Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Meg

Mộ Cẩm Ngọc ôm lấy y từ sau lưng, khẽ khàng hạ xuống từng nụ hôn vụn vặt lúc được lúc không, song cơ thể Ninh Hoàn vẫn không được thoải mái lắm, cả đêm qua hai người đều chẳng có giấc ngủ nào yên ổn, vốn là sáng hôm qua Mộ Cẩm Ngọc đã tốn sức đi săn thú, vậy mà đến tối lại xả hết đống tinh lực còn sót lại, giờ đây hắn đang chôn mặt vào mái tóc đen dài của Ninh Hoàn, say giấc giữa mùi hương lạnh lẽo đặc trưng.

Tuy rằng cảm giác dính dớp trên cơ thể vẫn rất rõ ràng, song Ninh Hoàn vẫn cố gắng xoay người lại với hắn, Mộ Cẩm Ngọc ngủ rất trầm, còn vô thức mà luồn tay vào trong y phục y, eo hông Ninh Hoàn vừa mảnh khảnh vừa co dãn mềm mại, khi sờ lên cực kỳ thoải mái.

Ninh Hoàn yên lặng ngắm nhìn dung nhan tuấn tú của người nọ trong chốc lát.

Hoàng hậu quốc sắc thiên hương, Hoàng đế và tiên đế đều có vẻ ngoài khá dễ nhìn, đến phen Mộ Cẩm Ngọc thì rõ ràng là trò giỏi hơn thầy, những khi hắn tỉnh táo thì phần lớn thời gian mặt mũi đều cau có khó chịu, đâm ra cũng chẳng được mấy người dám ngẩng đầu đối diện với hắn, hiện giờ người ngủ rồi thì nét mặt mới dịu đi đôi chút, song lại càng lộ rõ nét anh tuấn hơn người. Ninh Hoàn chạm tay lên gương mặt người nọ, đầu ngón tay y chậm rãi phác họa theo từng đường nét góc cạnh, từ vầng trán cho đến khuôn cằm, cuối cùng y mới hạ một nụ hôn khẽ khàng cạnh khóe môi hắn, rồi từ từ nhấc người dậy.

Chuyện liên quan đến Công chúa Lang Phức chỉ vừa mới xảy ra tối qua, mà ngay trong đêm cũng đã một truyền mười, mười truyền trăm, khiến cho toàn bộ khu vực dựng lều trại xung quanh trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt, song đến khi sắc trời đã ló rạng, mọi người lại thống nhất mà cùng nhau ngậm miệng, không một ai chủ động đề cập tới sự việc phát sinh trong tối hôm trước.

Có một vài người còn rất mong chờ cảnh Thái tử mất mặt, bởi dù sao Lang Phức cũng đã được ấn định cho hắn, tương đương với việc nàng đã trở thành người của Thái tử, mặc kệ là Lang Phức quyến rũ Hoàng đế, hay là Hoàng đế cưỡng ép Lang Phức thì chung quy Thái tử cũng phải bày tỏ chút thái độ.

Hầu hết nam nhi đại trượng phu đều sẽ có tâm huyết trong người, Thái tử không thể hoàn toàn không bận tâm chút nào đến chuyện này, không thể tỏ vẻ rằng danh dự bản thân mình chẳng hề ảnh hưởng, song hắn cũng không được phép biểu hiện bản thân bị chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng như không được quyền công khai tỏ thái độ với Hoàng đế.

Ninh Hoàn gọi người bưng nước vào để lau qua cơ thể, y đổi một bộ y phục mới, lại dặn dò Điệp Thanh một chút: “Đốt thêm một ít hương an thần đi. Sở Hà, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã dậy chưa?”

“Đã dậy rồi, thuộc hạ nghe nói tối qua bệ hạ còn xảy ra chút xung đột nhỏ với vài vị đại thần, đám người Giả đại nhân đều khá khó chịu với chuyện này.” Sở Hà lắc đầu, “Ai mà ngờ được bệ hạ lại có thể làm ra loại chuyện vớ vẩn như vậy chứ? Giả đại nhân còn nói, tổ tiên Hoàng thất mà biết được sự việc hoang đường do bệ hạ gây ra, khéo phải tức tới độ bật nắp quan tài mà sống dậy.”

