Trong phòng đột nhiên an tĩnh, Lâm Yên Nhiên cảm thấy tai mình ù đi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Cố Tư Nghiệp nhìn Lâm Yên Nhiên, ngoan ngoãn quấn chặt mình trong chăn ngủ ngon.
Thấy anh lạnh rút cả cổ và cằm đều ở trong chăn, hắn ngồi xuống mở chăn của mình ra, cẩn thận gấp lại đắp cho anh.
Kiểm tra xung quanh xem có thông gió hay không, cuối cùng Cố Tư Nghiệp cuối người, áp chăn vào hai bên cổ Lâm Yên Nhiên.
Sau khi đắp thêm một tấm chăn mới, cảm giác lọt gió vào vừa rồi nháy mắt biến mất.
Cảm nhận được trọng lượng rắn chắc của hai chiếc chăn, cơ thể Lâm Yên Nhiên mặc dù không ấm lên được ngay lập tức, nhưng anh cảm thấy cảm giác lạnh đã giảm đi rất nhiều.
"Tốt hơn chưa?"
Cố Tư Nghiệp còn vẫn duy trì động tác đặt tay lên tai Lâm Yên Nhiên giúp anh áp chăn, khi cuối đầu nói chuyện với đối phương, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng 20cm.
"Ừm."
Chiếc cổ và cằm trắng nõn của Lâm Yên Nhiên đều bị chăn che khuất, chỉ để lại một đôi môi đỏ bừng hơi hé mở.
Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, thực sự rất muốn hôn.
2
Cố Tư Nghiệp thở đều lại, lập tức xoay người lên.
Lâm Yên Nhiên ngủ có để một cái gối khác bên cạnh.
Cố Tư Nghiệp xê dịch gối sang bên cạnh, để lại khoảng trống gần mười cm với gối của đối phương, mới vén một góc chăn lên, từ từ nằm xuống.
Động tác hắn rất cẩn thận, cố gắn không để không khí tràn vào.
Tuy chăn tổ tiết mục chuẩn bị cho họ không dày lắm, nhưng may là đủ rộng, hai người đắp sát nhau, cũng không có tình huống không đủ chăn.
Nhưng nề hà là căn phòng này thật sự rất hẹp.
Sau khi hai người nằm xuống, vì Cố Tư Nghiệp cố ý để lại một khoảng cách an toàn giữa họ, nên cơ thể hắn đã sát vào tường.
Cố Tư Nghiệp không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng nằm đó.
Sau khi căn phòng không còn âm thanh khác, liền cực kỳ an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
Lâm Yên Nhiên nhìn những chấm sáng từ cửa sổ chiếu vào, ngửi thấy mùi sữa tắm bên cạnh, ban đầu anh hơi buồn ngủ, nhưng giờ lại không thể ngủ được.
Mặc dù cơ thể của anh và Cố Tư Nghiệp không chạm vào nhau, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng nguồn nhiệt từ cơ thể của đối phương, dù đã cách một khoảng cách.
Chống lại bản năng thôi thúc tiến lại nguồn nhiệt, Lâm Yên Nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà một lúc, cuối cùng cũng thích ứng với bóng tối.
Anh lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thấy rõ khuôn mặt Cố Tư Nghiệp trong đêm tối.
Anh phát hiện đối phương cũng chưa ngủ.
"Còn lạnh không?"
Lâm Yên Nhiên mới vừa động, bên tai liền truyền đến giọng nói rất ôn nhu.
Cố Tư Nghiệp theo anh nghiêng đầu, "Hình như cậu còn run."
Cơ thể Lâm Yên Nhiên ngủ còn chưa ấm, xác thực vẫn còn hơi lạnh.
Nghe Cố Tư Nghiệp nói như vậy, anh tưởng động tác vừa rồi của mình đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của đối phương, vì vậy anh nhanh chóng duỗi người ra, "May là không lạnh nữa, ngủ một lúc chắc sẽ ấm thôi."
Nói xong Lâm Yên Nhiên có chút áy náy hỏi đối phương, "Anh Cố, tôi có phải ảnh hưởng đến anh không?"
"Không có."
Cố Tư Nghiệp lập tức phủ định.
Mặc dù Cố Tư Nghiệp đã nói như vậy, nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn cảm thấy mình thực sự đang ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Tư Nghiệp.
Đối phương vì chiếu cố anh, không chỉ đưa phần lớn chăn mà còn để lại cho anh một khoảng trống giữa chăn cho anh, để gió lạnh không lọt qua khe hở khi anh lật người khi ngủ.
