"Không phải tạp chí, quay giúp một người bạn thôi."
Trong lòng đã mơ hồ có đáp án, Lâm Yên Nhiên không nói với Cao Tử Quá việc nhận nhầm điện thoại.
Anh nhìn lướt qua điện thoại còn lại trong túi, hỏi, "Cố lão sư cũng chưa lấy điện thoại phải không?"
Cao Tử Quá chỉ vào một chiếc điện thoại khác, "Chưa, tôi tính đi đưa cho anh ấy."
Tầm mắt Lâm Yên Nhiên rơi vào cái điện thoại gọi là của Cố Tư Nghiệp mà Cao Tử Quá vừa chỉ.
Đó mới là của anh.
"Ừm."
Khóe miệng Lâm Yên Nhiên gợi lên nụ cười nhàn nhạt, nhận điện thoại từ Cao Tử Quá.
Sau đó, anh đưa tay vào cái túi của Cao Tử Quá, lấy điện thoại của mình ra.
Rũ mắt nhìn, anh đặt nó vào tay Cao Tử Quá, "Cái này của Cố lão sư."
Cao Tử Quá thấy điện này là cái mình đã xác định trước đó, lập tức tiếp một câu, "Cậu biết điện thoại Cố lão sư."
Vừa dứt lời, liền cảm thấy mình như kẻ thiểu năng.
Yên Nhiên và Cố lão sư người ta là một cặp, sao có thể không biết điện thoại của đối phương là cái nào chứ!
Vì thế, cậu ta cầm chiếc điện thoại mà Yên Nhiên đưa, đi đến phòng thay đồ của Cố Tư Nghiệp tìm hắn.
Vừa đến cửa, định gõ cửa thì đụng phải Cố Tư Nghiệp vừa mở cửa bước ra.
"Cố lão sư cho anh, chỉ còn mỗi điện thoại của anh!"
Trên đường đến đây, cậu ta gặp Tống Tử Hiên, đã đưa điện thoại cho anh ta rồi.
Cố Tư Nghiệp không nói gì, sắc mặt như thường lấy điện thoại bỏ vào túi.
Lâm Yên Nhiên không nhận ra điện thoại của mình, nhưng hắn thì có.
Cố Tư Nghiệp không hiểu làm thế nào mà điện thoại của đối phương lại bị đưa đến chỗ của hắn.
Suy nghĩ vài giây, hắn hỏi Cao Tử Quá, "Chỉ còn tôi thôi à? Yên Nhiên lấy chưa?"
"Rồi, tôi vừa đưa cho cậu ấy xong."
Thấy vẻ mặt không biết gì của Cao Tử Quá, Cố Tư Nghiệp xoay người đóng cửa phòng, cùng đối phương đi ra ngoài.
Sau đó hắn mới như lơ đãng mở miệng, "Lúc nhận điện thoại cậu ấy có nói gì với cậu không?"
Cao Tử Quá nghi ngờ nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình.
Hỏi vấn đề này làm gì?
Nhưng Cao Tử Quá căn bản không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại tốt tính giúp Cố Tư Nghiệp nhớ lại.
"Hình như cậu ấy cũng không nói gì..... Cậu ấy trực tiếp nhận điện thoại liền rời đi."
Nói xong, Cao Tử Quá đột nhiên dừng lại, nhìn Cố Tư Nghiệp vẻ mặt không muốn ăn cơm chó nữa, "Cậu ấy còn bảo tôi đưa điện thoại cho anh."
......
Sáu khách mời chia làm ba đợt đến tiệm lẩu.
Thời điểm Cố Tư Nghiệp và Cao Tử Quá đến, những khách mời khác đã đến đông đủ rồi.
Bốn người ngồi cùng nhau, phàn nàn với nhau về kiến túc xá tối qua và nhiệm vụ hố cha sáng nay.
Nghe được tiếng mở cửa, Hà Nhã Văn ngồi đối diện cửa nhìn thấy đầu tiên, lập tức vẫy tay với Cố Tư Nghiệp bọn họ, "Đến đây đến đây, chờ mỗi hai người."
Người đến muộn chỉ có thể ngồi cho đủ chỗ.
Cố Tư Nghiệp nhìn lướt qua cái bàn, chỉ có bên cạnh Lâm Yên Nhiên và Hà Nhã Văn là còn trống chỗ.
Trong khi cười nói chuyện với mọi người hắn đi về phía bên cạnh Hà Nhã Văn.
Khi đi ngang qua Lâm Yên Nhiên, lại thấy đối phương vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, "Anh Cố, ngồi đi."
Cố Tư Nghiệp mỉm cười ngồi xuống.
Đủ người rồi, mọi người mới bắt đầu gọi món.
Cao Tử Quá nhìn chằm chằm đáy nồi hỏi khẩu vị của mọi người.
"Mọi người ăn cay được không?"
Tất cả gật đầu, chỉ có Tống Tử Hiên nhếch miệng, "Đừng cay biến thái là được."
Cao Tử Quá gọi đồ ăn thêm cơm, "Vậy hơi cay đi? Lẩu ở đây đều rất cay, hơi cay cũng đủ vị rồi."
3
Đây là lần đầu tiên Sở Thi Vũ thấy khẩu vị các khách mời thống nhất như vậy không khỏi cười nói, "Trước kia mỗi lần ăn cơm cùng đoàn phim đều gọi vịt hầm quýt, tôi nghĩ hôm nay cũng sẽ như vậy....."
Lâm Yên Nhiên cười rút đũa ra, "Nấu vịt uyên ương trong lẩu chẳng phải rất mất hồn sao."
Sau khi có nước lẩu rồi, hai vị mỹ nữ tỷ tỷ liền bắt đầu gọi món ăn.
Các cô tương đối cẩn thận, nhớ trước đó khi chơi trò chơi Cố Tư Nghiệp có nói chuyện Lâm Yên Nhiên dị ứng, lại hỏi lần nữa.
"Yên Nhiên không ăn được rau cần đúng không?"
Lâm Yên Nhiên xin lỗi gật đầu, "Đúng vậy."
Anh vừa nói xong, Cố Tư Nghiệp đang giúp anh rót nước nói thêm, "Những món ăn có cần tây làm gia vị cậu ấy cũng không thể ăn."
"Hưm, ra là vậy." Hà Nhã Văn nghe xong không nhịn được quay đầu nhìn những món mình gọi.
Bình thường dị ứng xoài, phấn hoa cô thấy nhiều, chứ Lâm Yên Nhiên dị ứng gia vị như vậy cô lần đầu tiên gặp được.
Nhìn một lần, Hà Nhã Văn cảm thấy vẫn có chút lo lắng, liền muốn cho Lâm Yên Nhiên kiểm tra lại.
Cô chưa kịp mở miệng, Cố Tư Nghiệp đã nhận lấy và xem từng món một.
Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp bên cạnh, hoảng hốt có loại cảm giác như cùng nhau ăn với Nghiệp ca.
Trong trí nhớ của anh, đối phương cũng từng như vậy, cậu ấy mỗi lần ăn đều vô cùng cẩn thận, sợ không cẩn thận anh sẽ lại dị ứng.
Gọi đồ ăn xong, đáy nồi còn chưa sôi.
Lợi dụng khoảng trống này, Hà Nhã Văn lấy điện thoại ra đề nghị, "Chúng ta thêm WeChat đi, tạo một nhóm về sau nếu còn cùng quay chung chương trình, lúc đó cũng dễ liên lạc."
Cao Tử Quá và Tống Tử Hiên đã phản hồi, lập tức lấy điện thoại ra nhấn vào mã QR để quét.
"Đây đây, chị gái, cái "đẹp trai nhất hẻm núi" là của em."
Cao Tử Quá nói với Hà Nhã Văn tên WeChat của mình.
Tống Tử Hiên ngàn năm chỉ nghe người khác nói, nghe Cao Tử Quá trực tiếp nói cái tên "đẹp trai nhất hẻm núi", lập tức dỗi đến, "Tên WeChat của cậu sao lại tự luyến như vậy....."
Cao Tử Quá lập tức phản bác, "Đại ca đừng nói nhị ca, nội cái màn hình khóa của cậu thôi tôi cũng nổi da gà rồi....."
Trong lúc vô tình Cao Tử Quá nói ra từ "Màn hình khóa", giống như loa công xuất lớn, nhắc nhở Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp, rằng hai người lấy sai điện thoại.
Đề nghị thêm WeChat có chút ngoài dự kiến của Lâm Yên Nhiên.
Khi anh lấy điện thoại của Cố Tư Nghiệp chỉ nghĩ một số việc của bản thân, nhưng anh quên mất xem xét khả năng chuyện này phát sinh.
Lúc đó bị Cao Tử Quá hiểu lầm, không giải thích được, phóng lao rồi phải theo lao.
Nhưng bây giờ bốn khách mời đều đã thêm WeChat với nhau, nếu anh không đổi lại điện thoại với Cố Tư Nghiệp thì chuyện này càng rối hơn.
Lâm Yên Nhiên quay đầu chuẩn bị đổi điện thoại với Cố Tư Nghiệp, lại thấy đối phương đã nhìn anh trước một bước.
Mắt đào hoa của Cố Tư Nghiệp hơi chớp, khóe miệng vẫn như cũ chứa ý cười nhàn nhạt.
Đối phương nhấn vào màn hình khóa để điện thoại sáng lên, để lộ giao diện mở khóa bằng vân tay trên đó.
"Yên Nhiên lão sư, mở khóa đi."
Trước khi bốn người khác thêm WeChat xong, Lâm Yên Nhiên đã thuận lợi đổi lại điện thoại với Cố Tư Nghiệp, hai người giống như không có chuyện gì gia nhập hàng ngũ trao đổi WeChat như mọi người.
Sau khi tạo group, Sở Thi Vũ đề nghị mọi người chụp chung vài bức ảnh để cô có thể đăng cho fan xem.
Sau khi chụp ảnh với mọi người, Lâm Yên Nhiên nhiên nhớ tới lời Oánh Oánh nói, liền chụp vài ảnh.
Sau đó anh đăng vài bức ảnh này lên Weibo.
Yên Nhiên: Ngày mới
Cao Tử Quá vẫn luôn lướt Weibo, là người đầu tiên thấy được bức ảnh này của Lâm Yên Nhiên.
"Yên Nhiên, cậu chụp ảnh cũng có lệ quá đấy."
Vừa nói xong, tầm mắt cậu ta vô tình rơi xuống điện thoại trên tay Lâm Yên Nhiên.
Trí nhớ cậu ta không tính là quá tốt, nhưng nếu là chuyện vừa xảy ra thì vẫn có thể nhớ rõ ràng.
Không phải điện thoại trong tay Yên Nhiên là của Cố lão sư sao?
Đầu đầy nghi ngờ, Cao Tử Quá lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Tư Nghiệp.
Cậu ta phát hiện điện thoại trong tay Cố Tư Nghiệp, chính là chiếc điện thoại màn hình khóa là ảnh của Yên Nhiên!
Đm......
1
Cho nên vừa rồi cậu ta đưa nhầm điện thoại cho hai người sao?
Khó trách khi cậu ta đưa điện thoại, Cố lão sư lại hỏi một câu kỳ quái như vậy!
Tsk......
3
Cố lão sư hóa ra dùng ảnh người yêu mình làm màn hình khóa!!
Phát hiện sự thật này, Cao Tử Quá bị sốc trong vài giây.
Ban đầu, cậu ta còn cho rằng Cố lão sư cao lãnh như vậy, nhất định sẽ không làm mấy thứ tình cảm xa hoa như vậy.....
Kết quả......
Đúng thật là không ngờ.....
Không hổ là đàn ông khi yêu thì lúc nào cũng muốn khoe người yêu!
1
Sau khi hiểu ra, Cao Tử Quá nhanh chóng nhét đồ ăn mà Tống Tử Hiên đã nấu cho mình vào miệng.
So với việc ăn một đống cơm chó thì món này vẫn ngon hơn!
Chuyện lấy sai điện thoại này, Cao Tử Quá coi như mình không biết.
Mà hai đương sự, cũng không ai nhắc tới chuyện này.
Sau khi mọi người náo nhiệt ăn lẩu xong, mọi người về khách sạn.
Bởi vì lịch trình, Lâm Yên Nhiên muốn đến thẳng sân bay, vì vậy anh không ngồi xe của Tống Tử Hiên.
Sau khi tiễn những người khác đi, anh mang khẩu trang ở cửa đợi xe của mình.
Lúc này đã là đêm khuya, trong tiệm khách đã rất ít, trên đường người đi bộ cũng không nhiều.
Lâm Yên Nhiên đứng dưới đèn đường, cuối đầu gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Vương.
Đối phương nói với anh xe trên đường tới thì gặp trục trặc đang sửa chữa, chắc phải chờ thêm nửa tiếng nữa.
Lâm Yên Nhiên trả lời tin nhắn của Tiểu Vương xong, khi ngẩng đầu, liền thấy Cố Tư Nghiệp đang nghiêng người dựa vào bức tường bên cạnh anh.
Vì ngược sáng nên anh không thấy rõ biểu cảm của đối phương lúc này.
Nhưng trong không khí lạnh lẽo lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Yên Nhiên lão sư, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Lâm Yên Nhiên cất điện thoại đi không từ chối.
Trong trí nhớ của anh, Cố Tư Nghiệp chưa bao giờ nói chuyện với anh trong không khí như vậy.
Họ đã từng coi nhau là bạn, và chỉ dừng lại ở đó.
Editor: có mình anh nghĩ vậy thoi đạika=)
1
Nhưng đêm nay, lại có gì đó rất khác biệt.
Lâm Yên Nhiên nhìn hai bóng người thon dài dưới ánh đèn đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào.
Anh muốn nói gì với Cố Tư Nghiệp?
Hỏi hắn tại sao lại lấy hình mình làm khóa hình nền?
Khi cầm nhầm điện thoại, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, thái độ của anh lúc đó cũng rất tự nhiên và thoải mái.
Anh thậm chí còn nghĩ đến, nên lấy cách nói nào với đối phương đưa chuyện này qua đi.
Nhưng bây giờ Cố Tư Nghiệp thật sự tới tìm anh, tâm trí anh bỗng trở nên hỗn loạn.
Cố Tư Nghiệp vốn không biết Lâm Yên Nhiên đang nghĩ gì, thấy đối phương vẫn im lặng không nói, cho rằng anh không muốn nói chuyện với mình, bất đắc dĩ thấp giọng thở dài một hơi.
Hắn đi đến trước mặt Lâm Yên Nhiên, thấy tai đối phương lạnh đến đỏ bừng, hắn nhẹ nhàng quấn chiếc khăng quàng cổ mang riêng đến cho anh.
"Nếu bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh hứa một chữ cũng sẽ không nói."
14
Khi Cố Tư Nghiệp nói, tốc độ nói chậm hơn bình thường rất nhiều, nhưng giọng nói khàn khàn nói ra từng chữ đều có sự dịu dàng.
"Anh có thể đợi, nếu có một ngày em nguyện ý nghe."
9
Nếu em không muốn nghe, anh cũng có thể giữ bí mật này trong tim mãi mãi.
Lâm Yên Nhiên nghe Cố Tư Nghiệp nói, thật lâu sau cũng không đáp lại.
Anh rúc đầu vào chiếc khăn quàng cổ của Cố Tư Nghiệp, rũ mắt suy nghĩ.
Hai người ai cũng không nói lời nào, chỉ như vậy, tại chỗ đứng một hồi lâu.
Tiệm lẩu tiễn đợt khách cuối cùng và đóng cửa.
Trên đường cũng không có người đi qua, chỉ còn lại hai bóng người ở góc phố trải dài dưới ánh đèn đường.
Chân Lâm Yên Nhiên có chút tê mỏi, khi gió lạnh thổi qua, anh không khỏi hắt xì một cái.
Đáy mắt Cố Tư Nghiệp hiện lên vài phần cảm xúc nói không rõ, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp nói, "Anh đưa em đến sân bay."
"Được."
Lâm Yên Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng.
Sự cô đơn trong mắt Cố Tư Nghiệp càng thêm rõ ràng.
Hai người trầm mặc đi về phía xe của Cố Tư Nghiệp.
Sau khi thắt dây an toàn, Lâm Yên Nhiên gọi điện cho Tiểu Vương, nói với cậu ấy rằng Cố lão sư sẽ đưa mình đi sân bay, nên cậu ấy đến thẳng sân bay chờ anh một lúc.
Sau đó, trong xe không còn âm thanh gì nữa, chỉ nghe được tiếng xe chạy trên đường.
Sau khi Lâm Yên Nhiên cúp điện thoại, anh không cất điện thoại mình đi như trước.
Ngược lại, anh mở WeChat và tìm lịch sử trò chuyện của mình và Cố Tư Nghiệp.
Lướt tìm, anh thấy một đoạn lời nói thật trước đó của hai người.
—— Ra ngắm trăng xem
—— Gạt người, căn bản không có
—— Có
—— Trong lòng
Lâm Yên Nhiên đọc lại đoạn tin nhắn này, trong đầu chợt nhớ tới Natsume Souseki*.
"Ánh trắng đêm nay đẹp nhỉ, gió cũng ôn nhu"
Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng hít một hơi.
"Cố lão sư, ánh trăng trong lòng anh là ai?"
"Tại sao lại chụp hình tôi?"
"Tại sao lại dùng ảnh của tôi làm khóa điện thoại?"
"Tại sao lại nguyện ý cùng tôi tham gia chương trình?"
Lâm Yên Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên hỏi bốn vấn đề liên tiếp, khiến Cố Tư Nghiệp không thể tập trung lái xe.
Hắn đỗ xe bên đường và quay lại nhìn người bên cạnh.
Khăn quàng cổ che gần hết khuôn mặt đối phương, chỉ để lại một đôi mắt trong veo xinh đẹp bên ngoài.
Mà lúc này, cặp mắt kia đang nhìn hắn, nghiêm túc hỏi thêm một câu.
"Cố Tư Nghiệp, anh thích tôi sao."