Ninh Hoàn im lặng chốc lát: “A Hỉ, truyền lời ra bên ngoài rằng Thái tử điện hạ bị thương khi săn hổ, tối qua còn hứng gió lạnh nên bây giờ bị cảm, sáng sớm mệt mỏi không rời giường được, hôm nay từ chối tiếp khách, bất luận vị đại thần nào cũng không gặp, chuyến săn sắp tới cũng để tướng quân Tuyên Uy thay thế.”

A Hỉ đáp: “Đã rõ, nô tài sẽ lập tức truyền lời xuống.”

Ninh Hoàn gật đầu: “Được rồi, lui xuống đi.”

Hoàng đế phải vất vả lắm mới có thể khiến mấy vị đại thần miệng treo đầy luân thường đạo lý kia bình tĩnh lại, cả tinh thần lẫn thể xác lão đều đã kiệt sức, gần như tất cả phần còn lại của chuyến săn thu là do Dương Thái phụ trách.

Đêm hôm qua, Hoàng đế chỉ vừa mới nằm ngủ với Hoàng hậu được một chốc thì đã bắt đầu mơ, tiên đế ở trong giấc mộng ấy đứng trước mặt lão, thất khiếu đổ máu mà xách cổ áo Hoàng đế lên chất vấn: “Ngươi cướp nữ nhân của trẫm còn chưa đủ, giờ lại muốn cướp luôn nữ nhân của Thái tử hay sao?”

Lúc Hoàng đế tỉnh lại cũng đã mình đầy mồ hôi lạnh, tinh thần cứ mãi lo sợ không yên, từ nửa đêm đến rạng sáng vẫn chẳng thể chợp mắt lại lần nữa.

Lão muốn xem thử thái độ của Thái tử đối với chuyện này, muốn quan sát trực tiếp biểu cảm của hắn, cũng như nghe hắn nói vài lời, song đáng tiếc ở chỗ, thứ duy nhất Mộ Cẩm Ngọc thể hiện ra ngoài lại là tin tức bản thân bị ốm, cả đám người cũng vì thế mà suy diễn đủ thứ.

Có người nói Thái tử đang không cam lòng, lại bởi vì đạo hiếu mà không dám ngỗ nghịch với phụ hoàng, cũng có người cho rằng Thái tử điện hạ rõ ràng là bị Hoàng đế khiến cho tức tới đổ bệnh, thậm chí còn có người nói Thái tử căn bản không hề bận tâm đến Lang Phức, bởi dù sao nàng cũng chưa chính thức bước vào phủ Thái tử, hơn nữa trước đây Thái tử cũng chưa từng tỏ vẻ bản thân có hứng thú với nàng, cáo ốm chỉ là vì không muốn khiến Hoàng đế khó xử mà thôi. Song vô luận là như thế nào, thì những lời bàn tán về Mộ Cẩm Ngọc vẫn nghiêng về hướng tích cực nhiều hơn.

Hai ngày qua sáng hôm nào Ninh Hoàn cũng qua chỗ Hoàng hậu, kể từ hôm đó trở đi Hoàng đế chỉ toàn để quý phi đi theo, nên Ninh Hoàn cũng không có dịp gặp lại lão lần nào, tối hôm nay khi quay về lại đúng lúc đụng mặt Khúc Tòng Nam.

Vết thương trên cổ Khúc Tòng Nam còn chưa hết hẳn, hiện giờ hắn đã hoàn toàn khiếp sợ Mộ Cẩm Ngọc, chỉ dám đứng ở đằng xa mà liếc nhìn Ninh Hoàn, Ninh Hoàn thấy dáng vẻ hắn cứ muốn nói lại thôi, bèn vẫy tay gọi đối phương đi qua.

