Sau khi điều chỉnh chế độ lái tự động xong xuôi, Cố Nguy quay lại ghế sau để kiểm tra tình huống của Việt Phỉ; lại Việt Phỉ đang nhìn chằm chằm vào nơi mình đang ngồi, mặt đầy vẻ suy sụp.
Cố Nguy duỗi tay ôm cậu vào trong ngực: "Sao vậy em?"
Việt Phỉ căng cứng người không dám động đậy, rồi lại không nhịn được muốn cọ vào người Cố Nguy.
Kỳ phát tình tới quá đột ngột, hai người đều không hề chuẩn bị, nhưng tin tức tố hấp dẫn mãnh liệt khiến người ta không kiềm chế được.
Trong khoảnh khắc đôi môi dính vào nhau, sợi dây lý trí trong đầu hai người đứt đoạn ngay lập tức.
Địa điểm hay thời gian đều không quan trọng nữa.
May mắn là không gian sau xe cũng rất thoáng, hai người nằm trên đó, tuy hơi chật chội nhưng cũng không đến mức ngã xuống.
Cả người Omega bị Alpha bao phủ, Việt Phỉ không nhịn được vò loạn tóc Cố Nguy, cậu đã không còn điều chỉnh được hô hấp của bản thân.
Khớp ngón tay rút ra từ phía dưới, chất lỏng ướt át chảy dọc theo từng đốt ngón tay. Cố Nguy giơ tay trước mặt Việt Phỉ, chưa kịp mở miệng thì cậu đã quay đầu đi.
"Không cho nói." Làm là được!
Nhìn vành tai đỏ bừng của Omega, Cố Nguy bật cười một tiếng, phối hợp im lặng không nói chuyện.
Trong không gian nhỏ hẹp, tin tức tố ngọt mát dây dưa quyện vào nhựa thông, khi thì khiêu khích quyến rũ, lúc lại an tĩnh mềm mại.
Nhựa thông độc đoán, bất kể đối phương có dịch chuyển gần xa, vẫn luôn kề cận theo dõi, im lặng sôi trào.
Nóng quá....
Việt Phỉ giơ tay kéo cổ áo Cố Nguy xuống.
Lòng bàn tay được chạm đến xương quai xanh lại giống như chạm vào băng tuyết, cảm giác sảng khoái truyền từ đầu ngón tay tới tận trái tim. Việt Phỉ liếm môi, giơ tay muốn tháo cà vạt trên cổ mình, nhưng lại bị Cố Nguy bắt lấy.
"Để anh." Giọng Alpha khàn đặc.
......
Chiếc xe màu đen vẫn chậm rãi chạy trên đường cao tốc, rời đi trung tâm thành phố, hướng tới vùng ngoại ô mà đi.
Khung cảnh hai bên là những cây cổ thụ cao ngất, thẳng tắp hùng vĩ.
Càng rời xa trung tâm, đường đi lại càng rộng mở, nhưng lại không hề bằng phằng.
Bánh xe lăn qua vết lõm trên đường khiến thân xe hơi nảy lên, trong xe lại vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng thở dốc.
"Đau, sâu quá!" Giọng nói Việt Phỉ run rẩy, nhẫn nhịn khóc nức nở.
Mồ hôi nóng bỏng lăn từ trên má Cố Nguy, nhỏ giọt xuống người Việt Phỉ, sau đó trượt xuống ghế.
Âm thanh Cố Nguy khàn khàn trầm thấp, cúi người hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu: "Ngoan, không sâu."
Ở nơi sâu nhất, Việt Phỉ vẫn chưa mở ra cho hắn.
Mặt đường không bằng phẳng khiến chiếc xe xóc nảy liên tục, tạo nên tiết tấu khi thì nhịp nhàng lúc lại thăng trầm, khiến người ta lo lắng chiếc xe không người lái có thể lật nhào vì không thể chịu đựng được nữa....
Ngón tay thon dài bấu víu lên chiếc ghế da màu đen, Omega ngẩng đầu lên, tựa hồ không thể thở nổi, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt đỏ bừng, cả người cậu căng như dây đàn, dùng thân thể vừa mỏng manh lại mạnh mẽ của bản thân, chơi ra những điệu nhạc du dương nhất.
Hộc-hộc-hộc.
Trừ tiếng thở của bản thân, những thanh âm khác như hoàn toàn biến mất vào giờ phút này, thế giới an tĩnh dường như chỉ có trái tim trong lồng ngực là đang đập thình thịch. Việt Phỉ mở to mắt, giống như người mất đi linh hồn.
Màu đen của ghế tạo cảm giác làn da của cậu trắng như tuyết. Cố Nguy nhìn Việt Phỉ, trong lòng là nỗi thỏa mãn không thể miêu tả và ngập tràn tình yêu.
Cánh môi đỏ như máu bị ngậm lấy, Alpha thổ lộ những lời từ tận đáy lòng.
"Anh yêu em."
"Em là của anh."
"Chỉ mình anh."
......
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở một biệt thự đơn lập cách xa nơi dân cư.
Cửa xe mở ra từ bên trong, Alpha cao lớn ôm Omega đang tạm thời ngủ say, đẩy cửa sắt vào bên trong.
Nơi này là chỗ Cố Nguy mua cách đây không lâu, hắn vốn lên kế hoạch đưa Việt Phỉ tới đây sau đại hội cổ đông, chờ kỳ phát tình của cậu đến.
Lại không ngờ rằng nhà không chờ được hai người bọn họ tiến vào, Việt Phỉ vừa rời khỏi cuộc họp đã phát tình.
Rốt cuộc, xe ở rời xa dân cư một chỗ biệt thự đơn lập trước dừng lại.
Hắn mở công tắc điện, trong nháy mắt, cả căn nhà như được bừng sáng.
Bên tai vang lên tiếng sóng biển va vào vách đá, gió biển vào buổi tối rất lạnh; Cố Nguy bọc kín Việt Phỉ lại, ôm người đi vào nhà.
Những đồ cần chuẩn bị Cố Nguy cũng đã chuẩn bị tốt nên mặc dù chuyện có sớm hơn dự định một chút thì đồ đạc nơi này vẫn có đủ.
Là nơi thích hợp để vượt qua kỳ phát tình.
Trên người hai người đều nhớp nháp lộn xộn. Cố Nguy không bế thẳng Việt Phỉ lên giường mà mang theo người đi vào phòng tắm.
......
Đến khi Việt Phỉ tỉnh lại, cậu vẫn tưởng mình đang được bao quanh bởi làn nước ấm của bể bơi, đến khi mở mắt ra mới phát hiện mình đang ngồi trong bồn tắm, quanh người là vòng tay của Cố Nguy.
"Tỉnh chưa em?"
Cố Nguy giơ tay, huơ huơ trước mặt Việt Phỉ.
Việt Phỉ chớp chớp mắt, mở miệng nói mới phát hiện giọng bản thân khàn đặc: "Đây là chỗ nào thế?"
"Biệt thự ở ngoại ô." Cố Nguy giải thích.
Dường như cậu nghe được tiếng sóng biển bên tai, Việt Phỉ quay đầu nhìn về phía cửa sổ....trời tối đen như mực.
"Ở gần bờ biển sao?"
"Ừ."
"Sao anh không kéo màn xuống!" Việt Phỉ chợt nhận ra.
Cố Nguy: "Không nhìn được đâu, kính một chiều."
Việt Phỉ: "Ồ." Làm cậu phản ứng mạnh quá.
Bàn tay hắn vòng qua eo thon, Cố Nguy quan tâm hỏi cậu: "Em có thấy không thoải mái chỗ nào không?"
"......" Việt Phỉ lắc đầu.
Cố Nguy: "Nhưng lúc nãy em kêu đau......"
Còn chưa nói xong, Việt Phỉ đã dùng tay che kín miệng hắn: "Đừng nói nữa!"
Tiếng cười bị kìm nén rung lên trong lồng ngực. Cố Nguy giơ tay lên, nhưng hắn không kéo cánh tay đang che miệng mình của Việt Phỉ xuống, ngược lại còn ấn chặt lên, đồng thời lè lưỡi ra.
Cảm giác mềm mại cọ qua lòng bàn tay cậu, ngứa tới tận xương tủy. Ngay lập tức, Việt Phỉ muốn rút tay về, nhưng Cố Nguy lại giữ chặt tay cậu, không cho rút lại.
Ngón tay thon dài bị khoang miệng ấm áp bao vây, Việt Phỉ ngơ ngác nhìn, tin tức tố nồng đậm toát ra cũng không hề để ý.
"Nước mau lạnh lắm, chúng ta đến phòng ngủ đi."
Lần đầu tiên ở trên xe quá mức vội vàng. Lần thư hai này, Cố Nguy hy vọng hai người sẽ chậm rãi một chút, ở một nơi thích hợp, khám phá nhiều những nơi bí ẩn.
......
Từ khi Việt Phỉ học được cách bơi, cậu rất thích cảm giác được nước bao vây.
Người chìm ở trong bể, áp lực nước đổ về từ bốn phương tám hướng, vào khoảnh khắc đó, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được mình đang tồn tài.
Nước ôm lấy cậu.
Nó kề sát từng tấc da thịt, lang thang khắp nơi, không chịu rời đi.
Cậu chỉ có thể đong đưa theo làn nước.
Thỉnh thoảng, cậu sẽ đưa tay lên, cánh tay xẹt qua dòng nước, tựa như cậu đã dành được quyền kiểm soát làn nước.
Nhưng trên thực tế, là nước đang dịu dàng mà nâng niu cậu.
Ngoài giường và tủ gỗ ra, phòng ngủ không hề có đồ vật thừa thãi nào, giữa phòng là chiếc giường đôi siêu lớn, nhìn có vẻ trống trải, nhưng không vì thế mà quạnh quẽ.
Ở giữa phòng, không khí tràn ngập lửa nóng.
Việt Phỉ bị dòng nước ấm áp bao quanh mình, trái ngược với tiết tấu trên xe, lúc này đây, Cố Nguy lại hết sức dịu dàng.
Cậu trôi nổi ở trên mặt nước, lại đột nhiên phát hiện bản thân không bơi được nữa.
Cơ thể chìm dần, rơi xuống, làn nước bao phủ đến ngực cậu, sau đó là cổ, rồi cằm, cánh môi, mũi,....
Ngón tay cậu cuộn chặt, nhưng cậu không vùng vẫy, nước hồ bơi ngập đến trên đầu.
Không thở được.
Cậu hít sâu một hơi trong không trung, cả người run rẩy, hướng tay về phía mặt nước.
Một đôi tay mạnh mẽ cầm lấy cậu.
Trong khoảnh khắc ngửa đầu khỏi mắt nước, đến khi hô hấp trở về tới phổi, cậu mới nhận ra bản thân đã từng chết chìm một lần.
Cái hôn nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt và cổ cậu, Việt Phỉ nghe thấy Cố Nguy hỏi mình: "Em có ổn không?"
Việt Phỉ thở hổn hển: "....Không còn sức nữa."
Giường lớn vốn sạch sẽ ngăn nắp, giờ đây ga giường lại nhăn nheo ướt đẫm, chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung.
Rõ ràng là vừa đi ra từ bồn tắm, so với khi vào nhà hai người còn ướt hơn.
Giống như vừa bơi ở trong nước một chuyến.
"Tắm chút đã, sau đó ăn thêm gì đó rồi nghỉ ngơi nhé."
Cố Nguy bế người lên, một lần nữa trở về phòng tắm.
Việt Phỉ vốn định tự mình đi, nhưng hai chân mềm đến mức không còn cảm giác là bộ phận của cơ thể nữa rồi, chỉ có thể coi Cố Nguy là công cụ di chuyển của cậu thôi.
Không có người làm ở đây, việc đổi khăn trải giường chỉ có thể để Cố Nguy xắn áo lam việc.
Việt Phỉ ngồi trước khung cửa sổ nhìn Cố Nguy đổi khăn trải giường, thỉnh thoảng còn chỉ đạo vài câu, giống như thiếu gia nhà giàu bị chiều hư.
Cậu chưa uống dịch dinh dưỡng bao giờ, uống vào thấy hơi giống vị nước đường nên cậu cũng không chê bai gì mà uống hẳn hai ống, sau đó tựa vào lồng ngực Cố Nguy chìm vào trong giấc ngủ.
Phát tình gì đó, thật sự mệt mỏi quá.
Cố Nguy ôm chặt cậu, cùng nhau nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong giây lát.
Bởi vì hôm nay mới chỉ là bắt đầu.
Đến khi rạng sáng, tin tức tố của Việt Phỉ lại xao động.
Alpha vẫn chưa ngủ say mở mắt ra, hôn lên thái dương cậu, ôm chặt người vào lòng. Dù sao hôm qua đã làm đến lần, lần này cực kỳ dễ dàng mà tiến vào.
Theo sau động tác của hắn, Việt Phỉ cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngoài cửa sổ là bờ biển mênh mông rộng lớn, phía xa xa vùng nước xanh thăm thẳm, mặt trời bắt đầu ló lên một nửa.
"Tin tưởng anh?"
Cố Nguy nhìn chằm chằm vào cậu.
Việt Phỉ ừ một tiếng: "Tin anh."
"Yêu anh?" Cố Nguy hôn cậu.
Việt Phỉ nhắm mắt lại: "Yêu."
Cơ thể bị lật qua, tuyến thể đằng sau cổ cậu đau xót, nhựa thông nồng đậm sôi trào, xâm nhập từng ngóc ngách.
"Để anh đánh dấu em."
Giọng nói Cố Nguy mang theo dục vọng chiếm hữu hiếm khi để lộ, động tác cũng đầy ý tứ xâm lược.
Việt Phỉ nhăn mày chôn đầu vào trong gối, giọng của cậu nhỏ xíu: "Em không biết phải làm như nào...."
Cố Nguy ôm lấy cậu, đột nhiên trở nên dịu dàng: "Thả lỏng đi em."
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ hồng như con cá chép bị giam, thừa dịp biển cả nơi lỏng mà nhảy dựng lên, bay lên không trung.
Bầu trời mới là nhà của nó.
Trong phòng, Việt Phỉ không thể bám chắc vào chiếc gối, chất lỏng chảy xuống từ môi ướt đẫm cả gối, nhưng cậu lại không hề bị phân tâm, lực chú ý đều đặt lên chuyển động bên trong cơ thể.
Cố Nguy đánh dấu cậu.
Cậu thật sự đã được Cố Nguy đánh dấu.
Ngoài biệt thự, những cơn sóng hung hăng đã lao đến, từng tầng từng tầng đánh vào vach đá, nổi lên bọt nước trắng xóa. Nước biển khi thì dâng lên, khi lại rút về, dường như bị loạng choạng, giống như người say rượu đứng không vững.
......
"Anh đổi khăn trải giường đi."
Việt Phỉ nhấc chân đá nhẹ vào Cố Nguy, không biết vì sao cậu không chịu đựng được môi trường như vậy.
Cố Nguy thõa mãn mà trả lời, hắn ôm Việt Phỉ đến sô pha trong phòng khách, mở TV ra cho cậu rồi mới về phòng thay khăn trải giường.
Omega trong kỳ phát tình cực kỳ khó tính.
Cố Nguy đã tìm hiểu từ trước rồi, vậy nên khăn trải giường và dụng cụ vệ sinh hắn đều chuẩn bị rất nhiều.
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Cố thị, lại bị Omega của mình thúc giục hết lần này tới lần khác, tâm trạng vui sướng mà dọn dẹp biệt thự sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Việt Phỉ bọc chăn ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đạo.
"Góc bàn còn chưa lau kìa!"
"Chỗ đó có dính tóc."
"Anh không đi đổ thùng rác sao?"
......
Cố Nguy kiên nhẫn nghe theo, trong đầu chỉ nghĩ, Omega nhà mình thật đáng yêu, chỉ huy người khác quét tước dọn dẹp như vậy cũng rất đáng yêu.
______________________________
Mai up nốt chương chính truyện cuối cùng nha mọi người, ngoại truyện thì cứ từ từ :)))
Có vài cảnh H trong này (mình đoán), mình sẽ chú thích ở phần cmt nhé.