Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Meg
Sau khi Sở Hà ra ngoài, Ninh Hoàn lấy một bộ y phục màu lam nhạt từ trong tủ rồi mặc vào. Nhiệt độ bên ngoài vẫn còn rất thấp, thú thật thì y chỉ muốn ôm lò sưởi tay ngủ nướng trong noãn các cả ngày, nhưng y cũng biết ở đất Bắc bây giờ chỉ sợ còn lạnh hơn rất nhiều.
Đôi con ngươi vẫn luôn hờ hững của Ninh Hoàn chợt có chút vô định, theo như y đoán thì với cái thời tiết lạnh lẽo như thế này, rất có thể Mộ Cẩm Ngọc sẽ cóng đến độ mất tỉnh táo.
Sau khi thắt đai lưng xong, Ninh Hoàn gọi Điệp Thanh vào giúp y chải tóc. Lần này y tiến cung không phải để qua chỗ Thái hậu, nơi mà y muốn đến là cung của Hoàng hậu, cũng chẳng hiểu oan gia ngõ hẹp thế nào mà trên đường đi lại đụng độ với liễn kiệu của Hoàng quý phi.
Chức danh Thái tử phi dĩ nhiên cao quý hơn Hoàng quý phi, bởi một bên là chính thê của Hoàng đế tương lai, còn bên kia chỉ là thị thiếp của Hoàng đế, dù cho cấp bậc Chánh nhất phẩm của Hoàng quý phi cao hơn Tòng nhất phẩm của Thái tử phi thì thân phận chính thê vẫn hơn một bậc.
Nhưng dù sao thì vai vế của Thái tử phi vẫn là hậu bối, nếu đụng độ vị Quý phi được Hoàng đế sủng ái thì sẽ xuống kiệu hành lễ trước.
Hiện giờ Thẩm quý phi gần như đang lên như diều gặp gió, huynh đệ của nàng vừa mới được thăng quan tiến chức, hơn nữa do bệnh tình của Hoàng hậu trở nặng nên việc xử lý sự vụ của lục cung cũng rơi xuống vai nàng, tư thái đúng là kiêu ngạo hơn ngày xưa rất nhiều. Bây giờ đụng độ với liễn kiệu của Thái tử phi, Thẩm quý phi cũng không có ý định cúi đầu trước.
Thẩm quý phi không biết người đang ngồi trong liễn kiệu đằng trước là ai, đôi con ngươi sáng ngời của nàng nhìn chăm chú vào tấm màn che sẫm màu ở đối diện, chỉ thấy từ bên trong vươn ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, người hầu bên cạnh nàng nhỏ giọng bẩm báo: “Là liễn kiệu của Thái tử phi ạ.”
Ánh mắt nàng dừng lại trên đôi tay phía trước, bàn tay này không hề giống với bàn tay mềm mại không xương của các nữ tử bình thường, trái lại khớp xương từng ngón đều lộ ra rất rõ, trắng đến mức gần như nhìn được cả gân xanh nhạt màu dưới lớp da, mới đầu còn tưởng là tay của một vị công tử quen sống trong nhung lụa.
Tiếp sau đó là một gương mặt trắng trẻo, Ninh Hoàn khoác trên người chiếc áo choàng màu đỏ tươi, khuất dưới lớp áo là màu lam nhạt của y phục, trong lòng y còn đang ôm một cái lò sưởi tay chạm khắc hình trúc lâm thất hiền[], y không hề câu nệ mà chỉ cười nhẹ, nhìn lướt qua đội hộ vệ là đã đoán ra thân phận người đối diện, Ninh Hoàn lười biếng lên tiếng trước: “Ra là Quý phi nương nương.”
[]
Liễn kiệu của Thẩm quý phi đã sớm dừng lại, nàng im lặng quan sát Ninh Hoàn một lúc, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, mấy lời đồn thổi về nhan sắc của Ninh Hoàn nàng cũng đã nghe qua — Đệ nhất mỹ nhân kinh thành ư, nhưng so với hậu cung mỹ nhân như mây, không những thế còn có một vị Hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy đang tồn tại, Thẩm quý phi cũng chẳng để tâm lắm với cái danh hiệu này.
Lúc trước Duệ Vương biết tin Ninh Hoàn được ban hôn cho Thái tử thì đã tiến cung Thẩm quý phi làm loạn một trận, lần ấy ấn tượng của nàng về Ninh Hoàn càng thêm tồi tệ, trong lòng cũng mặc định Ninh Hoàn chắc cũng không khác gì loại nữ nhân hồ mị như Hoàng hậu.
Bây giờ gặp rồi mới thấy khá mới mẻ.
Địa vị của phủ Định Viễn Hầu cũng không quá hiển hách, song cái khí chất cao quý ngạo mạn này của Ninh Hoàn lại vượt mặt tất cả các Hoàng tử lẫn Công chúa trong cung, nét kiêu ngạo giữa hai hàng mày cũng không giấu được. Thẩm quý phi dùng thân phận thiếp thất phải vất vả khổ sở mới trèo lên cao được như ngày hôm nay, trong lòng nàng cũng hiểu rằng những người như Ninh Hoàn ở nơi khóe mắt chân mày đều sẽ lộ ra nét phú quý giàu sang.
Tuy Thẩm quý phi có chút không hài lòng vì Ninh Hoàn không xuống kiệu hành lễ với nàng, song ngoài mặt cũng không để lộ dấu vết gì, vô cùng thoải mái mà cười nhẹ, thân thiết hỏi: “Thái tử phi là đang đến thăm Hoàng hậu nương nương sao? Nghe nói hình như bệnh của Hoàng hậu lại nặng hơn rồi thì phải, cũng không biết bao giờ Thái tử điện hạ mới có thể quay về, dưới gối nàng ấy chỉ có mỗi một mình Thái tử, muốn không lo cũng không được mà.”
“Vậy sao?” Ninh Hoàn lên tiếng, “Vận mệnh Thái tử điện hạ quý giá, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, bình an hồi kinh thôi.”
Thẩm quý phi bị lời nói của Ninh Hoàn chọc cho quặn cả lòng, ngoài miệng nàng vẫn vui vẻ cười hùa theo, trong lòng thì lại nói thầm, còn chẳng biết Mộ Cẩm Ngọc là con hoang của ai đâu.
Nhưng theo Ninh Hoàn thấy, chẳng cần biết Mộ Cẩm Ngọc là máu mủ của ai, cái ngôi vị Hoàng đế này chắc chắn phải để hắn ngồi, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai đủ tư cách nữa.
Hoàng hậu rất nhanh đã biết chuyện về nha phiến. Hồi trước lúc tiểu cô của Ninh Hoàn cai nghiện có cả sự trợ giúp của châm cứu, bởi vì Vi Túc rớt đài nên thái y phụ trách việc bắt mạch thỉnh an cho Hoàng hậu đổi thành Triệu Nghi, Ninh Hoàn bèn truyền lời dặn dò cho hắn, để hắn châm cứu cho Hoàng hậu mỗi khi đến bắt mạch.
Nhưng chung quy châm cứu cũng chỉ là biện pháp hỗ trợ mà thôi, muốn thành công cai nghiện thì phải lập tức ngừng sử dụng nha phiến đan.
Ninh Hoàn nhân lúc Hoàng hậu còn đang tỉnh táo mà nói vài lời khích tướng nàng, để nàng ném hết nha phiến đan vào trong Ngự Hoa Viên. Hiện giờ Vi Túc còn đang bị điều tra, hẳn là trong tay Hoàng đế cũng không còn hàng tồn nữa, chỉ cần Hoàng hậu cố chịu đựng mỗi khi cơn nghiện phát tác là sẽ ổn.
Song quá trình này cũng không hề nhẹ nhàng đơn giản chút nào, Ninh Hoàn hồi tưởng lại vị Hoàng hậu đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp nhu nhược kia, cũng không biết nàng có thể vượt qua được khổ ải này hay không. Dung mạo quá đẹp nhưng trên người lại chẳng có một chiếc gai nhọn nào để tự bảo vệ bản thân thì cũng không khác gì một loại đau khổ cả.
