Quý Chu Chu cho là có quần áo tắm rửa thì không cần đi ra ngoài, nhưng mà cô quên mất một chuyện quan trọng: Di động của cô bị vỡ rồi.
Không có di động không có máy tính, không chỉ có nghĩa không thể viết kịch bản, còn đại biểu cô ngoại trừ ngủ và ăn ra, những hoạt động giải trí khác đều không có, cuộc sống hoàn toàn nhàm chán.
Nhưng mà nhờ có ăn và ngủ, thần sắc của cô mấy hôm nay tốt lên không ít. Mặc dù ngực vẫn còn nhỏ nhưng ít nhất đôi mắt có sức sống, không có tử khí trầm trầm() như thế. Quý Chu Chu nhìn bản thân trong gương, thay quần áo của a dì phòng bếp đưa cho đi ra ngoài tìm Chu Trường Quân.
() Tử khí trầm trầm: không khí trầm lặng.
Chu Trường Quân một thân tây trang, hiển nhiên là tính đi ra ngoài.
Quý Chu Chu vội vàng đón tiếp: "Chú Chu, ngài định đi ra ngoài sao?"
"Ừ, có chuyện gì không Chu Chu."
Mấy hôm nay Quý Chu Chu làm quen người trên dưới Cố gia hết rồi, bây giờ Cố gia ngoại trừ Cố Quyện Thư ra, mọi người đều trực tiếp gọi tên cô.
Quý Chu Chu cười cười: "Đúng vậy, ngài có thể chở tôi một đoạn không? Di động của tôi hư rồi, muốn ra ngoài mua một cái."
"A...... E là không tiện lắm. Tôi phải đưa tiên sinh đến công ty họp, không phải tôi đi một mình." Chu Trường Quân nhìn cô xin lỗi.
Quý Chu Chu vội vẫy vẫy tay: "Vậy không sao, tôi tự đón xe đi."
"Ở đây hình như không có taxi, hôm nay xe dự phòng cũng lái ra ngoài rồi, bằng không có thể kêu tài xế đưa cô... Như vậy đi, tôi đi hỏi tiên sinh một chút, cô ở đây chờ tôi một lát." Chu Trường Quân đề nghị.
Quý Chu Chu ngại ngùng cười cười: "Vậy làm phiền ngài."
Chu Trường Quân gật đầu rồi đi. Quý Chu Chu ngáp một cái, dựa tường đợi, chỉ một lát sau Chu Trường Quân đã trở lại. Sau khi nhìn thấy cô nở nụ cười: "Tiên sinh đồng ý rồi, vừa hay bên cạnh công ty chính là Trung tâm thương mại lớn, bên đó cái gì cũng có, cô có thể đi dạo nhiều chút."
"Cảm ơn chú." Quý Chu Chu cũng cười cười đi theo, vừa nói cảm ơn xong thì nhìn thấy Cố Quyện Thư đi ra, nhất thời trước mắt sáng lên.
Mấy hôm nay nhìn thấy Cố Quyện Thư luôn mặc quần áo màu nhạt bình thường, không phải đang từ từ ăn cơm thì là đang từ từ ăn đồ ăn vặt, cả người đều toát ra hơi thở lười biếng. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Mà hôm nay hiếm thấy anh mặc tây trang màu đen.
Tây trang cao cấp cắt may vừa vặn, phác hoạ hoàn mỹ vòng eo của anh, đôi chân thon dài thẳng tắp rất bắt mắt, khuôn mặt không đủ sắc bén cũng bị làm nổi bật đến nghiêm nghị, cả người cuối cùng cũng có mùi vị Tổng tài bá đạo.
"Cố tiên sinh, ngài thật đẹp trai." Quý Chu Chu thật tâm thật ý khen ngợi.
Trải qua mấy ngày sống chung, cô cũng coi như biết được một chút tính tình của Cố Quyện Thư, chỉ cần không đạp đến giới hạn của anh thì anh vẫn có thể cùng bạn chung sống hoà bình, dù là lời nói vô tình xúc phạm, anh cũng lười so đo với bạn.
Một người tính tình coi như chấp nhận được, cả ngày mãi mê cốt truyện cẩu huyết, người đàn ông có tiền lại có sắc, mặc dù anh định sẵn là tội phạm giết người, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi từ người bình thường đến biến thái, vẫn tốt hơn khi sống chung với Thẩm Dã tiểu nhân kia. Vì vậy Quý Chu Chu quyết định an tâm ôm lấy đùi anh.
Cố Quyện Thư nghe thấy cô khen mình, sau khi dừng một chút nhìn về phía cô. Sau khi nhìn kỹ từ đầu đến chân một lần, biểu cảm hơi hơi kỳ quái.
"... Nếu thật sự không muốn khen, có thể không cần lên tiếng." Quý Chu Chu khá cảnh giác.
A dì phòng bếp thích quần áo màu sắc tươi sáng lại rộng rãi thoải mái cho nên cũng đưa cho cô kiểu này, chỉ là người cô quá gầy, mặc vào giống như một cái bao tải đủ màu sắc, không cần nghĩ cũng biết công dụng tốt đến chỗ nào.
Cố Quyện Thư làm sao cứ như vậy im lặng: "Cô thật xấu."
"Cảm ơn đánh giá của ngài." Quý Chu Chu cười xạo, đã biết anh miệng chó không mọc được ngà voi.
Chu Trường Quân cười cười: "Chu Chu mặc bộ đồ này thật đặc biệt. Tiên sinh, hội nghị sắp trễ rồi, chúng ta mau xuất phát thôi."
Cố Quyện Thư lại liếc Quý Chu Chu một cái mới đi ra ngoài. Mặc dù biểu cảm lười biếng nhưng sống lưng lại ưỡn rất thẳng, trên người tìm không được một khuyết điểm nào, rõ ràng là đã nhận được phương diện giáo dục tốt.
...... Nhân mô cẩu dạng(). Mặt Quý Chu Chu không biểu cảm cùng đi ra, mới vừa đi được hai bước, Cố Quyện Thư phía trước dừng lại.
() Nhân mô cẩu dạng: Nghĩa là mặt người thân chó. Là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp, chính trực nhưng thật ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.
"Em đi theo tôi làm gì?"
"Không phải nói đưa tôi đến Trung tâm thương mại sao?" Quý Chu Chu khó hiểu nghiêng nghiêng đầu. Đây là thói quen nhỏ của cô, thường xuyên không tự chủ thì làm ra động tác này, phối hợp cô trời sinh đôi mắt ngây thơ, thoạt nhìn giống động vật nhỏ đáng yêu vậy.
Cố Quyện Thư im lặng chớp mắt một cái: "Không đưa."
"?"
"Em xấu quá."
"... Không cần nghiêm túc giải thích như vậy, tôi biết anh ngại mất mặt dẫn tôi đi ra ngoài." Quý Chu Chu nhe rang cười xạo, lúc này mới kiềm chế được kéo tay anh. Cố Quyện Thư dường như coi như hài lòng với sự thức thời của cô, sau khi nhìn cô một lần nữa thì đi ra ngoài, đi không bao xa đã nghe được giọng nói lành lạnh từ phía sau truyền đến: "Nhưng mà anh không đưa tôi đến Trung tâm thương mại thì tôi không thể mua quần áo mới. Vậy sau này có thể phải luôn mặc bộ đồ này lúc ẩn lúc hiện trong nhà nha."
"......"
Năm phút sau, mặt Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu không biểu cảm ngồi ở ghế ngồi phía sau. Chu Trường Quân ở ghế phụ lau mồ hôi, buồn cười kêu tài xế lái xe.
Từ nhà đến Trung tâm thương mại khoảng chừng nửa tiếng lái xe, trong nửa tiếng ghế ngồi phía sau từ đầu đến cuối duy trì một loại yên tĩnh quỷ dị. Đợi xe dừng lại ở cửa Trung tâm thương mại, Quý Chu Chu lập tức xuống xe, từ chối ở chung với Cố Quyện Thư nhiều hơn một giây nữa.
Lúc cô bước vào cửa Trung tâm thương mại nhìn phía sau một cái, nhìn thấy xe của Cố Quyện Thư lái vào khu văn phòng đối diện. Từ chỗ cô đến đối diện cũng khoảng hơn mét.
Quý Chu Chu bĩu môi, vào máy ATM bên cạnh Trung tâm thương mại, kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng một chút. Sau khi nhìn thấy bên trong có vạn tệ() "Trắc trắc" một tiếng, ngược lại không ngờ có nhiều tiền như vậy. Cô còn tưởng rằng dựa theo hoàn cảnh sống của mình đưa tiền, nhiều lắm năm ba ngàn là không tệ rồi.
() tệ ~= ,, VNĐ
vạn tệ = , tệ ~= ,, VNĐ
Nguồn chuyển đổi tiền tệ: coinmill.com
Có tiền thì có sức lực rồi. Mặc dù sau khi vào Trung tâm thương mại bị không ít người ghét bỏ bởi vì quần áo nhưng Quý Chu Chu cũng không vội đi mua quần áo, mà là trước đi xuống tầng hầm xem thiết bị điện tử.
Nhờ cô mặc bộ đồ này, một đường đi xuống dưới ngoại trừ thỉnh thoảng thấy được ánh mắt khinh thường thì ngay cả một người chào hàng cho cô cũng không có, Quý Chu Chu vui vẻ thoải mái. Sau khi đi dạo qua một vòng tìm được thương hiệu trong hiện thực mình vẫn luôn dùng, lựa chọn một chút mỉm cười nhìn về phía nhân viên thanh toán.
"Cái mẫu di động này và cái máy vi tính xách tay này, bây giờ có hàng đúng không?"
Tuy nhân viên thanh toán không cảm thấy cô có thể mua được nhưng nhìn phong cách sạch sẽ hớn hở của cô, vẫn là đi tới: "Thương hiệu của chúng tôi không rẻ, hai mẫu cô chọn đều là mới nhất, di động tệ, máy vi tính xách tay vạn tệ(), đều không có chiết khấu."
() vạn = , tệ.
"Cũng không tệ lắm, quẹt thẻ đi." Quý Chu Chu cười cười. Còn dư hơn tệ, cũng đủ cho cô mua quần áo.
Nhân viên thanh toán hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới cô sẽ dứt khoát như vậy, hai tay vội vàng nhận thẻ, ba phút đã đem thẻ trả lại.
"Máy vi tính cô đem đến địa chỉ này cho tôi, di động đưa tôi là được." Chờ lát nữa cô còn muốn đi dạo Trung tâm, lười xách máy vi tính theo thì chỉ cầm di động. Nhìn xung quanh một vòng, trước đi đến một cái bàn nhỏ để làm SIM di động. Cô chỉ tính làm một cái SIM, suy nghĩ một hồi di động mới là SIM, vì vậy lại làm thêm một cái rồi mới quay lại lưu số.
Trong lòng nhân viên thanh toán nghi ngờ, luôn cảm thấy nguồn gốc tấm thẻ ngân hàng của cô bất chính, nếu không tại sao phải đổi số di động ngay tại chỗ?
Quý Chu Chu liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Yên tâm đi, tiền này của tôi là quang minh chính đại, sẽ không có chuyện gì."
Nhân viên thanh toán bị nhìn thấu tâm tư, ngại ngùng cười một tiếng.
Quý Chu Chu bình tĩnh cầm di động mới lên lầu, nhìn bản đồ hướng dẫn mua sắm ở lầu một, sau khi xác định lầu ba đều là thương hiệu quần áo khá rẻ tiền, lập tức đi đến khu ẩm thực lầu bốn trước.
Mua quần áo gì đó, đâu có quan trọng hơn thân thể cao lớn.
Đợi cô từ quán lẩu bước ra đã là hai tiếng sau, số dư còn thừa không đến tệ. Quý Chu Chu cảm thấy mỹ mãn đi xuống lầu ba, đi dạo một vòng thì vào một cửa hàng thương hiệu bình thường.
"Tiểu thư, xin chào. Cô cần mẫu như thế nào?" Nhân viên cửa hàng nhìn thấy quần áo của cô hơi kinh ngạc nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm đến phục vụ.
Trong lòng Quý Chu Chu cảm khái. Cô cho rằng loại tiểu thuyết cẩu huyết này, khi đối mặt mình gây thất vọng như vậy, nhân viên phục vụ nhất định sẽ khịt mũi khinh thường từ đó khiến cho cốt truyện tự vả mặt. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Thế mà cô đi dạo một vòng, mặc dù có rất nhiều người khinh bỉ nhưng không có người nào ngốc nghếch đến trêu chọc cô.
Đương nhiên, cho dù trêu chọc cô, cô cũng không có đem vạn tệ() trong thẻ ném vào mặt đối phương, trên thực tế tệ cô cũng không có.
() vạn tệ = ,, tệ.
"Giúp tôi tìm hai bộ quần áo phù hợp mặc ở nhà, tốt nhất là loại nào rẻ có chiết khấu." Quý Chu Chu đưa ra yêu cầu.
Nhân viên cửa hàng đào tạo có tố chất lập tức tìm hai bộ quần áo, sau khi Quý Chu Chu thử từng bộ cảm thấy cũng được, liếc nhìn giá gật đầu muốn mua. Chỉ là lúc nhân viên cửa hàng đang đem quần áo gói lại gọn gàng, cô mở miệng: "Giúp tôi đổi một số lớn hơn."
"...Cô mặc số nhỏ nhất rất vừa vặn, đổi lại mà nói e là sẽ rộng."
Thật ra nhân viên cửa hàng nói chuyện cũng coi như súc tích, tình huống xác thực là cô mặc số nhỏ nhất còn rộng lắm, nhưng nhìn thấy có mùi vị khác là được rồi.
"Tôi sẽ tăng cân, đổi đi." Quý Chu Chu tràn đầy lòng tin.
Nhân viên cửa hàng: "..." Người khách này thật kỳ lạ, ý nghĩ hoàn toàn trái ngược với những cô gái nhỏ bây giờ.
Nhưng vẫn làm theo ý muốn của cô. Quý Chu Chu đổi quần áo số lớn, ở trước gương dạo qua một vòng, khá vừa lòng kêu nhân viên cửa hàng đem một bộ kia và quần áo của a dì gói lại. Nhân viên cửa hàng vốn đang định khuyên cô nữa, kết quả sau khi nhìn thấy cô thuận tay đem hai sợi dây lưng quần buộc một hai lần, quyết định ngậm miệng lại.
Nói là thương hiệu ở lầu ba rẻ một chút, nhưng cũng chỉ là so sánh phía dưới. Chí ít hai bộ quần áo mới mua này, trong thẻ Quý Chu Chu cũng chỉ dư lại hơn tệ.
Mặc dù còn muốn đi dạo, đáng tiếc hết tiền rồi, Quý Chu Chu chầm chậm xuống lầu, chuẩn bị đi qua phía đối diện tìm Chu Trường Quân, kết quả vừa đến cửa lầu một, thì nghe được phía sau có người gọi: "Chu Chu?"
Trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một tiếng, véo bản thân một cái mới kiềm chế được xúc động chạy trốn. Đây là duyên phận đáng chết giữa nam nữ chính... Cô nghiến răng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Dã trước tiên, nhạy bén đem sự chú ý dừng ở trên người cô gái bên cạnh anh ta.
Thẩm Dã bước đến trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, thần sắc của cô tốt hơn rất nhiều, người cũng có tinh thần, xem ra ở tại Cố gia cũng không tệ lắm, Thẩm Dã nhếch môi: "Lần trước chuyện gọi điện thoại cho em, Cố tiên sinh không trách chứ? Anh ta có làm khó em không?"
"Anh thấy sao?" Quý Chu Chu oán giận nhìn anh ta.
Không biết vì sao, vậy mà trong lòng Thẩm Dã thoải mái rất nhiều: "Thật xin lỗi, là anh liên lụy em. Gần đây có ổn không?"
"Anh xem bộ dạng của tôi có ổn không?" Quý Chu Chu cúi đầu, một giọt nước mắt từ trên mặt lăn xuống.
Thẩm Dã nhìn bộ quần áo không vừa trên người cô, đáy mắt hiện ra một chút tức giận không nên có: "Cố gia dường như ngay cả một bộ quần áo cũng mua không nổi sao? Sao để em mặc thành như thế này?!"
Quý Chu Chu cắn chặt môi không muốn nói chuyện.
Mày Thẩm Dã nhíu lại: "Có phải Cố Quyện Thư ngược đãi em không?"
Quý Chu Chu đột nhiên run lên, giống như bị chọc trúng tâm sự, Thẩm Dã lập tức truy hỏi. Sau khi hỏi mấy lần cô rốt cuộc chịu không nổi, giọng nói lập tức thê lương lên: "Đúng vậy! Cố Quyện Thư ngược đãi tôi! Anh ta ở trên giường...... Căn bản không phải người!"
Nam chính sao, phần lớn không nên có bệnh sạch sẽ, nếu như cô và cuộc sống mạng lớn hài hòa, ít nhất vị này sẽ không đánh chủ ý lên người cô nữa.
Quý Chu Chu tính toán "Ba ba" vang lên. Cố Quyện Thư đang chuẩn bị bước vào Trung tâm thương mại thì lặng lẽ dừng lại, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra, mình ở trên giường thế nào là không phải người.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Quyện Thư: Vốn dĩ hôm nay rất vui vẻ đi làm, đột nhiên bị ai đó bảo mình không phải người. Cho nên rốt cuộc anh thế nào không phải người?