Cho nên sau khi chừa lại khoảng trống này, đối phương bây giờ gần như bị ép vào tường.
Lâm Yên Nhiên sợ Cố Tư Nghiệp ngủ không ngon, vì vậy anh lùi lại môt chút, "Anh Cố, bên đó anh rất chật? Anh muốn nằm bên đây không?"
Cố Tư Nghiệp nhắm mắt lại nhịn xuống xúc động muốn đồng ý, vài giây sau mới nói, "Không sao, bên đây được rồi."
Nói xong hắn thấy Lâm Yên Nhiên chủ động cách mình xa như vậy, có chút không cam lòng hỏi, "Chúng ta như vậy..... Cậu..... Có phải không quen không?"
Lần này Cố Tư Nghiệp không nói chậm như trước mà tốc độ nói lại có chút nhanh.
Bất quá Lâm Yên Nhiên lại nghe rõ.
Sau khi hiểu được đối phương đang hỏi anh cùng hắn ngủ chung có quen không, Lâm Yên Nhiên cười nói, "Quen, trước đây cũng từng ngủ chung với bạn vài lần."
Lâm Yên Nhiên nói ra nhiều, nhưng thực ra cũng chỉ có một lần.
Là trước đây, thời điểm đi cắm trại, cùng Nghiệp ca ngủ chung một cái lều.
Nhưng lúc đó không gian bên trong khá rộng, anh chia ra chứ không gần nhau đến thế.
Sau khi nói xong, Lâm Yên Nhiên chỉ nghe được Cố Tư Nghiệp ậm ừ tỏ ra hứng thú, sau đó đối phương không nói nữa.
Cố Tư Nghiệp đột nhiên không nói lời nào, Lâm Yên Nhiên cho rằng đối phương mệt mỏi, nên anh cũng nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng, vẫn không chống lại được thời gian, không bao lâu Lâm Yên Nhiên đã ngủ mất tiêu.
Nhưng anh lại ngủ không ngon.
Không gian ở hẹp còn không đủ ấm.
Ngay cả khi đang ngủ, Lâm Yên Nhiên vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt mình.
Anh bị thổi đến mức thân không khỏi cuộn lại, nhưng cũng không giúp được gì nhiều.
Nguồn nhiệt duy nhất xung quanh anh hấp dẫn anh hơn là cuộn tròn.
Vì thế, anh không tự chủ được cơ thể mình tiến lại gần nguồn nhiệt này.
Trong đầu còn đang suy nghĩ mọi thứ, Cố Tư Nghiệp đột nhiên cảm giác có thứ gì đó âm ấm lăn đến bên cạnh mình.
Hắn cúi đầu, phát hiện Lâm Yên Nhiên trong lúc ngủ mơ hai tay đặt trên ngực hắn, nửa mặt giấu dưới chăn, cũng nhẹ nhàng cọ cọ bờ vai của hắn.
4
Cả người giống như một chú cún con ngoan ngoãn đáng yêu.
Cố Tư Nghiệp do dự một lúc, nhưng khi đối phương lại tiếp cận hắn, hắn vẫn không thể kìm lại được.
Hắn thật cẩn thận xoay người lại, vươn một tay ôm người kia vào trong lòng, muốn đối phương ngủ một giấc thoải mái ấm áp hơn.
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Yên Nhiên lập tức ngửi thấy mùi hương chanh tươi mát.
7
Anh cảm thấu hương vị này rất dễ chịu, lại phát hiện sau khi ngửi được hương vị này cơ thể anh cũng trở nên ấm áp.
Vì vậy, anh không tự chủ được cơ thể mình tiến lại gần nguồn nhiệt này hơn.
Khuôn mặt như có chính kiến của mình, tự động vùi vào cổ người kia, ngực áp chặt vào ngực người kia, cố gắng lấy được nhiều hơi ấm nhất.
2
Trong lúc ngủ, Lâm Yên Nhiên mơ thấy mình bị ném vào một căn phòng làm bằng băng và tuyết.
Ngay lúc anh cảm thấy mình sắp chết cóng, thì vô tình lại nhặt được một chiếc gối ôm ấm áp.
Thế là anh ôm chặt chiếc gối cứu mạng này, ước gì có thể dán cả cơ thể lạnh cóng của mình vào nguồn nhiệt này.
Cho nên anh nhấc chân lên, và đôi chân trắng như tuyết mịn màng của anh vô tình gác lên đùi Cố Tư Nghiệp.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy nhiệt độ này rất dễ chịu, bắp chân hơi cong, sau khi điều chỉnh đến tư thế thoải mái nhất, liền ngừng cử động.
