Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Snail

Ám vệ Phù Vân sơn trang lại chế trụ Trần An vứt vào địa lao!

Lưu thúc vốn đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Phượng Thăng Minh cùng Trình Dục, mặc dù không cách nào rõ ràng từng chi tiết, nhưng động tĩnh đại khái của bọn họ ông vẫn hiểu được.

Âm thầm mắng Trần An một câu, mắng gã một chút đầu óc cũng không có, không biết sự tình nặng nhẹ liền trực tiếp hẹn ‘Trình Sóc’ đi nói chuyện. Nếu ‘Trình Sóc’ kia thật sự là Trình Dục, gã đi hỏi như vậy quả thực là làm trò cười, mà nếu ‘Trình Sóc’ đúng như bọn họ suy nghĩ chính là Trình Sóc, như vậy đi hỏi nhất định là đánh cỏ động rắn!

Ngu xuẩn!!

Thật là một chút cũng không biết động não!

Trong lòng không ngừng mắng Trần An, Lưu thúc theo đuôi ám vệ, chờ bọn họ đi rồi mới muốn vào địa lao, địa lao trông coi cũng không nghiêm, sau khi Phượng Thăng Minh phát hiện Trần An trốn đi, liền không hề phái người nào thủ trong này, đại bộ phận nhân thủ đều bị phái đi đãi khách tuần tra. Mà ám vệ cũng chỉ để lại hai ba người.

Lưu thúc không định cứu gã ra – hiện nay Trần An vừa mới bị bắt vào, nếu ông đi cứu, e là ngay cả chính mình cũng bại lộ.

Suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy Phượng Thăng Minh vào phòng tối kia có chút kỳ quái – Lưu thúc cũng biết nơi đó có một phòng tối, lúc trước Trình Sóc vốn suýt chút nữa giết chết Trình Dục giam cầm Trần An, trong đó địa điểm gây án chính là tại phòng tối kia, Lưu thúc từng đi vào cứu Trình Dục.

Trần An hẹn ‘Trình Sóc’ đi vào, sau đó thì sao?

Trình Sóc không phải vẫn thích gã sao? Chẳng lẽ Trình Sóc muốn cùng Trần An chấm mút gì, nhưng Phượng Thăng Minh thích Trình Sóc, vì vậy nổi máu ghen, đem tình địch của mình biến thành bộ dáng này? (Xin lỗi nhưng cho chen vào một câu: bác già à, sao trình độ bổ não của bác vẫn không giảm xíu xiu nào vậy? =_=|||)

Lưu thúc âm thầm phỉ nhổ ý nghĩ của mình, trong lòng vừa bi phẫn lại vừa may mắn, hy vọng chân tướng không bất kham như ông nghĩ vậy.

Phượng Thăng Minh là người chính nghĩa, người chính nghĩa đương nhiên biết giảng nghĩa khí, sao hắn lại trở nên như thế được?

Có điều nếu hắn thật sự cùng Trình Sóc hại chết Trình Dục, vậy quan báo tư thù hãm hại tình địch như bây giờ cũng không là gì.

Vẫn chờ ám vệ bốn phía ẩn người đi, Lưu thúc mới từ một phòng khác thông qua ám đạo đến gian phòng đó.

Rất nhiều phòng ở Phù Vân sơn trang đều thông nhau, làm như vậy để phòng bất cứ tình huống nào. Tuy nói như vậy, biết những bí mật này, toàn sơn trang không vượt quá năm người. Một người trong đó, chính là ông.

Mở cửa phòng tối ra, chậm rãi đi vào. Người luyện qua khinh công có thể không phát ra chút tiếng vang nào, mà y thuật Lưu thúc cao siêu, càng có thể điểm mấy chỗ huyệt vị của mình không để mình có bất cứ khả năng bị người võ công cao cường nào phát hiện.

Đi đến trước phòng tối, phát giác bên trong có hai người, lẳng lặng vểnh tai, lắng nghe hai người bên trong nói chuyện.

“Dục đệ, đau không? Có muốn ta xoa xoa cho đệ hay không?”

“Huynh… Huynh…”

Giọng người nọ khàn khàn hiển nhiên là tức giận kịch liệt, rầu rĩ không chịu nhiều lời với hắn, “Huynh tránh ra.”

Phượng Thăng Minh kéo chăn y dùng để bao lấy mình ra, ôn tồn dỗ, “Ta không phải cố ý… Đệ cũng biết, Trần An hạ dược ác như vậy, có thể là ta bị nhiễm phải một chút…”

Trong mũi Trình Dục hừ một tiếng, hiển nhiên không tin. Trước kia rất lâu Phượng Thăng Minh không ăn xuân dược, chỉ là say rượu, cũng đã không biết xấu hổ nói không ngừng, nói đến khiến y thẹn đến không mặt mũi gặp người.

Vì vậy Phượng Thăng Minh lại nói: “Đệ không muốn để ý ta, nhưng trước đó lại gọi tên ta, Dục đệ, đệ là thích ta.”

Trình Dục không đáp, nhưng giấu đầu vào trong chăn.

Phượng Thăng Minh ôm lấy bó chăn kia, kể cả Trình Dục cùng nhau ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao? Đệ không yên lòng võ lâm, lại sợ thân thể hiện tại cầm cự không nổi, còn muốn cầu cạnh ta, mặc kệ về công về tư, đi theo ta đều không có chỗ xấu, nếu đệ lo lắng cửa kia của lão minh chủ không qua được, vậy có thể nói ta bức bách, hoặc là nói thiên mệnh như vậy, dù sao đệ có đứa nhỏ của ta, đệ và ta đi đến tình cảnh này, cũng là duyên phận.”

Trình Dục trong chăn trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói: “Huynh lúc nào cũng hữu lý…”

Phượng Thăng Minh mỉm cười, nói: “Bởi vì đệ nguyện ý theo cái lý của ta.”

Lưu thúc chậm rãi lui ra ngoài, vẻ mặt ngưng trọng, thì ra Phượng Thăng Minh vẫn chưa phản bội Trình Dục, hắn chỉ bị Trình Sóc mê hoặc, cho rằng y là Trình Dục, cho nên cam nguyện để y điều khiển… Đây là một tin tức tốt, cũng là một tin tức xấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio