Hồ ly sửng sốt, cẩn thận phân biệt con mèo trắng trước mắt: "Không, ta không thể nhận sai."
Người trước mặt chính là tộc trưởng của Tộc linh thú!
Chỉ là thân hình có hơi khác mà thôi.
Hồ ly run giọng nói: "Tộc trưởng......!Tộc trưởng ngài làm sao vậy? Tại sao lại trở nên nhỏ như vậy? Có phải tộc linh thú đã xảy ra chuyện gì rồi không? Những tộc nhân khác có khỏe không?"
Vân Lạc Đình nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, nghi ngờ hỏi: "Tộc trưởng Tộc linh thú cũng là một con mèo sao?"
Khổng tước lắc đầu: "Ta sinh ra trong rừng rậm, chưa từng đi qua Tộc linh thú.
Nên không rõ tộc trưởng là ai.
Nghe đồn tộc trưởng là linh thú điềm lành.
Có rất nhiều hình thú truyền ra ngoài, nên ta không có tin chính xác."
Linh thú rải rác bên ngoài, nếu muốn tìm một nơi che chở, đều có thể đến Tộc linh thú.
Sau khi điều tra rõ thân thế sẽ được thả ra.
Hầu hết linh thú có thể hóa thành hình người đều muốn đi.
Đối với bọn họ mà nói, nơi đó có thể coi như thế ngoại đào nguyên.
Chỉ là......!Hắn còn kịp tìm được Tộc linh thú đã bị khế ước, nên cũng không tìm nữa.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, hẳn là do bây giờ thần chí của hồ ly không rõ.
Không phân biệt được sự khác nhau giữa mèo với mèo, nên không miệt mài theo đuổi: "Được rồi.
Ta chính là tộc trưởng.
Ta có thể cứu ngươi rời khỏi nơi này."
Việc quan trọng bây giờ chính là tìm được cơ thể của hồ ly, rồi đưa linh hồn của nó quay về.
Nếu không thời gian càng lâu, xác suất sống sót của nó càng thấp.
Nhưng mà, cậu vừa nói như thế, cảm xúc của hồ ly càng trở lên kích động: "Không, ta không xứng!"
Vân Lạc Đình: "???"
"Ta không xứng được tộc trưởng lãng phí tinh lực giúp ta.
Cứ vậy đi, có thể gặp được tộc trưởng trước khi chết rồi nhận ra lỗi lầm của mình đã coi như là viên mãn."
Nói xong, hồ ly cuộn tròn người lại, yên lặng chờ đợi cái chết của mình.
Vân Lạc Đình: "......"
Trong lúc nhất thời cậu không biết nói nên gì.
Rõ ràng lúc trước bản năng cầu cứu của hồ ly rất mãnh mẽ.
Nhưng hiện tại có người có thể giúp nàng, nàng lại lựa chọn lùi bước.
"Ta cảm giác nàng đang tự trách?" Khổng tước nhíu mày.
"Đưa nàng ra ngoài trước đã.
Sau khi tìm được cơ thể rồi nói tiếp." Vân Lạc Đình lục lọi nhẫn trữ vật, cậu muốn tìm xem có thứ gì có thể tạm thời cất giữ linh hồn hay không.
Nhưng tìm một vòng, phần lớn đều là linh thảo và đan dược.
Ngọc thạch linh tinh, cậu không có hứng thú, nên cũng không bỏ vào nhẫn trữ vật.
Cũng may nhẫn trữ vật dùng chung.
Trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì có không ít đồ có thể dùng.
Chọn viên ngọc màu sắc không tệ, Vân Lạc Đình cầm ngọc thạch treo trên người hồ ly.
Hồ ly còn muốn trốn, nhưng nàng trầm mặc nhìn Vân Lạc Đình.
Tùy ý để linh hồn mình bị ngọc thạch nuốt chửng, không tiếp tục giãy giụa nữa.
Ngọc thạch có thể nuôi dưỡng linh hồn.
Đợi đến khi ký ức của nàng hoàn toàn khôi phục, hẳn là có thể biết được nhiều tin tức hơn.
Nếu không, bây giờ không biết chuyện gì, thật sự rất khó tìm ra vị trưởng lão kia là ai.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tạm thời không nói, tìm được cơ thể đã rồi nói tiếp.
Vân Lạc Đình thu hồi ngọc bội, tìm một cơ hội hỏi thăm những người trong tông môn.