Trong không khí truyền đến một hơi thở nặng nề.
Cố Tư Nghiệp cảm nhận được làn da mỏng manh mịn màng của đối phương cọ xát trên chiếc quần pyjama của mình, trong lòng như có hàng ngàn con bọ nhỏ bò tới bò lui.
2
Cơ thể hắn đông cứng một lúc lâu, nhưng hắn không dám cử động.
Chờ sau khi người trong lòng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn mới dám rũ mắt xuống nhìn mặt đối phương lần nữa.
Đối phương ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực hắn, giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn mặc người xâu xé.
Hầu kết Cố Tư Nghiệp lăn lên lăn xuống, muốn đi tắm lần nữa, nhưng lại sợ đánh thức người trong lòng mình.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu khí lạnh.
Sau khi hít khí lạnh vào phổi có chút đau nhức, Cố Tư Nghiệp mới khôi phục được một chút minh mẫn.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Vào nửa đêm, có được ấm áp rồi Lâm Yên Nhiên lại mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy lần cắm trại khi còn cao trung.
Trong mơ, khi Nghiệp ca và anh ngủ chung lều, nhẹ nhàng chạm bờ vai của anh, an ủi muốn giúp anh tìm Ultraman.
"Nghiệp ca....."
Cố Tư Nghiệp vẫn giữ nguyên tư thế không ngủ, lúc này nghe một tiếng như thế, cho rằng Lâm Yên Nhiên đã thức.
Hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện người trong lòng mình đang ngủ say sưa.
Lòng bàn tay đối phương đã chuyển sang một hướng khác, không còn đặt trên ngực hắn nữa, mà chuyển sang nắm cổ áo của bộ quần áo mùa thu hắn đang mặc.
Ngay cả trong giấc ngủ, dường như anh cũng sợ gió lùa vào người.
Cố Tư Nghiệp khẽ cười.
"Thế nào lại đổi cách xưng hô rồi?"
Lâm Yên Nhiên không nói.
Trong mơ, khuôn mặt của Nghiệp ca lần nữa hợp lại thành một với Cố Tư Nghiệp.
Lâm Yên Nhiên cũng không biết tại sao anh có chút vui mừng, vì thế mơ mơ màng màng tiếp một câu, "Ừm, anh Cố."
6 giờ sáng.
Cao Tử Quá bị nhân viên công tác đánh thức.
Tính tình thiếu gia của cậu ta vừa định tái phát, lại phát hiện PD đã làm động tác suỵt với cậu ta, sau đó đưa cho cậu ta một cái camera.
Cao Tử Quá ngủ đến mơ hồ lúc này mới nhớ, buồi sáng khi chọn đồng phục bên trong có một thẻ nhiệm vụ.
PD tối qua trước khi ngủ đã nói qua với cậu ta, rằng sáng nay cậu ta sẽ được giao một nhiệm vụ bí mật, đó là yêu cầu cậu ta cầm camera bất ngờ đi quay những khách mời khi họ còn ngủ.
1
Cao Tử Quá dụi mắt chịu đựng sự buồn ngủ rời giường.
Ban đầu, khi não còn ở trạng thái chưa hoạt động.
Khi thật sự cầm cái camera trên tay, cậu ta bỗng hết buồn ngủ, cả người cũng hưng phấn lên.
Đầu tiên, cậu ta lặng lẽ chĩa máy quay vào bạn cùng phòng của mình Tống Tử Hiên.
"Mọi người xem xem cái tư thế ngủ này có giống con cóc không."
Cao Tử Quá không cho bạn học cũ của mình chút tình cảm nào, vì không gian nhỏ hẹp mà Tống Tử Hiên chỉ có thể quỳ gối ngủ.
Sau khi ghi lại vẻ ngoài xấu hổ của đối phương khi ngủ say sưa, Cao Tử Quá cảm thấy mỹ mãn che miệng rời khỏi phòng.
"Tiếp theo đến ai?" Cao Tử Quá hỏi PD của mình, "Quay mấy bà nữ kia thì tôi không dám, vậy đến quay Yên Nhiên đi."
Nói xong, Cao Tử Quá vui vẻ mang theo PD đi đến phòng Lâm Yên Nhiên.
Vừa đi đến cửa, cậu ta đã cười hì hì chỉ vào phòng bắt đầu giới thiệu: "Đây là chỗ Yên Nhiên ngủ, bây giờ chúng ta tập kích bất ngờ, xem Yên Nhiên lão sư khi ngủ trông như thế nào."
Nói xong, Cao Tử Quá liền mở cửa phòng ngủ của Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng bước vào.