng nha phiến được gieo trồng ở Đại Lạc triều thực sự rất ít, mà nha phiến trong kho dược thô phần lớn đều được tiến cống từ một nơi gọi là Kim Sóc. Quan thổ ty ở Kim Sóc trong mấy năm nay đều sẽ tiến cống một lượng nha phiến lớn, có vẻ như nơi đó là địa phương gieo trồng nha phiến đầu tiên ở Đại Lạc triều, vì thế mà mỗi năm đều sẽ cống nạp lên hàng trăm cân nha phiến.
Trong một thoáng Ninh Hoàn đã có cảm giác cái tên Kim Sóc này nghe rất quen tai, chắc là đã từng được nhắc đến trong thoại bản, nhưng có vẻ như không được miêu tả quá nhiều nên Ninh Hoàn cũng đã quên mất nó cụ thể là viết về cái gì.
Nha phiến chủ yếu dùng để trị bệnh ho khan và kiết lỵ, nhưng giá cả của nó lại khá đắt đỏ, có rất nhiều loại thuốc khác có thể thay thế công dụng của nha phiến, mà trong cung cũng chẳng có nhiều quý nhân mắc bệnh ho khan kiết lỵ để mà dùng, mấy năm nay số lượng tiêu hao ở trong cung phần lớn là qua tay Thái Y Viện.
Nếu nguồn gốc nha phiến mà Hoàng hậu dùng là chính đáng, Ninh Hoàn cũng phân phó cấp dưới không cần tiếp tục tra xét trong kinh thành nữa.
Người làm trong hiệu cầm đồ gần đây đã bị Ninh Hoàn đổi hết mấy lượt, trong số đó có một người bí mật bẩm báo với Ninh Hoàn: “Thưa tiểu thư, ngày hôm qua nô tài đi hỏi thăm được chút chuyện trong một tiệm thuốc, vị chưởng sự của tiệm thuốc đó nói nếu tiểu thư cần thì ông ta có thể giúp tiểu thư tinh luyện nha phiến, chỉ có điều giá cả hơi cao một chút, một lượng vàng đổi một lượng thuốc. Vị chưởng sự này cũng có lai lịch không tầm thường, nô tài nghe nói họ hàng của ông ta có người làm quan ở Huệ Dân Dược Cục.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Bí mật đi mua một ít về đây.”
Thời gian rất nhanh đã trôi đến thời điểm sắp giao thừa, chỉ còn khoảng hai ba ngày nữa là bước sang năm mới, Ninh Hoàn đoán chắc giờ này Mộ Cẩm Ngọc cũng đã đặt chân xuống nơi đất Bắc rồi, y cũng nên viết một phong thư gửi cho hắn.
Đúng là Mộ Cẩm Ngọc đã tới Hãn Châu, so với phỏng đoán của Ninh Hoàn thì hắn còn đến đây sớm hơn, hắn lợi dụng trận tuyết lớn rơi dày đặc ở phương Bắc mà mang binh đến tập kích tộc Phong Đan đang chiếm giữ kho lương, kho lúa này cất giữ một lượng lương thực vô cùng lớn, đồng thời cũng là nguồn cung chủ yếu của quân lính Phong Đan.
Quan viên ở Hãn Châu bằng mặt không bằng lòng, cùng với phần lớn quan lại theo Mộ Cẩm Ngọc từ kinh thành đến đây đều là thân tín của Hoàng đế, ngoại trừ một vị tướng lãnh tên là Vương Quân vẫn luôn hết lòng ủng hộ Mộ Cẩm Ngọc ra, thì tất cả những tướng lãnh khác đều phản đối trước quyết sách của hắn.
Nhưng Mộ Cẩm Ngọc cũng chẳng phải loại người lương thiện gì cho cam, mà phần lớn mọi người cũng biết hắn là một kẻ chuyên quyền độc đoán tính cách lại còn hung ác tàn bạo, hắn vừa đến hãn Châu đã lập tức ra tay giết chết vài tên quan viên từng mắc sai lầm để lập uy.
Trong kinh thành có không ít thư từ được truyền tới đây, cơ bản là ngày nào cũng có vài bức, mà bất kể là việc lớn hay việc nhỏ thì cấp dưới của Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn đều đặn bẩm báo với hắn.
A Hỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc trầm ngâm lên tiếng: “Ninh Hoàn cũng đang điều tra về chuyện nha phiến, y rất nhanh sẽ tra ra Vi Túc thôi.”
