Cố Quyện Thư đè lên người cô như một ngọn núi bất động, mà chỗ nào đó cũng bởi vì hai người áp sát chặt chẽ, giờ phút này có chút phản ứng không hợp với thiếu nhi.
Quý Chu Chu đầu tiên là sửng sốt, sau khi ý thức được đó là gì thì mặt đỏ bừng, chợt đẩy anh một cái nhưng không đẩy ra được chút nào, mà ngược lại, mặt của Cố Quyện Thư cách cô càng ngày càng gần.
Trong lúc môi của hai người sắp chạm phải, cô sợ tới mức nhắm hai mắt lại, đợi thật lâu nhưng nụ hôn không có rơi xuống. Lúc này Quý Chu Chu mới hé đôi mắt ra.
Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn cô, dường như đáy mắt rõ ràng chút, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, thương lượng với anh lần nữa: "Có thể buông tôi ra không?"
"Tại sao không thích tôi?" Giọng nói của Cố Quyện Thư và giọng nói của cô đồng thời vang lên.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, lần đầu tiên phát hiện Cố Quyện Thư có thiên phú của người lặp lại. Vẻ mặt của cô hơi bất đắc dĩ: "Thì chính là không thích, làm sao bây giờ?" Con người thật kỳ lạ, kêu cô và Cố Quyện Thư làm bạn cả đời, cô cảm thấy không có gì khó khăn, nhưng kêu cô và Cố Quyện Thư yêu đương, chỉ một ngày thôi cô cũng muốn nổi da gà.
"Không thể thử một chút sao?"
"Không thể!" Quý Chu Chu trả lời rất dứt khoát. Vị này đã viết chữ "Được một tấc lại muốn tiến một thước" lên mặt, nếu cô không kiên định chút, chắc chắn sẽ bị anh lừa: "Mau đứng dậy, bằng không tôi không để ý tới anh."
Cố Quyện Thư nghe vậy ánh mắt lóe lên, sau một lúc lâu thì từ trên người cô lăn xuống, ngã xuống đất bất động. Trên người Quý Chu Chu mất đi ngọn núi lớn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bò dậy rồi đi xem anh, thấy anh vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, do dự một chút dùng mũi chân đá đá anh.
Cố Quyện Thư trở mình, rầm rì một tiếng mơ hồ nói: "Đừng quậy..."
"... Là ai đang quậy hả, trở về phòng anh đi."
Cố Quyện Thư hoàn toàn bất động, Quý Chu Chu do dự một lát, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của anh. Ừm, ngủ rồi! Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời không biết nên khóc hay nên cười, thử kéo anh một cái sau đó thì hoàn toàn từ bỏ, tìm cái chăn mát mùa hè đắp lên người cho anh, còn mình thì xoay người đi phòng khác ngủ.
Nằm trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm như nguyện vọng, Quý Chu Chu lại không có buồn ngủ chút nào. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi nằm gần nửa tiếng, thì cam chịu số phận trở về phòng mình, xác định Cố Quyện Thư không có nôn mửa rồi mới nằm lên giường mình ngủ. Trước khi sắp ngủ còn không quên nói với bản thân, cô chính là sợ Cố Quyện Thư uống nhiều quá sẽ bị nghẹt thở mà chết, cho nên mới quay về.
Quý Chu Chu nghe tiếng hít thở của Cố Quyện Thư hơi nặng nề nhưng rất ổn định, rất nhanh thì chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao, Quý Chu Chu mơ hồ tỉnh lại, giãy giụa thật lâu mới mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà đơn sắc, ngơ ngác nửa ngày mới nhớ ra. Hôm qua mình đã rời khỏi trấn nhỏ, bị Cố Quyện Thư bắt được sau đó bị nhốt ở đây.
Nghĩ đến trấn nhỏ không nóng nực lắm, ngoài ruộng mới vừa hái dưa hấu, còn có đám bạn nhỏ không buồn không lo. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, vừa quay đầu nhịn không được hét một tiếng: "A!!!"
Cố Quyện Thư còn chưa tỉnh ngủ, bị tiếng hét của cô làm chợt mở mắt ra, sau khi nhìn thấy đáy mắt hoảng sợ của cô thì không kiên nhẫn lắm, nhắm mắt lại lần nữa, trầm giọng hỏi: "Hét cái gì?"
"Tại sao anh ở trên giường tôi?!" Quý Chu Chu không bình tĩnh ngồi dậy.
Cố Quyện Thư nhíu mày đắp kín chăn, trở mình đưa lưng về phía cô: "Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung."
Quý Chu Chu trừng mắt: "Không giống nhau, được không?!"
Cố Quyện Thư kéo chăn che đầu lại, dường như không định phản ứng với cô. Quý Chu Chu bị hành động này của anh làm cho tức rồi, vỗ anh hai cái, không vui mở miệng: "Quậy đủ chưa, có thể thả tôi đi chứ?"
Cố Quyện Thư nghe câu nói này hơi dừng lại, cuối cùng có chút phản ứng: "Nói nữa, thì sẽ ném em xuống biển đút cho cá mập ăn."
"..." Trong đầu Quý Chu Chu hiện lên những lời nói của Thẩm Dã, trong chớp mắt không dám nói chuyện với Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư nghe không thấy động tĩnh của cô, nên chui ra khỏi chăn, đôi mắt lim dim lờ mờ nhìn cô, nửa ngày sau mới bừng tỉnh: "Em cảm thấy tôi sẽ thật sự làm như vậy?"
"... Đừng đem chuyện này ra đùa giỡn, đôi khi có thể chính anh cũng sẽ coi là thật." Quý Chu Chu cố gắng không thèm để ý.
Cố Quyện Thư "Xì" một tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh miệt: "Yên tâm đi, tôi không giết người mình yêu thích."
... Nói không chừng lúc nào có thì sao, Quý Chu Chu liếc anh một cái, mím môi đi vào nhà vệ sinh, định một mình bình tĩnh một chút. Cố Quyện Thư nhìn bóng lưng của cô mà không nói lời nào, trầm mặc thật lâu bực bội đắp chăn lại. Chờ lúc Quý Chu Chu bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì anh đã ngủ rồi.
Quý Chu Chu vui mừng được nhàn rỗi, tự mình xoay người đi ra phòng khách xem tivi, đợi đến giữa trưa, Cố Quyện Thư mới từ trong phòng đi ra.
"Tôi nấu cơm?" Quý Chu Chu hỏi.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, sau một lúc lâu mở miệng: "Tôi nấu."
"Gì?" Quý Chu Chu một mặt mộng bức, còn chưa phản ứng lại, thì Cố Quyện Thư đã chui vào phòng bếp. Cô nghĩ đến phòng bếp có gas, sợ anh làm căn nhà nổ tung, vì vậy vội vàng chạy theo.
"Em ở cửa nhìn là được, đừng đến đây quấy rầy tôi." Cố Quyện Thư nhàn nhạt cảnh cáo.
Quý Chu Chu nhìn anh lấy rau xanh từ trong tủ lạnh ra rồi rửa sạch, sau đó bắt đầu lặt cần tây, động tác còn muốn thành thạo hơn cô nghĩ. Quý Chu Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc đang định xoay người rời đi thì thấy anh nghiêm trang vứt cọng cần tây vào thùng rác, chỉ còn lại lá cần tây héo héo.
Quý Chu Chu cảm giác đồng tử của mình cũng sắp giản ra: "Anh làm gì vậy?"
"Xào rau."
Quý Chu Chu cạn lời: "Anh vứt hết cọng rồi, còn ăn gì nữa?"
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, nhìn lá cần tây ít ỏi đáng thương trong tay, vừa rồi anh lặt xong thì cảm thấy sai sai, ít lá như vậy làm sao xào đủ một dĩa, có phải chỗ nào mình làm đã xảy ra vấn đề rồi không? Bây giờ nghe được ý của Quý Chu Chu, quả thật xảy ra vấn đề.
Nhưng Cố tiên sinh sẽ không nhận sai...
"Ai nói với em ăn cọng, chúng ta ăn lá." Cố Quyện Thư nghiêm trang nói.
Quý Chu Chu nhìn biểu cảm chắc chắn của anh, trong lòng hơi do dự, sau một lúc lâu nhịn không được hỏi: "Biết dùng bếp gas không?"
"Nói nhảm." Dường như muốn xác minh anh biết, Cố Quyện Thư nắm chốt mở vặn hai lần, mở và đóng đều khá thuận lợi.
Quý Chu Chu yên tâm, quay đầu trở lại phòng khách xem tivi, tùy anh ở phòng bếp làm trời làm đất. Trên tivi đang phát lại《Ông xã hào môn》, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trên đó, Quý Chu Chu phát hiện mình vẫn rất nhớ bọn họ. Đáng tiếc cô rời đi quá sớm, ngay cả lần liên hoan cuối cùng cũng không đến, bây giờ có thời gian, nhưng không có cơ hội.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, lười biếng dựa vào sô pha xem tivi, xem đến mình sắp ngủ gục, thì trong phòng bếp còn đang đùng đùng. Cuối cùng cô thật sự bất an, vươn cổ nhìn vào phòng bếp xem: "Cần giúp không?" Những khói đen trong phòng không biết từ đâu ra?
"Không cần." Cố Quyện Thư lạnh giọng trả lời.
Sau khi bị từ chối không chút lưu tình, Quý Chu Chu sờ sờ mũi, thay đổi đài xem gameshow. Trong lúc cô cảm giác mình sắp đói chết, thì Cố Quyện Thư từ phòng bếp bước ra, lãnh đạm nhìn cô một cái rồi ngồi xuống. Quý Chu Chu vội hỏi: "Cơm làm xong rồi?"
"... Sắp rồi." Cố Quyện Thư cầm cuốn sách tiếng Đức lên, cúi đầu bắt đầu lật.
"Vậy ăn cơm nhé?"
"Chờ thêm chút nữa, tôi đang xem sách." Môi Cố Quyện Thư mím thành một đường, rõ ràng tâm tình vô cùng không tốt.
Đôi mắt của Quý Chu Chu dần dần híp lại. Tuy cô không có trình độ, xem không hiểu sách tiếng Đức cao to gì đó, nhưng vẫn biết nhìn hình ảnh. Trang bìa của cuốn sách trong tay Cố Quyện Thư, hẳn là cầm ngược nhỉ?
Cố Quyện Thư làm bộ làm tịch trong chốc lát, di động rung một tiếng, anh ngẩng đầu liếc cô một cái: "Ngăn tủ trong phòng em có tài liệu của tôi, đi lấy lại đây giúp tôi."
"... Được." Quý Chu Chu luôn cảm thấy anh muốn làm chuyện xấu gì đó, nhưng bởi vì không có chứng cứ, chỉ có thể án binh bất động.
Cô về phòng dạo qua một vòng, nhìn thấy có bốn năm cái ngăn tủ, cũng không biết Cố Quyện Thư nói là cái nào, cô dứt khoát mở từng cái ra xem, kết quả bên trong không có gì cả, cô tìm một vòng không thu hoạch được gì.
Nghĩ rằng Cố Quyện Thư đùa giỡn cô, Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng đi ra ngoài, vừa đến phòng khách thì gặp phải Cố Quyện Thư bưng cái dĩa từ phòng bếp đi ra. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi Quý Chu Chu nhìn thấy màu sắc đồ ăn thì sửng sốt một chút.
Quả nhiên anh làm một dĩa tôm sú om dầu(), màu sắc mê người mùi hương xông vào mũi, phía trên để ít rau thơm, trông rất ngon. Quý Chu Chu đánh mất liêm sỉ, nuốt nước miếng xuống.
Cố Quyện Thư nhìn cô một cái: "Tìm được chưa?"
"Chưa."
"Vậy tôi nhớ nhầm rồi, em đến đây ngồi xuống, tôi bưng cơm ra là có thể ăn."
Cố Quyện Thư một mặt thản nhiên, không hề có cảm giác chột dạ khi đùa giỡn cô, Quý Chu Chu chần chừ liếc anh một cái, mở miệng nói: "Tôi đến giúp anh nhé."
"Ngồi xuống, chuyện của tôi tự tôi biết làm." Cố Quyện Thư lạnh mặt.
... Tính tình chó, ai còn muốn làm gì. Quý Chu Chu "Xì" một tiếng trong lòng, không chút khách sáo ngồi xuống, nhìn Cố Quyện Thư bưng từng dĩa đồ ăn lên bàn, trong lòng phức tạp đồng thời lại có chút may mắn. Nếu không phải anh thích cô, sau khi cô bị bắt về thì còn có thể có đãi ngộ?
Vừa nghĩ đến tình cảm của Cố Quyện Thư đối với cô, Quý Chu Chu nhịn không được buông tiếng thở dài.
Không biết Cố Quyện Thư chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn, vẫn luôn chạy tới chạy lui ở phòng bếp và trước bàn ăn. Chẳng mấy chốc, trên bàn bày ra một đống đồ ăn, bên cạnh còn có hai món canh, một ngọt một mặn. Cố Quyện Thư cẩn thận giúp cô múc cơm, rồi ngồi xuống ở phía đối diện cô.
"Ăn đi." Cố Quyện Thư nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô, ánh mắt dịu đi một chút.
Nghe được lời này của Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu lập tức gắp một con tôm sú, cắn một miếng sau đó dừng lại. Cố Quyện Thư lơ đãng liếc nhìn cô một cái: "Thế nào?"
"Mùi vị rất ngon." Là thật sự rất ngon, chỉ là... Quý Chu Chu lén liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái, trong lòng "Chậc" một tiếng.
"Vậy ăn nhiều một chút." Cố Quyện Thư khinh thường nhếch khóe môi lên: "Nhớ kỹ mùi vị này, nếu bản thân làm không ngon như vậy, thì cũng đừng tùy tiện nấu cơm cho người khác ăn, vất vả cũng thôi đi, còn chưa chắc lấy được lòng."
Hả? Quý Chu Chu nhìn về phía anh, luôn cảm thấy anh có ý ám chỉ. Chẳng lẽ là đang chê cô nấu cơm khó ăn? Nghĩ đến phần cơm hôm qua anh ăn, cô bác bỏ khả năng này.
Quý Chu Chu suy nghĩ hồi lâu, gắp miếng đậu hũ sữa() ăn. Cố Quyện Thư thấy cô không nói lời nào, ánh mắt lại lạnh xuống: "Tôi nói em nghe không?"
"Hả?"
Cố Quyện Thư không thể nhịn được nữa, trực tiếp làm rõ: "Sau này ngoại trừ tôi ra, không cho phép nấu cơm cho những người khác."
__________