Phiên Vương đúng là vấn đề cần phải giải quyết, vì sự yên ổn của nước nhà, sau khi Mộ Cẩm Ngọc đăng cơ cũng nên bắt đầu từ từ cắt giảm tước vị rồi diệt trừ tận gốc, Khúc Tòng Nam lại không phải đích tử, nên hắn cũng chẳng cần suy xét sâu xa làm gì, vả lại với cái đầu óc ấy của hắn, có nghĩ cũng không nghĩ được nhiều như thế.

Vừa thấy Ninh Hoàn gọi hắn qua, Khúc Tòng Nam đã lập tức bước đến.

Ninh Hoàn lấy bình thuốc mỡ từ trong tay áo ra đưa cho hắn: “Bôi vào vết thương, ngày mai là vết bầm tín sẽ tan hết.”

Chỉ trong nháy mắt Khúc Tòng Nam đã vui vẻ phấn chấn, hắn cười tủm tỉm mà nhận thuốc: “Tuy rằng ngươi vẫn luôn nói mấy lời từ chối ta, chẳng phải vẫn cứ tốt với ta đấy sao, ba lần ta bị thương đều do ngươi chữa trị.”

Nói xong Khúc Tòng Nam còn vẽ chuyện mà mở nút bình ngay trước mặt Ninh Hoàn, lấy một chút thuốc mỡ ra ngửi: “Mùi hắc quá, à đúng rồi, sớm ngày kia là phải hồi kinh, mai chính là ngày cuối cùng rồi đấy, Thái tử cảm đã mấy hôm rồi, hẳn là phải hết bệnh rồi chứ? Ta còn nghe nói, dù cho hắn có bệnh đến sắp chết thì cũng phải cố gắng gượng dậy mà tham gia nốt ngày cuối.”

Ninh Hoàn gật đầu: “Dĩ nhiên, ngày mai cần có Thái tử chủ trì.”

Khúc Tòng Nam lại nói: “Đợt trước Lang Duyên có tặng cho Nhạc Vương điện hạ một đôi Hải Đông Thanh, mà trong chuyến săn này Nhạc Vương lại đi tặng chúng nó cho Hoàng thượng, bây giờ ngươi để ta hôn một cái, toàn bộ chuyện còn lại ta đều sẽ kể cho ngươi hết.”

Ninh Hoàn nhướng mày.

Khúc Tòng Nam ngẩng đầu lên: “Ngươi mà không nghe là sẽ hối hận đó.”

Ninh Hoàn đáp lời: “Ta sẽ không hôn người nào xấu hơn ta.”

Khúc Tòng Nam không ngờ Ninh Hoàn lại đáp trả cay nghiệt như vậy, tim hắn trong giây lát đã vỡ thành tám mảnh: “Ta mà xấu sao? Tuy rằng không bì được với ngươi, nhưng cũng rất đẹp mà?”

Khúc Tòng Nam còn muốn cố gắng chứng minh vẻ đẹp của mình: “Từ nhỏ các vú em đã rất thích bồng bế ta rồi, nha hoàn cũng thường xuyên hôn má ta, ngoại trừ Thái tử thì chưa có nam nhân nào ta muốn mà lại không chiếm được đâu, ta xấu chỗ nào chứ?”

Ninh Hoàn đáp: “Ngươi không nói thì ta đi đây.”

Chỉ dựa vào một chút tin tức Khúc Tòng Nam vừa lộ ra, Ninh Hoàn cũng có thể để thủ hạ đi điều tra phần sau.

Khúc Tòng Nam rất khó chịu: “Thôi, coi như là vì ngươi đã cho ta thuốc trị thương, ta nói là được chứ gì. Móng vuốt của Hải Đông Thanh có bôi độc dược, ngày mai chúng sẽ cào Thái tử điện hạ, và bởi vì loài chim cảnh này là thứ Lang Duyên tặng cho Nhạc Vương, nên tội lỗi sẽ được trút hết lên đầu của hắn, toàn bộ người Đông Ốc Quốc hoàn toàn không có khả năng quay về nước. Là do người thuần ưng cho Nhạc Vương có gốc gác ở Kiên Châu, còn từng là thủ hạ của phụ Vương ta nên ta mới nghe được chuyện này, ngoài ra thì rất ít người biết.”