A Hỉ cũng biết chuyện này, hắn do dự một lúc mới nói: “Là do điện hạ đang không ở trong kinh, Thái tử phi là đang giúp ngài phân ưu giải nạn đấy ạ.”
Hành động của Ninh Hoàn vô cùng kín kẽ điệu thấp, mọi phương diện y đều an bài cực kỳ chu toàn, nếu không phải do y còn đang ở trong phủ Thái tử, mỗi một hành động cử chỉ đều sẽ bị tai mắt dày đặc trong phủ chú ý thì Mộ Cẩm Ngọc cũng rất khó mà biết được y đang làm gì.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ít nhất việc này cũng đã chứng minh được rằng Ninh Hoàn không phải người của Hoàng đế. Nếu y là tay sai của lão thì căn bản không cần phải tốn công điều tra thứ này.
Mỗi ngày Mộ Cẩm Ngọc đều sẽ bớt chút thời gian để xem thư từ gửi tới từ trong kinh, có thư thăm hỏi âm dương quái khí của mấy tên huynh đệ, có tin mật từ cấp dưới, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy một bức nào từ tay Ninh Hoàn.
Lần này hắn kéo xuống dưới cuối cùng thì rốt cục cũng thấy được phong thư mình đang chờ, vẻ mặt Mộ Cẩm Ngọc hơi đổi, vội vàng lấy thư ra xem.
Mộ Cẩm Ngọc đọc kĩ từ đầu đến cuối, chẳng thấy một dòng nào là Ninh Hoàn nói nhớ hắn, đối phương chỉ thuật lại rõ ràng những gì y tra được về vấn đề nha phiến, đại ý là để Mộ Cẩm Ngọc ở phương Bắc có thể yên tâm.
Sau khi đọc xong Mộ Cẩm Ngọc lại kĩ càng soi lại một lần.
Cuối cùng hắn mới quay sang nói với A Hỉ: “Nếu một người không hề bộc bạch lòng mình, chỉ làm một vài chuyện có lợi cho ngươi, chăm sóc người thân của ngươi rồi còn khen ngươi rất đẹp thì A Hỉ, ngươi thấy đối phương có ý gì?”
Biểu cảm A Hỉ khá phức tạp: “Điện hạ đang nói về Thái tử phi sao?”
Mộ Cẩm Ngọc gật đầu.
A Hỉ nói: “Nô tài thấy Thái tử phi chắc chắn đã yêu điện hạ say đắm rồi, nhưng tính tình Thái tử phi trời sinh đã hướng nội, không thích thể hiện tình cảm ra ngoài mặt mà chỉ dùng hành động để chứng minh. Điện hạ nên biết rằng hầu hết nữ tử đều rất dễ ngại ngùng.”
Mộ Cẩm Ngọc nhắm mắt lại.
Nhưng Ninh Hoàn là nam tử mà, y ngại ngùng cái gì chứ?
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Viết một bức thư cho Sở Hà, kêu hắn nghe theo chỉ thị của Thái tử phi, bất cứ việc gì cũng phải trợ giúp Thái tử phi, nếu Thái tử phi muốn dùng đến tai mắt trong cung thì để Sở Hà giúp y liên hệ.”
Sở Hà cũng chính là thân tín của Mộ Cẩm Ngọc.
Vốn A Hỉ vẫn luôn nghĩ cho dù Thái tử điện hạ có thật sự, thật sự động lòng thì cũng không nên giao thân tín của chính mình cho Thái tử phi tùy ý sai sử.
Nhỡ đâu Thái tử phi mà có dị tâm ——
A Hỉ không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể cẩn thận nhắc nhở: “Điện hạ, nếu ngài mà tin lầm người, chỉ sợ sau này…”
Hoàng đế vốn đã không ưa gì Mộ Cẩm Ngọc, chỉ sợ sau này hắn chết cũng không có chỗ mà chôn.
Đôi mắt Mộ Cẩm Ngọc vẫn nhắm chặt như cũ, nếu Ninh Hoàn thật sự phản bội hắn, vậy hắn sẽ có cơ hội trói Ninh Hoàn lại cẩn thận dạy dỗ một phen.
Về phần mất mạng —— Hắn sống cũng không thoải mái chút nào, Mộ Cẩm Ngọc vốn cũng chẳng muốn sống lâu trăm tuổi, chết thì cứ chết thôi.