Vân Lạc Đình không hiện thân.
Cậu dứt khoát dùng linh lực bảo vệ khổng tước trắng và gia chủ Mặc gia.
Hai gã đệ tử đứng bên cạnh gia chủ Mặc gia bị đạo linh lực này cứng rắn đánh bay.
Bọn họ ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Vân Lạc Đình chỉ nhìn thoáng qua.
Nhìn thấy sau khi hai người kia ngã xuống đất thì không dậy nổi nữa liền không để ý đến nữa.
Vốn dĩ cậu định để khổng tước trắng nói chuyện với trưởng lão Vu Vân.
Để nàng đàm luận chút chuyện về linh thú luyện đan.
Dùng chuyện mà trưởng lão Vu Vân muốn biết câu giờ của ông ta, đợi Bùi Huyền Trì quay lại sẽ động thủ.
Nhưng không nghĩ tới nàng còn chưa nói được hai câu.
Trưởng lão Vu Vân đã trực tiếp kêu người động thủ.
Vốn dĩ gia chủ Mặc gia bị thương nặng.
Lần này đâm xuống chính là muốn mạng của hắn.
Linh lực vòng quanh lồng sắt thu lại từng chút một.
Nó bám trên lồng sắt, giống như tằm ăn cứng rắn ăn thanh chắn.
Vẻ mặt của trưởng lão Vu Vân biến hoá.
Ông ta cẩn thận cân nhắc nói: "Các hạ là người phương nào? Trốn tránh không chịu gặp người vì có lý do khó nói sao?"
"Con linh thú kia tu luyện trận pháp mê hoặc người.
Câu mất hồn mất vía của gia chủ Mặc gia.
Hai người liên thủ lại giết hại gần mấy trăm tính mạng của Mặc gia.
Chúng ta làm chuyện này là vì chính đạo."
Trong lòng trưởng lão Vu Vân biết không thể nào có người Mặc gia đến cứu bọn họ.
Con khổng tước trắng kia càng không có.
Linh thú sinh tồn nơi kín đáo.
Tin tức bên này chưa chắc đã truyền đến tai bọn họ.
Người này, trưởng lão Vu Vân hoài nghi.
Có thể là vị tu sĩ này vào nhầm nơi, rồi vừa khéo nhìn thấy.
Trưởng lão Vu Vân thấy cậu không nói lời nào.
Ông ta càng thêm nghi ngờ trong lòng, không khỏi nói: "Đạo hữu bất phân thị phi đã ra tay đả thương người.
Thật sự là......"
Vân Lạc Đình đi đến trước lồng sắt, cười lạnh hỏi: "Lời đồn đãi ở bên ngoài.
Với lời vừa nãy trong miệng ngươi nói.
Cùng với lời bây giờ của ngươi nói.
Rốt cuộc cái nào mới là thật?"
Nét mặt trưởng lão Vu Vân hơi thay đổi.
Hình như người này đến có hơi đúng lúc.
Vừa nãy ông ta không hề phát hiện ra.
Ông ta còn nghĩ rằng lúc ông ta giao phó đệ tử người này mới đến đây, rồi vừa lúc gặp được.
Chỉ sợ tu vi của người này không thấp.
Thế mà có thể tránh khỏi trận pháp trong viện, hắn ở trong viện lâu như vậy.
Mấy ngày gần đây cũng không có tu sĩ nào đến bái phỏng tông môn.
Nhưng đệ tử nhập môn lại có không ít người.
Nhưng tu vì của những tên đệ tử đó thấp kém, thậm chí còn không có Trúc Cơ.
Đầu ngón tay trưởng lão Vu Vân khẽ nhúc nhích.
Ông ta thờ ơ tiến lên nói: "Sợ là đạo hữu hiểu nhầm ta rồi."
Vân Lạc Đình nhíu mày, cảm giác khí tức trong viện có sự thay đổi.
Ngay sau đó, trưởng lão Vu Vân tay cầm trường kiếm xông thẳng về phía cậu.
Vân Lạc Đình tụ linh lực thành chưởng.
Một tay vỗ vào thanh chắn, thanh chắn vốn bị linh lực làm trống rỗng theo tiếng này mà gãy luôn.
Cậu vung tay, dùng linh lực đưa khổng tước trắng đến bên cạnh gia chủ Mặc gia.
Rồi sau đó trực tiếp nghênh đón trưởng lão Vu Vân.
Sau mấy chiêu Vân Lạc Đình phát hiện trưởng lão Vu Vân đánh không hề có quy luật.
Kiếm pháp nửa đường cậu học được cũng là do Bùi Huyền Trì chỉ dạy.
Mặc dù không tính là quá thuần thục.
Nhưng so sánh với trưởng lão Vu Vân, kiếm pháp của cậu coi như tốt.
Sau vài lần trưởng lão Vu Vân chém qua.
Cậu đều không cần né tránh.
Cậu đứng bất động mà trưởng lão Vu Vân cũng không chém được.
Cái này có hơi kỳ lạ.
Giống như ông ta không nhìn thấy nơi cậu đang đứng.
Vân Lạc Đình nhíu mày, cậu ngưng tụ linh lực của mình rồi tản ra.
Còn mình thì tung người nhảy ra phía sau.
Lúc cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên trưởng lão Vu Vân trực tiếp vung kiếm chém đạo linh lực kia.
Bùa chú ẩn thân vẫn chưa mất đi tác dụng.
Trưởng lão Vu Vân chỉ dựa vào linh lực để phân biệt mà thôi.
Ý thức được chuyện này, Vân Lạc Đình không chút do dự quay về, một cước đá lên lưng ông ta.
Trưởng lão Vu Vân bị đạp, lảo đảo đi lên phía trước vài bước.
Suýt nữa thì ông ta té ngã.
Ông ta quay đầu không nói hai lời đánh xuống.
Vân Lạc Đình đạp xong liền đổi chỗ khác.
Cậu yên lặng đứng một bên, nhìn trưởng lão Vu Vân vung kiếm chém tới chém lui.
Khổng tước trắng tản linh lực ra.
Trong lúc nhất thời nàng không có cách nào ngưng tụ lại được.
Nàng đành mở cánh ra bảo vệ gia chủ Mặc gia ở bên dưới.
Muốn dùng cơ thể mình ngăn cản linh lực khiến người ta sợ hãi ở xung quanh.
Trưởng lão Vu Vân sau vài lần vung kiếm vào không.
Chính ông ta cũng ý thức được mình chỉ dùng linh lực thì không thể phân biệt được chỗ của người nọ.
Ông ta đứng tại chỗ, tự vận chuyển linh lực quanh người, âm thầm bảo vệ mình.
Vân Lạc Đình không cho ông ta cơ hội thở dốc.
Bùa ẩn thân không chống đỡ được lâu, tốc chiến tốc thắng mới tốt nhất.
Nhưng mà, cậu vừa mới ngưng tụ linh lực trên tay.
Đột nhiên, trưởng lão Vu Vân nghiêng người, linh lực quanh người ông ta nháy mắt bạo phát.
Vân Lạc Đình sửng sốt.
Cậu lập tức tản linh lực ra, linh lực này có nguồn gốc giống linh lực của linh thú.
Lúc trước gặp được tu sĩ, muốn mượn linh lực của linh thú còn muốn nuốt luôn đan dược của nó vào.
Trưởng lão Vu Vân đúng là đã dung nhập linh lực này vào đan điền của mình.
Trong lúc chần chờ, vài đạo khí tức xẹt qua.
Trưởng lão Vu Vân trực tiếp vọt đến trước mặt khổng tước trắng.
Bạch khổng tước chợt ngẩng đầu lên, kêu to: "Ngươi muốn làm gì?!"
Trưởng lão Vu Vân giơ trường kiếm lên cao.
Trong đan điền khổng tước trắng không hề có linh lực.
Nàng lập tức đứng dậy muốn dùng cơ thể mình ngăn cản một kiếm này.
Còn chưa đợi nàng xông lên, đột nhiên có một bàn tay kéo nàng xuống.
Gia chủ Mặc gia dùng hết sức lực xoay người lên, dùng lồng ngực nghênh đón thanh trường kiếm kia.
Mấy ngày nay khổng tước trắng bị cắt thịt lấy máu.
Thêm chuyện nàng không có linh lực, nên cực kỳ suy yếu.
Trong lúc nhất thời không có cách nào kéo lại gia chủ Mặc gia.
Nàng sụp đổ kêu to: "Đừng mà phu quân!"
"Keng"
Trường kiếm treo lơ lửng trên không trung.
truyện xuyên nhanh
Cánh tay trưởng lão Vu Vân vươn ra cứng đờ duỗi thẳng.
Nhưng ông ta lại chỉ có thể duy trì động tác vừa nãy, thanh trường kiếm kia vẫn chưa hạ xuống.
Khổng tước trắng sững sờ nhìn một màn trước mặt.
Nơi khóe mắt nàng không ngừng có nước mắt chảy xuống.
Nàng vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.
Gia chủ Mặc gia hao hết sức lực, cứ thế ngã xuống.
"Phu quân?!" Khổng tước trắng mở tung cánh đón được hắn.
Nàng tùy ý để máu hắn dính ướt lông chim mình.
Vân Lạc Đình rút bùa ẩn thân đi đến.
Cậu ném cho khổng tước trắng một bình sứ: "Đút cho hắn."
"Đa tạ ân nhân." Khổng tước trắng dùng móng vuốt khó khăn mở bình sứ ra.
Nàng cũng không hỏi kỹ trong bình sứ có cái gì, trực tiếp đút cho hắn.
Chỉ là, người đang hôn mê nên đôi môi nhắm chặt.
Khổng tước trắng gấp gáp.
Nàng chỉ hận bây giờ mình không có linh lực, không thể hóa thành hình người, chỉ có đút viên đan dược đã phí sức như thế.
Cuối cùng dùng móng vuốt cứng rắn tách ra một chút, rồi nhét viên đan dược đó vào.
Cũng may đan dược kia vào miệng là tan, chỉ sau chốc lát đã ăn xong một viên.
Vân Lạc Đình đi đến trước mặt trưởng lão Vu Vân.
Hẳn là bây giờ trưởng lão vẫn có ý thức, chỉ là không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
Trưởng lão Vu Vân bại lộ trong đan điền của mình có linh lực của linh thú.
Cậu có thể thao túng đạo linh lực kia để cho mình sử dụng.
Nếu ngay từ đầu trưởng lão Vu Vân đã sử dụng linh lực của linh thú để đánh cậu.
Thì cậu đã không cần phải phiền phức như thế, đã có thể bắt được ông ta từ sớm.
Đôi mắt của trưởng lão Vu Vân xoay chuyển.
Đáy mắt ông ta đỏ bừng lộ ra tâm trạng của chủ nhân.
Vân Lạc Đình chậm rãi nhếch môi.
Cậu búng tay một cái, trưởng lão Vu Vân đột nhiên mở miệng kêu: "Ngươi là nhân tu vậy mà lại đi làm bạn với linh thú.
Ngươi không cảm thấy hoảng sợ sao?!"
Sau khi thốt ra lời này, trưởng lão Vu Vân lại ngây người một lúc.
Giống như ông ta cũng không nghĩ đến mình có thể mở miệng nói chuyện.
Vừa nãy chỉ mới há miệng đã cố hết sức.
Ông ta có oán hận cũng chỉ có thể kêu trong lòng, không thể nói thành lời.
Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Ta không phải nhân tu.
Còn nữa......!Linh thú đã hoá thành hình người với nhân tu có gì khác nhau? Ngươi coi bọn họ trở thành công cụ để ngươi tăng trưởng từ vi.
Lương tâm của ngươi đã từng bất an chưa?"
Nói xong, Vân Lạc Đình lắc đầu, cậu cảm giác mình hỏi thừa.
Nghĩ đến chắc chắn là không.
Trưởng lão Vu Vân thậm chí còn cảm thấy đồ vật lấy được bằng cách hợp tác với nhà đấu giá còn ít.
Ông ta còn muốn tự mình luyện đan.
Thì làm sao lương tâm của ông ta có thể bất an được cơ chứ.
Vu Vân trưởng lão hừ lạnh: "Xin hỏi tu sĩ, vì tăng tu vi mà không từ thủ đoạn, thì có gì sai chứ?"
"Ngươi đi sai đường, sao lại không biết xấu hổ coi những tu sĩ tu luyện nghiêm túc nhập lại làm một?" Vân Lạc Đình bị trưởng lão Vu Vân làm cho tức cười.
Lời nguỵ biện của ông ta thật ra có một đống.
Đang nói chuyện, Bùi Huyền Trì đi vào từ cửa, nhìn tình huống trong viện.
Hắn liền đã xảy ra chuyện gì.
"Huyền Trì! Trận pháp đã được bày ra chưa?"
"Ừm." Bùi Huyền Trì đi vào, phẩy đi vết máu trên cổ tay áo: "Chúng ta mang theo hai người kia rời khỏi nơi này trước đã."
Vân Lạc Đình hỏi: "Thế còn Tiên Tôn Tỉnh Túc thì làm gì bây giờ?"
Đến cũng đến rồi, dứt khoát giải quyết luôn Tiên Tôn Tỉnh Túc.
Chuyện của khổng tước trắng.
Nếu để hai người trưởng lão và Tiên Tôn xử lý.
Vậy thì hôm nay khổng tước trắng ở trong tay trưởng lão, nói không chừng ngày mai nàng sẽ bị đưa đến chỗ Tiên Tôn.
Vị trưởng lão kia xảy ra chuyện, chẳng phải rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện.
Trưởng lão Vu Vân cụp mắt xuống, che đi đôi mắt lạnh lẽo.
Tuy rằng ta thua, nhưng các ngươi lấy đại cục làm trọng tất nhiên không dám làm ta bị thương.
Chờ Tiên Tôn tìm đến, các ngươi đừng nghĩ chạy.
Một con linh thú hoá hình có tu vi hơn mình, chỗ có thể sử dụng mạnh hơn khổng tước mấy lần.
Các ngươi cứ chờ xem.
Bùi Huyền Trì nói: "Không cần lo lắng một người đã chết."
Vân Lạc Đình nhướng mày, người chết......?
"Không phải vừa nãy ngươi đi bố trí trận pháp sao?" Vân Lạc Đình có hơi nghi ngờ.
"Ừm." Bùi Huyền Trì nói: "Lúc đi vào đây ta thấy hai tên đệ tử dẫn theo Tiên Tôn Tỉnh Túc đi vào, liền tiện tay giải quyết."
Để ông ta vào chỉ làm cho mèo nhỏ cảm thấy ngột ngạt.
Hơn nữa lúc bố trí trận pháp hắn đã bỏ bùa ẩn thân xuống, Tiên Tôn Tỉnh Túc cũng nhìn thấy hắn.
Tránh cho Tiên Tôn Tỉnh Túc lớn tiếng ồn ào.
Bùi Huyền Trì trước một bước dùng ma khí bao vây ông ta trong lĩnh vực.
Sau khi giải quyết xong mới đến.
Vân Lạc Đình không nhịn được cong mắt: "Tu vi của ngươi hình như tăng hơn lúc trước."
Hồi trước Bùi Huyền Trì chỉ độ kiếp có một lần.
Về sau lại không lặp lại nữa, hơn nữa tu vi của Ma tộc không giống tu luyện linh lực.
Có đôi lúc Vân Lạc Đình không phân biệt được Bùi Huyền Trì có tu vi gì.
Nhưng bây giờ, có thể yên lặng giải quyết xong Tiên Tôn.
Nói vậy tu vi của hắn cao hơn Tiên Tôn rất nhiều, mới có thể làm được như thế.
Bùi Huyền Trì lắc đầu, hắn và Vân Lạc Đình tu luyện công pháp song tu.
Mặc dù không thể giống Vân Lạc Đình trực tiếp thao túng linh lực của linh thú trong người Tiên Tôn Tỉnh Túc.
Nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng đến Tiên Tôn Tỉnh Túc.
Thêm chuyện Tiên Tôn Tỉnh Túc khinh địch, lại bị hắn dùng ma khí bao vây trong lĩnh vực, mới có thể giải quyết nhẹ nhàng như thế.
Bùi Huyền Trì nói: "Nhờ có ngươi giúp ta."
"Ta?" Vân Lạc Đình sửng sốt: "Ta......"
Giọng cậu dần dần nhỏ xuống.
Giống như cậu ý thức được mình đã làm cái gì.
Giúp Bùi Huyền Trì tăng tu vi, là cái gì?
Còn có thể là cái gì nữa?!
Vân Lạc Đình ho nhẹ.
Cậu xụ mặt nghiêm túc muốn nói gì đó.
Nhưng khi cậu đối mặt với đôi mắt đong đầy ý cười của Bùi Huyền Trì.
Cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, cái gì cũng không nói nên lời.
Bùi Huyền Trì biết được da mặt cậu mỏng, liền không trêu cậu nữa.
Hắn giơ tay lên xoa đầu mèo nhỏ: "Vất vả rồi, ngươi đi xem linh thú bên kia đi, cái này giao cho ta."
"Ừm."
Vân Lạc Đình đi đến bên cạnh khổng tước trắng, đan dược vừa nãy cậu đưa đã nổi lên tác dụng.
Gương mặt của gia chủ Mặc gia đã có chuyển biến tốt đẹp, không còn trắng bệch như vừa nãy nữa.
Vân Lạc Đình hỏi: "Còn đi được không? Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã."
Dù sao cũng đang trong tông môn của người ta.
Đèn hồn của trưởng lão và Tiên Tôn liên tiếp xảy ra chuyện.
Hẳn là đã có đệ tử trông coi phát hiện ra.
Trước khi sự tình tuyên bố ra, bọn họ nên rời khỏi nơi này trước.
Khổng tước trắng ôm lại người trong lồng ngưc: "Thật xin lỗi, ta không có linh lực, không thể hóa thành hình người."
Hơn nữa thân hình khổng tước trắng rất lớn.
Nếu giương cánh lên, tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện.
"Ân nhân, cầu xin ngươi dẫn phu quân của ta đi.
Hắn bị thương rất nặng, cứ ở lại đây hắn sẽ chết." Khổng tước trắng nghẹn ngào nói: "Ta trốn đi trước.
Chờ, chờ tu vi của ta khôi phục một chút, ta sẽ tự nghĩ cách đi ra ngoài.".