Nhiều ngày sau bồ câu lại bay tới đưa thư, Ninh Hoàn tiếp tục nhận được một bức hoa đào nhiễm máu.
Y đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bức họa hoa đào này, đầu ngón tay trắng nõn miêu tả lại từng đường nét của nhánh cây màu đỏ sậm trên trang giấy.
Thật ra khi Ninh Hoàn hạ bút xuống phong thư hồi đáp, bức họa ấy cũng có thể hiểu là “Một nỗi tương tư, hai nơi sầu nhớ”
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” hay là “Một nỗi tương tư, hai nơi sầu nhớ”, cái nào mới là suy nghĩ của y, Ninh Hoàn cũng không thể khẳng định được. Bởi vì mấy ngày vừa qua phải bề bộn nhiều việc, chưa thể bớt ra thời gian nghỉ ngơi cho đàng hoàng nên tinh thần y rất phiền muộn bức bối.
Theo như trong thoại bản thì đáng nhẽ giờ này bên cạnh Mộ Cẩm Ngọc đã có một vị nữ tử ôn nhu dịu dàng bầu bạn rồi mới phải. Sau này khi Mộ Cẩm Ngọc rơi vào cảnh đói khát giữa trời tuyết lạnh, hắn giữ được cái mạng cũng là nhờ máu của vị nữ tử này. Có thể là nữ nhân ấy tự nguyện cắt cổ tay cho Mộ Cẩm Ngọc uống máu, cũng có thể là Mộ Cẩm Ngọc vì mạng sống mà giết người, chẳng ai biết đâu mới là sự thật.
Nhưng có vẻ như vế sau có tính tin cậy cao hơn, bởi sau khi trở về từ trận chiến này, tâm tính của Mộ Cẩm Ngọc đã trở nên nghi thần nghi quỷ, tàn nhẫn vô nhân tính hơn ngày xưa rất nhiều.
Ninh Hoàn lấy giấy bút viết cho Mộ Cẩm Ngọc một phong thư khác, hỏi han xem bên cạnh hắn đã có thêm thị thiếp mới nào hay chưa.
Lúc Mộ Cẩm Ngọc nhận được bức thư này thì cũng ngạc nhiên: “Cô đã đích thân ra trận đánh giặc luôn rồi, vậy mà Thái tử phi còn đoán già đoán non rằng cô thu nạp thêm thị thiếp ư?”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn lướt qua đám người đang đứng trong lều vải, những nam tử đi theo hắn đánh giặc nếu không phải là tráng hán cả người đầy sẹo thì cũng là loại người thô lô cục mịch… Cho dù Mộ Cẩm Ngọc vì Ninh Hoàn mà có thể chấp nhận nam nhân thì hắn cũng không thể nào chấp nhận những nam nhân to cao cường tráng, nhìn không khác gì mấy quả núi nhỏ giống đám người này được.
Hắn chỉ duyệt mỗi Ninh Hoàn thôi.
Trong lòng Mộ Cẩm Ngọc cứ đinh ninh, chắc là do Ninh Hoàn cô đơn lẻ bóng nên mới suy nghĩ miên man rồi nổi máu ghen tuông đây mà.
Hắn liên tục thề thốt rằng mình không hề đi doanh kỹ, cũng không có nhúng chàm bất cứ vị tướng quân nào trong doanh, đúng là không lâu trước đây binh lính của hắn có cứu mạng một nữ tử, nhưng hắn đã cho người thả nàng đi rồi.
Mộ Cẩm Ngọc viết thư xong lại tiếp tục họa một cành hoa đào cho Ninh Hoàn.
Sau khi nhận được hồi âm của Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn đặt bức họa sang bên cạnh rồi mở thư ra đọc trước, cho đến khi y đọc hết những gì Mộ Cẩm Ngọc viết trong thư, đầu óc Ninh Hoàn trống rỗng mất một lúc.
Y không biết sau khi giết Trương Chiêu rồi, Mộ Cẩm Ngọc có thể bỏ qua cho Vương Quân hay không. Vương Quân là một quân cờ bí mật được Hoàng đế cài vào trong quân doanh, hắn sẽ tìm mọi cách để khen ngợi và cổ vũ Mộ Cẩm Ngọc, dùng những lời ba hoa xảo trá để thu hút sự chú ý của vị Thái tử điện hạ này.
Sau khi tộc Phong Đan giả vờ muốn rút lui, Vương Quân vẫn luôn khuyên can Mộ Cẩm Ngọc nên thừa thắng mà xông lên, song kết quả của việc tiếp tục đuổi giết Phong Đan là Mộ Cẩm Ngọc bị viện binh của bọn chúng tập kích, tách khỏi nhánh quân bên mình. Hai ngày mà cuộc chiến diễn ra còn đổ một trận tuyết lớn, với thời tiết giá lạnh khắc nghiệt của phương Bắc, người bình thường căn bản không thể sống sót trong hoàn cảnh bốn phía đều phủ tuyết trắng xóa như thế được.
Dù cho Mộ Cẩm Ngọc có nhớ tới lời dặn dò của Ninh Hoàn trước lúc rời kinh, nhận ra được điểm bất thường ở Vương Quân rồi giết thẳng thì kết cục của hắn vẫn sẽ rơi vào cái bẫy của Phong Đan — Bởi ý định của Mộ Cẩm Ngọc trong thoại bản cũng là thừa thắng xông lên, ngay cả Hoàng đế mà có ý ngăn cản thì hắn vẫn sẽ quyết đuổi giết đến cùng, đây vốn là tác phong xưa nay của Mộ Cẩm Ngọc, bất cứ ai cũng không thể cản bước hắn được.
Ninh Hoàn hỏi hệ thống: “Nếu Mộ Cẩm Ngọc chết rồi thì sao?”
Hệ thống thuận miệng đáp lại: “Thế giới này sụp đổ, tất cả mọi người đều chôn cùng hắn.”
Hệ thống chỉ nhả mỗi một câu rồi im bặt, thật ra còn vế sau nhưng nó không nói nữa “Nếu trong tình huống không mất mạng ngay lập tức, dù có phải chịu tra tấn đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ thì vai chính vẫn sẽ sống sót.”
Ninh Hoàn nằm nghiêng người trên chiếc tháp mềm, trong tay y còn đang cầm bức họa hoa đào của Mộ Cẩm Ngọc. Khoảng hai khắc sau Ninh Hoàn mới đứng dậy khỏi tháp, mài một ít mực rồi hạ bút viết một đoạn thơ lên giấy Tuyên Thành, sau đó gấp gọn rồi để vào một tờ giấy khác, niêm phong kĩ càng lại.
Thời điểm Sở Hà bước vào để bẩm báo lại sự tình liền thấy Thái tử phi đang nhìn chằm chằm về một phía nào đó, dáng vẻ dường như đang suy tư điều gì.
Ninh Hoàn nghĩ, tuy lần này y xuất phát đến đất Bắc là lúc trong kinh thành vẫn còn việc chưa giải quyết triệt để, song những vấn đề phát sinh sau này lại không cần lo lắng quá nhiều, Hoàng hậu cũng đã dần dần thoát khỏi sự giày vò tra tấn từ nha phiến rồi.
Điều duy nhất khiến y bận tâm chính là không biết cái chức Viện sử của Thái Y Viện sẽ rơi xuống đầu ai. Chuyện của Vi Túc còn chưa điều tra xong, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng nữa mới có kết quả. Nếu cố gắng ra roi thúc ngựa từ kinh thành đến phương Bắc rồi lại quay về — Chắc là sẽ kịp.
Ninh Hoàn không thích mấy hoạt động như tập võ cưỡi ngựa bắn cung, nên dĩ nhiên là không thể so được với các huynh trưởng của y, song việc đó lại không đồng nghĩa rằng y không biết. Nếu trên đường đi có gặp phải cướp bóc thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn sẽ là bọn cướp đấy mà thôi, vấn đề an toàn không cần lo lắng quá nhiều. Nhưng sau khi nhận ra có lẽ mình sẽ phải rơi vào cảnh màn trời chiếu đất giữa ngày đông lạnh giá thế này, Ninh Hoàn chợt có cảm giác hơi nhức đầu.
Y nói với Sở Hà: “Dạo gần đây ta thấy nhớ Thái tử điện hạ, ngươi đi tìm hai thị vệ kinh nghiệm phong phú có võ công tầm trung đến đây, để bọn họ đi cùng ta đến phương Bắc, tốt nhất là tìm người nào đã từng đến đất Bắc rồi. Với người ngoài thì cứ bảo ta bị ốm, đang nghỉ ngơi ở sơn trang của Thái tử.”
Sở Hà sửng sốt: Đến mức này thì cũng quá càn quấy rồi thì phải? Chỉ vì hơi nhớ nhung Thái tử mà cứ thế chạy thẳng đến đất Bắc ư? Hắn cảm thấy với cái cơ thể gầy yếu này của Thái tử phi, rất có khả năng sẽ chết ngắc giữa đường.
“Thái tử phi nương nương, chuyện này không thể liều lĩnh —”
“Bổn cung đang ra lệnh cho ngươi, chứ không phải thương lượng với ngươi.” Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Hoàn nhìn thoáng qua Sở Hà, “Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta bảo là được.”
Sở Hà bị ánh nhìn lạnh lẽo của Ninh Hoàn lướt qua người thì tâm trạng cực kỳ khó tả, theo lý mà nói thì hắn là thủ hạ của Thái tử, nhưng Thái tử điện hạ đã để hắn đi phục vụ cho Thái tử phi, hắn vẫn nên nghe theo lệnh của Thái tử phi thôi. Trước giờ Thái tử phi làm việc vẫn luôn rất cẩn thận chu toàn, mong là lần này cũng sẽ suôn sẻ không xảy ra vấn đề gì: “Thuộc hạ lập tức đi tìm người, ngài còn dặn dò gì không ạ?”
Ninh Hoàn ngẫm nghĩ một chút: “Cứ cách ba ngày thì sai nha hoàn đưa đống Kinh thư trong cái tráp này đến Vĩnh Thọ Cung, bảo với Thái Hậu là nhân lúc rảnh rỗi ở sơn trang, ta có chép Kinh Phật cầu phúc cho người.”
Sở Hà ứng tiếng, nhấc chiếc tráp gỗ đỏ đang đặt trên bàn lên: “Rõ.”
Ninh Hoàn cũng bắt đầu thấy mệt, bây giờ y chỉ muốn nằm ngủ một giấc, bèn vẫy vẫy tay với Sở Hà: “Ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Sở Hà ra ngoài không lâu, Điệp Thanh liền bê một chén tổ yến đến. Yến được dùng là yến đỏ, hầm với đường phèn nên màu sắc rất đẹp, mùi hương cũng thơm nức. Mỗi ngày Ninh Hoàn đều sẽ ăn một chút tổ yến, nhưng y cũng chỉ ăn non nửa chén đã thôi, vậy mà hôm nay Điệp Thanh lại thấy Thái tử phi ăn hết sạch.
Ăn xong Ninh Hoàn đi tắm rửa cho tỉnh táo, bấy giờ mới đi sang phòng sắc thuốc, y định lấy vài dược liệu để mang theo. Đúng lúc này y đột nhiên nhận ra rằng trước giờ mình chưa từng đi xa lần nào, ngày xưa y vẫn luôn quanh quẩn trong kinh thành, sau khi xuyên tới đây cũng vẫn ở kinh thành, thân phận thì giống hệt hồi trước, chưa một lần được nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Kiến thức mà y biết phần lớn đều đến từ sách truyện, những dãy núi trắng như tuyết, những thảo nguyên rộng mênh mông hay những cồn cát cao ngất ngưởng thì đều là những phong cảnh được miêu tả bằng chữ viết, còn bản thân y thì chưa có cơ hội nhìn ngắm lần nào. Chắc là những người khác cũng cảm thấy y giống hệt một con chim bị nuôi nhốt, nếu có ngày sổ lồng thì chắc chắn sẽ gục ngã trước gió mưa.