Nét cười bên khóe môi Ninh Hoàn chợt hạ xuống: “Được, ta biết rồi.”

Khúc Tòng Nam dí sát mặt vào gần y một chút: “Ta đã nói hết cho ngươi rồi, có thể để ta hưởng chút lợi lộc không?”

Ninh Hoàn đẩy vai hắn ra: “Thiên tử tương lai đăng cơ ắt sẽ có không ít lợi ích, sao Khúc tiểu công tử lại chỉ biết đến sắc đẹp như vậy? Xinh đẹp đến mấy chung quy cũng sẽ biến thành bộ xương trắng mà thôi, đều là giả dối hết.”

Khúc Tòng Nam thấy y chẳng chịu cho mình chạm vào dù chỉ một chút, hắn nhịn không được mà lẩm bà lẩm bẩm: “Lại gạt ta, trông ta dễ gạt lắm đúng không? Nếu hết thảy đều là giả dối, vậy tại sao ngươi lại ở cạnh Thái tử tuấn tú, mà không phải Nhạc Vương xấu xí chứ?”

Ninh Hoàn chỉ mỉm cười rồi quay đi.

Y vừa mới vào trong lều đã thấy một tên thái giám đang đứng bẩm báo trước mặt Mộ Cẩm Ngọc, trí nhớ Ninh Hoàn là kiểu đã gặp qua là sẽ không quên được, hình như tiểu thái giám kia là người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế.

Ninh Hoàn chờ người nọ đi khỏi rồi mới nói: “Hiện giờ thế lực ngầm của điện hạ đã khá đông đảo, trên triều cũng có không ít người ủng hộ ngài, ngày mai Nhạc Vương sẽ mất mạng, lại chờ đến khi Dương Thái rớt đài, điện hạ bấy giờ cũng có thể khống chế được Hộ Bộ và Lại Bộ, chuẩn bị mưu tính đến việc trọng đại hơn.”

Bởi vì khoảng thời gian vừa qua Mộ Cẩm Ngọc đã bình thường hơn rất nhiều, nên tiến độ cũng nhanh hơn so với trong sách.

Ninh Hoàn cảm thấy hẳn là đối phương đã đủ khả năng để đảm nhiệm chức trách này.

Mộ Cẩm Ngọc thấy hơi khô cổ, hắn uống một hớp trà, song vẫn cứ nóng nảy: “Biến cố trong năm nay ập tới quá nhanh, mọi chuyện cũng xoay chuyển quá nhanh, cô còn từng cho rằng ít nhất cũng phải năm mười năm mới có thể kết thúc.”

Ninh Hoàn cầm lấy chiếc khăn mà nha hoàn dâng lên, y vừa lau mặt vừa nói: “Người thuần ưng là nội tuyến của điện hạ phải không?”

Mộ Cẩm Ngọc hơi ngạc nhiên: “Sao em lại biết chuyện Hải Đông Thanh?”

Chuyện mà tiểu thái giám bẩm báo khi nãy không liên quan đến vụ việc ngày mai.

“Điện hạ vì bảo toàn mạng sống mà giả điên, hoặc cũng có thể là ngài đã từng bị điên thật, chuyện này ta không biết, song trong cung lẫn ngoài cung đều có không ít nội ứng do ngài sắp xếp, ngoài cung có Nghĩa Khang Lâu và hai thanh lâu phụ trách việc nghe ngóng bí mật của các đại thần, trong cung lại có thái giám mỗi năm lấy của ngài vạn lượng bạc.”

Bởi vì hôm nay Ninh Hoàn mặc y phục nữ tử, nên trên mặt y cũng có trang điểm đôi chút, khăn vải ẩm ướt chà qua bờ môi y, để lại vệt hồng mờ nhạt, gương mặt vốn trắng trẻo sau khi được lau sạch lại càng lộ nét sáng trong: “Hoàng đế và các đại thần vẫn luôn đánh giá thấp điện hạ, chuyện này ta cũng mới biết đây thôi.”

Ánh nhìn sâu thẳm của Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn hướng về phía Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn chà lau xong mặt mũi và bàn tay bèn thả tóc xuống, y cầm chiếc lược gỗ đàn hương, chậm rãi chải mái tóc đen nhánh từ trên xuống dưới: “Điện hạ để người thuần ưng đi lan truyền tin tức, rằng Nhạc Vương và Hoàng đế tẩm độc vào móng vuốt Hải Đông Thanh, ngày mai sẽ dùng thứ độc ấy mà giết chết điện hạ, đồng thời ngài cũng giá họa cho Lang Duyên.”

Vốn dĩ Ninh Hoàn đã cho rằng những lời Khúc Tòng Nam nói là sự thật, nhưng hiểu theo một hướng khác thì những điều ấy cũng chẳng sai, bởi vì Nhạc Vương và Hoàng đế thực sự định làm vậy.

Nhưng một chuyện cần phải kín miệng như thế, còn là tội lớn có thể bị chém đầu, chẳng rõ vị thủ hạ kia có quan hệ thế nào với Khúc Tòng Nam, mà lại dám tùy tiện kể một việc nghiêm mật nhường ấy cho một vị công tử ngu ngốc xinh đẹp?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, ấy là có người đứng đằng sau mà dàn dựng chuyện này, người thuần ưng ấy hẳn là không chỉ kể cho một mình Khúc Tòng Nam, mà còn lo sợ thiên hạ không đủ loạn mà tìm cớ truyền tin cho biết bao kẻ khác, e là trong số đó sẽ không thiếu những gương mặt có sức ảnh hưởng lớn, và rồi chuyện Nhạc Vương và Hoàng đế chuẩn bị giết hại Thái tử, giá họa cho Lang Duyên cứ thế mà lan ra khắp nơi.

Người đứng đằng sau màn thao túng hết thảy, dĩ nhiên là Mộ Cẩm Ngọc.

Nếu Ninh Hoàn không đoán sai, vậy người cuối cùng mất mạng sẽ là Nhạc Vương.

Mộ Cẩm Ngọc gật đầu: “Em nói không sai.”

Ninh Hoàn nhìn bóng dáng ấy trong gương: “Điện hạ có bao nhiêu phần là thật? Bao nhiêu phần là giả? Bị bệnh là giả, bị điên cũng là giả, xưa nay ngài vẫn luôn bình thường có đúng không?”

Thật ra Ninh Hoàn đã vô tình xem nhẹ một vấn đề, ấy là kẻ điên sẽ không thể nào làm một người bình thường, song người bình thường chỉ cần mất hứng lại rất dễ dàng phát điên. Giả dụ như tất cả những hành động của Mộ Cẩm Ngọc ở trong sách, căn bản không phải là do đầu óc hắn có vấn đề, mà là hắn đã bình tĩnh lên kế hoạch rồi mới làm thì sao? Bình tĩnh giả điên mà mưu toan hết thảy, rồi lại bình tĩnh đeo chiếc mặt nạ ấy mà làm ra những chuyện tàn nhẫn.

Mộ Cẩm Ngọc ôm lấy y từ đằng sau: “Đúng, mà cũng không đúng, nhưng em đã là người hiểu rõ cô nhất trên đời này, em thông minh hơn cô rất nhiều.”

Bởi vì bản thân hắn hoàn toàn không phân rõ được giữa mộng ảo và hiện thực.

Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu hôn lên khóe môi y, thân mình mảnh khảnh của Ninh Hoàn nép trong vòng tay hắn trông chẳng khác nào những cánh hoa yếu ớt, Mộ Cẩm Ngọc càng hôn càng khó kiềm lòng nổi, cuối cùng lại đặt Ninh Hoàn lên trên giường, ngón tay thon dài chấm một chút dầu thắp: “Cô rất yêu em, Ninh Hoàn, em đừng lo có được không? Cô sẽ không bao giờ lợi dụng em, lừa gạt em. Em là ㅡ”

Người ta tin tưởng nhất trên đời này, cũng là người ta yêu nhất, nếu ngay cả Ninh Hoàn mà hắn cũng lợi dụng được, vậy việc hắn tồn tại trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ninh Hoàn không lường trước được đối phương lại đột nhiên muốn làm, chỉ trong chớp mắt y đã đổ mồ hôi lạnh, cơn đau truyền đến cũng khiến y muốn ngất xỉu.

Mộ Cẩm Ngọc rất ít khi có thể đoán được tâm trạng của Ninh Hoàn, bởi vì dáng vẻ của y trước sau vẫn luôn dịu dàng mà lại xa cách, như là cơn gió xuân lạnh lùng, có thể cảm giác được hơi lạnh, có thể ngửi được mùi cỏ cây mà nó cuốn theo, song lại không cầm nắm được trong lòng bàn tay.

Vậy nên hắn đã nghĩ rất lâu, rằng một khi hắn bắt được rồi, vậy phải làm gì mới tốt đây.

Hẳn là dung hòa y vào xương cốt, vĩnh viễn không chia lìa?

Hay là kim ốc tàng kiều y trong một chiếc lồng giam được đúc từ vàng?

Mộ Cẩm Ngọc nhìn thấy hàng lông mi ướt nhẹp nước mắt của Ninh Hoàn, cơ thể trắng nõn ấy cũng rất lạnh lẽo, ngay trong lúc hắn định nhấc người rời đi, thì Ninh Hoàn lại bỗng yếu ớt mà vòng tay qua cổ hắn: “Mộ Cẩm Ngọc.”

Giọng nói ấy khiến Mộ Cẩm Ngọc mất lý trí chỉ trong nháy mắt.

Nhưng chung quy cũng chỉ làm có một lần, bởi cơ thể Ninh Hoàn không chịu được nhiều sức ép.

Sau nửa đêm, Ninh Hoàn tựa đầu lên bờ vai Mộ Cẩm Ngọc mà cùng hắn bàn bạc về chuyện sau này, có điều đầu óc Mộ Cẩm Ngọc giờ đây chỉ tràn ngập những hình ảnh khi nãy, hoàn toàn không có tinh thần để suy nghĩ đến chuyện khác.

Hắn còn muốn làm tiếp.

Triệu chứng này còn cứ như bị nghiện, toàn bộ tâm trí đều chứa đầy chuyện ấy.

Ninh Hoàn lên tiếng: “Sau khi việc này xảy ra, mặc kệ Ngũ Hoàng tử có thể làm được gì hay không, Hoàng đế cũng sẽ phong tước cho hắn một lần nữa, Thẩm gia càng tuyệt không để yên, điện hạ chắc chắn là Thẩm gia không liên quan gì tới chuyện này sao? Không tra ra được dấu vết gì à?”

Mộ Cẩm Ngọc “Ừm” một tiếng: “Còn sớm, chúng ta làm tiếp đi.”

Ninh Hoàn nói: “Hiện giờ Thẩm gia là do phụ thân của Thẩm quý phi ㅡ”

Ninh Hoàn còn chưa nói xong thì Mộ Cẩm Ngọc cũng đã chặn miệng y lại: “Lần nữa được không? Vừa rồi không tính.”

Mộ Cẩm Ngọc sắp điên đến nơi, trước đây hắn hoàn toàn không hề biết làm chuyện này lại có thể thoải mái đến như vậy, chẳng cần biết ngày xưa hắn như thế nào, dù sao thì lần này là thật sự sắp phát điên: “Lần nữa.”

Ninh Hoàn đã mệt đến độ không nhấc nổi mắt, hàng lông mi của y đương che khuất đôi con ngươi phía bên dưới: “Điện hạ thật sự lưu luyến đến vậy sao?”