Muốn dẫn theo một người vào tông môn, lúc đi qua cửa núi hẳn là có đệ tử nhìn thấy.
"Đi thôi, đi về trước."
"Ừm." Khổng tước gật đầu, cũng quay lại ngọc bội.
- --
Mấy ngày sau là đại hội luyện đan.
Người trên núi đã giảm hơn một nửa.
Cơ sở luyện đan cơ bản nhất đã có thể ngăn cản không ít người.
Sau khi có chỗ trống, trận pháp cũng có sự thay đổi tương ứng.
Lúc đại hội, Vân Lạc Đình không luyện đan, mà dựa vào người Bùi Huyền Trì.
Cậu cầm ngọc bội, nhìn bức hoạ ảo ảnh trong tay.
Linh hồn của hồ ly ở trong ngọc bội.
Khi ở bên cạnh Bùi Huyền Trì, hồ ly bị dọa trốn trong ngọc bội không dám ra, nhắm mắt dưỡng hồn.
Như vậy thật ra giúp nàng sớm ngày củng cố linh hồn, vì vậy liền từ bỏ nàng.
Trên ảo ảnh là chân dung của trưởng lão Tộc linh thú.
Vân Lạc Đình kể chuyện mình ra ngoài nhìn thấy cho Bùi Huyền Trì.
Để đảm bảo an toàn, Bùi Huyền Trì liền đi tìm tin tức liên quan đến Tộc linh thú.
Mấy ngày qua, hầu hết tin tức đều đã đọc xong, chỉ còn lại bức hoạ ảo ảnh này.
Nó không giống cậu lắm.
Nếu không phải có một chút giống nhau.
Vân Lạc Đình cảm giác có thể là do bọn họ đều là màu trắng.
Nhưng......!Không hiểu sao cậu lại cảm thấy quen mắt.
Trong trí nhớ của cậu chưa từng nhìn thấy người này.
Nhưng cậu lại có cảm giác như đã từng quen biết.
"Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa." Sau khi Bùi Huyền Trì ngưng đan thì đưa cho cậu: "Nếm thử đi, ta đã cho thêm ít bột dâu tây."
Mấy ngày nay hắn nhìn mèo nhỏ dán mắt vào bức họa kia, lo lắng đến mức cơm cũng không ăn.
Vân Lạc Đình dựa đầu vào vai hắn, cậu hơi ngẩng đầu lên: "A ——"
Đan dược đặc cấp có vị dâu tây được đút vào miệng.
Vị chua ngọt của nó át chế hương vị của đan dược.
Dù sao nó cũng được luyện ra từ linh thảo, nên có một số đan dược khó tránh khỏi sẽ có vị đắng.
Lúc Bùi Huyền Trì luyện đan đều sẽ tránh những thứ này.
Nhưng có một số loại linh thảo có đặc điểm như thế.
Sau khi bỏ thêm bột dâu tây có thể che giấu một chút.
Giống như là đang ăn kẹo dâu tây vậy.
Bên cạnh có không ít trưởng lão đang canh giữ.
Bọn họ nhìn Vân Lạc Đình ăn hết một viên đan dược đặc cấp, nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
"Cây, bột dâu tây có thể luyện đan dược?!"
Đan dược vị dâu tây là cái quỷ gì vậy?!
Đan dược càng đắng càng chứng tỏ nó phát huy được hết mức dược tính của linh thảo.
Cho thêm bột dâu tây vào chẳng phải tương đương với việc ép dược liệu của nó xuống sao?
Nhưng ngửi mùi hương của viên đan dược đặc cấp này tràn ra.
Hình như không bị ảnh hưởng.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Bọn họ hận không thể đi lên bẻ viên đan dược này ra để nhìn coi bên trong nó rốt cuộc có bí mật gì.
Nhưng......!Không dám mạo phạm.
Lúc các trưởng lão sờ đầu không rõ.
Bùi Huyền Trì đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vân Lạc Đình thấy những trưởng lão kia mỏi mắt trông mong nhìn qua.
Nhưng không dám tiến lên.
Ngay cả bước chân cũng không di chuyển dù chỉ là nửa bước, rõ ràng đã được chưởng môn đến nói qua.
Mấy ngày nay chưởng môn không lộ mặt, hẳn là đang vội vàng lo chuyện tiên giả.
Hẳn là hôm nay chưởng môn sẽ xuất quan.
Không vội vàng trở về nhà thủy tạ, Vân Lạc Đình nói: "Chúng ta đi tìm chưởng môn trước."
Bùi Huyền Trì cất đan dược vị dâu tây đi, bỏ vào trong nhẫn trữ vật của Vân Lạc Đình, đáp: "Được."
- --
Lúc hai người Vân Lạc Đình đến.
Trước cửa của chưởng môn có một người đang đứng, bị đệ tử mặc trang phục quét dọn chặn ở bên ngoài.
Mấy tên đệ tử cản đường, che khuất toàn bộ cửa viện.
Đệ tử đứng đằng trước bất đắc dĩ nói: "Trưởng lão Định Thiền.
Mấy ngày nay chưởng môn có chuyện quan trọng, bị vướng bận không thể thoát thân, đã đóng cửa mấy ngày không tiếp khách.
Hay là hôm khác trưởng lão lại qua đây, đệ tử nhất định không ngăn cản ngài."
"Lão hủ tọa trấn Ngũ Hoa tông nhiều năm, không thể gọi là khách." Trưởng lão Định Thiền cau mày: "Ngươi đi vào truyền lời.
Lão hủ muốn nghe chính miệng chưởng môn nói không muốn gặp."
Đệ tử không ngờ vừa nói một câu đã bị lựa lời.
Ngay cả khách cũng không gặp, làm sao có thể gặp ngài, đệ tử bất đắc dĩ nói: "Lời đệ tử truyền chính là chủ ý của chưởng môn."
"Bớt nói nhảm!"
Bọn họ không đi truyền lời, trưởng lão Định Thiền liền không đi.
Vân Lạc Đình thấy thế, nghi ngờ nói: "Chuyện tiên giả vẫn chưa giải quyết sao?"
Theo lý thuyết, sau khi Bùi Huyền Trì đưa ra đan dược đặc cấp, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng mới đúng.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Hẳn là chưởng môn chỉ không muốn gặp vị trưởng lão kia thôi."
Lúc nói chuyện, Bùi Huyền Trì không cố tình nhỏ giọng.
Mặc dù trưởng lão Định Thiền lớn tuổi, nhưng tu vi cao cường.
Ông ta vẫn còn tai thính mắt tinh, tất nhiên sẽ không bỏ qua những lời này.
Lúc quay người, sắc mặt trưởng lão Định Thiền không tốt nói: "Lão hủ muốn gặp chưởng môn.
Có thể gặp mặt bất cứ lúc nào.
Nhưng còn các ngươi, bây giờ chưởng môn không muốn gặp khách, đi xuống đi."
Đệ tử thủ vệ vừa nhìn thấy Bùi Huyền Trì, lập tức đi xuống bậc thang: "Đại sư! Sao hai vị đại sư lại rảnh rỗi qua đây? Hai vị đến tìm chưởng môn sao? Nhưng bây giờ chưởng môn vẫn đang bế quan.
Đại sư đi vào chờ trước đã, bên ngoài gió lớn, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Tu vi của luyện đan sư không cao, trong lòng mỗi tu sĩ đều biết.
Gió trên núi được bao trùm bởi linh lực, tu vi thấp dễ bị cảm lạnh.
Đệ tử thủ vệ cũng không dám để hai người Vân Lạc Đình ở bên ngoài quá lâu.
Mặt trưởng lão Định Thiền biến sắc, cơn tức giận dâng lên: "Ngươi làm càn!"
"Trưởng lão Định Thiền, chưởng môn đã nói, không gặp chính là không gặp.
Ngài đừng gây khó dễ với một đệ tử tu vi thấp kém như ta."
Trưởng lão Định Thiền chỉ vào Vân Lạc Đình quát lớn: "Thế tại sao hắn có thể đi vào!"
Đệ tử còn chưa nói gì, Bùi Huyền Trì đã giơ tay bảo vệ Vân Lạc Đình.
Hắn biến ra lưỡi đao sắc bén từ vô hình, sau đó một đạo linh lực cuốn theo hàn khí trên không trung chém thẳng vào cánh tay trưởng lão Định Thiền.
Trưởng lão Định Thiền vội vàng ra tay ngăn cản.
Lúc ông ta dùng linh lực ngăn cản.
Hai luồng linh lực va chạm vào nhau, ông ta đột nhiên lui lại vài bước.
Trên cánh tay truyền đến từng trận đau nhức, trong nháy mắt mặt ông ta đã trắng bệch.
Máu tươi chảy xuống cánh tay.
Vân Lạc Đình nhíu mày, khí tức người này cực kỳ đục ngầu, có loại cảm giác bị tẩu hỏa nhập ma.
Hơn nữa, là nhân tu, tại sao giữa mi tâm lại có linh hỏa?
Sau khi bị thương, linh lực tràn ra.
Linh hoả trong mi tâm giống như ngọn lửa bốc lên.
Đệ tử đứng trước cửa tiếng lên một bước.
Mãi đến khi trưởng lão Định Thiền bị thương bọn họ mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ vội vàng đi lên che trước hai người Vân Lạc Đình, cứng rắn tạo ra một bức tường người, ngăn cản trưởng lão Định Thiền.
"Đại sư, mời vào."
Đây chính là hai vị luyện đan sư mà chưởng môn hạ lệnh phải chăm sóc!
Không thể để xảy ra chuyện dưới mí mắt của bọn họ được.
Trưởng lão Định Thiền cắn răng, áp chế linh lực xuống.
Nhưng ông ta không cầm được máu, chỉ có thể để máu tươi tuỳ tiện nhỏ giọt.
Gương mặt ông ta hung ác nham hiểm nhìn Bùi Huyền Trì: "Ngươi là người nơi nào? Hãy xưng tên ra!"
Bùi Huyền Trì không để ý, dẫn Vân Lạc Đình vào trong viện.
Bị hắn làm lơ, lửa giận trong lòng trưởng lão Định Thiền càng lan tràn.
"Buồn cười!"
Nhìn thấy trưởng lão Định Thiền lại muốn động thủ, đệ tử vội hô: "Trưởng lão Định Thiền! Ngài bế quan mấy ngàn năm, vừa mới xuất quan.
Không biết chuyện bên ngoài, người vừa nãy đi vào, là khách quý của chưởng môn, là luyện đan sư có thể luyện ra đan dược đặc cấp.
Cũng là người mà ngài tuyệt đối không thể đắc tội."
Tay trưởng lão Định Thiền dừng lại, ông ta bỗng dưng ngước mắt.
Màu đỏ thẫm lan tràn nơi đáy mắt làm trong lòng đệ tử cả kinh, sau lưng không khỏi nổi lên một trận lạnh lẽo.
Nhưng trưởng lão Định Thiền không nói gì.
Ông ta nhìn thật sâu vào trong viện, quay đầu rời đi.
Vân Lạc Đình chưa đi xa, lời tên đệ tử kia nói cậu đã nghe thấy: "Bế quan mấy ngàn năm, tu vi của hắn thật thấp."
Tu vi này ở trong nhóm trưởng lão không thể nói là thấp.
Nhưng mà bế quan lâu như vậy mới có tu vi như này, thật sự có hơi không đủ nhìn.
Ngay cả một đạo linh lực của Bùi Huyền Trì cũng không cản lại được.
Vân Lạc Đình nói: "Ta còn nghĩ rằng đi bế quan tu luyện.
Tu vi sẽ tăng rất nhanh." Mỗi lần nghe thấy bế quan tu luyện, những người sau khi xuất quan không phi thăng, thì cũng bước vào Chân Thần Cảnh, xem ra con đường tu luyện, cũng không dễ dàng như vậy.
Bùi Huyền Trì liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của trưởng lão Định Thiền có vấn đề: "Mù quáng tu luyện dẫn đến việc dậm chân tại một chỗ là chuyện bình thường.
Cũng một số tu sĩ xuất hiện tình huống tu vi lùi xuống, bế quan tu luyện không có tác dụng lớn."
Vân Lạc Đình gật đầu, may mắn tu vi bây giờ của cậu có Bùi Huyền Trì mang theo, sẽ không đi chệch đường: "Lúc trước ta còn nghĩ rằng bế quan sẽ tăng tu vi, vẫn nên quên đi."
Cố gắng tu luyện mà đi sai đường, chính là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Bùi Huyền Trì nghe vậy dừng lại, rồi sau đó mặt hắn không thay đổi nói: "Thật ra bế quan tu luyện cũng có rất nhiều chỗ tốt."
"Ừm?"
"Nếu muốn tăng tu vi, chúng ta có thể cùng nhau bế quan."
Vân Lạc Đình: "???"
Ngươi đang nói, cùng nhau bế quan là kiểu đi tu luyện đó sao?.