Nhưng các giáo viên của Lâm Nhạc Nhạc coi lời Lâm Nhạc Nhạc nói là thật, cũng phải nói nửa học kỳ trước Lâm Nhạc Nhạc cọ độ hảo cảm không phải uổng công. Mấu chốt lại là thành tích của Lâm Nhạc Nhạc thật sự tốt một cách không ngờ.
Nhưng thời gian phê chữa bài thi là thứ Sáu, sửa xong toàn bộ lại sắp xếp thứ hạng phải tới thứ Hai tuần sau.
Nhưng mặc dù là như vậy, Lâm Nhạc Nhạc cũng cơ bản ghi tạc tất cả các điểm của mình vào trong lòng. Cậu hai đời học tra chưa từng thể nghiệm cảm thụ điểm cao như vậy.
Mình sợ không phải thiên tài đấy chứ?
Loại cảm giác mỹ mãn trước đó chưa từng có làm cho Lâm Nhạc Nhạc rốt cục hiểu được vì sao nhóm học bá không yêu sớm cũng có động lực học bài như vậy.
Haiz, Lâm Nhạc Nhạc ngồi bên cửa sổ trên xe giao thông công cộng nhìn bầu trời, cậu vẫn không được, cậu phải yêu sớm, bằng không cậu sẽ không có động lực. Cho nên cậu chỉ có thể là thiên tài rất bình thường.
Xe giao thông công cộng lắc lư chạy về trước, trong xe hơn phân nửa là học sinh, một nửa còn lại là các ông bà lão về nhà. Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối sầm, nhưng đèn trong xe lại chưa sáng lên, trong hoàn cảnh tối tăm Lâm Nhạc Nhạc mơ màng về tới đầu thôn.
Người tới đón cậu là chú Lâm.
Tuy rằng bình thường không thích chú Lâm lắm, nhưng vào lúc phải chia sẻ niềm vui, Lâm Nhạc Nhạc sẽ không ghét bỏ ai.
Cậu vứt cặp sách lên giỏ xe máy điện, sau đó víu vai chú Lâm ngồi lên xe: "Chú ơi, chú biết lần này con thi Toán được bao nhiêu điểm không?"
Chú Lâm hỏi: "Qua trung bình?"
Lâm Nhạc Nhạc bị coi thường nghiêm trọng cũng không muốn thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói điểm của mình: "Con thi được , chỉ sai một câu trắc nghiệm."
Chú Lâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, khó được thấy Lâm Nhạc Nhạc thuận mắt không ít: "Lát nữa về nhà nói cho ba con, cho ba con vui."
"Yên tâm, tuyệt đối." Lâm Nhạc Nhạc lắc chân, có cơ hội khoác lác không làm, thế không phải ngốc sao.
Ba Lâm đang vội vàng nấu cơm, không thì tuyệt đối phải tự đi đón Lâm Nhạc Nhạc, lúc nghe thấy tiếng xe máy điện phanh lại trong sân, y vội dò đầu nhìn thoáng qua.
"Ba ơi." Lâm Nhạc Nhạc đi đến cửa phòng bếp nói lại lời vừa nói với chú Lâm một lần, sau đó nói, "Trường chúng con có hoạt động tới thành phố S, con muốn đi."
Ba Lâm lúc trước nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói thành tích mỗi môn kì thi giữa kì này còn ngẩn ra, lại nhìn thấy thần thái Lâm Nhạc Nhạc bay lên, cũng lập tức lộ ra thần tình tươi cười.
"Ba vẫn tin tưởng con có tiền đồ." ba Lâm nói.
Chú Lâm ở bên cạnh không nói gì, nhưng ông hiển nhiên chẳng tin Lâm Nhạc Nhạc có thể có tiền đồ lắm.
Ăn cơm chiều, chuyện đầu tiên Lâm Nhạc Nhạc làm lúc quay lại phòng là nhắn WeChat cho Tưởng Trạch.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, lần này thành tích thi rất tốt, em cảm thấy em có thể vào danh sách đi thành phố S.
Tưởng Trạch bên kia nhắn lại ngay.
Tưởng Trạch: Cụ thể thành tích thế nào?
Lâm Nhạc Nhạc báo thành tích mấy môn mình biết cho hắn, hơn nữa nói xong còn không quên kể công.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Trong khoảng thời gian này em học ngày học đêm, ngay cả từ căn tin quay về lớp cũng đọc sách, anh nói có phải em đặc biệt cố gắng không?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Em cũng không phải một người thành công vĩ đại gì, cũng không am hiểu khoe thành tích, chịu không ít khổ, nhưng chỉ cần trong lòng anh biết rõ em đây là vì ai, em cảm thấy không tính là ủy khuất gì.
Chỉ cần da mặt đủ dày, thải hồng thí tính là cái gì, đổi trắng thay đen cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, nhưng cố tình Tưởng Trạch lại không tiếp chiêu.
Tưởng Trạch: Tôi không rõ lắm.
Lâm Nhạc Nhạc nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy Tưởng Trạch thật sự là người đầy bụng ý xấu, căn bản không hiểu cái gì tên là hàm súc mỹ cảm.
Tưởng Trạch: Vì Tưởng Minh à?
Nhớ đến lúc trước mình hoàn toàn lầm đối tượng, còn làm nhiều chuyện vô dụng như vậy trước mặt Tưởng Trạch, hai má Lâm Nhạc Nhạc đỏ lên.
Thù dai nó vừa!
Nhưng đại trượng phu co được giãn được, Lâm Nhạc Nhạc vững vàng gõ chữ trả lời.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Vì anh!
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Từ nghỉ hè anh dạy bổ túc cho em, em đã nhận thức được đầy đủ con đường tiến bộ của mình, đã yên lặng thiết lập mục tiêu phải sánh vai với anh trong lòng. Anh ơi, em ăn một miếng bánh bao nghĩ tới anh, đọc mỗi đoạn văn cũng nghĩ tới anh, giải mỗi bài toán lại nghĩ tới anh, tiến bộ của em là vì đến gần anh hơn.
Lời này rất chân thành tha thiết, Tưởng Trạch đọc mà cũng thấy có chút động lòng.
Dù sao lúc trước thành tích của Lâm Nhạc Nhạc thế nào hắn đã xem phiếu điểm, trong lòng cũng rõ ràng, cho nên Lâm Nhạc Nhạc có thể trong nửa học kỳ có thể tiến bộ như vậy, nếu động lực tiến bộ đúng là tất cả đều vì mình, thật là một chuyện làm cho lòng người ta quá thoải mái.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, anh cảm thấy thái độ này của em được chứ?
Tưởng Trạch: Ừ.
Lâm Nhạc Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lướt lướt lịch sử chat của mình và Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch: Đến trường rồi?
Tưởng Trạch: Đi ngủ sớm một chút.
Tưởng Trạch: Ừ, biết rồi.
Tưởng Trạch: Chờ cuối tuần.
Trừ có một đề Toán là Tưởng Trạch viết ra giấy chụp ảnh gửi cho Lâm Nhạc Nhạc, cơ bản không có câu trả lời nào vượt quá mười chữ. Nhưng Tưởng Trạch vẫn trả lời Lâm Nhạc Nhạc trong vòng một phút. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cho nên Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy kỳ thật Đại ma vương vẫn là một người nghiêm túc, dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương, hơn nữa mới mười tám tuổi, chẳng già là mấy. Mấu chốt là không biết hiện tại Tưởng Trạch thích mình bao nhiêu. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, nhưng thích hay không thích dù sao cũng không gấp được.
Mình cuối cùng sẽ có một ngày hòa tan băng cứng bao vây lấy Đại ma vương, Lâm Nhạc Nhạc tràn đầy tin tưởng.
Lúc thứ Hai Lâm Nhạc Nhạc đến trường học, tất cả xếp hạng thành tích đã có. Toán cậu xếp nhất lớp, thành tích môn khác cũng nhất lớp hết, tuy rằng khi so với lớp chọn thì vẫn kém với người đứng đầu, nhưng tổng thể đã trong top cả khối, nắm chắc được đi thành phố S trong lòng bàn tay.
Có vài học sinh thấy người lớp mười hai vào danh sách còn lén nói thầm vài câu, nhưng giáo viên không có ý kiến gì với kết quả này, dù sao cho dù là giáo viên không dạy Lâm Nhạc Nhạc cũng bởi vì cậu chịu khó chạy đến văn phòng mà quen mặt cậu.
Hành trình đi thành phố S là trải nghiệm văn hóa mà trường học tổ chức, cũng chỉ có hai ngày, tính toán đâu ra đấy ở thành phố S cũng chỉ có một ngày, thời gian xuất phát là một tuần sau khi họp phụ huynh, cũng là một tuần trước tháng .
Lâm Nhạc Nhạc lòng tràn đầy ủng hộ. Dù sao Tưởng Trạch rời đi thành phố J đã gần ba tháng, hiện tại có thể gặp lại thật sự là cơ hội rất khó.
Duy nhất có một chút làm cho Lâm Nhạc Nhạc lo lắng, bởi vì trường học tổ chức hoạt động tập thể, cậu không thể tự do tự tiện rời khỏi đoàn đi làm chuyện của mình. Cho nên nếu cậu muốn gặp mặt Tưởng Trạch, vậy chỉ có Tưởng Trạch đến gặp cậu.
Nếu Tưởng Trạch không đến thì sao giờ? Lâm Nhạc Nhạc bồn chồn trong lòng, lại nhìn thoáng qua WeChat của mình và Tưởng Trạch. Cậu đã nói lịch trình hai ngày cho Tưởng Trạch, Tưởng Trạch cũng không nhắn lại cụ thể muốn gặp hay không, chỉ nói một câu "Đã biết."
Lâm Nhạc Nhạc quấn áo khoác và khăn quàng cổ, trước khi đi bị ba Lâm bọc thành cái bánh chưng, lúc này lấy điện thoại ra nhắn tin cũng hơi ngốc.
Cậu ngẩng đầu nhìn tốc độ tàu điện ngầm và thời gian, lại nhắn WeChat cho Tưởng Trạch.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, em sắp ra xe rồi.
Lâm Nhạc Nhạc đợi hai phút, Tưởng Trạch không nhắn lại.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ mà lại hơi bất an, lại gửi WeChat cho Tưởng Huy.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cuối tuần anh cậu có bận không? Anh ấy ra ngoài được không?
Tưởng Huy nhắn lại rất nhanh.
Đại quái thú: Ảnh không phải đã đi ra ngoài đón cậu hả? Lâm Ðát Kỷ.()
(Đát Kỷ là nhân vật nữ xinh đẹp làm cho Trụ Vương mê muội, dẫn đến sự sụp đổ của nhà Thương và tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ)
Ngữ khí Tưởng Huy chua loét.
Lâm Nhạc Nhạc thấy Tưởng Huy nói như vậy mới thở phào một hơi. Cậu lại thấy xưng hô với mình của Tưởng Huy, cảm thấy loại xưng hô so sánh mình trở thành yêu cơ mê hoặc Tưởng Trạch tuyệt đối là một loại ca ngợi, bởi vậy không khỏi cười ha ha. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Ha ha ha, cậu không cần khen tớ đâu!
Tưởng Huy bị Lâm Nhạc Nhạc làm tức chết rồi.
Bãi đỗ xe nhà ga thành phố S, Tưởng Trạch đỗ xe, sau đó lúc này mới rảnh lấy điện thoại ra.
Hắn nhìn thoáng qua tin nhắn Lâm Nhạc Nhạc gửi, trả lời: Mới đỗ xe, lát nữa ra cửa gặp.
Lâm Nhạc Nhạc nhận được WeChat này, cảm xúc mênh mông.
Cậu đứng lên víu vào chỗ ghế sau, hỏi giáo viên: "Cô ơi, em có họ hàng ở thành phố S, em có thể xin hoạt động tự do một lát không ạ?"
Nữ giáo viên trẻ không do dự lắc đầu: "Đương nhiên không được, xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy câu trả lời này, lòng đã lạnh một nửa.
Quên đi, Tưởng Trạch có thể từ thật xa lái xe đến đây đã là một căn cứ chính xác sáng tỏ tình nghĩa, Lâm Nhạc Nhạc an ủi mình, cho dù chỉ có thể liếc mắt nhìn Đại ma vương ở nhà ga một cái cũng đáng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng xe vừa đến trạm Lâm Nhạc Nhạc vẫn cơ hồ chạy vội ra cửa, giáo viên thiếu chút nữa bị cậu dọa sợ, giữ chặt người.
Lâm Nhạc Nhạc thuận thế bị mắng hai câu, chỉ có thể chen lấn vào trước. Dòng người đông đúc làm cậu cơ hồ không cần đi về trước cũng bị người chen ở hai bên. Ra cửa có hai trạm kiểm tra, nhân viên kiểm phiếu nhìn thấy nhiều người như vậy thì không chần chừ, trực tiếp mở ra.
Giáo viên thấy vậy cũng chỉ có thể nói: "Không được chạy loạn, lập tức tập trung ở ngoài."
Lâm Nhạc Nhạc trong dòng người mặt bị ép bẹp, cậu ôm túi trước ngực, một bàn tay bảo vệ balo, một bàn tay nâng lên ngăn cách dòng người. Nhưng mặc dù là như vậy, Lâm Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy hai chân mình sắp rời mặt đất. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mãi đến khi trong đám người bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra vắt ngang trước mặt cậu, không chút do dự cầm cái tay đang che trước ngực cậu. Sau đó một lực kéo cậu ra khỏi dòng người, hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh.
Túi sách của Lâm Nhạc Nhạc đập vào người kia, cậu ngẩng đầu nhìn, Tưởng Trạch mặc áo khoác sẫm màu, chăm chú nhìn cậu.