Mộ Cẩm Ngọc hôn lên khóe môi y: “Cô thích em.”

Ninh Hoàn đả kích lòng tự tôn của hắn một phen: “Biểu hiện của điện hạ không ổn chút nào, vừa liều lĩnh vừa vội vàng, chẳng khác gì mèo con lần đầu được ăn cá.”

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Đợi chút nữa cô sẽ cho em dùng xuân dược, để em hằng đêm đều không thể rời khỏi cô.”

Ninh Hoàn đẩy nhẹ hắn: “Điện hạ thật sự định làm ra chuyện bất lương như thế à? Cái đấy chỉ có hạng lưu manh mới làm thôi.”

Mộ Cẩm Ngọc đáp trả: “Cô vốn cũng chẳng phải người lương thiện gì, mới nãy em còn mắng cô là đồ vô lại, dù sao em mắng cũng đã mắng rồi, cô mà không làm chút gì vô lại thì quá có lỗi với em, trừ phi em chịu chiều ý cô một lần nữa.”

Ninh Hoàn chỉ có thể nghĩ ra kế hoãn binh trước: “Đợi về phủ đi, về phủ rồi Thái tử muốn làm thế nào cũng được.”

Mộ Cẩm Ngọc lại hỏi: “Sao hồi nãy em lại không cho cô thúc vào trong? Như vậy không tính là lần đầu, lần sau mới tính.”

Ninh Hoàn cố nén suy nghĩ đạp thẳng người nọ xuống giường: “Ta khiến điện hạ tủi thân sao?”

Mộ Cẩm Ngọc thật sự cảm thấy tủi thân, hắn “Ừm” một tiếng.

Ninh Hoàn nói: “Ngài đi ngủ đi, trong mộng muốn gì được nấy.”

Mộ Cẩm Ngọc ôm y vào lòng: “Được rồi, không trêu em nữa, khi nãy em thật sự khó chịu sao? Cô kém tới vậy à?”

Gương mặt xinh đẹp đượm nét lạnh lùng của Ninh Hoàn đương dựa vào gối mềm, lòng bàn tay y chậm rãi phác họa đường nét rắn chắc của lồng ngực đối phương, tròng mắt hững hờ như có ý quyến rũ vô hình: “Điện hạ tự cảm nhận đi?”

Mộ Cẩm Ngọc vốn không định làm vào đêm nay, càng không muốn làm trong một nơi như thế này, cái hắn muốn là vào một thời điểm thích hợp hơn, tốt nhất là có kiệu tám người nâng, nhất bái thiên địa thì lại càng tuyệt.

Song hắn có thể khống chế được sự tình, lại chẳng kiểm soát được cảm xúc, làm cũng đã làm rồi, có thấy hối hận thì cũng đã muộn. Trải nghiệm lần đầu thực sự quá nhanh, Mộ Cẩm Ngọc còn chưa nếm ra vị gì thì Ninh Hoàn cũng đã suýt bị hắn làm cho ngất xỉu, dĩ nhiên sẽ không đồng ý để hắn tiếp tục.

Chờ Đến khi Ninh Hoàn đã say ngủ, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới kiểm tra và bôi thuốc cho y, nương theo ánh đèn vàng mà nhìn qua, đúng là nơi đó đã xuất hiện một vết thương nhỏ, tuy rằng cơ thể Ninh Hoàn thực sự rất xinh đẹp, nhưng đi kèm với nó lại là sự yếu ớt mỏng manh.

Cảm giác bị người khác nắm lấy hai chân thật sự có chút khó chịu, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Ninh Hoàn xoay người muốn khép chân lại, mái tóc đen dài của y phủ kín bờ vai mảnh khảnh rồi xoã tung trên gối mềm, vòng eo mềm dẻo lại phủ kín dấu tay, như là những cánh hoa in dấu lên cơ thể, vóc dáng vừa mong manh lại vừa mềm mại ấy thực sự khiến con người ta cực kỳ chìm đắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio