Diệp Khuynh cũng không phải là người duy nhất khó hiểu, sau khi Chử Trạm do dự một chút thì nụ cười trên mặt nhạt bớt, bước đến trước mặt Quý Chu Chu khuyên giải: "Không khuyên được Quyện Thư là chúng tôi sai, hôm nay coi như nể mặt cậu ấy thành tâm, nên đừng so đo với cậu ấy."
Diệp Khuynh cũng phản ứng theo: "Đúng vậy Chu Chu, cùng lắm thì lần này cô không đồng ý, để anh ấy cầu hôn thêm vài lần, khi nào vừa lòng khi đó hẳn đồng ý.
Không có chuyện gì lớn, không đến mức khóc xấu như thế."
"Hai vị có thể nhường chỗ một chút không? Hai người che khuất tôi nhìn Quyện Thư rồi." Quý Chu Chu hít mũi, trên lông mi đã đọng nước mắt, trông thế nào cũng không giống đang khóc xấu.
Ngược lại giống cảm động hơn.
Diệp Khuynh và Chử Trạm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhận định đúng là mình ngốc, vì thế lặng lẽ lui về sau một bước, quyết định vẫn là không xen vào việc người khác nữa.
Thẩm mỹ của hai vợ chồng nhà này hoàn toàn hết cứu rồi, chờ chết đột ngột đi.
Quý Chu Chu dụi dụi đôi mắt, cố gắng làm mình vui vẻ một chút, chỉ là khi bước lên sân khấu, vẫn nhịn không được rơi nước mắt.
Tuy Cố Quyện Thư lường trước việc cô sẽ cảm động, nhưng thấy cô cắn môi khóc không ra tiếng, thì vẫn hơi kinh hoảng.
"Em không, không thích sao?" Mặt Cố Quyện Thư bình tĩnh nhìn cô, chỉ có tay hơi run run bán đứng ý nghĩ chân thật.
Dù ở trong đầu mô phỏng cảnh cầu hôn vô số lần, nhưng vào lúc này, vậy mà vẫn không kiềm chế được khẩn trương.
Quý Chu Chu lau khóe mắt một chút, nghiêm túc lắc đầu, vừa định nói chuyện lại nhịn không được nghẹn ngào, chỉ có thể chợt ngậm miệng lại, chờ cảm xúc hòa hoãn thì dùng giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc trả lời: "Em rất thích."
Cũng sắp phá sản rồi, còn nhớ cho cô một màn cầu hôn, anh như vậy, sao mình không thích.
Giờ phút này Quý Chu Chu chỉ tập trung nhìn Cố Quyện Thư, đã hoàn toàn làm lơ cảnh tượng cầu hôn nông thôn tình yêu.
Cố Quyện Thư không biết Quý Chu Chu đã suy diễn ra bao nhiêu câu chuyện thê thảm, sau khi nghe thấy cô nói thích thì khóe miệng cong lên như trút được gánh nặng.
Giây tiếp theo anh đã quỳ một gối xuống đất: "Vậy em có đồng ý gả cho anh không?"
Quý Chu Chu vừa muốn khóc, còn chưa lên tiếng, thì Diệp Khuynh ở trong góc đã Xuy xuy hai tiếng.
Cô và Cố Quyện Thư không rõ nguyên do nhìn qua.
Diệp Khuynh quả thật sắp bị đánh bại bởi hai người này, sốt ruột chỉ chỉ vào quần Cố Quyện Thư, ý bảo anh lấy nhẫn ra rồi mới cầu hôn.
Cố Quyện Thư dừng một chút, do dự quỳ cái chân còn lại xuống.
Hình ảnh đột nhiên giống như Mẫu từ tử hiếu.
Mọi người ở đây: "..."
Tuy là cảm động, Quý Chu Chu cũng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, sau hồi lâu ho khan một tiếng, cẩn thận nhắc nhở: "Chắc là anh ấy kêu anh lấy nhẫn ra."
Nói xong lại hơi lo lắng.
Bây giờ Cố Quyện Thư còn có tiền mua nhẫn sao? Ngộ nhỡ không có mua, mà cô lại đề cập chuyện này, có phải khiến anh áp lực rất lớn không? Quý Chu Chu lo lắng.
Cố Quyện Thư đứng hình, trên mặt hiện lên một lớp hồng nhạt, lấy nhẫn từ trong túi ra một cách máy móc, giơ lên trước mặt Quý Chu Chu: "Lần đầu tiên cầu hôn, nghiệp vụ không thuần thục, thứ lỗi."
Khi nói lời này, anh vẫn quỳ hai gối xuống đất, hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Quý Chu Chu nhìn chiếc nhẫn trong tay anh, chỉ có một viên đá quý hồng nhạt be bé, trông hết sức khiêm tốn, thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
May là anh không có mua nhẫn kim cương lớn, bằng không cô thật sự sẽ có áp lực.
Quý Chu Chu khẩn trương liếm môi một cái, ngồi xổm xuống đưa tay ra trước mặt anh: "Đeo cho em đi."
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm ngón tay cô hồi lâu, cuối cùng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Hốc mắt Quý Chu Chu ửng đỏ, thuận thế bắt lấy tay anh, kéo anh cùng nhau đứng lên.
Còn chưa đứng vững, đã bị Cố Quyện Thư ôm chặt vào lòng.
"Đây tính là cái gì chứ, vậy mà bị vở hài kịch này làm cảm động." Diệp Khuynh không được tự nhiên dụi dụi đôi mắt, ánh mắt đảo tới đảo lui khắp nơi, không dám nhìn hai người trên sân khấu.
Chử Trạm cũng thu nụ cười đặc trưng lại, nhìn Cố Quyện Thư với vẻ vui mừng của một người ba già.
Còn Chu Trường Quân, người giống ba già nhất đã cảm động đến khóc không thành tiếng từ lúc Cố Quyện Thư đeo nhẫn cho Quý Chu Chu.
Khóc đến sau cùng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, khi hai người ôm nhau lại vặn một cây pháo hoa giấy.
Diệp Khuynh bị giật mình yếu ớt nhắc nhở: "Đủ rồi lão Chu, đừng chơi nữa." Đã đầy đất rồi, xin đừng làm nó nghiêm trọng thêm.
Màn cầu hôn tùy tiện, đồng ý cũng tùy tiện, sau lần đầu cảm động qua đi thì Diệp Khuynh cảm thấy nhàm chán, vì thế lôi kéo Chử Trạm ra ngoài dạo chơi.
Chu Trường Quân cũng rời đi, để không gian lại cho hai người trẻ tuổi trong thế giới của họ.
Quý Chu Chu bị Cố Quyện Thư ôm chốc lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: "Chúng ta vào nhà đi." Buổi sáng chưa ăn cơm, lúc này hơi đói bụng.
"Ừm, vào thôi." Cố Quyện Thư buông cô ra, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi chầm chậm vươn tay.
Quý Chu Chu dừng một chút, mỉm cười đặt tay lên, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay hơi có cảm giác tồn tại.
Sau một lúc, Quý Chu Chu đột nhiên nói: "Em thích chiếc nhẫn này lắm, khi kết hôn không cần mua chiếc khác, lấy chiếc này làm nhẫn cưới ha." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Nếu phá sản đã thành kết cục định trước, vậy có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm đi.
"Được." Cố Quyện Thư đồng ý.
Rất lâu trước đó anh đã bắt đầu thiết kế chiếc nhẫn này, viên đá quý hồng nhạt bên trên vừa khó tìm lại còn đắt, vẫn là anh thông qua đấu giá lớn có được, tóm lại là một chiếc nhẫn mà anh đã đặt quá nhiều tâm huyết vào, rất khó tìm được một chiếc tốt hơn.
Nhưng mà anh không nói, Quý Chu Chu đã nghĩ nó không đáng giá, mặc dù quý trọng giống nhau là được rồi.
Trước kia cũng đã quyết định, hai người lượt bỏ đính hôn rồi trực tiếp kết hôn, cứ như vậy, cầu hôn xong là chuyện phải chuẩn bị hôn lễ.
Trải qua một loạt chuyện huyền huyễn, hiện tại Quý Chu Chu cũng có chút mê tín nho nhỏ, cho nên cô lại đi tìm đại sư, để ông ta tính cho một ngày lành.
Lên núi, đạo quán đã sửa chữa lại một lần, chỗ hư hại trước đó đã sửa xong, ở bên ngoài còn sơn một lớp sơn mới, trông có phong thái hơn trước nhiều.
Sau khi Quý Chu Chu bước vào thì nhìn thấy đại sư đang kèm tiểu đồ đệ làm bài tập, dáng vẻ suy sụp không khác mấy phụ huynh bình thường.
Cô buồn cười nhìn bọn họ một cái, rồi lại bị chiếc giá bên cạnh thu hút, khi thấy hai con chim nhỏ nên tò mờ bước tới xem.
Đại sư chú ý thấy cô muốn sờ chúng, vội vàng ngăn cản: "Hai con chim này tính tình hung dữ, sẽ mổ người."
Quý Chu Chu vội lấy tay về: "Sao đột nhiên đại sư muốn nuôi chim?"
"Đừng nhắc tới, trước đó đồng ý với tiểu Viên, nếu thi được điểm sẽ tặng cho nó hai con chim Anh Vũ(), lần này thi xong thì tặng." Đại sư tức giận liếc nhìn tiểu đồ đệ một cái, tiểu đồ đệ rụt cổ, vô cùng đáng thương nhìn ông ta.
() Chim Anh Vũ: hay còn gọi là con Vẹt, con Két.
Quý Chu Chu kinh ngạc: "Cũng thi đủ điểm ha, tiểu Viên rất lợi hại." Tiểu Viên chính là bạn học nhỏ lần trước đưa cô đến gặp đại sư, cũng là tiểu đồ đệ của ông ấy, bây giờ vị này đang làm bài tập.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng liên lạc với đại sư, mỗi lần đều nói chuyện với tiểu Viên nhiều nhất, thường xuyên qua lại nên rất thân rồi, cô thường cho gửi đồ cho cậu nhóc.
"Giỏi cái gì chứ, nó thi có điểm, số phía sau là tự mình thêm vào." Đại sư hầm hừ.
"..." Vẻ mặt của Quý Chu Chu đứng hình một giây, cười mỉa: "Còn rất thông minh."
Nói xong liếc tiểu Viên một cái, ý là nếu lần sau còn dám lừa dối như vậy thì không mua đồ ăn vặt cho cậu nhóc.
Tiểu Viên không sợ gì hết, chỉ sợ chị gái xinh đẹp không mua đồ ăn ngon cho mình, vội cười cười lấy lòng.
Đại sư đứng chặn trước mặt tiểu Viên, liếc mắt đánh giá Quý Chu Chu một cái, nhướng mày: "Gần đây cô có chuyện tốt à."
"Đại sư quả nhiên lợi hại." Quý Chu Chu một mặt khâm phục nịnh nọt.
Đại sư đến một cái bàn khác ngồi xuống: "Ngón áp út của cô cũng đeo nhẫn, tôi lại không mù."
"..." Cũng may người này có chút bản lĩnh, bằng không đã sớm bị đánh chết rồi.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Quý Chu Chu đến trước mặt ông ta ngồi xuống: "Đây không phải sắp kết hôn rồi, nhờ ông tìm ngày lành cho tôi."
"Ồ, tôi xem hoàng lịch()." Đại sư lấy một cuốn hoàng lịch ở dưới bàn ra, nhìn vào bắt đầu tìm.
() Hoàng lịch: sách nói về thời tiết, ngày tháng.
Quý Chu Chu nhịn không được giễu cợt: "Ông cũng lợi hại như vậy, không phải bấm tay tính toán là được sao?"
"Cô có lai lịch gì tôi cũng tính không ra, sao chỉ có thể dùng cách ngu nhất là bấm tay tính toán giúp cô, giúp cô tìm một ngày lành là được rồi." Đại sư lật vài trang: "Có rồi, tháng sau, ngày không tệ, nếu gấp quá thì chọn lùi về sau."
Quý Chu Chu trầm ngâm một lát: "Không cần, ngày này cũng rất tốt." Kết hôn càng sớm, thời gian càng gấp rút, nên có thể có lý do giản lược tất cả.
"Cô chắc chắn kẻ có tiền như các người không phải yêu cầu chuẩn bị rất lâu chứ?" Đại sư kinh ngạc.
Quý Chu Chu cười khổ: "Chúng ta tính là kẻ có tiền gì."
"..." Lúc này đến phiên đại sư hết chỗ nói rồi, nếu bọn họ không tính là kẻ có tiền, vậy người cả thành phố A đều tính là cái gì?
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Không nói nữa.
Cảm ơn đại sư, chuyện trước đó nhờ ngài vẫn xin ngài nhọc lòng thêm, bạn của tôi mệnh quá khổ, hy vọng cô ấy có thể có cuộc sống mới."
Đại sư nhún vai, ý bảo mình làm hết sức rồi.
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút không có gì để nói, nên xoay người đi về.
Chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà là nói cho Cố Quyện Thư biết ngày kết hôn.
Cố Quyện Thư cũng sớm có ý tưởng kết hôn, vừa nghe ngày cưới định vào tháng sau, thì lập tức đồng ý.
"À, còn có, em muốn làm hôn lễ đơn giản, chỉ mời bạn bè thân thích, người khác thì đừng mời, anh thấy thế nào?" Quý Chu Chu hỏi.
Cố Quyện Thư nhớ tới trên diễn đàn Mẫu Anh nói, mỗi người phụ nữ đều muốn một hôn lễ long trọng như công chúa.
Chân mày anh dần dần nhíu lại: "Nhưng anh sẽ cho em một hôn lễ thật đặc biệt."
"Đặc biệt như vậy làm gì, cũng không phải tất cả mọi người đều theo đuổi cái này." Quý Chu Chu bật cười: "Em chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, tiếp nhận lời chúc phúc chân thành nhất, còn những người khác, mời đến cũng không cần thiết đâu."
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Quý Chu Chu tiếp tục nói: "Còn có, hôm đó đừng tổ chức ở khách sạn, cử hành ở nhà là được."
"Không được, quá tùy tiện." Cố Quyện Thư nhíu mày.
Quý Chu Chu trừng mắt: "Sao lại tùy tiện rồi.
Không được, không được thì đến nhà cũ, nơi đó không gian lớn, mời mấy người bạn thân chứng kiến một chút không phải được rồi.
Tóm lại em không muốn đi khách sạn."
Cố Quyện Thư căng mặt nhìn cô hồi lâu, sau một lúc đột nhiên hỏi: "Có phải em không muốn gả cho anh?"
Quý Chu Chu cả kinh: "Sao anh có thể có suy nghĩ này?"
"Hình như em, đối với hôn lễ rất qua loa." Cố Quyện Thư không tình nguyện lắm..